Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Thẩm Nhất không để ý lời của Lăng Vân, đi thẳng vào văn phòng.

Hai cô gái nhìn chằm chằm Lục Thẩm Nhất, trơ mắt nhìn anh đóng cửa văn phòng lại.

Tiếp đó, nữ sinh không quay đầu lại mà chạy vào nhà vệ sinh, trên hành lang chỉ còn lại một mình Lăng Vân đứng đó.

“Mình nói sai gì sao? Sao ánh mắt của Lục Thẩm Nhất nhìn mình không thân thiện chút nào thế.” Lăng Vân vừa về lớp học, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, thật là xấu hổ.

Nhưng mà, lúc này, tại văn phòng tầng năm đang diễn ra một chuyện xấu hổ khác.

Các giáo viên trong văn phòng vốn đều cúi đầu làm việc, nghe được tiếng đóng cửa, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thẩm Nhất.

Lục Thẩm Nhất cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía, đầu óc nhanh chóng vận hành: “Mình nên nói gì đây?”

“Xin lỗi các thầy cô, em đi nhầm ạ!” Ngàn vạn lý do hiện lên trong đầu Lục Thẩm Nhất, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn lý do nghe khá hoang đường này.

Cứ như vậy, Lục Thẩm Nhất bình tĩnh mở cửa văn phòng, để lại mấy giáo viên im lặng nhìn nhau.

Tiết tự học thứ ba kết thúc, Lăng Vân cúi đầu dọn đồ.

“Tan học không tích cực, tư tưởng có vấn đề.” Chu Hiểu vừa chê bài Lăng Vân vừa giúp cô bỏ bút vào túi bút.

“Tan học quá tích cực, thi cử chắc chắn có chuyện.” Lăng Vân đáp trả.

“Mọi người trong lớp đều đi hết rồi!” Giọng Chu Hiểu mang theo sự oán giận.

“Mình biết rồi, chúng ta cũng đi thôi!” Lăng Vân vừa đi vừa dỗ dành Chu Hiểu, mỗi lần Chu Hiểu tức giận, chỉ cần vài câu nói của cô là dỗ được ngay.

Buổi phụ đạo giữa trưa hôm sau, Lăng Vân đến muộn vài phút, nhưng cô không hề cảm thấy căng thẳng chút nào.

Lăng Vân bình tĩnh đi vào phòng học, không ngoài dự liệu, Lục Thẩm Nhất đã đến trước.

“Sao, trả tiền dạy kèm là có thể đến muộn à?” Giọng Lục Thẩm Nhất đầy chế giễu.

Lăng Vân không nói gì, tiếp tục lật sách giáo khoa trong tay.

“Mình đang nói chuyện với cậu đấy, Lăng Vân!” Giọng của Lục Thẩm Nhất lập tức trở nên nghiêm khắc hơn.

Nhưng Lăng Vân vẫn không nói gì.

Lục Thẩm Nhất ném cây bút trong tay xuống, bút rơi xuống đất tạo ra tiếng va chạm, sau đó anh cười khẩy một tiếng, nói: “Đúng là có bản lĩnh!”

Thấy Lăng Vân vẫn thờ ơ, Lục Thẩm Nhất đột nhiên nhận ra, cô đang giận sao!!?

“Trách mình hôm qua không để ý tới cậu à?” Lục Thẩm Nhất thử hỏi.

Bút trong tay Lăng Vân dừng một chút, nhưng cô vẫn không nói gì.

“Hôm qua mình không biết trả lời cậu thế nào.” Lục Thẩm Nhất càng chắc chắn suy đoán của mình, bịa một lý do ngớ ngẩn.

“Ồ! Trách mình à? Là mình xen vào việc của người khác!” Lăng Vân bị lý do của Lục Thẩm Nhất chọc giận, giọng điệu cũng có chút châm biếm.

“Mình không thích cách cậu đối xử với cô gái đó!” Lăng Vân tiếp tục nói.

“Vậy mình nên xử lý tình huống lúc đó như thế nào đây?” Giọng nói của Lục Thẩm Nhất trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, lúc này anh như một học sinh khiêm tốn học hỏi.

“Cậu có thể lịch sự từ chối! Nhưng không nên phớt lờ cô ấy, được người khác thích là một điều rất may mắn.” Lăng Vân nhìn Lục Thẩm Nhất, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Được!” Ánh mắt Lục Thẩm Nhất đầy cưng chiều.

Tiếp đó, Lục Thẩm Nhất đứng dậy nhặt cây bút dưới đất lên, nói với Lăng Vân: “Bây giờ có thể bắt đầu học chưa?”

“Được rồi!” Lăng Vân cũng nhìn Lục Thẩm Nhất, trong mắt cô ánh lên niềm vui.

Rất nhanh, mọi người đón kỳ nghỉ dài hạn đầu tiên - Quốc Khánh.

Mọi người nhét từng bài thi vào cặp sách, mấy tiếng trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, quả thực là một sự dày vò.

Nhưng tất cả đều biến mất sau khi chuông tan học vang lên.

Lăng Vân từ từ sắp xếp lại sách vở trên bàn, cô muốn tổng kết lại mọi thứ trong kỳ nghỉ này.

Cặp sách trên đùi càng ngày càng phồng, nhưng đây đều là những thứ cô xác định phải mang về.

“Cậu định không quay về trường nữa, sau này tự học ở nhà à?” Lục Thẩm Nhất vừa bước vào lớp, nhìn chằm chằm vào cặp sách của Lăng Vân.

“Mình cần xem những quyển sách này, nhất định phải mang về!” Ánh mắt Lăng Vân đầy kiên định.

Lục Thẩm Nhất kéo khóa cặp, nhấc cặp sách lên, nhưng do quá nặng, tay anh hơi chùng xuống.

“Mình còn không cầm nổi cái cặp này, cậu định mang về kiểu gì?” Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, giọng đầy nghi ngờ.

“Dù sao mình cũng phải mang những quyển sách này về, chống đỡ một chút là được.” Lăng Vân nói xong, lại nhét thêm hai quyển sách vào cặp.

“Thật không biết phải làm sao với cậu!” Lục Thẩm Nhất vừa nói vừa kéo khóa cặp rộng ra, đợi Lăng Vân sắp xếp xong mới khóa lại.

Lục Thẩm Nhất đeo cặp của Lăng Vân đi trước, dáng vẻ vốn cao ngất của chàng trai lập tức còng xuống không ít.

Giữa chừng Lăng Vân thử lấy lại cặp, nhưng đều bị Lục Thẩm Nhất dùng giọng điệu ghét bỏ đuổi đi.

Cứ thế hai người đi tới cổng trường.

Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất không có ý định đặt cặp xuống, không nhịn được mở miệng nói: “Cảm ơn cậu, Lục Thẩm Nhất, mình phải qua đường đón xe buýt rồi.”

Nhưng Lục Thẩm Nhất vẫn không có phản ứng gì, cho đến khi anh nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại.

“Mình đưa cậu về.” Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, kéo cô về phía chiếc xe kia.

“Không cần đâu, nhà mình ở nông thôn, cách nơi này rất xa!” Lăng Vân nói xong, muốn giành lấy cặp sách.

Lục Thẩm Nhất kéo chặt Lăng Vân, nhanh chóng mở cửa xe, đẩy Lăng Vân vào, động tác trơn tru như trong phim truyền hình, chỉ khác ở chỗ Lục Thẩm Nhất đẩy nhẹ.

Trên xe là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, ngồi ở vị trí lái xe, trông có vẻ là ba của Lục Thẩm Nhất.

“Chào chú ạ!” Lăng Vân thấy mình chống cự không có tác dụng, đành phải nghe theo ý anh.

“Chào cháu!” Giọng của người đàn ông có chút ngạc nhiên, ông ấy nhìn thoáng qua gương chiếu hậu trong xe.

“Đi…” Lục Thẩm Nhất vừa định nói đưa Lăng Vân về nhà trước, lại phát hiện bản thân không biết nhà cô ở đâu.

Lục Thẩm Nhất nhìn về phía Lăng Vân, cô nhanh chóng hiểu ý của anh: “Sa Giang.”

Thế là, chiếc xe chậm rãi khởi động, bên trong xe yên tĩnh.

Lúc đầu Lăng Vân còn rất rụt rè, nhưng vì say xe và không chống lại được cơn buồn ngủ, cái đầu nhỏ của cô lắc lư theo tiết tấu di chuyển của xe, rồi từ từ tựa vào vai Lục Thẩm Nhất.

Khi cô tỉnh dậy, phát hiện mình đang tựa vào vai anh, trên người còn đắp chăn lông.

Lăng Vân ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn Lục Thẩm Nhất.

Ngay sau đó, Lục Thẩm Nhất đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Trong mắt Lăng Vân tràn đầy nghi hoặc, nhưng cô vẫn tiếp nhận, theo ánh mắt của Lục Thẩm Nhất, tìm được miệng mình, cô lau một chút, khăn giấy ướt.

Trong giây lát, Lăng Vân có một loại xúc động muốn nhảy khỏi xe, cô cố gắng quay đầu về hướng khác, nhưng dù quay thế nào, cô vẫn cảm thấy Lục Thẩm Nhất đang cười trộm.

Lần này, Lăng Vân không dám ngủ nữa.

“Nhưng con đường này mình không quá quen thuộc, không biết đang chạy đến đâu rồi.” Lăng Vân liên tục áp sát mắt vào cửa kính xe, như thể làm vậy là có thể biết được đây là đâu.

“Còn khoảng nửa tiếng nữa, có thể ngủ thêm một lát.” Lục Thẩm Nhất nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt Lăng Vân, bèn giải thích cho cô.

“Ngủ thêm chút nữa!” Lăng Vân đột nhiên như là nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhanh chóng dồn vào vai của Lục Thẩm Nhất.

Nhưng vì Lục Thẩm mặc đồng phục màu đen, nên không thể nhìn thấy gì.

“Chắc mình không chảy nước dãi lên người Lục Thẩm Nhất chứ!” Lăng Vân không nói nên lời trước phản xạ khác người của mình.

Lục Thẩm Nhất lại cười, lần này anh cười một cách công khai.

Lăng Vân thật hận không thể chui xuống đất cho xong.

Xe hơi chạy qua một cánh đồng lúa nước, ở giữa cánh đồng có hai con bù nhìn vô cùng chân thật.

“Ở chỗ mình cũng có những đồng lúa lớn!” Lăng Vân kích động nói với Lục Thẩm Nhất.

“Vậy lát nữa cậu dẫn mình đi xem.” Lục Thẩm Nhất cười nói với Lăng Vân.

“Nhưng bây giờ trời hơi tối rồi, phải nhìn dưới ánh nắng mới thấy đẹp cơ!” Lăng Vân tiếc nuối nói.

“Vậy ngày nghỉ mình sẽ tới chơi với cậu, cậu dẫn mình đi xem.” Lục Thẩm Nhất lại nhìn Lăng Vân.

“Được thôi! Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lăng đảm bảo sẽ làm cậu hài lòng.” Lăng Vân vỗ ngực, đáng yêu giống như một đứa trẻ.

Khi xe chạy đến cửa thôn, Lăng Vân bắt đầu liên tục giới thiệu với Lục Thẩm Nhất.

“Bên kia là một nhà văn hóa.”

“Đây là trường cấp hai của mình.”

“Và đây, loại bánh bao mình mời cậu ăn, tiệm này làm ngon nhất, nhưng cái cậu ăn là mẹ mình làm, cũng không kém cạnh gì đâu.”

Lục Thẩm Nhất nghe Lăng Vân hào hứng kể, thỉnh thoảng còn hỏi cô vài câu.

Vài phút sau, một ngôi nhà hai tầng xây bằng gạch vàng xuất hiện trước mắt ba người.

Đứng ở cửa chính là Lăng Tường, ông ta kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe.

Lăng Vân xuống xe, sau đó Lục Thẩm Nhất cũng mang cặp sách của cô xuống.

Lăng Vân đi tới trước mặt Lăng Tường, lạnh lùng gọi một tiếng ba.

Lục Thẩm Nhất chú ý tới ánh mắt ảm đạm của Lăng Vân, gọi một tiếng chú rồi vội vàng đi theo cô vào nhà.

Lúc này Vương Vi đang nấu ăn trong bếp, thấy Lăng Vân về, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.

“Sao hôm nay con về sớm thế?” Vương Vi nói xong, nhìn về phía Lục Thẩm Nhất.

“Mẹ, đây là bạn con, Lục Thẩm Nhất, cậu ấy và ba cậu ấy đưa con về.” Lăng Vân giải thích với Vương Vi.

Lục Thẩm Nhất vội vàng gọi một tiếng dì.

“Là bạn của Lăng Vân à! Ở lại ăn cơm tối nhé.” Vương Vi nhìn Lục Thẩm Nhất đầy trìu mến.

“Thế ba cháu đâu?” Vương Vi nhìn quanh, không thấy người đàn ông nào khác.

“Ông ấy đi đỗ xe rồi ạ, lát nữa sẽ tới.” Lục Thẩm Nhất mỉm cười nói với Vương Vi.

Lăng Vân vội pha trà cho bọn họ, còn Lục Thẩm Nhất thì không biết chạy đi đâu.

“Chị, đây là bạn chị à?” Giọng Lăng Thành vang lên sau lưng cô.

“Ừ, em phải gọi là anh đấy.” Lăng Vân nhìn Lăng Thành, vẻ mặt nghiêm túc.

“Chào anh, anh lớn lên cũng đẹp trai như em vậy.” Lăng Thành hài lòng gật đầu.

Lục Thẩm Nhất cười, bắt tay với Lăng Thành một cách đầy kịch tính.

Sau đó, hai người bị Lăng Vân lườm một cái.

Khoảng nửa tiếng sau, Vương Vi gọi mọi người rửa tay ăn cơm.

“Sao nước này lạnh thế!” Lục Thẩm Nhất chỉ vào vòi nước, ngạc nhiên nhìn Lăng Vân.

“Nước nhà bọn mình là nước máy được lấy từ hồ chứa nước giữa hai dãy núi, cậu chưa từng dùng bao giờ đâu, Lục thiếu gia!” Lăng Vân nói với giọng điệu trêu chọc.

Lục Thẩm Nhất gật đầu, sau đó vẩy nước còn đọng trên tay về phía Lăng Vân.

Cô nhanh chóng đáp trả bằng nhiều nước hơn.

Người đàn ông đứng phía sau hai người, trong mắt tràn đầy sự yêu thương, nhìn hai người họ chơi đùa.

Chỉ là, Lăng Tường đứng ở trên ban công, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Ăn cơm thôi!” Vương Vi lại gọi mọi người vào ăn cơm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.