Ngày Gió

Chương 8: Trộm hôn




Phong vác Lam ra cửa, nhét cô vào trong ô tô của mình. Miệng Lam vẫn lải nhải.

“Đưa tui đi đâu vậy, tên chết dẫm này, tui đánh chết anh, đánh chết...”

Phong quay sang bên ghế phụ thắt đai an toàn rồi nổ máy.

Xe dừng trước căn biệt thự của Phong. Anh lái xe xuống hầm rồi bế cô ra khỏi xe. Nồng nặc mùi rượu. Lam đã đứng không còn vững, gắt gao ôm chầm lấy anh.

Phong bế cô vào biệt thự. Cô gái này không được cho ăn hay sao mà nhẹ bẫng thế này. Một cảm giác thương xót xộc lên trong lòng anh.

Phong đặt Lam dựa trên ghế sofa, anh đi vào bếp pha nước mật ong giải rượu. Lúc đi lên đã thấy Lam ôm chai rượu vang mắt nhắm mắt mở tu ừng ực.

Phong vội vàng chạy lại giật lấy. Trời ạ, anh quên là trên kệ có bày biện rượu. Lam chồm qua tức giận với tay đòi lấy rượu.

“Của tôi, có đưa đây không hả, tôi tìm thấy trước chứ bộ”

“Uống cái này đi, không uống cái kia nữa”

Phong đưa cốc mật ong ra trước mặt cô.

“Rượu đây hả, hihi rượu nho hả, màu đẹp ghê. Cái này tốt cho phụ nữ lắm nè”

Nói rồi cô giật lấy uống một ngụm. Lam lè lưỡi.

“Rượu gì lạ heng?”

“Uh lạ, uống đi rồi lát nữa uống rượu vang. Ngoan”

Lam chớp mắt nhìn anh rồi gật gật uống tiếp.

Phong cong môi, một cảm xúc khác lạ không tự chủ len lỏi trong lòng.

Lam uống xong nhìn anh cười tít mắt hihi hihi. Cô ngồi rạp xuống sofa gối đầu lên thành ghế, mở to mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn sang Phong bên cạnh.

Đầu cô đau như búa bổ, cái gã đàn ông này là ai nhỉ, trông quen quen mà không nhớ là ai.

“Sao nhìn tôi vậy?”

Lam gõ gõ trán “Anh là ai...aiza không nhớ”

“Hử? Tôi...”

Rồi đột nhiên cô ôm khuôn mặt anh trong bàn tay mình ngắm nghía rồi cười ngờ nghệch, đôi mắt to tròn trong sáng vướng những sợi tóc mái toà xoà rất đáng yêu. Cô như này mới đúng tuổi thực của mình, ngây thơ trong trẻo chứ không như bình thường làm mặt lạnh với anh. Bỗng Lam kinh ngạc thốt lên.

“Ô anh là kẻ thù của tôi mà, đêm nào tôi cũng mơ anh đòi lấy mạng tôi mà, sao ở đây zị? Khó hiểu ghê...”

Lam buông anh ra, lắc lắc đầu. Cảm giác độ ấm trên hai má không còn làm Phong hẫng một chút.

Lam đứng lên “Tôi đánh chết...”

Chưa nói hết câu cô đã lảo đảo không đứng vững. Rất nhanh cả người rơi vào một vòng tay vững chãi.

Cơ thể mềm mại trong lồng ngực khiến tim Phong đập rất nhanh. Lam vẫn mở to mắt nhìn vào mắt anh. Phong như bị chìm sâu trong đôi mắt đẹp của cô. Anh cụp mắt tránh ánh mắt trong veo của Lam thì tầm mắt rơi vào đôi môi hồng căng mịn.

Khoảng cách gần đến không thể tự chủ, Phong cúi xuống chạm vào môi Lam. Vừa chạm vào cánh môi mềm, cả người anh như bay lên không trung, cảm giác khó diễn tả lâng lâng hạnh phúc. Không ngờ môi cô ấy lại mềm đến vậy, như một dải lụa mềm mại quyến luyến buộc chặt lấy anh.

Lam bị một đôi môi lạnh quấn lấy, trạng thái lúc này không tỉnh táo chỉ cảm giác như trong một giấc mộng, có mùi bạc hà tươi mát quẩn quanh trong khoang miệng, cô hé miệng “uhm” một tiếng, ngay lập tức bị Phong nuốt lấy. Anh nhẹ cạy hàm cô ra, chui vào khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt thơm mùi rượu vang.

Bàn tay đặt ở eo nhỏ siết càng chặt, cơ thể mềm mại trong lòng khiến Phong bốc hoả dục tính. Anh tăng lực để nụ hôn càng sâu hơn nữa, để hút hết vị ngọt ở lưỡi cô. Nhưng người trong lòng dần không động đậy. Phong nhìn xuống, thấy cô gái nhỏ đã nhắm mắt thở đều đều.

Anh bật cười, cô gái này say thật rồi, không biết trời đất gì nữa. Anh nhìn kĩ khuôn mặt thanh tú của cô. Hàng mi rậm dày như cánh quạt cong vút, chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi hồng hào căng mịn quyến rũ chết người. Anh đưa tay chạm vào cánh môi hồng của cô, rất mềm và rất ấm.

Cảm xúc thôi thúc trong lòng, Phong cúi xuống thật gần đôi môi Lam nhưng bỗng “oanh” một tiếng. Trong đầu Phong xuất hiện những tuyến bài kia và giọng nói văng vẳng bên tai.

“Phong, cô ta là kẻ địch”

Anh dừng lại, lấy lại bình tĩnh rồi bế Lam vào phòng dành cho khách. Chỉnh điều hoà ấm đắp chăn cho Lam sau đó vọt vào phòng tắm dội nước lạnh hạ nhiệt.

Phong đi ra, đứng trên đầu giường nhìn cô gái đang ngủ say một chút. Anh hơi cau mày, cầm áo khoác đi vào phòng sách làm việc.

Lật xem mấy tập hồ sơ nhưng không một chữ nào lọt vào đầu. Anh mở máy tính đọc lại tất cả các bài điều tra của Lam, hình ảnh gương mặt say ngủ của cô, cảm giác đôi môi mềm cứ quanh quẩn trong đầu. Anh nhắm mắt, nhớ lại nụ hôn ban nãy.

————

Lam trở mình choàng tỉnh, nhìn quanh căn phòng xa lạ.

“Mình ở đâu?”

Cô cố nhớ nhưng cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Tất cả trong đầu là hình ảnh ăn lẩu rồi vào bar với Minh, đến đó là hết cô không thể nhớ ra cái gì nữa.

Lam sợ hãi quan sát căn phòng, có vẻ sang trọng và xa hoa, hay là khách sạn. Chết rồi cái tên hám gái Vũ Khôi Minh kia làm gì mình rồi. Cô xốc chăn lên kiểm tra, quần áo vẫn đầy đủ ga trải giường vẫn sạch sẽ. Có nghĩa là mình chưa bị “thịt”. Vậy đây là đâu?

Lam cầm túi xách đầu giường kiểm tra lại vẫn còn nguyên đồ. Điện thoại vẫn còn đây nhưng đã bị tắt máy. Cô mở điện thoại thấy hàng trăm tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp.

Lam bình tĩnh đi xỏ vào đôi dép lê đặt ngay ngắn dưới giường, đi vào phòng tắm, thấy một chiếc bàn chải mới còn chưa bóc, cô chậm rãi lột vỏ và đánh răng, vừa đánh vừa suy nghĩ đêm qua đã làm gì.

Nghĩ mãi không ra, cô lắc đầu cầm túi đi ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Đi xuống gần hết cầu thang xoắn ốc, Lam giật mình khi thấy Phong đang ngồi đọc báo. Cô nhíu mày định quay lên thì nghe một giọng trầm trầm.

“Dậy rồi thì xuống đây đi”

Lam cố gắng bình tĩnh, thở nhẹ đi xuống.

“Anh dám bắt cóc tôi?”

Phong nhíu mày “Bắt cóc?”

“Không đúng vậy sao? Tại sao tôi ở đây được, tối qua tôi vẫn còn ăn lẩu rồi ngồi uống rượu với Khôi Minh, sao tự dưng lại ở nhà anh?”

Phong thở nhẹ, xem ra cô ấy không nhớ chuyện gì tối qua hết.

“Cô phải cảm ơn tôi vì đã lôi cô ra khỏi thằng háo sắc kia”

Lam nhíu mày, anh ta nói thật sao. Cô lí nhí “Cảm ơn, chào anh”

“Khoan đã, cô...”

“Đừng nói nữa, tôi không thỏa hiệp, tôi sẽ tiếp tục” Lam nhìn thẳng vào mắt anh.

“Tôi định nói cô ngồi xuống ăn sáng rồi về”

“Tôi không đói”

Lam đi nhanh ra cửa. Nhưng mới vào bước bụng đã sôi ọc ọc. Trời ơi cái bụng xấu tính này, mày làm tao mất mặt quá.

Môi Phong khẽ cong lên nhìn cô gái trước mặt.

Lam quay lại ngồi vào bàn đỏ mặt nhỏ giọng.

“Uhm giờ tự dưng thấy đói”

Phong đứng dậy đổ nước dùng vào tô hủ tiếu. Hơi nóng bốc lên nghi ngút trông thật là ngon.

“Nghe nói cô không thích ăn đồ tây”

Lam ừ một tiếng cắm cúi ăn. Đến khi không còn sợi bún nào trong bát mới ngẩng lên. Thấy trước mặt lại có ly nước chanh lại nhâm nhi một chút.

Phong ăn đã xong từ lâu yên lặng nhìn cô gái trước mặt ăn ngon lành. Anh sống trong nhung lụa từ nhỏ, đã quen ăn uống theo lễ giáo nhỏ nhẹ lịch sự, chưa từng gặp cảnh một cô gái ăn không nhìn mặt ai thế này.

Còn đối với Lam, vạn vật xung quanh dường như không tồn tại, cô vẫn lặng lẽ nhâm nhi ly nước chanh. Ánh mắt cô hơi trầm một chút, từ nhỏ điều kiện sống của cô đã không bằng người khác, cô đã quen ánh mắt xoi mói của mọi người cho nên chuyện người khác nhìn mình ăn cô cũng không để ý lắm, ăn thì cứ ăn thôi.

Uống nước chanh xong cô chào anh ta một tiếng rồi xách túi ra cổng.

Phong nhìn cô đi rồi, cau mày lấy điện thoại gọi vào một dãy số.

“Cậu đã làm sạch mạng xã hội chưa?”

Bên kia vâng dạ một tiếng, đôi đồng tử của Phong giãn ra. Anh cầm áo khoác đi tới công ty. Hôm nay Sài Gòn trong xanh và mát mẻ đến lạ, lòng người cũng dễ chịu hơn.

Lam về phòng trọ, tắm rửa và thay quần áo rồi bắt xe bus đến công ty. Đang lớ nhớ đứng ở bến xe bus thì Khôi Minh điện thoại tới. Cô nhấn nút nghe.

“Alo! Hôm qua anh biến mất đi đâu vậy hả?”

Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng một chút “Thì tôi say ngủ quên”

Sặc, cái tên kia lại dám lừa mình.

“Ừ, không thấy anh nên tôi đi về”

Bên kia Minh trợn mắt há mồm. Cô gái này nói dối cũng giỏi thật đấy, cũng may là mình phối hợp chứ nếu không thì có phải xấu hổ không.

“Thế giờ đang đâu đi ăn sáng với tôi”

“Anh trai rảnh rỗi ơi, tôi còn phải đi kiếm kế sinh nhai, sáng sủa gì giờ này”

Nói xong, không để đối phương nói tiếp Lam tắt cuộc gọi.

Minh Khôi bên kia ngẩn ngơ “Kế sinh nhai” là gì vậy?

Chương 9: Sạch bóng

Lam vừa bước chân vào toà soạn đến bàn lễ tân đã thấy chị lễ tân cười tươi rói.

“Chúc mừng cô gái nhé”

Lam “???”

Chưa vào đến chỗ bàn làm việc của mình mọi người đã đón xúm lấy hỏi han.

“Ôi chúc mừng gái xinh nha, bình yên sóng lặng rồi”

Lam lại ngơ ngác tiếp. Mình không đi làm một ngày có chuyện gì xảy ra với trái đất này vậy.

Chị béo mục thời sự thế giới nói với sang “Ôi Lam ơi hôm qua mọi người lo cho cô gần chết, cả tòa soạn gọi điện thoại mãi cho cô không được. Hôm nay lên mạng đã sạch bách sáng bóng rồi”

“Ơ, chị nói gì em không hiểu”

Vừa lúc Thuận Thy chạy ra kéo cô “Vào đây vào đây kể từ đầu xem nào”

Lam “???”

“Có chuyện gì mà mọi người nhìn em như là em mới kiếm được đại gia vậy sư phụ?””

“Trời ơi cái con nhỏ này, làm chị mừng muốn chớt. Coi bộ kiếm được anh đại gia nào thiệt rồi heng?”

“Ôi chị chẳng bảo em lì đòn ương bướng thế này không đại gia nào chịu hả. Có chuyện gì chị nói đi, em không hiểu gì hết trơn”

Thuận Thy tròn mắt nhìn Lam ngạc nhiên, sao nó như từ trên trời rơi xuống vậy. Vẻ mặt này dễ mà con bé chưa biết gì thật. Thuận Thy ấn Lam ngồi xuống trước máy tính của chị.

“Lên mạng đi nhanh lên, đường đường là một nhà báo điều tra mà update chậm chạp quá”

Lam cũng sốt ruột, cô nhanh chóng vào các diễn đàn báo chí, cô trợn tròn mắt vẻ mặt không thể tin nổi. Sau một đêm những tin tức đời tư của cô biến sạch không còn dấu vết. Những tus xỉa xói đời tư của cô cũng không còn nữa.

“Ô lạ nhỉ, em cũng không biết sao lại thế này”

“Cô khai thật đi, có ai giúp đúng không?”

Cô nhíu này suy nghĩ, đầu nhanh chóng chuyển động xem ai đủ sức làm chuyện này nhưng nghĩ nát óc cũng không ra là ai.

Chị Thuận Thy ghé sát tai thì thầm “Hay lại va phải đại gia nào rồi, nghe phong phanh các giám đốc doanh nghiệp gần đây tìm em tôi nhiều lắm”

“Chị này, chị nghĩ em như thế hả” Lam mếu máo. “Họ tìm em cũng chỉ vì mấy cái bài đánh đấm để ký hợp đồng truyền thông thôi”

Thuận Thy nhún vai “Thì cũng có sao đâu có qua có lại”

“Em thề, em không phải loại người đó mà, chứ không em còn ở khu tập thể tối om đấy à”

“Vậy thì thế lực nào giúp không công cho cô sao. Chà, nghe có mùi yêu đương gì rồi đây, hay cô sắp thoát kiếp FA rồi”

Lam thở dài, “Em cũng mong thế đây, đời chưa biết thịt trai có vị thế nào”

Lam gõ cửa phòng tổng biên tập. Người có quyền lực thao túng chuyện này chắc là chú ấy rồi.

“Con bé này, làm được đấy, chú còn lo lắng cháu không thể đứng vững vì những lùm xùm đó”

“Cháu chưa kịp suy sụp thì nó đã biến mất rồi, không biết ai đã động tay”

“Ơ thế không phải cháu làm?”

Lam ngơ ngác, cô đã nhầm. Vậy là ai?

Lam nói sơ qua tình hình những ngày gần đây của cô với chú Thành, trao đổi với chú một chút về bài sắp lên trang rồi đi về nhà.

Vừa vào đến cửa, đã thấy Tú Hân thần mặt ra, không nhanh nhảu như trước. Đã vậy mắt còn đỏ hồng sưng húp.

“Hân, cậu có chuyện gì sao?”

Tú Hân sụt sịt “Ba mình bắt về nhà sống không được sống ở đây nữa. Mà mình thì không muốn về nhìn mặt bà ấy chút nào”

Lam thay đồ rồi ngồi bên cạnh Hân, lột quả chôm chôm đưa cho bạn.

“Ba cậu cũng là lo cho cậu nên mới làm vậy. Với lại về nhà điều kiện sống cũng thoải mái hơn mà. Cậu nhịn bà ấy một chút là được”

Lam dấu lo lắng trong lòng, Hân mà chuyển về nhà sống thì mình cô sẽ phải chịu tiền thuê nhà. Một tháng 3 triệu với người khác không là gì nhưng đối với cô thì...còn tiền điện nước mạng và sinh hoạt nữa.

Hân nắm tay Lam, vành mắt đỏ hồng.

“Mình mà phải về nhà thì cậu làm sao bây giờ?”

Lam trấn an “Cậu đừng lo, mình còn có lương với lại làm thêm nữa. Với lại sắp tới mình cũng có một số hợp đồng truyền thông nữa mà”

“Đồ ngốc không lừa được mình đâu, lương ba cọc ba đồng, làm thêm được mấy xu đâu. Người như cậu mà viết để kiếm tiền từ hợp đồng truyền thông thì có mà giàu lâu rồi”

“Thì bây giờ mình tập hihi”

Hân dí ngón trỏ lên trán Lam.

“Đồ lì lợm, nếu mà cậu chịu dối trá một tí, chịu nhún nhường luồn cúi một tí thì đời có phải đỡ khổ hơn không. Mình thương cậu quá”

Lam cười ôm cánh tay Hân lắc nũng nịu “Cậu có khác gì mình đâu. Mình cứ sống thế này thôi, đầu năm nay cậu rút lá bài vượng số mà, hứa nuôi mình cả đời còn gì”

“Thôi cô Mạch Lam ơi, tôi chưa nuôi nổi thân tôi nè”

“Thôi đừng nói chuyện này nữa, bao giờ cậu về nhà?”

“Mình chưa sắp xếp. Trong tuần này mình cố đi xin việc khác xem thế nào. Nếu xin được việc thì mình sẽ không về” Hân căm giận nói.

“Bố mình đã can thiệp cho nên công ty mình buộc chấm dứt hợp đồng với mình, ông ta muốn cắt tài chính để ép mình về nhà”

“Đời chúng ta thật khổ luôn bị người khác chi phối. Để mình hỏi mấy người bạn xem có chỗ nào tuyển thì cậu nộp hồ sơ”

“Ừ, lại startup vậy” Hân thở dài.

“A, mải nói chuyện của mình quên mất. Chuyện của cậu rốt cuộc là thế nào vậy? Sao tin tức lại sạch bóng như thế chứ?”

“Haizz, mình cũng đang thắc mắc đây” Lam bóp trán.

“Hay có tên nào thương thầm nhớ trộm cậu?” Hân trở về vẻ hào hứng hoạt bát như ngày thường.

“Ôi làm gì có kẻ nào thầm thương mạnh vậy chứ. Mà thương kiểu vậy sợ lắm à nghen”

“Sao phải sợ, mưa đến đâu mát mặt đến đó chứ”

Lam kể cho Hân nghe cuộc gặp của mình và tổng giám đốc Avenue.

“Cậu có nghĩ anh ta làm không” Lam hỏi

“Không thể nào. Theo kinh nghiệm làm trong giới truyền thông của mình thì chẳng thể nào có chuyện doanh nghiệp đang bị đánh tơi tả lại có thể quay ngoắt 180 độ bảo vệ kẻ địch”

“Cũng đúng. Anh ta còn tung tiền để ra điều kiện với mình dập bài thì làm sao lại có thể tẩy trắng chuyện của mình cơ chứ”

“Để xoá 1-2 tin tức không khó, nhưng để dập tắt tin trên mạng xã hội là vấn đề lớn và phải chi rất nhiều tiền. Avenue là giới làm ăn, chắc chắn không nhân nhượng mà không có điều kiện”

“Vậy chỉ còn một khả năng “Anh ta có tình cảm với cậu” Tú Hân chắc nịch.

“Không thể có chuyện đó được. Cậu có nghe anh ta có vị hôn thê- tổng giám đốc truyền thông Diệp Anh là thanh mai trúc mã từ nhỏ không? Mình đã chứng kiến anh ta rất chiều chuộng cô ta”

“Nếu vậy thì chỉ có một trường hợp xảy ra là, anh ta làm như vậy là để dằn mặt cậu. Anh ta có thể xoay chuyển được tất cả mọi thứ xung quanh cậu”

Lam sa sầm mặt “Mình sẽ không thoả hiệp, anh ta tưởng mình là vua chắc. Tuần này mình sẽ mổ xẻ thuế của Avenue”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.