Ngày Em Đến

Chương 95




Đánh một trận lớn đánh thẳng luôn vào tù…..

Trương Tư Ninh cạn lời chỉ biết nhìn ông xã nhà mình hỏi: “Vậy bây giờ anh trai Hàng Yến đâu ạ?”

Vệ Cẩm Huyên thoáng nhìn qua ông cụ, thấy sắc mặt ông vẫn tốt, liền nhỏ giọng đáp: “Mất tích, vợ con cũng không thấy.”

Thật được mà, chuyện này có gì không rõ nữa! Tuy cô không biết anh trai Hàng Yến, nhưng chỉ cần nhìn nhân phẩm của người đàn bà này, cũng biết người anh trai kia chẳng tốt lành gì. Hiện tại cả nhà đều không thấy, trừ chạy trốn thì còn gì để giải thích nữa?

Ông cụ nghe nói ồn ào cả buổi trời biết được anh trai Hàng Yến chính là kẻ đầu têu khiến con trai mình lao vào lửa như con thiêu thân, trong lòng bực tức mức nào khỏi phải nói, giận đến phát hỏa, Vệ tiên sinh thấy vậy nháy nháy mắt với Trương Tư Ninh, Trương cô nương liền vội vàng đưa tiểu mũm mĩm đang ôm trong lòng qua cho ông cụ: “Ông nội, Vệ khoai tây muốn ông ôm.”

Nhóc con Vệ khoai tây vẫn luôn thích chơi với ông cụ, mặc dù không hiểu mẹ mình đang nói gì nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc tiểu mũm mĩm thích ông cụ, cu cậu chảy nước miếng bị mẹ xách dưới nách đưa ra giữa không trung, hướng về phía ông cụ a a hớn hở kêu lên.

Ông cụ vừa nhìn thấy tiểu bảo bối cười với mình, bao nhiêu bực tức trong lòng liền tan biến, ông vừa ôm Vệ tiểu béo vừa mắng Trương Tư Ninh: “Có ai ôm con như con không chứ.”

Trương Tư Ninh bật cười: “ Ông à, bây giờ đừng nghĩ ngợi gì hết, mọi chuyện đã vậy rồi, có tức giận cũng vô ích, chỉ khiến bản thân mình sinh bệnh thôi, như vậy ngoại trừ người thân của mình thì có ai đau lòng đâu đúng không ạ? Ông phải kiên trì, đừng vì những thứ không liên quan đến mình mà khiến mình bị uất ức.”

Ông cụ nhìn cháu gái, rồi nhìn cháu rể, cuối cùng cúi đầu nhìn Vệ khoai tây trong lòng, hốc mắt có chút ẩm ướt, haizz một tiếng: “Vì Khoai Tây, ông phải sống lâu mấy năm nữa, ông tức chết rồi, không phải tiện nghi cho kẻ khác sao!”

Thấy ông cụ đã thông suốt rồi, Trương Tư Ninh và ông xã liếc nhìn nhau, cả hai thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ông cụ không suy nghĩ lung tung rồi sinh ra đau ốm, những chuyện khác đều không thành vấn đề.

Trương Tư Ninh quay lại chuyện vừa rồi, cô hỏi ông xã: “Nếu không tìm được anh trai Hàng Yến, chuyện này có bị ảnh hưởng gì không anh?”

Vệ Cẩm Huyên đáp: “Về cơ bản mà nói, chuyện này đã không còn quan hệ gì với anh trai Hàng Yến, hắn ta chỉ là sợi dây câu mồi, kẻ thực sự câu cá mới chính là mấu chốt để giải quyết chuyện này, Hạ Tuấn và quản lý Du đang điều tra, có lẽ hai ngày nữa sẽ có tin tức chính xác.

Chuyện góp vốn phi pháp kỳ thật nói nhỏ không nhỏ mà lớn cũng chẳng lớn, mặc dù Trương Nghênh Hoa tập trung một số tiền rất lớn, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị báo cảnh sát, kỳ thật đây có thể xem như vận số của ông ta tốt, tên kia quá nóng nảy thu lưới, từ việc này có thể thấy, tên này không phải kẻ thông minh có thủ đoạn, nên ngay từ đầu Vệ Cẩm Huyên cũng không lo lắng chuyện này có gì không giải quyết được.

Qua hai ngày sau, bên phía Hạ Tuấn đã có tiến triển mới, cậu em vợ quản lý Du hỗ trợ điều tra ra được một người tên là Chu Bân bị tình nghi rất lớn.

Chu Bân là em vợ của bí thư thành Ủy tỉnh Phúc Kiến, nửa năm trước được người ta giới thiệu quen biết với Trương Nghênh Hoa, người đứng ra giới thiệu chính là anh trai Hàng Yến. Vốn dĩ Chu Bân kinh doanh gia công đồ da, nhưng hai năm trở lại đây thị trường kinh tế trì trệ, muốn chuyển hướng sản xuất máy mài. Ở Phúc Kiến nói đến sản xuất máy mài, nếu Trương gia đứng thứ hai thì sẽ không có ai dám nhận mình đứng nhất, trong lĩnh vực này Chu Bân chỉ là lính mới, nên muốn mua một nhà xưởng bao gồm cả thiết bị ở ngoại ô phía Nam của Trương Nghênh Hoa. Đương nhiên Trương Nghênh Hoa không vui, mấy năm nay hắn đã quen được người ta tâng bốc, nên không để Chu Bân vào mắt, vô cùng sắc bén từ chối yêu cầu của hắn ta.

Chu Bân có một người anh rể quyền thế, ở Phúc Kiến ai cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi, Trương Nghênh Hoa trực tiếp làm hắn bẽ mặt như vậy, chuyện này hắn ghi thù vào lòng. Hơn nữa hắn thèm muốn xưởng máy mài của Trương gia đến đỏ mắt, nên đơn giản ‘không làm thì thôi, đã làm làm tới cùng’, hắn bỏ ra rất nhiều tiền mua chuộc Hàng Lỗi, dẫn dụ Trương Nghênh Hoa rớt vào cái bẫy trăm ngàn sơ hở của mình.

Về phần lý do Hàng Lỗi vì người ngoài hãm hại em gái và em rể mình, một là bất mãn, hai chính là tham tiền.

Mấy năm nay, hắn vẫn đi theo làm trợ thủ cho Trương Nghênh Hoa, làm tài xế, phục vụ, có khi còn kiêm luôn bảo vệ và chạy việc vặt, vốn chuyện này cũng không có vấn đề gì, cũng kiếm được tiền chăm lo cho gia đình. Nhưng con người ta vốn có lòng tham, nhiều năm như vậy, cứ một năm rồi một năm, Hàng Lỗi tự thấy bản thân mình đi theo giúp việc cho em rể cũng coi như cẩn trọng, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng tuổi hắn đã không còn nhỏ, mặc dù nhỏ hơn em rể Trương Nghênh Hoa vài tuổi, nhưng rốt cuộc mãi đến lúc con hắn sắp cưới vợ mà em rể vẫn không đề cập đến chuyện thăng chức cho hắn, hắn không thể nào cứ làm người giúp việc cho người ta như vậy tới chết. Nên trong lòng ghi hận, Chu Bân tìm tới cửa, hứa cho hắn rất nhiều lợi ích, hắn cũng đủ tàn nhẫn, cảm thấy tất cả đều vì con nên cắn răng gật đầu đồng ý.

Trương Tư Ninh nghe Vệ Cẩm Huyên kể lại xong, thật sự không biết nên nói gì mới phải: “Anh nói, chuyện này là sao chứ!”

Vệ tiên sinh hiểu sâu biết rộng, chẳng cần nghĩ ngợi gì liền nói: “Tìm được đúng người rồi, mọi việc đều dễ dàng, Hàng Lỗi đã bỏ trốn, chúng ta không cần quan tâm, chỉ có điều Chu Bân này là kẻ tiểu nhân, không cần phải đắc tội với hắn, chuyện này muốn lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không, ba em nhất định phải tốn chút tiền rồi.”

Trương Tư Ninh mới không cần quan tâm ba cô có xui xẻo hao tài hay không, chỉ cần đưa được người ra khỏi nhà giam, cho ông nội một câu trả lời là được, nên cô bĩu môi nói: “Dù sao cũng không phải tiền của em, hao tiền thì hao tiền thôi, cũng do ông ấy tự chuốc vạ vào mình, loại trò bịp bợm này mà cũng có thể tin được. Đây cũng là một bài học, tránh cho sau này chỉ nhớ chuyện ăn ngon chứ không nhớ chuyện bị đánh, để em đi nói với ông nội, anh nói Hạ Tuấn tìm cách đưa người ra khỏi trại giam là được, những thiệt hại khác không cần quá đắn đo, có điều cố gắng trả lại số tiền đã huy động cho chủ nhân của nó, đừng để số tiền này rơi vào tay của tham quan.”

Mặc dù cha cô làm sai, nhưng làm lợi thêm cho mấy tên tham nhũng cô càng không sẵn lòng.

Vệ Cẩm Huyên gật đầu: “Đây là chuyện đương nhiên rồi, tiền nhất định phải trả về chủ cũ, nhưng có thể chính quyền sẽ xử phạt những người này.”

Trương Tư Ninh nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh và em hết.” Thấy Vệ tiểu béo đang nằm bên cạnh dụi dụi mắt tỉnh dậy, trên mặt cô hiện lên nét cười dịu dàng, vân vê cái chân béo ú của tiểu mũm mĩm, ra hiệu ông xã đưa cái tã ở đầu giường cho cô.

Vệ tiên sinh đối với con trai tràn ngập tình thương người cha. Anh đến gần giúp bà xã thay tã cho con, xoa nắn cái chân béo tròn của tiểu mũm mĩm đang bi-ba bi-bô, Vệ Cẩm Huyên nói với Trương Tư Ninh: “Em xem, có phải nhóc con này lại béo lên không?”

Trương Tư Ninh cũng xoa nắn đùi của tiểu béo, so so rồi gật đầu: “Hình như có lớn hơn một chút.” Đợi mặc quần cho con xong, cô ôm nhóc con trong tay, đầu tựa vào vai ông xã, không nói tới những chuyện phiền lòng nữa mà chỉ trò chuyện việc nhà: “Anh nói xem, em với anh không béo, sao con mình lại béo ú vậy chứ?”

Vệ Cẩm Huyên nhắc nhở: “Trước đây em cứ kêu con là tiểu béo, nên con béo là do em.” Lời vừa rớt ra khỏi miệng, trên vai đã chịu một đấm của bà xã: “Nói bậy! Lúc con còn bé em kêu như vậy là cố ý để mọi người trong nhà vui vẻ! Chứ không phải béo thật!”

Vệ tiên sinh mỉm cười hiền lành: “Được được được, em nói sao thì là vậy.” Thấy con trai giơ bàn tay mũm mĩm ra muốn được ba ôm, Vệ Cẩm Huyên liền đẩy vợ ra, ôm con vào lòng, Trương Tư Ninh ở bên cạnh ghen tị: “Có con liền đẩy em ra.”

“Cái bình dấm chua nhỏ.” Vệ Cẩm Huyên vuốt chóp mũi cô rồi kề sát mặt vào hôn lên cái môi đang chu ra của cô: “Yên tâm đi, em là quan trọng nhất, là bảo bối lớn, nhóc con chỉ là bảo bối nhỏ thôi.”

Đây chính là giọng điệu dụ dỗ trẻ con mà….mặc dù Trương Tư Ninh rất xem thường, nhưng khóe miệng không nhịn được cong cong lên, không còn cảm thấy bất bình nữa.

Vệ Cẩm Huyên thấy cô như vậy, trong lòng rất buồn cười, cô bé con này thật sự rất dễ dụ.

Đầu tháng chạp, mấy người Trương Nghênh Hoa được thả ra. Tổng cộng bọn họ đã ngây người trong tù gần một tháng. Vệ Cẩm Huyên và Trương Tư Ninh cũng không đề cập đến chuyện Hạ Tuấn và quản lý Du đã tận dụng không biết bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu phương pháp, nợ người ta rất nhiều nhân tình, và hao tốn bao nhiêu tiền để có thể cứu được người ra, vì có nói ra cũng không có ai thanh toán lại.

Lần này Trương gia tổn thất không nhỏ, không nói tới chuyện đã đắc tội hơn một nửa số người thân bạn bè, mà nhà xưởng cũng mất luôn ba cái. Những chuyện này ông cụ cũng biết, ông thường vụng trộm nói với Trương Tư Ninh: “Đời này, ba con sống khá thuận lợi nên rất cố chấp, hơn nữa mấy năm gần đây, không còn biết mình mang họ gì luôn rồi, ha ha bị thua lỗ như vậy cũng tốt, tránh cho về sau phạm phải sai lầm lớn hơn nữa. Lần này may mà có tiểu Vệ, trước kia ông cảm thấy con gả cho nó phải chịu nhiều thiệt thòi, bây giờ mới thấy, muốn chọn chồng không thể nào chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài, mà phải nhìn vào nhân phẩm và năng lực, tiểu Vệ là người có bản lĩnh, sau này con và nó sẽ có một cuộc sống thanh thản, không bị uất ức, sẽ sống thật bình yên hạnh phúc!”

Trương Tư Ninh nghe ông cụ nói xong liền lặp lại cho Vệ tiên sinh nhà mình nghe, Vệ tiên sinh được ông cụ thừa nhận, trong lòng cảm thấy rất cao hứng, chỉ có điều nghĩ đến việc ông cụ không muốn tiếp tục ở lại đây, Vệ Cẩm Huyên ôm bà xã vào lòng, chích cho một mũi thuốc dự phòng trước, anh nói: “Có thể ông nội sẽ về lại Phúc Kiến, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn ông cụ rất lo lắng cho mọi người trong nhà.”

Thật ra Trương Tư Ninh cũng đã có linh tính trước việc này, nên cũng không ngạc nhiên lắm, cô im lặng một lúc rồi nói: “Em có nghe Dương Dương nói, sau khi ba em ra tù, ông làm rùm beng lên đòi ly hôn Hàng Yến, Hàng Yến cũng náo loạn rất dữ dội, bên đó hỗn độn rối tinh rối mù, em không muốn để ông nội về bị người ta coi thường, nhưng em biết, nếu ông không về chắc chắn sẽ rất lo lắng, lần này đắc tội nhiều bà con họ hàng như vậy, có khả năng ông muốn trở về xin lỗi họ, nhưng những người đó đang nóng giận như vậy, sao có thể nói chuyện đàng hoàng tử tế được, lỡ như làm ông nội tức quá tắt thở luôn thì làm sao bây giờ?”

Vệ tiên sinh vuốt ve mái tóc trơn bóng mềm mại của cô, chạm trán mình vào trán cô: “Không muốn ông nội về đó sao?”

“Dạ, không muốn.”

“Vậy đợi ông nội về đó mấy ngày, xem xét tình hình, chúng ta liền gọi điện thoại nói Vệ khoai tây rất nhớ ông, cứ khóc suốt, lúc đó anh ở bên cạnh véo con một cái để nó khóc lóc đáng thương một chút, ông cụ xót cháu, chắc chắn sẽ trở lại ngay.”

Trương Tư Ninh giơ tay đẩy đầu ông xã ra xa một chút, nhìn trên nhìn dưới: “Em nói nè Vệ tiên sinh, chủ ý này của anh cũng quá thô bạo mà, anh có phải là ba ruột không vậy?”

Thật ra Vệ Cẩm Huyên còn muốn lấy lý do con bệnh để gạt ông cụ trở lại, nhưng không nỡ trù rủa con, nên chỉ có thể sử dụng phương pháp này.

“Vậy em nói biện pháp của anh có hữu ích không nào?”

Trương Tư Ninh hừ hừ hai tiếng, bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngốc ra của nhóc con, rất có lương tâm nói: “Chuyện này….đến lúc đó thử một chút xem sao.”

Vệ khoai tây vô cùng ngoan ngoãn đang ngồi chơi đồ chơi bên cạnh hoàn toàn không biết trong thoáng chốc mình đã bị cha mẹ vô lương tâm bán đi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.