Ngày Em Đến

Chương 83




Từ lúc bắt đầu biết ông nội lén tới đây, Trương Tư Ninh mơ hồ dự cảm tiếp theo sẽ là một phen rối tung rối mù, nhất là ông ba vẫn luôn tự cho mình là đại hiếu tử kia của cô, thế nào cũng sẽ làm ầm lên, chắc chắn. Nhưng mãi tới lúc này, vẫn chưa thấy ai gọi điện cho cô, chuyện này thật phản khoa học.

Vừa nghĩ vậy, tức thì trong xe có tiếng chuông di động vang lên, là bài hát có giai điệu xưa cũ rất đặc biệt: ‘Một con sông lớn chảy về đông, gió thổi hương gạo dọc bờ sông….’ gì gì đó.

“Ông nội, ông mở điện thoại lúc nào vậy? Ông không sợ mấy người bác cả sao? Trương Dương ngồi ở ghế phó lái, nghe tiếng chuông điện thoại xoay đầu lại hỏi.

Ông cụ hừ một tiếng: “Ta sợ cái rắm, ta là cha bọn hắn hay đám bọn hắn là cha ta! Ta đến thăm cháu gái ta thì sao, ta không tin bọn nó dám đến đây bắt ta về!” Nói xong, liền ấn mạnh một cái nhận điện thoại, ông cụ vô cùng mạnh mẽ alo một tiếng. Trương Dương vừa ngẫm nghĩ, nếu ngài không sợ thì đừng có mà lén đi chứ, vừa có chút chột dạ sợ ba mẹ nên lúc này không dám hé răng, sợ đầu bên kia nghe thấy tiếng hắn. Chỉ nhìn Trương Tư Ninh nhe răng trợn mắt, làm mặt quỷ.

Trương Tư Ninh trực tiếp trả về cho cu cậu một cái liếc mắt xem thường, vừa tập trung lái xe, vừa lắng nghe ông nội nói chuyện điện thoại ở phía sau, không biết bên đầu kia nói gì, ông cụ đột nhiên quát lên: “Anh biết cái gì! Ta không về, Tư Tư sẽ chăm sóc ta! Ta thích ở với cháu gái ta, mấy ngày nữa ta sẽ bảo Trương Dương về, sẽ không làm chậm trễ việc học của nó!” Một lúc sau, ông cụ không còn kiên nhẫn nữa: “Được rồi, được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì! Ta còn ở trên xe chưa có tới nơi đâu! Nói địa chỉ cái gì! Còn nữa, không được gọi điện cho Tư Tư, nếu không ta không tha cho các người! Cứ như vậy đi, cúp đây!” Nói xong liền cúp điện thoại, vừa dứt khoát lại lưu loát.

“Ông nội, ngài thật uy vũ mà!” Trương Dương lập tức bật thẳng ngón tay cái vuốt mông ngựa.

Ông cụ cười ha ha, dáng vẻ vô cùng hãnh diện, còn nói: “Đồ nịnh hót, con yên tâm đi, trước khi con về, ông sẽ giải thích rõ với ba mẹ con, không để cho bọn họ phạt con đâu.” Mặc dù ông già rồi nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ, biết rõ cháu trai đang lo lắng chuyện gì.

Trương Dương cười hắc hắc, lại giơ ngón tay cái lên: “Ông cụ ngài thật đúng lợi hại mà, nhìn thấu mọi việc, không có cái gì qua được mắt ngài!” Lại pha trò khiến ông cụ khoái chí cười ha hả.

Trương Tư Ninh ở một bên lắng nghe, không nhịn được cũng hé miệng mỉm cười, người ta nói Lão ngoan đồng, Lão ngoan đồng có lẽ chính là giống như ông nội, có người dụ dỗ tâng bốc là vô cùng cao hứng.

Lúc này hơn mười một giờ sáng, Trương Tư Ninh đậu xe trong gara, xách hành lý rồi dẫn hai người ra khỏi gara đi thẳng vào thang máy.

Trong thang máy, Trương Tư Ninh nói sơ qua tình hình trong nhà, còn nói: “Trong nhà có một thím nấu ăn rất ngon, trước khi đến sân bay con đã dặn dò thím ấy, đặc biệt làm mấy món ông nội thích ăn, bây giờ chắc đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ăn uống chỉ là chuyện nhỏ,” Trương Dương khoát tay: “Quan trọng là chỗ ở, chị, chị có chuẩn bị phòng cho em không?”

“Ai bảo em không báo cho chị trước, bây giờ mới thấy quýnh quáng đúng không?” Nói rồi dí dí vô trán cu cậu: “Yên tâm đi, có chỗ cho em.”

Ấn dấu vân tay mở cửa xong, Trương Tư Ninh dẫn ông nội và em họ vào nhà, lấy dép lê cho cả hai thay ra. Thím Tào nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp đi ra, cười ha ha: “Chao ôi, đón người về rồi!”

Trương Tư Ninh liền giới thiệu hai bên với nhau, thím Tào rất nhiệt tình, giúp mang hành lý của ông cụ vào phòng, rồi rót nước mang hoa quả ra, còn hỏi Trương Dương có ăn kem không, muốn uống nước trái cây gì.

Trương Tư Ninh bảo thím Tào cứ làm việc của mình, cô dẫn ông nội và em họ đi tham quan nhà, nhìn thấy phòng ông nội sạch sẽ mới tinh như vậy, còn phòng mình chỉ có giường và tủ quần áo, Trương Dương ra vẻ uất ức than thở: “Chị, chị đúng là phân biệt đối xử mà.”

Trương Tư Ninh không thèm phản ứng nhưng ông cụ lại chưởng một cái trên đầu hắn: “Ta là ông nội ngươi, ngươi còn dám so sánh với ta hả?” Lại nhìn cháu gái, cười một cái đến dạt dào tình cảm: “Tư Tư à, đừng thèm để ý nó, thằng nhóc này nhất định đỏ mặt tía tai vì con tốt với ông đó.”

......

Suy cho cùng ông cụ đã lớn tuổi, hơn nửa ngày trời hết đi máy bay lại ngồi xe, thân thể cũng không chịu nổi. Ăn cơm trưa xong, Trương Tư Ninh đưa ông cụ về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn em họ đến tham quan nhà hàng.

Trên đường đi, Trương Dương hỏi: “Chị, chị thật sự đã kết hôn sao?” Anh rể em đi Bắc Kinh khi nào mới về? Em được nghỉ học mười bốn ngày, phải về trước đó hai ngày, không biết mặt anh rể, sao em cam tâm được!” Năm nay, cu cậu lên lớp mười hai nên ngày nghỉ bị rút ngắn còn rất ít.

Trương Tư Ninh nói: “Yên tâm đi, khoảng năm sáu ngày là anh ấy về rồi,” lại trêu chọc: “Anh rể em hào phóng lắm, đến lúc đó em đi theo ‘ôm đùi’ anh ấy, để anh ấy mua nhiều đồ xịn cho.”

Trương Dương trực tiếp liếc mắt: “Cắt, em là em vợ anh ấy, không phải anh ấy nịnh bợ em mới đúng sao?” Giọng nói rất đắc ý, còn lắc lư rung đùi.

Trương Tư Ninh cũng liếc mắt lại: “Cái đồ không biết lớn nhỏ!”

......

Buổi tối lúc nói chuyện điện thoại với Vệ tiên sinh, cô kể chuyện ông nội và em họ lén chạy đến đây. Vệ tiên sinh cười nói: “Em vui là được rồi, hãy tiếp đãi hai người chu đáo, ông nội lớn tuổi, mặc dù Phúc Kiến cách Vũ Lăng khá gần, nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe ông nội, để ông thích ứng trước, nghỉ ngơi mấy ngày sau đó hãy ra ngoài đi dạo.”

Trương Tư Ninh nói đã biết, lại hỏi anh Vệ Trân Trân thế nào rồi.

Vệ tiên sinh nói: “Khá tốt, rất nghe lời, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày kia là có thể phẫu thuật.”

Ngày kia phẫu thuật, vậy anh cũng sẽ sớm trở về, kỳ thực cô cũng muốn bát quái thêm một chút chuyện giữa Vệ Trân Trân và Sầm Giang chồng trước của cô nàng, ví dụ như hai người có gặp nhau không, nếu gặp thì phản ứng thế nào. Chỉ là thôi đi, đề tài này chỉ là xem náo nhiệt khi thấy người ta gặp họa, muốn biết vẫn nên đợi tiểu Trịnh trở về rồi hỏi, dù sao Vệ tiên sinh cũng là anh trai người ta!

Hôm sau, Trương Tư Ninh dẫn ông nội đến nhà hàng, ông cụ đi hết lầu trên xem hết lầu dưới, vừa quan sát vừa nói tốt tốt. Nói gì Trương gia cũng là người có tiền, ông cụ hưởng phúc con, những thứ đã thấy không ít, thật ra mà nói nhà hàng này cũng không khác gì những nhà hàng Tây cao cấp khác, có điều đây là của cháu gái bảo bối nhà mình nên mới cảm thấy vô cùng tốt.

......

Trương Dương đang trong độ tuổi ham vui, không chịu ngồi yên, cũng không quan tâm bên ngoài nóng cỡ nào, chỉ muốn ra ngoài chơi. Vũ Lăng có nhiều chỗ thích hợp cho người trẻ tuổi vui chơi, ví dụ như thế giới nước, sân chơi tổng hợp, sân trượt tuyết nhân tạo….thanh thiếu niên rất thích. Còn lớn tuổi như ông cụ, thì thích hợp với những nơi di tích cổ, công viên này nọ, những nơi lưu giữ quá khứ. Ở Vũ Lăng có hai chỗ còn lưu lại kiến trúc thời Minh, có điều ngày như hôm nay, ông cụ mà ra ngoài rất dễ bị cảm nắng. Cho nên Trương cô nương chỉ lái xe chở ông cụ đi dạo một vòng ngắm nhìn xung quanh một chút. Còn về phần Trương Dương, cậu nhóc hết sức tự tại, không cần Trương Tư Ninh đi cùng mà tự mình lên mạng tìm hiểu thông tin rồi tự đi thăm thú.

Trương Dương năm nay cũng đã mười bảy tuổi, trên người có tiền có điện thoại, nên có đi chơi một mình cũng không đến mức khiến người ta lo lắng, vốn dĩ Trương Tư Ninh định bảo Hứa Dương đi cùng, nhưng cu cậu không chịu, nói chỉ thích đi một mình mới thỏa sức muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.

Thời kỳ trưởng thành của thiếu niên đây mà, dồi dào tinh thần và sức lực.

......

Hôm nay Vệ Trân Trân và Sầm Giang làm phẫu thuật, chậm hơn kế hoạch đã định một ngày, nguyên nhân do sức khỏe Sầm Giang không tốt, bác sĩ đề nghị theo dõi thêm một ngày. Loại phẫu thuật hiến tủy này đối với người hiến tặng mà nói, yếu tố rủi ro rất thấp, trừ khi sức khỏe quá kém mới xảy ra tình huống bất ngờ, nếu vậy cũng không còn cách nào.

Phẫu thuật đến ba giờ chiều mới kết thúc, Vệ Cẩm Huyên gọi điện về thông báo kết quả mọi thứ đều thuận lợi, chỉ cần cơ thể Sầm Giang không có phản ứng bài xích thì có thể giữ được mạng sống. Vệ Trân Trân cũng không xảy ra chuyện gì, ở bệnh viện nghỉ ngơi một hai ngày là có thể xuất viện.

Trương Tư Ninh nghe xong rất vui, còn nói a di đà Phật, chọc cho Vệ Cẩm Huyên cười giễu cô lúc nào cũng đợi cuống lên mới ôm chân Phật.

Trương Tư Ninh nũng nịu yếu ớt phản bác: “Không phải vì cao hứng sao, nếu là người khác, em mới không thèm như vậy!”

Kỳ thực Vệ tiên sinh vô cùng thích Trương Tư Ninh nũng nịu với mình, điều này khiến anh cảm thấy rất có thành tựu, rất mạnh mẽ, nên lúc này trong lòng rất cao hứng, dịu dàng nói: “Rồi rồi, đều là lỗi của anh, cảm ơn ngài đã cao hứng.”

Trương cô nương nũng nịu hứ một tiếng, ra vẻ không thèm chấp nhặt. Đột nhiên không biết vì sao, trong đầu bỗng nghĩ đến một chuyện lâu rồi không để ý liền hỏi: “Anh, hôm nay ngày mấy rồi?”

Vệ tiên sinh đáp: “Ngày mười chín, sao vậy em?” Đợi mãi một lúc lâu cũng không thấy cô đáp lại, Vệ Cẩm Huyên liền gọi ‘Tư Ninh’ mấy tiếng liên tục vẫn không thấy âm thanh trả lời, anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng sốt ruột định gọi điện thoại cho thím Tào, bỗng nghe Trương cô nương ở bên kia líu ríu nói: “Vệ, Vệ Cẩm Huyên….” âm thanh yếu ớt đến mức run rẩy.

“Sao vậy em, xảy ra chuyện gì? Có phải thân thể không thoải mái không?” Vệ tiên sinh rất lo lắng.

“Chuyện khác….hức, thật sự không có…..” Trương Tư Ninh chậm rãi đáp, một tay cô cầm điện thoại, tay còn lại đặt lên bụng, ngập ngừng nói: “Em, em chợt nhớ, hình như tháng trước không thấy chu kỳ kinh nguyệt, tháng này hình như, hình như cũng không có, Vệ tiên sinh, anh nói không phải mang thai chứ?” Đây là chuyện không bình thường, vì sức khỏe cô rất tốt, chu kỳ kinh nguyệt luôn chuẩn xác, cho dù có sai cũng sẽ không quá hai ngày.

Vừa nghĩ tới có thể hiện tại trong bụng mình đã nảy mầm một sinh mệnh bé nhỏ, tâm trạng Trương Tư Ninh vô cùng phức tạp, không thể nói rõ được, vừa vui mừng, lại có chút hoảng hốt, còn có chút sợ hãi và luống cuống, tóm lại là ngũ vị tạp trần, không phân biệt được.

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng phức tạp của cô là sự vui mừng khôn xiết của Vệ tiên sinh. Chuyện này khiến anh kích động còn hơn bỗng dưng có năm trăm vạn từ trên trời rơi xuống. Vệ Cẩm Huyên phải hít mấy hơi thật sâu mới có thể giữ vững bình tĩnh: “Tư Ninh, nghe anh nói, mặc dù hiện tại mới chỉ là suy đoán, nhưng em phải ngoan ngoãn, nằm yên trên giường đừng đi lại lung tung, ngày mai anh về, em nghe lời, anh sẽ dặn thím Tào, bảo bà ấy chăm sóc em.”

Trương Tư Ninh không nhịn được, trừng mắt đáp lại: “Cho dù có mang thai, cũng không đến mức khoa trương như vậy đâu, giường mà cũng không được xuống, Vệ tiên sinh, anh có gặp qua người phụ nữ mang thai nào mà không được rời khỏi giường không?”

Lúc này Vệ Cẩm Huyên không có tâm tư đâu cãi lại cô, chỉ kiên nhẫn dỗ dành: “Tư Ninh ngoan, tóm lại là em không được tùy tiện xuống giường, lại càng không được đi lên đi xuống cầu thang, nghe chưa? Em phải có trách nhiệm với con chúng ta.”

Trương Tư Ninh: -_-

Vốn còn đang nghĩ tới chuyện: Mang thai, có con, làm mẹ, thật khủng khiếp!!!

Lúc này được mấy câu của ông chồng nhà mình khích lệ, Trương cô nương đột nhiên bình tĩnh lại. Bỗng nhiên mang thai thần tốc như vậy thật khó tiếp nhận.

“Hi hi, đừng khẩn trương, anh nghĩ xem, nếu như không phải hôm nay em chợt nhớ ra đã hai tháng không thấy chu kỳ kinh nguyệt, thì ngày mai em vẫn chạy nhảy bình thường, lúc chiều em còn giúp khiêng bàn trong tiệm, không phải mọi thứ đều tốt sao, anh đừng khẩn trương quá, hmm.”

Vệ tiên sinh không còn nghe thấy gì nữa, vừa nghe cô nói hôm nay khiêng bàn trong tiệm, trái tim anh như nhảy vọt lên trời, hơi thở dồn dập: “Tư Ninh, xem như anh xin em, ngoan ngoãn một chút, nằm yên trên giường đợi anh về, tuyệt đối không được xuống giường, nghe không?” Giọng nói trĩu nặng ngàn cân, tựa như nếu cô không nghe theo chính là tội đồ trời đất không tha vậy.

Đột nhiên cảm giác áp lực thật lớn mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.