Ngày Gió

Chương 54: Gặp lại




Minh nắm chặt bức tranh, anh đã đọc địa chỉ COD cả trăm lần và thuộc lòng địa chỉ số điện thoại trên đó. Anh chắc chắn là cô đến 90%. Không ai yêu thích màu xanh như cô ấy và chắc chắn chỉ có cô ấy mới có phong cách nhẹ nhàng thư thái như vậy.

Dù chỉ 1% có được manh mối của Lam thì anh vẫn muốn nắm bắt. Ngay chiều hôm đó, Minh đặt chuyến bay ra Nha Trang.

Đường từ sân bay đến địa chỉ trên gói hàng rất gần, nhưng sao anh thấy xa xôi đến vậy. Bước chân nóng như lửa đốt, anh dừng trước một quán bánh nhỏ có tên “Thiên Thanh”.

“Cô chủ nhỏ, tôi một ly trà sữa nhiều đường được không?”

Nghe tiếng nói rất quen, Lam từ trong quầy nhìn ra. Cô há miệng ngạc nhiên, ánh mắt nhảy nhót vui tươi. Làm sao anh ấy lại đến được đây?

Những nữ sinh ngồi trước quán đã trầm trồ to nhỏ.

“Ôi chú kia đẹp trai quá” “người đâu đẹp trai dữ vậy”, “Trông như BTS vậy”

Lam cười ra ngồi đối diện, đẩy chén trà trước mặt anh.

“Không ngờ qua mấy năm không gặp, độ sát gái của anh vẫn như xưa”

Minh cười “Tôi vẫn chưa tiến hóa bằng em. Qua mấy năm em trốn kỹ để trùng tu nhan sắc hay sao càng ngày càng xinh vậy”

Minh lặng lẽ quan sát Lam, cô bây giờ nhan sắc còn chín muồi hơn xưa. Cô không già đi chút nào, cả người toát lên vẻ dịu dàng nhưng lại hơi u sầu càng làm nổi bật vẻ đằm thắm dịu dàng.

“Hihi em trùng tu nhiều thứ lắm. Anh dạo này thế nào?”

“Tôi cũng vẫn như ngày xưa thôi. Nhưng tại sao em lại đến nơi này, từ ba năm trước sao? Em có biết rất nhiều người tìm kiếm em không? Sao lại mất tích không dấu vết vậy”

“Có một số chuyện em không tiện nhắc lại, chỉ là...cuộc sống mới của em rất tốt. Nhưng anh có thể giúp em một việc không?”

“Em cứ nói đi, với em thì tôi luôn sẵn lòng”

“Em nhờ anh giữ kín cuộc sống ở đây giúp em được không? Em...không muốn để Phong và Hân biết nơi này”

Minh có chút khó hiểu nhưng cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ, sợ khơi gợi nỗi buồn của cô. Có vẻ cuộc sống của cô ở đây khá tốt. Anh cũng muốn ích kỷ một chút, giữ riêng bí mật giữa cô và riêng mình.

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Từ ngày gặp lại Lam, tinh thần Minh phấn chấn hơn hẳn. Cứ có thời gian là anh lại chạy lên Nha Trang. Cảm giác chỉ mình anh được nắm giữ bí mật của cô thật hạnh phúc, có thể nhiều người sẽ cho rằng anh ích kỷ khi không nói ra chuyện Lam ở đâu, nhưng chỉ có như vậy anh mới có cảm giác cô thuộc về thế giới của mình một chút.

Hôm nay, vừa họp xong anh đã tức tốc ra sân bay đi Nha Trang. Hôm nay là thứ 6, chỉ cần nghĩ đến được gặp Lam hai ngày cuối tuần là tâm hồn anh đã vui phơi phới rồi. Phải rồi, cô bán hàng rất bận rộn, hôm nay anh sẽ qua trổ tài nấu nướng cho cô ăn, làm những món ăn mà cô thích.

Minh vừa bước vào quán đã thấy một người đàn ông cao to đang đứng trước căn bếp nhỏ. Lam đứng bên cạnh ríu rít trò chuyện.

Trong lòng anh bỗng nhiên hụt hẫng. Người kia là ai, tại sao Lam lại cười nói thân thiết với anh ta như vậy? Anh không thấy cô cười nhiều, phải chăng người đó có vị trí rất đặc biệt?

“Lam”

Lam ngoảnh ra, thấy Minh vội vàng rửa tay đi ra cửa.

“Anh đến rồi sao, anh vào đây. Đúng lúc bọn em chuẩn bị ăn tối. Anh vào ăn luôn nha”

“Bọn em”, Minh nghe cái từ này thật chói tai. Ánh mắt hai người đàn ông nhìn nhau toé lửa, nghi ngờ và ghen tuông dữ dội. Sấm sét ầm ầm kéo đến.

Lam nhìn hai người tủm tỉm cười. Cô kéo áo Vũ.

“Anh, đây là anh Minh bạn cũ em mới gặp lại. Anh Minh à, đây là anh Vũ, anh trai của em”

Minh nghe đến từ “anh trai” mới thả lỏng người hơn một chút, chủ động đưa tay ra.

“Chào anh, tôi là Minh. Rất vui được gặp anh”

Vũ bắt tay, tay bóp mạnh giọng gằn nhỏ “Tôi không phải anh trai cô ấy”

Bàn ăn đầy ắp những món ngon đẹp mắt. Tuy nhiên, không khí lại có phần dị thường. Hai người đàn ông kia từ lúc nhìn thấy nhau thì dường như trái đất này không còn hoà bình nữa.

“Em vẫn khéo tay như xưa. Tôi nhớ món sườn này của em quá. Tôi ăn hết cả đĩa nha”

Lam cười đẩy đĩa sườn về phía Minh “Anh cứ ăn đi, tôi làm nhiều thức ăn mà”

Vũ ngồi bên cạnh Lam gầm gừ “Em đẩy sang bên kia thì anh ăn gì vậy?”

Lam gắp thịt gà đặt vào bát anh “Bình thường anh đâu có thích ăn ngọt. Của anh đây, đúng phần lườn ngon thứ thiệt theo yêu cầu của bác sĩ”

“Em đúng thật là, anh thích ăn gì cũng nhớ nữa”

Người nào đó bên kia đang nổi giận nghiến răng ken két. Minh gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ xương đặt vào bát Lam.

“Em ăn đi, dạo này gầy quá rồi”

Lam chưa kịp cảm ơn thì Vũ đã nhanh tay gắp miếng cá cho vào miệng.

“Cá hôm nay em nấu ngon thật” đoạn nhìn Minh thách thức.

Lam thở dài lắc đầu. Hai cái người này lớn xác mà trẻ con.

“Hai anh mà không ăn uống bình thường là em cũng bỏ bữa luôn”

Không khí căng thẳng mới dịu đi một chút. Nhưng hai người đàn ông vẫn không nói với nhau câu nào.

Minh thật sự muốn hỏi Lam mối quan hệ giữa cô và Vũ là gì, nhưng anh không tài nào mở miệng được. Thà cứ nghĩ đó là anh trai cô còn hơn chẳng may nghe được sự thật là cô và người đàn ông kia có quan hệ thân mật gì.

Lam ngồi trên băng ghế gỗ dài dầm hoa quả. Cô làm cho Minh một cốc nhiều sữa còn Vũ thì không. Hai người này sở thích hoàn toàn khác nhau.

“Anh Minh đêm nay có chỗ nào ngủ chưa. Nếu không thì anh ngủ cùng với anh Vũ đi. Phòng anh Vũ cũng rộng rãi đủ cho hai người nằm”

Vũ và Minh đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không dám trái lời. Phân phối xong, Lam vào trải ga giường, chuẩn bị phòng cho hai người đàn ông. Cuối tuần nào Vũ cũng về cho nên cô để sẵn một phòng trống cho anh. Căn phòng của Vũ luôn sạch sẽ tinh tươm để khi mệt mỏi anh có thể ngả lưng nghỉ ngơi.

Lam nợ anh cả mạng sống, cả tiền bạc, sự biết ơn và giờ đây chỉ có thể làm vậy để trả ơn anh.

***

Hai người đàn ông nằm cạnh nhau không ai nói với ai một lời. Mãi sau, Minh mới mở miệng.

“Anh là ân nhân của cô ấy?”

“Tôi là gì có liên quan đến anh sao? Chúng tôi đã ở với nhau 3 năm rồi”

“Tôi quen Lam trước anh rất lâu. Nếu anh không phải ân nhân thì cô ấy sẽ không bao giờ ở cùng anh”

“Cô ấy rất bình thản khi gặp anh, cô ấy cũng chỉ xem anh là bạn bè bình thường thôi”

Minh nghẹn họng.

“Tôi yêu cô ấy nhưng tiếc là cô ấy yêu người khác, anh hiện giờ cũng đâu khác gì tôi”

Vũ trầm ngâm “Ba năm trước, tôi cứu Lam một mạng. Đến bây giờ trong lòng cô ấy tôi cũng chỉ là người mang ơn”

“Ba năm trước?” Minh nặng giọng.

“Ba năm trước Lam bị nhốt trong thùng xe đông lạnh 8 tiếng. Tôi đã phát hiện và cứu cô ấy ra. Lúc đó, toàn thân đã bị đóng đá, bỏng lạnh gần như không thể sống nổi. Đến giờ sức khỏe cũng chưa hồi phục hoàn toàn, phổi bị ảnh hưởng nặng thời tiết lạnh là tái phát. Điều khó khăn nhất với cô ấy là mất con và không thể làm mẹ được nữa”

“...Mất con?”

Vũ thở dài “Đúng, bị sẩy thai trước khi bị nhốt vào thùng xe đông lạnh. Nhiệt độ lạnh quá lâu làm ảnh hưởng đến cơ quan sinh sản”

Những ngón tay của Minh siết lại để giữ bình tĩnh. Bị nhốt trong thùng đông lạnh sao? 8 tiếng sao? Mất con sao? Một cô gái yếu đuối, làm sao có thể chịu nổi?

Ba năm trước trong khi mọi người nghĩ Lam chủ động rời xa Phong thì cô ấy lại phải chịu đau đớn như vậy.

“Cho nên, nếu anh muốn cô ấy có cuộc sống yên bình, đừng khuấy động cuộc sống của cô ấy”

Minh khàn giọng “Tôi rất muốn, nhưng tôi sợ người khác lại không như vậy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.