Ngày Đêm Khát Tình

Chương 16: Tìm thấy anh




Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu

Dịch: Maccaoo

Tình hình chính trị ổn định, ngay cả những con lươn len lỏi trong bộ máy chính trị cũng được loại bỏ. Trì Cảnh đã làm rất tốt vị trí Bộ trưởng Bộ Chính trị lâm thời. Cậu lạnh lùng, điềm tĩnh, ít nói, không tỏ vẻ thân thiện khiến cho người ta có cảm giác xa cách. Nhưng phong cách làm việc của cậu rõ ràng mạch lạc, tư duy logic, xử lí công việc cẩn thận. Dù cho không thân thiện đi chăng nữa thì cậu cũng không hề tỏ vẻ gì là thượng đẳng hay trên cơ người khác. Vẻ ngoài cực kì đẹp trai, cư xử vô cùng lịch thiệp. Đây cũng là điều khiến cho tổ trợ lí sẵn sàng tăng ca với cậu mà không hề phàn nàn.

Nhưng chỉ khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống, Omega lạnh lùng ấy mới lộ ra mặt yếu đuối của bản thân. Thiết bị y tế trong phòng ngủ nháy đèn đỏ liên hồi. Trì Cảnh hoàn toàn mặc kệ nó.

Đầu Trì Cảnh rất đau, tựa như có hàng nghìn cây kim đâm vào. Từng tế bào thần kinh trong đại não nhảy nhót không ngừng hệt như đang kêu gọi gì đó, đã đến ngưỡng không thể chịu đựng được nữa rồi. Trán Trì Cảnh đầy mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt rượt một mảng. Cậu run rẩy với tay lấy hộp thuốc giảm đau nhưng khi nhìn thấy mấy hàng chữ hiển thị trên thiết bị y tế, cậu đành từ bỏ, ném hộp thuốc sang một bên. Trì Cảnh cuộn mình trong đống quần áo hỗn độn, hàng lông mày nhíu chặt lại như thể làm vậy sẽ giúp cơn đau đầu thuyên giảm phần nào.

Thực ra không chỉ đau đầu, tuyến thể của cậu đang cạn kiệt, đang kêu gọi tìm kiếm người thân thương nhất, gần gũi nhất, người mà cậu dựa dẫm vào nhiều nhất. Những ngày gần đây, pheromone của Trì Cảnh cực kì thất thường, lúc nồng đậm, lúc nhạt nhòa. Khi nồng thì ngay cả tiêm thuốc ức chế cũng không thể che nổi, nhưng khi nhạt thì chẳng cần dùng đến chai xịt che giấu thông thường.

Tất cả những bất thường trên cơ thể Trì Cảnh đều đang phát ra một tín hiệu: Alpha của Trì Cảnh đã xa cậu quá lâu rồi.

Alpha và Omega bình thường không thể chịu được nửa tháng tách khỏi nhau. Trì Cảnh lại còn đang trong thời kì đặc biệt. Thiết bị giám sát y tế trong nhà đang hiển thị: Cậu có thai rồi.

Nhưng mức độ pheromone của Trì Cảnh đang ở tình trạng rối loạn nghiêm trọng, nồng độ pheromone của bạn đời quá thấp. Nếu chỉ dựa vào pheromone nhạt nhòa trên quần áo và đồ dùng của Lâu Độ thì không thể đủ để đáp ứng nhu cầu của Trì Cảnh trong thời kì mang thai. Bây giờ cậu cần được đánh dấu, cần Alpha của cậu cắn sau gáy, răng ngậm sâu vào trong da thịt, pheromone nồng đậm truyền vào, tràn ngập tuyến thể.

"Lâu Độ..."

Trì Cảnh ôm chặt lấy quần áo của Lâu Độ. Cậu hít thật sâu từng chút hương Tequila nhạt nhòa. Gương mặt đẹp đẽ động lòng người kia vốn lạnh lùng cao quý là vậy, ấy thế mà lúc này đây lại giống như một kẻ nghiện không có thuốc chữa. Từ lúc về đến nhà, Trì Cảnh hoàn toàn không muốn rời khỏi phòng ngủ, không muốn rời khỏi căn nhà của mình nữa. Nếu được, cậu chỉ muốn vùi mình vào nơi còn lưu lại nhiều mùi hương của Lâu Độ nhất, không đi đâu hết, như những Omega khác vậy.

Omega mang thai bình thường khi mất đi sự an ủi của Alpha mình hơn một tháng sẽ thế nào?

Sẽ phát điên. Sẽ nghi ngờ Alpha cố ý rời bỏ mình, bỏ rơi mình. Sẽ chẳng màng gì hết mà khóc lóc, mà cầu xin, mà mong Alpha của mình. Sẽ vứt bỏ hết lòng tự trọng, cầu xin tất cả mọi người tìm Alpha của mình, đưa mình đi gặp Alpha. Omega sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Alpha bảo sao Omega nghe vậy, dù yêu cầu quá đáng đến đâu cũng sẽ chẳng khước từ. Lúc này, Omega sẽ không còn tâm trí đến điều gì, đừng nói đến làm việc, nghe cả cơm ngày ba bữa, ngủ nghỉ cũng chẳng thể làm được, chỉ điên cuồng khát khao Alpha đến cứu vớt mình.

Nhưng Trì Cảnh vẫn gắng gượng, cố gắng làm việc. Thậm chí, người khác không thể nhìn ra được dưới khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia, cậu đang ở bên bờ vực của sự sụp đổ. Ngoài Trì Cảnh và Lâu Độ, e là không ai biết cậu đã có thai. Trì Cảnh không thể nói với bất kì ai. Đối với cậu hay Lâu Độ thì đây là một yếu tố cực kì nguy hiểm, thêm một người biết, nguy hiểm thêm một phần. Đám người tập kích Lâu Độ vẫn còn đó, vẫn đang truy sát anh, không thể không nghi ngờ bên cạnh cậu có kẻ phản bội. Còn cả những người đang ở ngoài kia quan sát, chỉ cần Trì Cảnh lộ ra một nhược điểm dù là nhỏ nhất, đều sẽ bị lợi dụng, tấn công.

Trì Cảnh dốc hết sức nhẫn nhịn, ngụy trang cực kì hoàn hảo. Ai cũng tưởng rằng Trì Cảnh là Omega lạnh lùng vô tình, thâm sâu khó dò, không ai dám động tay động chân.

Hai giờ sáng, Trì Cảnh đột nhiên bừng tỉnh.

"Lâu Độ!" Trì Cảnh bật dậy, gọi tên người yêu. Cậu ôm chặt lấy ngực, thở dốc.

Ban nãy Trì Cảnh vừa thiếp đi thì nằm mơ. Một giấc mơ nhưng cũng không giống như là mơ.

Trì Cảnh lấy quang não, trên đó có một tin nhắn chưa đọc của Nghiêm Tư Bách gửi đến.

"Điểm giao nhau giữa Ngân hà thứ Năm với Trạm không gian số 008, có dấu vết lạ. Bây giờ đang kiểm tra ở không gian số 008."

Trì Cảnh như thể sực nghĩ ra điều gì, mở bản đồ tinh hệ ra, nhanh chóng xem xét thông tin vài nơi, cố gắng nhớ lại giấc mơ ban nãy. Cậu hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt toàn là ánh nước lấp lánh sáng trong. Trì Cảnh nhanh chóng tính toán trong đầu. Cậu có một cảm giác mãnh liệt rằng: Lâu Độ, Alpha của cậu đang gọi cậu.

Nửa tiếng sau, Trì Cảnh run rẩy gọi điện thoại cho Nghiêm Tư Bách.

"Nghiêm Tư Bách, phạm vi 10 nghìn mét từ mốc 009Z, 031Y, 235X, Ngân hà thứ Sáu."

"Gì cơ?"

"Anh ấy gặp chuyện rồi." Hai tay Trì Cảnh siết chặt lấy quang não, cố gắng giữ cho giọng mình rõ ràng hết mức có thể: "Nhanh, đi đi, cứu anh ấy."

Khi Trì Cảnh đến Trạm không gian số 8 thì đã là 5 tiếng sau. Khoảng cách quá xa, cậu lại nhảy bước không gian liên tục, vì tần suất quá dày nên giữa đường Trì Cảnh nôn hai lần. Nhưng những người đi cùng không ai dám nói với cậu rằng đi chậm thôi.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Trì Cảnh choáng váng nhìn ánh đèn sáng rực, ngất xỉu. Ba mẹ Lâu vội vã đỡ lấy cậu. Lâu Vũ Bằng nhíu mày, gọi y tá. Bác sĩ chẩn đoán Trì Cảnh chỉ bị xúc động quá, cộng thêm việc nhảy bước không gian liên tục khiến cho cơ thể không chịu nổi. Chỉ cần truyền dịch dinh dưỡng an thần là được. Trì Cảnh thấy trước mắt mình tối đen, đầu ong ong cả lên những vẫn nghĩ xem liệu tiêm dinh dưỡng an thần có ảnh hưởng đến em bé không rồi mới đồng ý truyền.

Khi tỉnh lại, Trì Cảnh thấy mình đang nằm trong phòng bệnh trắng tinh, sạch sẽ. Trì Cảnh có thể cảm nhận được cơ thể mình đã hồi sức lại được một chút rồi, đầu cũng không váng, không đau nhiều nữa. Cậu vừa ngồi dậy thì Giải Lan Chu bưng một cái bát vào phòng.

"Ngồi hẳn hoi." Giải Lan Chu nghiêm khắc ra lệnh.

Đã bao giờ mẹ hung dữ với cậu như vậy đâu? Trì Cảnh ngây người trong chốc lát, gương mặt tái nhợt vẫn không có cảm xúc gì nhưng lại ngoan ngoãn dừng hành động muốn xuống giường của mình. Cậu nhìn Giải Lan Chu đầy hi vọng: "Mẹ ơi, Lâu Độ..."

Giải Lan Chu trả lời qua quýt: "Nó gãy một chân, đang hôn mê. Bây giờ không tỉnh luôn được đâu. Kệ nó đi."

"..." Trì Cảnh siết chặt thành giường, bồn chồn lo lắng vô cùng.

"Mẹ biết con muốn đi gặp nó. Nó vẫn đang ở phòng ICU*, Vũ Bằng đang trông, nó không chạy được đâu. Bây giờ nói về con đã." Giải Lan Chu kéo một cái ghế, ngồi xuống trước mặt Trì Cảnh, đưa bát cháo trắng cho cậu: "Ăn đi."

* Chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

Trì Cảnh cầm lấy cái bát nhưng vẫn kiên trì: "Mẹ ơi, con vẫn muốn đến thăm anh ấy một lát."

Giải Lan Chu giữ tay cậu lại, nghiêm giọng: "Trì Tiểu Cảnh, con đang lấy tính mạng mình ra làm trò đùa đấy."

"Đâu có..."

"Có biết mình mang thai rồi không?"

"..."

"Xem ra là biết rồi. Con giấu bố mẹ thì thôi đi, còn không chăm sóc bản thân mình cho tốt. Con có biết chỉ số hormone và pheromone của con rối loạn đến mức nào không hả? Đã nghiêm trọng như vậy rồi còn không thèm đến bệnh viện! Dù có chuyện gì đi chăng nữa, lẽ nào mẹ và bố con không có đủ khả năng để giúp con giải quyết? Còn nữa, nhảy bước không gian liên tục nguy hiểm đến mức nào con có biết không? Một người mang thai như con có biết là ảnh hưởng đến em bé thế nào không? Xém chút nữa em bé đã..."

"?!" Trì Cảnh hốt hoảng nhìn Giải Lan Chu.

"... Không, em bé vẫn khỏe. Mẹ nói nhanh quá nên lỡ lời." Giải Lan Chu nghẹn lời, đỡ trán, bình tĩnh lại. Ông chọc chọc vào ngực Trì Cảnh, nói: "Tóm lại, bây giờ cơ thể con đang rất yếu, phải tĩnh dưỡng, không được đi lại. Ăn hết cháo đi rồi con muốn xem Tút Tút thì mẹ đem xe lăn đến đẩy con đi."

Trì Cảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu bưng bát cháo lên, ngoan ngoãn ăn hết, vội vã thu dọn đồ, đợi Giải Lan Chu quay lại. Giải Lan Chu đẩy một cái xe lăn về, thấy dáng vẻ gấp gáp của Trì Cảnh, thở dài. Ông cúi người, bế Trì Cảnh kiểu công chúa, để lên xe lăn. Gương mặt lạnh lùng của Trì Cảnh vừa ngơ ngác vừa hoảng hốt.

"Làm sao? Mặc dù mẹ là Omega nhưng cũng không phải loại Omega nhỏ nhắn yếu đuối, kiểu gì thì cũng là một người đàn ông. Mấy chuyện vặt vãnh này vẫn có thừa sức, không làm con ngã được đâu."

"... Dạ." Trì Cảnh đờ đẫn gật đầu.

"Bé ngoan." Giải Lan Chu hài lòng xoa đầu cậu.

Lâu Độ bị quân địch tấn công trúng chân trái, đầu anh lại bị thương do mảnh vỡ phi thuyền. May mà Nghiêm Tư Bách và Lâu Vũ Bằng đến kịp, sơ cứu ngay lập tức, đưa thẳng đến phòng phẫu thuật ở Trạm không gian số 008 nên mới thoát khỏi nguy kịch. Bây giờ y học phát triển, dù chân có gãy lìa cả ra thì vẫn nối lại được. Sau khi phẫu thuật, chân trái của anh không có vấn đề gì, chỉ cần nằm giường nghỉ ngơi là được. Có điều bị thương ở đầu, sau khi phẫu thuật thì rơi vào hôn mê, vẫn chưa chắc khi nào có thể tỉnh lại.

Giải Lan Chu đưa Trì Cảnh vào phòng ICU. Cách hai lớp kính dày cộp, Lâu Độ đang nằm ngủ yên tĩnh trên giường, xung quanh giăng đầy các thiết bị theo dõi y tế, hiển thị tất cả các trị số cơ thể của anh, chỉ cần có gì bất thường sẽ lập tức cảnh báo.

Trì Cảnh vừa nhìn thấy Lâu Độ, toàn thân lập tức run rẩy. Lâu Độ nằm ở đó, mắt nhắm nghiền, không hề động đậy, cậu còn không nghe thấy tiếng anh thở. Chỉ có số liệu hiển thị trên kia cho thấy anh vẫn còn sống.

"Mẹ ơi, anh, anh ấy sao thế?" Trước đó nghe Giải Lan Chu nói qua loa rằng Lâu Độ bị gãy chân, hôn mê, Trì Cảnh còn tưởng ông chỉ cố ý nói vậy thôi, không ngờ Lâu Độ lại bị nặng như vậy thật.

Giải Lan Chu nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Trì Cảnh, dịu dàng nói: "Thằng bé không sao, mẹ chỉ hù con thôi. Phẫu thuật thành công lắm, chân trái chỉ bị thương một xíu thôi, không gãy, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Trán của nó bị mảnh vỡ phi thuyền đập trúng, không có vấn đề gì nghiêm trọng, khâu mấy mũi thôi. Nó hôn mê có lẽ vì lúc vũ khí tấn công, bị tổn thương thần kinh não bộ, đại não kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, tiến vào trạng thái hôn mê. Thằng bé sẽ tỉnh lại nhưng lúc nào thì tỉnh thì chưa biết."

Trì Cảnh cảm thấy yên tâm hơn nhiều, gật đầu: "Không sao, anh ấy vẫn sống."

"Ừ, thằng bé vẫn sống."

Omega vẻ ngoài lạnh lùng không hề rơi lệ, đôi mắt cũng không ầng ậng nước như muốn khóc, tất cả niềm hạnh phúc ẩn cả vào bên trong.

Giải Lan Chu nhìn Trì Cảnh, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ Bằng. Lâu Vũ Bằng lại gần, đứng sát kề bên Trì Cảnh, ôm lấy vai cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.