Trong nhà có ông chủ, như có điểm tựa vững vàng, ít nhất tâm trạng của Trương Tư Ninh thoải mái hơn rất nhiều.
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau một lúc, Vệ tiên sinh vào phòng tắm rửa, thay quần áo mặc ở nhà. Anh khẽ hôn lên mắt vợ mình, dịu dàng nói: “Anh xuống nhà chào ông nội một tiếng, em ngoan ngoãn ở trên giường đợi anh, hửm?”
Trương Tư Ninh đáp ‘dạ’, vừa trêu chọc anh: “Vệ tiên sinh, anh nói những lời này sao mà…uhm, uhm, em nghe thấy không quen xíu nào!”
Vệ Cẩm Nhiên bật cười, vờ giận vuốt dọc chóp mũi cô: “Được rồi, không nhiều chuyện nữa, em ngủ thêm một lát đi, ngoan.” Nói xong không nhịn được lại đến gần cọ cọ vào môi cô rồi mới đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
......
Ông cụ lớn tuổi, nên cũng giống thím Tào đều ngủ rất ít, từ sớm đã thức dậy, nhìn thấy Vệ Cẩm Huyên, một người bữa giờ không thấy xuất hiện trong nhà, bỗng nhiên từ trên lầu đi xuống, ông cụ khá kinh ngạc.
Đây mới là lần thứ hai hai người gặp mặt, nên không cách nào thấy quen thuộc, hơn nữa tuy ông cụ đã tiếp nhận sự thật cháu gái mình đã là người nhà người ta, nhưng trong lòng không sao đối xử thoải mái với anh được. Nên lúc nói chuyện khá khách sáo, không có cảm giác gần gũi.
Đối với chuyện này Vệ Cẩm Huyên không để tâm, anh vẫn giữ thái độ kính trọng ông cụ, làm những việc cần làm, vậy là không thẹn với lương tâm, về phần thích hay không thích, anh cũng không cưỡng cầu.
Thím Tào đã nấu xong bữa sáng, đi ra thấy ông chủ đã về, vô cùng vui vẻ, muốn trở vào phòng bếp nấu thêm thức ăn, nhưng Vệ Cẩm Huyên nói không cần: “Tôi ăn sáng rồi.”
Lúc này Trương Dương cũng đi ra, thật ra cu cậu muốn ngủ lấy lại sức, nhưng không cách nào ngủ được, ông nội không cho, nói đang ở nhà chị họ anh rể làm khách, dậy trễ không phải phép, sẽ khiến người ta chê cười.
Rốt cuộc bây giờ cũng đã nhìn thấy anh rể chưa từng gặp mặt, đứa nhỏ Trương Dương mặc dù đã nghe ông nội nói anh rể là một người tàn tật, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh chống gậy đứng trước mặt, Trương Dương vẫn không nhịn được nhìn xuống chân anh rể mình, chỉ là tò mò chứ không có ý gì khác.
Cu cậu mãi hiếu kỳ nên quên cả chào hỏi, có chút không lễ phép, người còn đang ngơ ngẩn đầu đã bị đập một cái, ông nội đánh, còn đánh rất mạnh rất đau, hắn nhe răng ui da một tiếng, xoa đầu ngượng ngùng gọi: “Anh rể.”
Vệ Cẩm Huyên đã sớm quen với ánh mắt khác thường của mọi người, nên cũng không để ý, vẻ mặt anh dịu dàng ‘ừ’ đáp lại rồi hỏi thăm mấy câu, đều là những câu hỏi thông thường như bao nhiêu tuổi, học lớp mấy….không có gì mới mẻ.
Lúc ăn sáng, Vệ Cẩm Huyên lên lầu ăn chung với Trương Tư Ninh, ông cụ thương cháu gái, thấy anh quan tâm cháu mình như vậy rất hài lòng, nở nụ cười hiếm hoi, xua tay nói: “Đi đi, không cần ở đây, chăm sóc tốt Tư Tư là được.”
Đợi Vệ Cẩm Huyên chống gậy lên lầu, thím Tào bưng khay thức ăn đi theo sau, ông cụ liền thở dài, tiu nghỉu.
Trương Dương cầm cái bánh bao thịt trong tay cắn một cái, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Ông nội, mới sáng sớm mà ông đã than thở cái gì vậy!”
Giọng nói của ông cụ nặng trĩu: “Chân của anh rể con…..đến lúc già rồi, chị con sẽ phải chịu khổ.” Nghĩ đến người đàn ông lớn hơn cháu gái mình đến mười ba tuổi, tâm tình càng tệ hơn.
Trương Dương nói ông cụ cứ lo bò trắng răng: “Ngài quản cũng nhiều quá đó, chị của con không ngốc, nếu không thật sự thích sao có thể gả cho anh rể, không phải con khoác lác, chứ chị ấy xinh đẹp như vậy, muốn tìm người đàn ông tốt nào mà không được chứ? Vậy sao chị ấy lại coi trọng anh rể? Ngoài tình cảm, chắc chắn anh rể có điểm gì đó xứng đáng để chị ấy yêu thương. Hơn nữa, anh rể giàu có như vậy, cho dù có già đi, thì có người giúp việc nào mà không thuê được, chị ấy còn chỗ nào để mệt đây?”
Hình như nói vậy cũng có lý, ông cụ nghĩ nghĩ, thôi quên đi, quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu.
......
Cuộc sống của Trương Tư Ninh hiện giờ trôi qua giống như heo, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Ăn sáng xong, ngủ một giấc tỉnh dậy là đến giờ ăn cơm trưa, ăn trưa xong lại ngủ tiếp, sau đó mới được Vệ tiên sinh cẩn thận từng li từng tí dìu ra khỏi nhà. Anh được người bạn thân giới thiệu một chuyên gia rất có uy tín ở khoa phụ sản. Mặc dù đã xác nhận mang thai, nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra mới có thể yên tâm, tiện thể hỏi bác sĩ những điều cần lưu ý khi mang thai.
Sau khi siêu âm và làm một số kiểm tra khác, kết quả rất tốt, bác sĩ nói Trương Tư Ninh mang thai được bảy tuần, ngày sinh dự tính khoảng tháng tư năm sau, cả mẹ lẫn con đều rất khỏe mạnh. Vệ tiên sinh rất chú trọng những việc cần phải lưu ý, anh hỏi bác sĩ và ghi nhớ những điều quan trọng vào điện thoại, rất nghiêm túc, nữ bác sĩ nhìn thấy vậy cười nói: “Chắc chắn tương lai Vệ tiên sinh sẽ là một người cha tốt, Vệ phu nhân thật có phúc.”
Vì mang thai nên phải kiêng cữ nhiều hơn. Trước hết là không được vận động mạnh, đây là chuyện bình thường. Tiếp theo, phải chú ý đến việc ăn uống hàng ngày, thím Tào sẽ quản lý chuyện này vì bà lớn tuổi, có nhiều kinh nghiệm, lại có giấy chứng nhận dinh dưỡng, là người có chuyên môn. Sau đó, là không được uống thuốc lung tung, cho dù uống thuốc gì cũng phải hỏi ý kiến của bác sĩ. Còn có tránh tia bức xạ, điện thoại di động, máy tính cũng không được sử dụng nhiều, khi gọi điện thoại tốt nhất nên sử dụng tai nghe, tivi cũng không nên xem nhiều, Vệ tiên sinh đã lên kế hoạch mua quần áo chống bức xạ cho vợ.
Thật ra những chuyện vụn vặt cần chú ý rất nhiều, nhưng bác sĩ cũng nói, khéo quá hóa vụng, cũng không cần phải quá mức cẩn thận, chuyện đi lại bình thường không có gì phải sợ. Bác sĩ còn nói Trương Tư Ninh còn trẻ, sức khỏe rất tốt, bé con bám rất chắc, không có vấn đề gì.
Mà ngoại trừ chú ý bé con trong bụng, sinh hoạt và làm việc cũng phải có một số điều chỉnh, những thay đổi này chủ yếu tập trung vào Trương Tư Ninh. Cũng may, nhà hàng có Hứa Dương trông nom, Vệ Cẩm Huyên còn dặn Triệu Quảng Huy khi rảnh rỗi tới phụ giúp trông coi. Nhưng hôn lễ cũng là một vấn đề, hôn lễ đã được lên kế hoạch vào tháng mười, khi đó thời tiết không nóng không lạnh, rất thích hợp. Nhưng bây giờ có thêm bé con, nên có chút đắn đo. Vệ tiên sinh đề nghị kéo dài thời gian, đợi sau khi Trương Tư Ninh sinh con xong rồi tổ chức, nhưng ông cụ không đồng ý: “Mang thai ba tháng là đứa nhỏ đã ổn định, lúc tổ chức đám cưới chỉ cần chú ý nhiều hơn là được, không thể nào sinh con xong mới cưới khiến người ta chê cười!”
Sinh con xong rồi mới tổ chức hôn lễ có vẻ cũng không được tốt lắm, Vệ Cẩm Huyên nghĩ ngợi rồi nhìn Trương Tư Ninh: “Em thấy sao?”
Trương Tư Ninh ngó ngó ông nội, rồi lại nhìn nhìn ông xã nhà mình, cô còn chưa mở miệng, Trương Dương ở bên cạnh đã nói: “Chuyện này có gì đâu mà tranh luận, chị ấy cũng không phải là hoa nhà kính, đâu có yếu ớt vậy, cứ tổ chức hôn lễ thôi, chứ nếu đợi chị ấy sinh con xong, em thấy còn cần tổ chức gì nữa, danh bất chính ngôn bất thuận mà!”
Rốt cuộc người nhà phải giúp đỡ người nhà thôi, mặc dù anh rể cho hắn một cái laptop mới, còn là loại đang được ưa chuộng nhất, nhưng Trương Dương vẫn ủng hộ ông nội, Vệ Cẩm Huyên cảm thấy nếu bây giờ bảo vợ mình lựa chọn sẽ làm khó cô ấy, nên vội vàng nói: “Vậy làm theo ý của ông nội, sẽ tổ chức hôn lễ theo như kế hoạch.”
Về lại phòng, Trương Tư Ninh ôm ông xã an ủi: “Anh không giận chứ?” Vừa rồi ở dưới lầu, rõ ràng ông nội và em họ về cùng phe nhau đối phó với Vệ tiên sinh nhà cô, cô đứng ở giữa cũng thấy khó chịu.
Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ vai cô: “Trong lòng em, anh nhỏ nhen vậy sao? Yên tâm đi, ông nội và Dương Dương cũng vì suy nghĩ cho em, thật ra sinh con xong mới tổ chức hôn lễ cũng không hay, dễ khiến người ta nói này nọ, là anh không suy nghĩ chu đáo, không đứng ở vị trí của em để suy nghĩ cho em.”
“Anh cũng vì lo lắng cho em và con mà, mặc dù quan điểm khác nhau nhưng đều vì muốn tốt cho em,” Nói tới đây, cô không nói tiếp nữa mà chuyển sang chuyện khác, Trương Tư Ninh khẽ lắc cánh tay anh, nũng nịu hỏi: “Vệ tiên sinh, anh đoán xem trong bụng em là con trai hay con gái?”
Vừa nhắc tới bé con, ánh mắt Vệ Cẩm Huyên hết sức dịu dàng, anh cẩn thận vuốt ve cái bụng vẫn phẳng mịn như trước của cô, khẽ nói: “Con trai, con gái gì cũng được, anh thích hết.”
“Em không có hỏi anh thích con trai hay con gái, chỉ bảo anh đoán thôi.”
Vệ Cẩm Huyên nói: “Chắc là con gái? Anh nghe thím Tào nói ăn chua là con trai, ăn cay là con gái, gần đây hình như em chỉ thích ăn cay, không thấy em ăn chua.”
“Cái này cũng không chính xác đâu ạ, trước kia lúc mẹ mang thai em chỉ thích ăn chua, nhưng không phải sinh ra em là con gái sao.”
Vệ tiên sinh nhíu mày nghĩ ngợi: “Anh cũng không biết, có điều em là mẹ, người ta nói mẫu tử liền tâm, em có cảm giác gì không?”
Trương cô nương liếc anh một cái tỏ vẻ xem thường: “Em mới mang thai được mấy ngày, liền cái gì tâm chứ!”
......
Mặc dù Vệ tiên sinh rất muốn ở nhà chăm sóc bà xã mình, nhưng kế hoạch ‘Đông Sơn tái khởi’ đã bắt đầu khởi động, thời gian hết sức chặt chẽ không thể nào dừng lại giữa chừng được.
Cho nên sau khi tiễn Trương Dương vui chơi chốn này đến quên cả trời đất đi về rồi, Vệ tiên sinh cũng bắt đầu bận rộn.
Vừa bắt tay vào công việc, là anh không còn chút thời gian rảnh nào, mỗi ngày đi làm đều trở về rất khuya, cũng may mà ông cụ ở dưới lầu, hàng ngày đều đi ngủ rất sớm, hơn nữa hai vợ chồng ở tầng trên có cửa riêng nếu không có lẽ ông cụ nhất định sẽ nổi giận.
Lúc Trương Tư Ninh mang thai được chín tuần, bắt đầu bị ốm nghén, ăn cái gì vào cũng nôn ra, ngửi một chút mùi lạ cũng không chịu được, có lần Vệ Cẩm Huyên ra ngoài xã giao, uống hơi nhiều một chút, sau khi về nhà mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác, nhưng Trương Tư Ninh lúc này không khác gì mũi cún, vẫn ngửi thấy mùi rượu, hai người vừa mới ôm nhau, cô liền cảm thấy buồn nôn, cuối cùng không còn cách nào, Vệ tiên sinh đành phải tủi thân ngủ sofa một đêm, nên cả thời gian dài sau đó đến tận bây giờ cho dù anh có đi ra ngoài xã giao cũng không uống rượu nữa.
Ngoại trừ việc nôn nghén, tính cách của Trương cô nương cũng trở nên khá nhạy cảm, nhiều khi chỉ một câu nói bình thường cũng đã rớt nước mắt, khóc rất thảm thương, nhưng sau khi khóc xong rồi, còn hỏi ngược lại Vệ tiên sinh: “Sao em lại khóc chứ?” Thật khiến người ta dở khóc dở cười, những lúc như thế, Vệ Cẩm Huyên vừa thương vừa buồn cười ôm cô vào lòng, xoa nhẹ lưng cô, thì thầm những lời ngọt ngào dỗ cô vui vẻ.
Mang thai thật sự là một quá trình rất vất vả, không chỉ người mẹ mà cả những người thân bên cạnh cũng không dễ dàng, rất hao tâm tổn trí. Trương Tư Ninh tựa như cánh hoa mong manh trong nắng không chịu nổi cơn gió, chỉ có thể thật cẩn thận mà bao bọc che chở.
Lúc này là đầu tháng chín, ngày mười ba tháng này là sinh nhật Vệ tiên sinh chính thức ba mươi bảy tuổi. Trương Tư Ninh hiện đang mang thai lại nôn nghén rất kinh khủng, cơ bản không thể ra khỏi cửa, mỗi ngày cũng chỉ đi lại trong phòng, để thuận tiện cho cô đi tới đi lui, một số đồ đạc không dùng tới đều cất hết vào, để chừa ra không gian rộng hơn.
Vệ tiên sinh có đề nghị chuyển đến sống ở biệt thự, không phải căn nhà ở Trung Châu trước kia, mà ở một nơi khác, như vậy Trương Tư Ninh sẽ không phải loanh quanh trong phòng, muốn ra ngoài cũng tiện hơn không cần phải lên xuống thang máy, hơn nữa môi trường xung quanh tốt, ít người, không khí cũng trong lành.
Nhưng Trương Tư Ninh không muốn chuyển nhà, cô ngại phiền phức, bây giờ cô là đại ca trong nhà, nói gì cũng không có ai phản đối, nếu nữ vương đại nhân đã không muốn chuyển thì cũng chỉ có thể nghe theo, không chuyển.
Vì vậy hoàn cảnh hiện giờ, muốn mua quà cho Vệ tiên sinh cũng rất khó, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng điện thoại lên mạng chọn đồ, lựa lựa chọn chọn, cuối cùng cũng chỉ chọn được khuy áo măng sét, thanh toán xong, lại lo lắng màu sắc của hình ảnh không đúng với thực tế, đồ thật bên ngoài không đẹp, để chắc ăn hơn, cô mua luôn mấy cái, dự định đến lúc đó cái nào đẹp sẽ chọn ra tặng anh.
Trương cô nương của cải dồi dào, có tiền, nên rất buông thả.