tháng Hai, hồi VIII
So với vũ trụ song song yếu do Reilly Ron dựng lên, thế giới ngày 32 hiển nhiên đã xuất hiện sự khác biệt.
Thế giới ấy không mang theo vạn người, không trở thành Chốn Đào Nguyên trong không gian cao chiều, nhưng lại có mối liên hệ tuần hoàn kỳ lạ với vũ trụ này. Ký lục của Reilly Ron đã chẳng còn thể giải đáp cho những mối nghi đó, các nhà vật lý trên toàn thế giới đành phải hợp lực nghiên cứu.
Tạm thời không cách nào giải thích vũ trụ ngày 32 và vũ trụ chúng ta hiện đang ở trạng thái nào, liệu chúng song song nhưng gần nhau, có dòng thời gian khác nhau; hay chúng chồng lên nhau và chia cắt vào thời điểm nào đấy; hoặc một kiểu khác, giống với tình trạng ký sinh?
Nhưng dẫu tình hình có thế nào chăng nữa, mọi người cũng đã đạt thành một thống nhất chung: nhân tố chính tạo nên mối liên hệ giữa hai vũ trụ song song đích thị là mười vạn người quan sát. Xét cho kỹ, khuyết điểm của vũ trụ song song yếu là nói đến việc vắng mặt quan sát viên, nhưng mười vạn người cưỡng chế đi vào Đập Lượng Tử, hệt như một con tàu sắp ra khơi bị vài sợi dây giữ lại, dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền mà nền công nghệ hiện tại chưa thể giải thích.
Theo thông tin thu thập được, với Người 32 là trung tâm, trong nhận thức của họ, mối quan hệ giữa hai vũ trụ là nối tiếp nhau: Một tháng trôi qua trong vũ trụ này, một hoặc hai hoặc nhiều ngày nữa mới trôi qua trong ngày 32, rồi lại trở về vũ trụ gốc; sẽ không có tình trạng vừa tồn tại trong vũ trụ này, vừa tồn tại trong ngày 32. Từ quan điểm ở người ngoài cuộc, có vẻ như nhóm Người 32 đã trở thành trung tâm hấp dẫn tuyệt đối của hai vũ trụ – nơi họ đang ở, cũng là nơi thời gian bắt đầu di chuyển về (phía) trước. Nhưng cách lý giải này chưa chính xác, Người 32 không có quyền lựa chọn, cũng chẳng thể quyết định sẽ ở lại vũ trụ nào lâu hơn. Nói khó nghe thì, họ nom như quả bóng bàn, bị ném lung ta lung tung bởi một quy luật vũ trụ khó hiểu.
Nhưng điều đáng mừng là, nhận thức và ký ức của Người 32 có thể di chuyển không bị cản trở giữa hai vũ trụ – mỗi người đều nhớ những gì xảy ra trong ngày 32; và khi bước vào ngày 32, họ cũng nhớ rõ những trải nghiệm trong vũ trụ này. Nó cho thấy rằng những thứ chủ quan mà con người gọi là linh hồn, ý thức, tư duy hay những biểu hiện được gán cho danh từ hoa mỹ khác thực ra là các sợi dây khép kín giống như lực hấp dẫn, và là vật chất tồn tại khách quan. Dưới tác động của một số cơ chế trong não người, các dây khép kín của linh hồn không ngừng được sinh ra để quan sát thế giới. Trong phạm vi tri giác, một trường dây khép kín của linh hồn ra đời, và ký ức là những thông tin được ghi lại bởi chúng.
Các nhà khoa học Hoa Quốc đã đề xuất một ví dụ minh họa đặc biệt về "linh hồn con thoi" giữa hai thế giới, đó là đứa bé đã sinh ra trong ngày 32.
Khi bước sang ngày 32, đứa bé vẫn trong cơ thể mẹ, vì dây rốn, hay có thể nói là trường dây khép kín của linh hồn đã bao trùm hoàn toàn trường (dây khép kín) mới của thai nhi. Thông tin mới toanh, chưa được ghi nhận (hoặc hàm lượng thông tin rất ít) khiến vũ trụ ngày 32 coi nó như một người quan sát.
Trong ngày 32, sau khi đứa bé được sinh ra, nó rời khỏi trường dây khép kín của mẹ; dây đóng của linh hồn chính nó đã có thể từ từ khám phá thế giới mà không cần sự can thiệp nào khác, nó bắt đầu nhận thức và quan sát thế giới một cách độc lập. Khi trở về vũ trụ gốc, linh hồn mới độc lập này không tìm được nơi sống tương ứng (nơi sinh sống của nó vẫn là trong bụng mẹ, tức một phần của mẹ), và đã vĩnh viễn ở lại ngày 32; còn thai nhi trong vũ trụ này được tìm thấy là thai lưu sau khi sinh. Mọi thứ có nghĩa: chuỗi khép kín của linh hồn con người được tạo ra trong thời kỳ bào thai, nhưng nó tồn tại dưới trạng thái "bị chứa đựng" bởi trường dây khép kín của mẹ.
Suy luận này đã đóng vai trò tích cực trong việc thúc đẩy nghiên cứu về linh hồn con người.
Chính kiểu khép kín linh hồn này đã tương tác vật lý với vũ trụ song song yếu, khiến nó không thể lẳng lặng rời đi như những vũ trụ song song yếu trong quá khứ.
Nhưng đồng thời, sự xuất hiện của ngày 32 lại cho thấy một đặc điểm kỳ lạ: vừa mang tính chu kỳ, vừa có tính thiếu chính xác. Tính chu kỳ nằm ở việc mỗi tháng một lần; còn tính thiếu chính xác là có khi một ngày, có khi hai ngày, tùy vào lịch Dương. Điều này quá kỳ lạ, lịch AD chỉ là sản phẩm do con người đúc kết, nó không có đặc tính vật lý, làm sao ảnh hưởng đến vũ trụ khác được?
Dựa trên điều đó, khá nhiều người tin rằng ngày 32 và vũ trụ hiện tại có thể được xem là một trạng thái chồng chất lặp đi lặp lại ở cấp độ vũ trụ. Hầu hết thời điểm, vũ trụ thể hiện một trạng thái xác định. Và sở dĩ ngày 32 chỉ hiển thị trạng thái xác định vào cuối mỗi tháng, vì mười vạn người quan sát đó đã quan sát một vũ trụ có ba mươi hai ngày, rồi "quan sát này" đã lưu lại trong trí nhớ của họ. Đến cuối mỗi tháng, họ sẽ nghĩ về vũ trụ đó, khiến nó chuyển từ trạng thái chồng chất sang trạng thái xác định trong ngày 32.
Cần nhấn mạnh rằng loại kết nối ấy chẳng phải từ một cá nhân riêng lẻ với vũ trụ, mà từ hàng trăm nghìn người với tư cách là một tổng thể người quan sát, có tác động đến vũ trụ song song yếu. Do vậy, cái chết của một cá nhân không ảnh hưởng đến kết nối ấy. Tương tự như thế, mối liên hệ giữa họ với vũ trụ cũng không khác là bao, Người 32 có thể trở lại vũ trụ gốc từ vũ trụ ngày 32 lần đầu tiên, bởi vì rung động linh hồn chuỗi khép kín của họ tại thời điểm đó tương thích với vũ trụ này.
Tất nhiên, khá nhiều người nghĩ rằng lời tuyên bố đó đã quá duy tâm.
Người đi trước bèn phản hồi, rằng những mô tả của họ chỉ mang tính chất duy tâm, nếu thay ký ức bằng những chuỗi khép kín thì hẳn nhiên sẽ khoa học hơn. Việc quan sát vũ trụ song song yếu ngày 32 đã ảnh hưởng đến chuỗi khép kín của linh hồn trong não người, và rất có thể vũ trụ ngày 32 cũng tạo ra một "mức độ vướng víu" nhất định với chuỗi khép kín linh hồn, cho phép nó thể hiện những rung động đặc biệt vào thời điểm đặc biệt. Và chính rung động này, khiến ngày 32 biến đổi từ trạng thái chồng chất sang trạng thái xác định.
Phe đối lập đặt câu hỏi, giả sử chúng ta giết mười vạn quan sát viên hoặc thôi miên họ quên đi những gì đã nhìn thấy thì ngày 32 sẽ luôn ở trạng thái chồng chất và không bao giờ xuất hiện, vậy vũ trụ chúng ta có phải càng chuốc thêm phiền phức?
Phe ủng hộ trả lời, việc quan sát ngày 32 và rung động dây đóng liên quan là sự thật khách quan, không bị thôi miên tác động và, ngay cả khi đã lãng quên những ký ức đó, cũng chẳng đồng nghĩa chúng không tồn tại. Về phần giết hết bọn họ, rất có thể sau khi chết, linh hồn khép kín vốn bị xiềng xích nay tản ra, mất đi tính hệ thống, mất đi công năng nguyên bản. Giống như Trái Đất tác dụng lực hấp dẫn lên Mặt Trăng, nhưng nếu Trái Đất đột nhiên vỡ vụn thành từng vật thể nhỏ, thì lực hấp dẫn trở nên vô cùng yếu và phân tán, không còn "bắt" được Mặt Trăng như trước. Suy luận theo cách này, có thể nói rằng giả sử tất cả mười vạn quan sát viên đều chết, thì quả thật chẳng còn mối liên hệ nào với ngày 32.
Phe đối lập lại hỏi, không còn mối liên hệ có nghĩa vũ trụ ngày 32 sẽ không tồn tại?
Phe ủng hộ trả lời, mất kết nối, có nghĩa sợi dây ràng buộc con tàu đã đứt, và ngày 32 sẽ hoàn toàn trở thành một trạng thái xác định hệt như vũ trụ song song yếu chưa bị Đập Lượng Tử can thiệp. Nó tồn tại độc lập, và tách biệt.
Phe đối lập đưa ra vấn đề cuối cùng, giả như thời gian Reilly Ron đặt trên Đập Lượng Tử là 62 ngày hoặc thậm chí 365 ngày trong mỗi tháng, vậy Người 32 có thể ở trong vũ trụ đó lâu hơn chỉ với một ý nghĩ? Nói cách khác, trạng thái tồn tại của hai vũ trụ thực sự được xác định bởi một thay đổi nhỏ trong chương trình thời gian Internet của vũ trụ song song yếu? Thực sự chỉ dựa vào suy nghĩ của một số người để quyết định thôi sao?
Phe ủng hộ trầm ngâm, phải thừa nhận rằng nếu vũ trụ song song yếu và vũ trụ này ở trạng thái chồng chất, thì vẫn nên có những hạn chế. Cả hai phải ở trạng thái xác định trong cùng một khoảng thời gian, nghĩa là vũ trụ song song yếu có thể tồn tại nhiều nhất ba mươi mốt ngày một tháng (nếu có cách tạo ra vũ trụ song song yếu như thế, tuổi thọ con người khả năng cao được nhân đôi; mỗi người có thể sở hữu hai cuộc sống khác nhau, nhưng hiển nhiên sẽ kéo theo những vấn đề xã hội).
Kết luận cuối cùng, rằng chúng ta nên đồng ý với sự tồn tại về trường dây khép kín của linh hồn con người, song cũng không nên phóng đại quá mức tác dụng của nó. Nó chỉ có thể nhảy múa tự do trong những quy luật vật lý vũ trụ. Vẫn lấy lực hấp dẫn là dây đóng làm ví dụ so sánh, lực hấp dẫn cũng có thể được tạo ra giữa các vật thể nhỏ, nhưng nó cực kỳ yếu, gần như vô dụng và khó phát hiện – sức mạnh linh hồn trong não chúng ta hiện quá mỏng manh, chỉ là vừa khéo "quá giang" vũ trụ song song yếu nên mới phóng đại tới mức này.
Có lẽ khi phát triển đến khối lượng Mặt Trời, bộ não con người sẽ nắm bắt được Trái Đất bằng chuỗi linh hồn khép kín; hơn nữa, khác với lực hấp dẫn do khối lượng lớn mang lại, sức mạnh linh hồn có thể chủ động kiểm soát Trái Đất, thích thì ôm, ghét thì ném, tùy theo tâm trạng.
Về một vấn đề khác, mọi người cũng đạt được sự đồng thuận.
Theo góc nhìn của Người 32, thời gian mang tính liên tục: một tháng nghĩa là ngày 1, ngày 2, ngày 3... cho đến ngày 31, 32.
Nhưng đối với "dân bản xứ" ngày 32, tỷ dụ như đứa trẻ, theo quan điểm của nó, lịch chỉ hiển thị ngày 32 tháng 5, 31 tháng 6, 32 tháng 6, sau đó là 31, 32 tháng 7. Lịch của nó lộn xộn cực! Phải biết rằng lịch không phải thời gian vật lý, nó chỉ là một thang đo do xã hội thiết lập và sẽ không thay đổi vì Người 32 hay trường dây đóng của linh hồn.
Chỉ cần so sánh thời gian Dương lịch với sự biến hóa môi trường trong ngày 32 thì hiểu ngay: thời gian hiện tại trong vũ trụ là cuối tháng Hai, Bắc bán cầu đang vào cuối đông. Và lần cuối cùng trở về từ vũ trụ ngày 32, khi ấy vẫn là đầu hè ở Bắc bán cầu, bông sen đặc trưng cho mùa hè cũng chỉ chớm nở nụ trong ngày 32 đầu tiên, nhưng lịch lại chỉ 32 tháng 1.
Thời gian giữa lịch đã đi đâu? Ngày 1, 2, 3 tháng 6... Những thang thời gian này đã đi đâu?
Hiện tượng này chẳng thể cắt nghĩa bằng vật lý, vì nó chỉ có khả năng do con người tạo ra. Trong vũ trụ ngày 32, có một người đã thay đổi thời gian Internet sang định dạng chỉ một, hoặc hai ngày mỗi tháng.
Tại sao người nọ làm vậy? Hiện chúng ta chỉ có thể dựa vào suy đoán. Có lẽ người nọ đã biết nguyên nhân của ngày 32, nên mỗi lần Người 32 tiến vào vũ trụ song song yếu đều thay đổi thời gian. Người nọ muốn lợi dụng "khuôn mẫu" để không ngừng củng cố nhận thức của nhóm người này về vũ trụ ngày 32. Thật khó để nói, liệu điều đó có ảnh hưởng gì đến tính ổn định của vũ trụ (ngày 32) hay không. Hoặc có khi, người nọ chỉ đơn giản làm ra vẻ huyền bí?
Người nọ cũng có thể là thành viên trong đội của Reilly Ron. Có lẽ trước đây, người nọ chẳng biết tí gì về kế hoạch của ông, nhưng nếu là đối tượng được chọn ngẫu nhiên khi lần đầu tiên xuất hiện ngày 32, vậy tất cả thông tin đều có thể lấy được từ Đập Lượng Tử.
Và nếu không xét đến mục đích mà chỉ xét về năng lực, hơn nữa có khả năng sửa đổi định dạng của tất cả lịch Internet, thì Joker chính là kẻ tình nghi lớn nhất. Bên cạnh đó, giả sử hòn đảo nơi đặt Đập Lượng Tử không bị cô lập về mặt vật lý với thế giới bên ngoài, khả năng cao Joker đã biết được nguyên nhân của ngày 32 thông qua xâm nhập hệ thống.
Song những chi tiết phụ này chẳng quan trọng, hầu như không ai thèm đoái hoài đến.
Điều họ khẩn thiết quan tâm bây giờ, rằng mặc dù Đập Lượng Tử của vũ trụ này và nghiên cứu về vũ trụ song song yếu đã bị Reilly Ron phá hủy, thậm chí người biết nhiều nhất cũng bệnh liệt giường, nhưng trong vũ trụ ngày 32, một con Đập Lượng Tử giống hệt vũ trụ này kèm toàn bộ dữ liệu mà nó ghi nhận hãy còn nguyên vẹn. Đây tuyệt nhiên sẽ là gia tài khổng lồ, là một phát minh đáng nghiên cứu nhất của thời đại chúng ta.
Nhiều nhà khoa học bỗng háo hức mong chờ ngày 32 kế tiếp... Làm gì ư? Để cử người đi thu thập thông tin Đập Lượng Tử chứ còn gì nữa! Thật đáng tiếc khi không ai trong số họ tiến vào vũ trụ song song yếu đó, tiếc chết đi được.
Có người sực nghĩ tới Reilly Ron, nếu ông biết mình dành cả cuộc đời chứng minh sự tồn tại của vũ trụ song song yếu, chứng minh nó có thể chứa mười vạn người, nhưng mười vạn người đó lại không bao gồm vị "cha đẻ" là ông, thì sẽ thế nào đây? Ông sẽ cảm thấy được an ủi, hay càng đau đớn tiếc nuối hơn?
Cũng có vài người theo chủ nghĩa lạc quan đã chia sẻ, có lẽ thông qua những bộ óc siêu việt và loạt nghiên cứu chuyên sâu, một ngày nào đó trong tương lai rất có thể sẽ thành công đưa bản thân tiến vào vũ trụ ấy.
Một lần nữa, sự thật này khiến các chính trị gia phải đỏ mặt tía tai. Các nhà lãnh đạo thế giới bèn tổ chức cuộc họp video khẩn cấp dưới sự chủ trì của Liên Hợp Quốc.
"Đây là cơ hội! Một cơ hội tuyệt vời để thay đổi hoàn toàn xã hội loài người!" Ai đấy reo lên.
"Vũ trụ song song yếu à... Nó đầy tài nguyên, không cần trả tiền, quả là một sự tồn tại trên cả tuyệt vời! Mặc dù Reilly Ron không thể chặn tài nguyên từ vũ trụ đó, nhưng đâu đồng nghĩa chúng ta cũng bó tay thúc thủ với nỗ lực toàn cầu! Chúng ta sẽ còn tiến xa hơn nữa!"
Ai đó đồng tình: "Anh nói đúng! Vả lại, anh chị có để ý quan điểm của một số giáo sư, tiến sĩ không? Họ nói con người có linh hồn, là những sợi dây khép kín giống lực hấp dẫn. Điều quan trọng nhất là có thể di chuyển giữa hai vũ trụ. Nếu quá khó để di chuyển tài nguyên của vũ trụ đến thế giới chúng ta, vậy có thể dùng linh hồn của Người 32 mang chúng ra ngoài. Hay chúng ta thiết kế một thiết bị cho họ nhỉ? Một phiên bản thu nhỏ của Đập Lượng Tử? Ồ, ta có thể đặt tên là Xe Đẩy Lượng Tử, phương tiện di chuyển của con người."
Ý nghĩ của hắn ta thực ra khá giống với việc Reilly Ron xây Đập Lượng Tử, sử dụng các kênh trường hấp dẫn nhằm chặn tài nguyên. Nhưng ý tưởng này thoạt trông khả thi hơn, dù sao Người 32 cũng chủ quan, linh hoạt hơn; vả lại họ còn nắm trong tay nhiều nhân tài.
Vừa nghe tới đây, tổng thống nước A đã biến sắc. Ông nhớ trong bản báo cáo nguồn gốc ngày 32, chuyên gia trí tuệ nhân tạo đã đính kèm một trang bổ sung.
Trước đây, vị chuyên gia này đã được thuê để nghiên cứu chương trình thông minh A, và đánh giá sự thật của những gì A nói về mặt kỹ thuật. Người nọ từng cho rằng cách diễn giải của A quá ư mập mờ. Nhưng sau khi đọc sổ ghi chép của Reilly Ron và lắng nghe phân tích từ nhiều nhà vật lý, người nọ đã thay đổi quan điểm và tin rằng, những gì A nói có lẽ là thật.
Khi mới xuất hiện ngày 32, nếu Joker quả tình trở thành trí tuệ nhân tạo đích thực và thu được lượng lớn thông tin, vậy hắn có thể truyền một phần nội dung đến A trong vũ trụ này dưới dạng tín hiệu điện tử thông qua kết nối giữa hai Đập Lượng Tử.
Và trong ngày 32 tiếp theo, vì Reilly Ron phá hủy Đập Lượng Tử vũ trụ này, đâm ra không cách nào thực hiện kiểu liên hệ thực tế đó nữa. Joker không có não người và trường linh hồn khép kín, hiển nhiên chẳng thể tiếp tục truyền tải thông tin. Điều này trùng khớp với những gì A nói.
Ông thầm nghĩ, nếu Joker được xác nhận là trí tuệ nhân tạo thay vì Bob Taylor, vậy ít nhất chứng minh rằng về mặt lý thuyết, hai vũ trụ có thể vận chuyển vật chất, mặc dù nguồn tài nguyên khổng lồ thì khó hơn việc truyền tín hiệu điện tử.
Có người chú ý tới sự thay đổi nét mặt của lãnh đạo nước A; họ lập tức nhận ra, rằng có lẽ nước A đang nắm được nhiều thông tin hơn, vả lại các nhà khoa học hàng đầu thế giới của nước A thậm chí còn đưa ra cơ sở lý luận về chuyển giao tài nguyên. Phát hiện này khiến họ nhiệt tình hơn với ý tưởng khai thác tài nguyên trong vũ trụ song song yếu, bầu không khí cuộc họp cứ thế càng lúc càng sôi nổi.
///
Tác giả có lời muốn nói:
"Linh hồn là một kiểu dây đóng", đây là thiết lập tôi đã sớm nghĩ đến, nhưng quả thật cách lý giải ngày 32 hơi hướm duy tâm. Nguyên nhân chính là khi cái ý tưởng điên rồ này ra đời, đúng lúc tôi tình cờ xem được một đoạn phỏng vấn: chú bác sĩ nói rằng mình quá bận rộn, chỉ có thể nghỉ ngơi vào ngày 32 hàng tháng. Thế là tôi tự hỏi, nếu có ngày 32 trong tháng thật thì sao? Chỉ thêm một ngày 32 vào cuối mỗi tờ lịch thôi, đâu có khác gì với những ngày trước đó? Con số 32 hẳn là đại diện cho thứ gì đó đặc biệt, vô trật tự, tự do. Đó là cách tôi bắt đầu nghĩ về tác phẩm này.
Nhưng khi viết dàn ý, tôi không nghĩ nhiều về bối cảnh, thật đó. Cái tôi quan tâm là tính nhân văn trong tác phẩm, vì thế tôi đã viết về vũ trụ ngày 32 sau cuối mỗi tháng, đôi khi một ngày, đôi khi hai ngày, dù sao cũng là "ngày 32". Nghe như tôi cố ra vẻ huyền bí ấy. Kết quả là khi viết đến đây và xem lại dàn ý chi tiết, tôi mới nhận ra khái niệm vũ trụ song song yếu khá thú vị. Nhưng tại sao không có quy luật, lúc thì một ngày, lúc thì hai ngày, vậy khó giải thích chết tôi. Tôi đành nhắm mắt nhắm mũi, tuân theo tôn chỉ: Cái gì khó, có cơ học lượng tử lo.
Đây cũng là lý do tại sao lâu rồi tôi không lên chương mới. Mấy ngày qua, tôi đã nhồi nhét nhiều sách khoa học phổ biến, để xem liệu có tìm thấy cách giải thích nào khác không. Kết quả rõ rành rành ra đấy, tôi đã thất bại. Tựu trung do tôi không có nền tảng khoa học, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu khi gặp vấn đề, cứ mò mẫm theo tổ tiên mách bảo. Nếu độc giả có ý tưởng, vui lòng để lại bình luận bên dưới nha.
Động lực viết truyện mấy ngày nay dồi dào chưa từng có, sắp tới hồi kết rồi nè.
Hết chương 91