Ngày Gió Nhẹ

Chương 19




Nửa năm trôi qua, Lam Vân dần dần thích nghi với cuộc sống mới. Cậu cũng đã tìm được một công việc ở thị trấn cách nhà khoảng 20km. Ngày ngày, cậu chạy xe đến chỗ làm, chiều về ăn cơm với mẹ, tối đến cùng xem tivi và đi ngủ. Mỗi tháng xin nghỉ một ngày để đưa bà Cao đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Nửa năm trước khi hai mẹ con về lại quê nhà sinh sống, cậu không dám bỏ mẹ một mình nhưng ba tháng trở lại đây thì sức khỏe bà Cao đã tốt hơn lên cậu cũng đi tìm việc làm. Số tiền ít ỏi mẹ con cậu có khi rời khỏi nhà Bạch Phong chỉ giúp họ vượt qua được hai tháng đầu, tháng tiếp theo cậu phải đi vay mượn hàng xóm láng giềng. May mắn là trước đây mẹ con cậu từng sinh sống ở đây nên hàng xóm vẫn nhớ mà mở lòng giúp đỡ. Sau khi đi làm, cậu cũng dần trả hết tiền và bà Cao cũng đã có thể ở nhà một mình làm các công việc nhẹ. Hiện tại, bà đang chăm sóc ít rau màu và nuôi gia cầm. Cuộc sống cũng dần ổn định, mẹ cậu cũng vui vẻ hơn trước.

Lam Vân trước mặt bà thì không tỏ thái độ gì nhưng hàng đêm cậu vẫn luôn nhớ đến Bạch Phong. Có những đêm bà phát hiện cậu khóc nhưng vì tương lai của cậu, bà phải nén lòng. Tình yêu mà người đời hô hào là chân chính còn có thể chia tay huống chi là tình cảm nhất thời và mong manh như con trai mình và Bạch Phong.

Thời gian gần đây, bà Cao cũng có hàng xóm qua thăm hỏi và trò chuyện nên Lam Vân không sợ mẹ buồn chán. Chỉ có điều, dì Hà, hàng xóm đầu ngõ nhà cậu lúc này lại hay nói với bà về chuyện cưới vợ cho cậu. Tất nhiên bà Cao rất hào hứng và vui mừng. Chiều nào cậu đi làm về đã thấy ánh mắt dì Hà nhìn mình và cười đầy ý nhị, cậu cũng lờ mờ đoán được ý định của mẹ và dì qua câu chuyện họ nói.

Tâm trạng Lam Vân thật sự ngổn ngang. Cậu chỉ yêu mỗi anh, đến tận bây giờ vẫn chưa hết nhớ thương anh. Cậu luôn muốn gọi cho anh, hỏi thăm tình hình của anh trong nửa năm qua. Khi cậu rời khỏi nhà Bạch Phong, cậu cũng đổi số điện thoại nhưng số của anh, cậu luôn ghi nhớ

Công việc mới của Lam Vân là kế toán kiêm quản kho cho một siêu thị trong thị trấn. Tiền lương không cao nhưng lại ổn định và có chế độ tốt. Một thanh niên có việc làm, có cuộc sống lành mạnh, lại thêm ngoại hình ưa nhìn thì tất nhiên không ít người để mắt. Nhiều cô nhân viên đứng bán sản phẩm hoặc những chị chưa chồng mỗi ngày xuống kho nhận hàng cũng tìm cách tiếp cận cậu. Lam Vân tuy không khéo ăn khéo nói nhưng lại rất thành thật và nhiệt tình nên mọi người ai cũng quý. Các anh, các chú làm cùng lúc đầu không vừa mắt vì cậu được phái nữ yêu mến nhưng càng tiếp xúc với cậu thì càng quý con người của cậu. Đối với ai Lam Vân cũng hòa nhã, hoàn toàn không có sự thiên vị hay có tình cảm đặc biệt, điều này khiến không ít phụ nữ tức tối còn đàn ông thì cười hả hê.

Một hôm, Lam Vân về nhà, cơm canh đã dọn sẵn, trong nhà đã có ba người đợi cậu. Một người là bà Cao, một người là dì Hà và cuối cùng là một cô gái còn trẻ. Cậu chào mọi người và nhìn cô gái mỉm cười.

– Hôm nay, dì Hà và cháu dì ấy đến nhà dùng cơm. Con nhanh chóng tắm rửa và ra ăn nhé! – Bà Cao lên tiếng.

Lam Vân gật đầu và bước vội vào trong để thay quần áo. Cậu có thể đoán lờ mờ tình cảnh ngày hôm nay. Nửa năm qua, mẹ vẫn chưa từng quên chuyện hỏi vợ cho cậu. Suốt bữa ăn, dì Hà cứ khen lấy khen để đứa cháu gái họ xa của mình. Cô ấy tên Thiện Thanh, một cái tên khá quen thuộc, nhẹ nhàng và chân thật. Đôi lúc, cậu cứ bắt gặp ánh mắt của mẹ như muốn mình phải bắt chuyện cùng cô ấy. Thiện Thanh thì e thẹn, ăn uống cũng không dám mạnh dạn, đôi lúc nhìn cậu lại cười.

Cô ấy vừa tròn hai mươi tuổi, hiện tại đang ở nhà nội trợ và làm nông phụ giúp ba mẹ. Dáng vẻ bên ngoài thật sự hiền lành và chân chất, đúng kiểu bà Cao yêu thích. Lam Vân cũng không phụ lòng mẹ mình, vừa ăn vừa chêm vài câu hỏi thăm.

Cuối bữa, Thiện Thanh giành lấy phần rửa chén cùng cậu và để dì Hà cùng mẹ dùng nước ở phòng khách. Cô giành hết phần việc cậu đang làm, mặc dù cô là khách. Lam Vân cũng có thiện cảm với cô gái này nhưng đó không hơn không kém một tình cảm một người anh đối với em gái.

Mẹ cậu luôn ao ước có một đứa con gái nên từ nhỏ cậu đã bị ảnh hưởng tư tưởng phải ngoan hiền và biết chăm sóc nhà cửa như Thiện Thanh. Nhưng bà Cao chưa bao giờ có con gái thì nay Thiện Thanh xuất hiện khiến bà thật sự hài lòng. Lam Vân sao lại không nhìn ra được niềm hạnh phúc ánh lên trong mắt mẹ? Ánh nhìn ấy khiến lòng cậu quặng thắt từng cơn vì không biết làm sao báo hiếu mẹ mình.

– Anh có từng yêu ai chưa? – Thiện Thanh lên tiếng phá tan không khí im ắng đang bao trùm.

Cậu không biết phải trả lời thế nào. Điều Lam Vân sợ nhất chính là khiến người khác tổn thương, nhưng so với nói dối thì câu trả lời thành thật vẫn tốt hơn.

– Đã từng!

– Sao hai người lại chia tay? – Tất nhiên cô có thể đoán được câu trả lời. Một người đàn ông như Lam Vân sao có thể chưa từng yêu cơ chứ.

– Vì hoàn cảnh thôi. Em thì sao? – Lam Vân trả lời cho qua chuyện.

– Em cũng từng yêu một người năm mười tám tuổi. Chúng em yêu nhau một năm thì bị ba mẹ em phát hiện. Ba mẹ không thích em quen anh ấy nên chúng em chia tay nhau.

– Thế bây giờ thì sao? – Cậu hỏi tiếp.

– Bây giờ em vẫn còn yêu anh ấy. Nhưng vì không muốn ba mẹ buồn lòng nên em chọn quên đi. Hôm nay, không phải tự dưng em đến nhà anh, cũng là do dì Hà nói với ba mẹ bảo dẫn em đi xem mắt. – Thiện Thanh thành thật nói.

– Rồi em thấy thế nào? – Lam Vân đoán rằng cô có điều muốn chia sẻ với mình.

– Em rất vui được biết anh. Người như anh rất nhiều cô gái để ý, lần đầu tiên không thể kết luận điều gì nhưng em biết trong lòng anh đang có một người khác, như em vậy. Em cũng không hy vọng mình có thể tiến xa hơn.

Nói đến đây thì cũng là lúc cô rửa chén bát xong. Thiện Thanh đến ngồi đối diện với cậu ở chiếc bàn nhỏ đặt trong gian bếp.

– Lúc đầu em nghĩ thôi thì cứ thử đi xem sao biết đâu em có thể quên anh ấy. Nhưng thật sự không ai có thể thay thế anh ấy, cũng như anh không thể quên người anh đã yêu. – Cô nhẹ cười nhìn cậu.

Tuy vẻ ngoài Thiện Thanh hiền lành nhưng lại có cái nhìn rất sâu sắc. Lam Vân nhìn cô và nói.

– Đúng là anh không thể quên người ấy nhưng vì mẹ… bọn anh không thể đến với nhau. Chưa kể là mối quan hệ của bọn anh không được xã hội này công nhận.

– Có quan trọng không? Em thấy bác Cao rất thương anh. Không phải anh hạnh phúc mới là điều bác ấy hy vọng sao? Sau khi gặp anh, em thật sự hiểu rằng mình không thể quên được anh ấy. Em sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ mình hiểu cho tình cảm của em nên anh cũng đường nản lòng.

– Cám ơn em! – Lam Vân chân thành nhìn cô.

Nói xong cũng đã đến lúc Thiện Thanh cùng dì Hà phải trở về. Tiễn họ đến tận cửa mà Lam Vân vẫn chưa hết suy nghĩ lời Thiện Thanh đã nói. Có nên tìm anh? Có nên dập tắt hy vọng của mẹ? Có thể vì anh mà mang tội bất hiếu này. Cậu dìu mẹ vào nhà, những lời bà Cao đang huyên thuyên khen ngợi Thiện Thanh đã trôi từ nơi này sang nơi khác trong dòng suy nghĩ của cậu.

Khuya hôm đó, khi mẹ đã ngủ say, cậu thức giấc cầm điện thoại ra trước hiên nhà. Lam Vân ngồi trên ghế dựa và ngẩng đầu nhìn trăng sao đêm nay.

– Trăng sáng quá! – Cậu bất giác cảm thán.

Ánh trăng như xé toạt màn đêm trước mắt cậu, đưa cậu đến cánh đồng hoa vàng trước nhà mình. Mọi thứ, dưới ánh sáng nhiệm màu đó như mang một dáng vẻ mong manh khiến cho Lam Vân như rơi vào xứ sở thần tiên… Cậu rời ánh mắt khỏi khung cảnh huyền ảo và nhìn xuống di động mình. Bàn tay vô thức ấn số điện thoại của Bạch Phong. Đầu dây bên kia…

– Tu… tu… tu…

Tiếng chuông vọng lại đến tận cùng như tiếng tim đập của Lam Vân. Âm thanh càng kéo dài thì sự hồi hộp càng tăng cao. Cậu nửa muốn tắt máy nửa muốn nghe đầu bên kia trả lời. Nhưng rồi tiếng đỗ chuông dần đến kết thúc đem theo nỗi thất vọng tràn đầy của cậu rơi vào tim, đau nhói. Có lẽ anh đang vui chơi ở đâu đó, có lẽ bên cạnh anh đã có người khác khiến anh an giấc, anh sẽ rảnh rỗi mà nhớ đến cậu.

Vừa lúc cậu định ấn tắt thì bên kia vang lên tiếng nói, vừa thân quen vừa xa lạ.

– Alo?

– …

– Tôi là Bạch Phong, xin lỗi ai đang gọi – Âm thanh vang lên trầm ấm, đúng là giọng của anh nhưng sao lại mang nhiều mệt mỏi và thất thần?

– …

Trong một phút, cậu không biết phải nói gì, chỉ im lặng nghe tiếng anh “Alo! Alo” liên tục.

Lam Vân khẽ mỉm cười và ấn nút tắt.

Tại sao cậu lại không trả lời, tại sao cậu có thể cười? Cậu cười cho chính bản thân mình, ngỡ rằng đã thông suốt, ngỡ rằng cả hai đã có thể đối điện với nhau để nói với anh một câu “Em đã quên được anh!” nhưng khi nghe giọng anh, bao nhiêu thương nhớ nửa năm qua lại kéo về, như chưa bao giờ chia xa. Chính vì thế cậu đã không thể thốt ra bất kì lời nào.

“Là là lá lá la la…” Tiếng chuông điện thoại của Lam Vân vang lên, là số của Bạch Phong. Cậu ấn nút từ chối.

“Là là lá lá la la…” Tiếng chuông một lần nữa vang lên. Cậu lại tắt.

Cứ thế Bạch Phong gọi suốt mười lăm cuộc. Nhưng hà cớ gì cậu lại không dám trả lời, cũng không thể tắt nguồn để không phải nghe tiếng chuông đổ dồn?

“Là là lá lá la la…” Cuộc gọi thứ mười sáu vang lên. Lần này Lam Vân ấn nút nghe nhưng cậu cũng không nói bất kỳ điều gì.

– ….

Thời gian trôi qua mất phút mà giữa hai bên vẫn chỉ là không gian yên lặng. Bỗng Lam Vân nghe tiếng nói thật nhẹ mà da diết.

– Anh nhớ em lắm Lam Vân… Em đang ở đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.