*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói ông chủ sạp họ Chu là gian thương cũng chả ngoa. Những viên đá được gọi là đá vũ hoa trong cái chậu này, hơn nửa là đồ giả, còn trộn thêm ít đá cuội, đá vũ hoa chính hiệu thì chẳng có mấy, ấy vậy mà cũng dám lấy 10 đồng/viên.
Tuy nhiên ông ta không nói dối, lúc mua được hộp gỗ tử đàn, trong mắt trong lòng của ổng chỉ toàn là bong bóng màu hồng khi kiếm được món đồ cổ giá hời là thật, tiện tay vứt luôn viên đá đựng trong tráp vào bao tải đằng sau xe cũng là thật.
Về đến nhà, khó khăn lắm mới bò ra khỏi đống bong bóng hường phấn, đầu óc bắt đầu tỉnh táo lại mới sực nhớ đến viên đá kia, nhỡ đâu nó thật sự là bảo vật thì sao? Khả năng này tuy thấp nhưng các cụ chả có câu ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’ đấy thôi.
Tiếc rằng cơ hội đến nhanh mà đi cũng nhanh, đến khi lão nhớ ra viên đá thì đặt trước mặt lão không chỉ một hòn, mà là cả một túi đá lẫn lộn…
Sự chú ý của lão từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào tráp gỗ, mang máng nhớ rằng có một viên đá màu trắng dùng để giả vờ là ngọc cổ, còn hình dáng cụ thể của nó như thế nào thì chịu chết. Đá màu trắng trong bao tải nào có ít!
Lão gian thương họ Chu bó tay với đống đá này, nhưng ý tưởng rất nhanh kéo đến, lão dứt khoát đổ luôn hai bao đựng đá khác vào cái bao còn lại, sau đó lựa lúc đông người kể chuyện sưu tầm đồ cổ, chờ khi có người hỏi đến viên đá đựng trong tráp, lão sẽ nương theo đó triển khai hoạt động “mua đá tìm bảo”, tiện thể hét giá cho đống đá tạp nham ế ẩm này. Tuy rằng hơn nửa sẽ không tin, nhưng kiểu gì chả có người muốn thử vận may, thế thì lão lại thu được một khoản rồi~
Lão Chu tính toán đâu ra đấy, nhưng tiếc rằng đời không như là mơ, đây thực sự là một câu chuyện ‘lấy gùi bỏ ngọc’ đầy bi thương, khụ, vui vẻ, ít nhất là vui vẻ với Dao Quang bệ hạ.
Vừa nãy đứng trên bờ tường chưa thể khẳng định, giờ lấy đồ ra bên ngoài quan sát, Dao Quang bệ hạ khoái trá đến híp cả mắt.
Ông chủ Chu cũng biết nhìn hàng ra phết đấy. Khối đá trắng này đúng là đồ giả, bởi nó không phải ngọc, nó là một viên xá lợi.
Không phải là viên xá lợi hình thành sau khi hỏa táng của các vị cao tăng Phật giáo, mà càng hiếm có khó tìm hơn, đó là kết tinh của tượng phật bằng đá do thiên nhiên đẽo đục thành.
Xá lợi linh thiêng, không phải ai cũng có thể sở hữu. Bảo sao trong mắt lão Chu đây chỉ là một hòn đá bỏ đi, ngoại trừ cảm xúc mù quáng khi nhìn thấy tráp gỗ tử đàn, có thể còn do tác động của chính viên xá lợi nữa.
Viên xá lợi của tượng phật bằng đá chẳng hề bắt mắt trộn lẫn trong đống đá sỏi hổ lốn na ná nhau, bảo lão Chu đi tìm thực sự là làm khó ổng, có khác gì mò kim đáy bể đâu cơ chứ. Còn đối với Miêu bệ hạ có thể nhìn thấu ánh sáng phật pháp bên trong nó, thật sự chẳng khác gì bóng đèn trong đêm, không muốn nhận ra cũng khó.
Mèo Dao Quang di di viên xá lợi, hài lòng bỏ chân xuống, tỏ ý trẫm muốn viên đá này.
Có mối làm ăn, lão Chu chẳng quan tâm khách hàng là người hay là mèo, mà dù sao con mèo trắng này có vẻ quen biết với hai con dê béo kia, vì thế lão mời chào rất chi là nhiệt tình: “10 đồng 10 đồng, đồng giá 10 đồng, trong chậu còn nhiều lắm, bệ hạ tha hồ lựa chọn.” Dứt lời lão Chu cũng không nhịn cười được nữa, haha, gọi một con mèo là bệ hạ, cuồng mèo đến mức độ nào hả giời~
“Bệ hạ, ngài thích mấy viên đá này à~”
Đại Mễ vội vàng xun xoe, sau khi phim của Quý Thung gây bão, anh ta cực kỳ nhất trí với quan điểm của cụ Trì, đây chính là linh vật may mắn, là mèo tường thụy hàng thật giá thật!
“Bệ hạ cứ thoải mái chọn, tính tiền cho…”
‘Tính tiền cho tui’ còn chưa nói xong, Đại Mễ đã há hốc mồm nhìn mèo Dao Quang cậy viên ngọc trai đen trên dây đeo cổ của mình xuống, lăn đến trước mặt anh ta. Cho dù không hiểu tiếng mèo, nhưng hàm ý của hành động này quả thực rất dễ hiểu – phần thưởng cho việc bỏ tiền mua đồ!?
Được rồi, cách hiểu của anh ta không sai, ý của mèo Dao Quang hôm nay quên ví ở nhà đúng là như thế.
Đại Mễ: …Không hổ là mèo của sếp tổng, ra tay cứ phải gọi là hào cmn phóng! Không ngờ sau Quý Thung, cũng có một ngày mình được tặng thưởng, có một sự kích động không hề nhẹ~ hiu hiu~
Viên Phi Bạch ôm lấy Miêu Tiểu Bàn: Anh Mễ mau tỉnh lại đi! Có gì đâu mà kích động thế! Ôi tình huống này quen thuộc biết bao, có khác gì lúc Miêu Tiểu Bàn nhà chúng ta được tặng thưởng trong buổi tiệc thú cưng hôm bữa đâu nhể?
Chủ sạp hàng – lão Chu lại nghẹ lòng: … Nhìn lầm rồi, nãy chẳng chịu chú ý gì cả. Mèo đại gia nhà ai đây không biết, hào phóng dã man con ngan, á nhầm, vấn đề chính là tại sao lại đem ngọc trai cho người khác hả??? Chẳng lẽ vừa rồi lão kêu ‘bệ hạ’ chưa đủ niềm nở, chưa đủ nhiệt tình?
#
Đến khi giám đốc Trì đánh xe qua đón mèo cưng về nhà, vụ cướp bóc bất thành và cuộc ẩu đả đơn phương trong con hẻm nối giữa chợ đồ cổ và phố chợ đêm mới chính thức hạ màn.
Thị trường đồ cổ vốn là vàng thau lẫn lộn, cảnh sát phụ trách khu vực này ngày nào chả nhận được cả tá đơn thư khiếu nại, nào là tố lừa đảo, nào là báo mất đồ… Đám trộm vặt ở đây nhiều như rau hẹ mùa xuân, bắt rồi lại thả, thả rồi lại bắt, mãi chả thấy ngừng. Nhưng ban ngày ban mặt lại dám ra tay thì chẳng có mấy người, cho nên vừa nhận được cuộc gọi, cảnh sát liền nhanh chóng có mặt tại hiện trường.
Khi trung đội trưởng phụ trách vụ này chạy đến nơi, chú ta bỗng cảm thấy có một sự mệt t(r)ym không hề nhẹ, lại là hai con người này! QAQ
Chú Trương chú ý đến Đại Mễ và Viên Phi Bạch trước nhất, một đứa thì suốt ngày ru rú trong nhà, một đứa thì… bánh bèo bánh bột lọc hết sức! Trong vụ cướp lần trước, hai anh này là nạn nhân, chú Trương có ấn tượng sâu sắc với bọn họ. Giờ lại nhìn thấy hai người tại hiện trường gây án, chú Trương bỗng hoài nghi, liệu có phải hai đứa này giẫm phải mode ‘Chiếm lấy em đi~’ hay không. =__=
Nhưng lần này có vẻ đã tiến bộ hơn, chú Trương cảm thấy thật đáng mừng. Lần trước hai thằng bị đánh sưng húp mặt mày, tí nữa thì không nhận ra người trong thẻ căn cước. Thế mà lần này lại chẳng mất cọng lông nào, đã thế còn đập cho lũ côn đồ một trận, đến mức chúng nó phải chạy đi báo công an cơ đấy!
Tuy nhiên, tiền căn hậu quả cũng như quá trình của vụ cướp giật này lại chẳng hề như chú ta nghĩ.
Bởi nhân vật chính của sự việc lần này gồm có 3 tên côn đồ có tiếng trong chợ đồ cổ, và… mèo Dao Quang.
Được rồi, thật ra ba tên này vốn theo dõi Viên Phi Bạch và Đại Mễ, ai bảo hai ổng trông ngu nga ngu ngơ quá làm chi. Chúng cũng không có gan cướp đồ, chỉ định chôm ví chôm điện thoại mà thôi.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ba kẻ được ‘mục sở thị’ màn trao thưởng của mèo đại gia.
Đến khi Viên Phi Bạch và Đại Mễ đi khỏi, đám côn đồ lại nghe lão Chu cảm thán một phen, rằng viên ngọc trai trên chiếc vòng cổ của con mèo giàu sụ kia chắc chắn là đồ thật, giá trị xa xỉ. Nghe đến đây, ngọn lửa tham lam trong mắt chúng đồng loạt rực cháy.
Người thì chúng không dám cướp, nhưng một con mèo chẳng nhẽ lại không?
Vì thế, thừa dịp Viên Phi Bạch và Đại Mễ đi tìm anh William Cường tâm sự, để lại mèo trắng thong thả tản bộ xung quanh, bấy giờ bọn chúng mới cầm bao tải, rón rén tiến lại gần, ý đồ chụp lấy con mèo kia. Sau khi bị mèo Dao Quang né thoát, đôi bên đuổi bắt suốt cả một đường cho đến con hẻm sau phố chợ đêm mới ngừng lại.
Sau khi Viên Phi Bạch và Đại Mễ giải quyết xong nỗi buồn, thấy mọi người xì xào bàn tán, vội vã chạy đến hẻm nhỏ. Đến nơi thì ôi thôi, trận quyết đấu kết thúc cmnr. Ặc, đúng ra là vẫn còn một bên tiếp tục đánh. Cuộc ẩu đả đơn phương này tàn khốc và bạo lực đến nỗi một tên trong số đó không chịu nổi phải trốn đi báo cảnh sát!!! QAQ
Viên Phi Bạch ôm túi đựng Miêu Tiểu Bàn chạy theo Đại Mễ tới hiện trường, thấy một màn này cũng cảm thấy váng vất. Cho tới giờ, gã vẫn nghĩ Miêu Tiểu Bàn nhà mình ghê gớm lắm rồi, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Thế giới loài mèo thật bí cmn ẩn, loài người chúng ta còn lâu mới hiểu hết được, lời này quả là chí lí!
Sau một hồi khiếp đảm, chú Trương cốc cho mỗi thằng một cái, “Giỏi lắm, lại là 3 đứa chúng mày. Học thì không chịu học, giờ ngay cả mèo cũng không tha!”
Cả người chỗ nào cũng đau, trên mặt còn bị tát cho mấy phá, 3 tên côn đồ cảm thấy thật bi ai, này nào phải mèo, là thú dữ đội lốt mèo mới đúng!!!
#
Trên đường về nhà, Dao Quang bệ hạ với giá trị vũ lực siêu phàn, chỉ một trận chiến đã vang danh khắp khu phố đồ cổ, nằm bò trên đùi tự chủ nhà mình, sung sướng híp mắt hưởng thụ phục vụ vuốt lông và hương vị socola rượu hòa tan trong miệng.
Chú tài xế lần thứ n cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào tim hồng bay phấp phới của một người một mèo trong xe, cũng là lần thứ n bi thương cho những cô gái tin chắc rằng giám đốc thích ăn socola~
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang đưa chiến lợi phẩm ngày hôm nay cho tự chủ.
Viên đá trắng vốn đã xấu xí, lại bị chủ quán keo kiệt đựng trong hộp quà giá rẻ, trông rẻ tiền kinh khủng. Ấy thế nhưng trong mắt Trì Hử, mọi thứ Dao Quang bệ hạ đưa cho anh đều là vật quý, bất kể là vì tình cảm với mèo nhà mình hay vì giá trị thực sự của món đồ đó.
Ôm lấy mèo Dao Quang, hôn hôn vài cái rồi Trì Hử mới cầm viên đá viên đá lên xem.
“Dao Quang bệ hạ, đây là…” Trì Hử còn chưa nói xong câu nghi hoặc đã ngẩn người, hơi chút hoảng hồn lầm bầm: “Thanh tịnh duyệt nhạc, không linh vô ưu (trích kinh Phật), Dao Quang bệ hạ, hình như có tiếng kinh Phật văng vẳng đâu đây.”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang vừa lòng vẫy đuôi, hòn đá kia cũng tinh mắt đấy chứ~
“Đây là cái gì?”
“Meo meo~”
“Xá lợi của tượng phật bằng đá…?”
Trong vầng sáng của viên xá lợi có một pho tượng tượng phật bằng đá, mà tiếng kinh Phật Trì Hử nghe thấy, bắt nguồn từ chính pho tượng ấy.
Về đến nhà thì gặp gia chủ nhà họ Đường là Đường Bân đang đứng dậy chào tạm biệt cụ Trì ở trong phòng khách.
Nhìn thấy Trì Hử ôm mèo trắng đã về, Đường Bân rất là thân thiết đi qua nói với anh vài câu. Mà khi ông ta định vỗ vai Trì Hử thì viên đá màu trắng trong tay anh đột nhiên lóe sáng, tiếp đó xuất hiện một lực lượng vô hình đẩy Đường Bân ra.
Tình huống này tất nhiên là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cụ Trì trừng to mắt: …Chắc chắn cụ không hoa mắt! Viên đá trong tay cháu cả vừa phát sáng, phát sáng!
Mèo Dao Quang dựa vào lồng ngực tự chủ cũng rất kinh ngạc: … Xá lợi ‘vạn tà bất xâm’ có khác, lực phòng ngự không phải dạng vừa đâu~
____
*Một số hình ảnh về ngọc Xá lợi nè ae: