Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 742: Đạt Được




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Sau đó, Trần Hạo lại đem đám người Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn theo thứ tự giới thiệu cho Bàn Long cùng Đỗ Kinh, sau đó Trần Hạo bảo Trần Linh, Lý Dương, Bàn Long cùng Đỗ Kinh bốn người, cùng với đám người Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn, Phiếm Đông Lưu, Phiếm Ðông Thăng, trực tiếp đi vào sâu trong cung điện, cảm ngộ cung điện trung tâm này.

Ở người khác xem ra, Trần Hạo là muốn cùng Trần Tuyết, Long Đình, hoa tỷ muội, bốn đạo lữ trao đổi cảm tình thân thiết một chút. Trần Hạo anh minh thần võ, tất nhiên nhìn ra bọn Trần Tuyết có sự tò mò. Sở dĩ cường điệu giới thiệu Trần Linh, Lý Dương cùng Bàn Long, đó là có nguyên nhân.

Cho tới nay, các nàng đã quen Trần Hạo đến mức không có gì không biết, nhưng bây giờ xuất hiện Trần Linh, Lý Dương cùng Bàn Long, lại có thực lực không thua gì Trần Hạo, thật sự làm cho các nàng rất tò mò, đó là ba người.

“Trời sinh địa dưỡng thai nghén ra linh trí?”

“Tinh huyết trăm loại Viễn cổ thần thú?”

Sau khi Trần Hạo lần nữa đem tình huống của Trần Linh, Lý Dương cùng Bàn Long nói rõ ràng, chúng nữ kinh ngạc một phen. Mà sau khi nghe được Trần Hạo giải thích đối với hai loại cực đạo truyền thừa, mọi người càng thêm kinh ngạc.

“Cho nên nói, chúng ta một chút cũng không kém! Đi đường của mình, tu đạo của mình! Chênh lệch chỉ là thời gian mà thôi. Chờ các nàng bước vào Thiên Tiên cảnh, nói không chừng so với bọn họ càng mạnh hơn! Huống chi... Chúng ta không phải còn chưa âm dương giao hòa?”

“Chàng chỉ biết an ủi chúng ta...” Trần Tuyết xấu hổ sẵng giọng. Hoa tỷ muội cũng ửng đỏ khuôn mặt nhỏ, nhưng ánh mắt vụng trộm nhìn về phía Trần Hạo, mang theo nhảy nhót.

“Âm dương giao hòa...” Chỉ có Long Ðình da mặt dày không cố kỵ thế nào, nói: “Nguyên thủy bí cảnh này không gian pháp tắc quá mạnh mẽ, tác dụng của Niết Bàn Đan, thời gian cần cũng kéo dài rất nhiều. Trong Phong Tiên Cửu Cấm thời gian dài như vậy, chúng ta cũng chưa phát tác một lần đâu...”

“Đình muội, muội chờ không kịp nữa? Nếu là như vậy, ca không ngại, không cần hiệu quả của Niết Bàn Đan.” Trần Hạo nói.

“Không phải... Huynh không cần, ta còn cần sao!”

Trần Hạo sau khi trấn an bốn cô gái, cũng bước vào chỗ trung tâm cung điện, bắt đầu tu luyện cảm ngộ.

Hồ Mị Nương, Tứ Cuồng Long liên hợp rất nhiều Thiên Tiên cao thủ vây công, tuy giải quyết được bọn họ nhưng Trần Hạo hiểu đó chỉ là tạm thời. Một khi Phong Tiên Cửu Cấm phá vỡ, bọn họ liền có thể khôi phục thực lực thật sự của Thiên Tiên cảnh. Đến lúc đó, bọn họ tất nhiên sẽ ngóc đầu trở lại. Đến lúc đó, e rằng mới là nguy cơ thật sự.

...

“Hô...”

Xẹt Xẹt Xẹt...

Một tháng sau, cung điện trung tâm chợt lóng lánh ra hào quang rực rỡ.

“Ặc... Sư huynh đạt được rồi? Thực trâu bò, ta còn nói ta có hy vọng cơ...” Bàn Long gãi gãi đầu cực lớn, ánh mắt cuồng dã mang theo một tia sùng bái.

“Đại ca thật lợi hại!”

“Phải, chúng ta còn kém không ít...”

Trần Linh và Lý Dương tương tự có chút sùng bái nhìn Trần Hạo quanh thân bị khí mơ hồ bao phủ, nói.

Đỗ Kinh hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt lóng lánh một chút vẻ kích động. Cùng mọi người so sánh, hắn vốn chỉ là linh hồn nô bộc của Trần Hạo, nhưng hiện tại, khế ước đã được Trần Hạo giải trừ. Điều này làm hắn sinh lòng cảm kích. Hắn biết rõ, nếu đổi lại là hắn, quả quyết sẽ không rộng lượng như thế, càng không có lòng dạ như vậy. Đáng được ắn mừng là, ở dưới tình huống biết rõ hẳn phải chết, trong lòng cảm kích, hắn vẫn như cũ lựa chọn cùng Trần Hạo sóng vai chiến một trận. Có lẽ chính vì như thế, hắn hiện tại mới có thể trở thành huynh đệ của Trần Hạo. Thời điểm ở trước mặt người thân cận nhất của Trần Hạo, Trần Hạo giới thiệu hắn cho mọi người, lúc ấy nhìn như bình tĩnh, trong lòng hắn thực ra kích động dị thường. Đó là một loại cảm giác hắn chưa bao giờ có. Hiện tại, Trần Hạo ngắn ngủn một tháng thời gian liền đem truyền thừa cung điện trung tâm đạt được, càng làm hắn kích động dị thường. Hắn biết, hắn đã kết giao với một yêu nghiệt thật sự, yêu nghiệt đủ để ngạo thế Hạo Vũ tinh hệ.

“Lão đại bây giờ chẳng qua là Địa Tiên cảnh trung kỳ mà thôi...” Ðỗ Kinh siết chặt nắm tay, thầm nghĩ.

“Thiếu chút nữa...” Trần Tuyết mở hai mắt rực rỡ, nhìn về phía Trần Hạo. Tuy không biết những người khác như thế nào, nhưng Trần Tuyết biết, Trần Hạo chỉ so với nàng dẫn đầu một bước, mà nàng chỉ kém một đường cuối cùng có thể lĩnh ngộ, “Trừ Hạo, ta sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào! Lúc Ðại La Kim Tiên, ta còn có thể trở thành Tiên thiên đạo thai thật sự! Sẽ càng mạnh...” Nghĩ đến Hồ Mị Nương bày ra thực lực khủng bố, Trần Tuyết càng thêm tin tưởng.

“Ừm? Lĩnh ngộ rồi sao? Nhanh như vậy...” Long Ðình nhìn như khoanh chân mà ngồi, nhưng lúc này, lại duỗi cái lưng mỏi, ngáp nói. Có lĩnh ngộ hay không, cũng là một vấn đề. Giang sơn dễ đổi, bản tính cũng khó dời, Long Đình người lười này, sớm đem áp lực phía trước quên hết, tâm tính rất thần kỳ. Rất có ý nhị không quan tâm hơn thua, thượng thiện nhược thủy đại đạo.

Đó là đạo của nàng, đạo từ nhỏ dưỡng thành. Ăn, ngủ, đại mộng tu tiên.

Xẹt!

Phốc!

Tê tê tê...

Nháy mắt luồng khí mờ mịt tiêu tán, một cột sáng chợt ở trong cung điện trung tâm bỗng dưng xuất hiện, một thanh Viễn cổ thánh khí bảo kiếm nở rộ hào quang cùng uy áp rực rỡ, cắm ở trước mặt Trần Hạo, cùng lúc đó ba đạo hào quang màu trắng ngà liền dung nhập đến mi tâm Trần Hạo.

“Vẫn là hạ phẩm... May mắn là cực phẩm trong hạ phẩm!” Trần Hạo đem bảo kiếm nắm trong tay, cảm ứng khí tức của nó, nói: “Đến, đạt được tuyệt học, ta truyền cho mọi người, thích hợp thì tu luyện, không thích hợp thì nhìn xem là được...”

Tê tê tê...

Mi tâm Trần Hạo nhất thời tràn ra từng đạo ký ức ánh sáng màu trắng ngà, lần lượt bay về phía mọi người. Ðối với tuyệt học truyền thừa, Trần Hạo chưa bao giờ keo kiệt, trên thực tế, hắn không để ý như thế nào.

Chúng nữ cùng Phiếm Ðông Lưu, Phiếm Ðông Thăng sớm thành thói quen, Trần Linh và Lý Dương cũng biết, nhưng Bàn Long cùng Đỗ Kinh lại hơi động dung. Đây chính là tuyệt học truyền thừa Viễn cổ vũ trụ đại năng, tùy tiện lấy đến bất cứ một tông môn nào của Hạo Vũ tinh hệ, đều vô giá. Mặc dù tuyệt học này không phải quá cường đại, nhưng cũng có giá trị nghiên cứu thật lớn. Nhưng Trần Hạo lại trực tiếp truyền cho mọi người.

“Các ngươi đều đến chọn một chút, nhìn xem có gì các ngươi cần... Lần này, chúng ta vẫn là tách ra đi! Ta, Lý Dương, Trần Linh, Bàn Long, Đỗ Kinh, năm người chúng ta thừa dịp trong khoảng thời gian này, đi phụ cận xem xem, đuổi giết bọn chúng! Nếu không, chờ Phong Tiên Cửu Cấm vừa vỡ, nói không chừng, chúng ta sẽ bị bọn chúng bao vây lần nữa...”

“Sư huynh, sợ cái gì? Ta có cảm giác, chỉ cần Phong Tiên Cửu Cấm biến mất, ta liền có thể lập tức bước vào Thiên Tiên cảnh, hắc hắc... Bọn chúng tới, vẫn làm cho bọn chúng trụi lông mà về! Nói không chừng còn có thể lưu lại mấy cái mạng!” Bàn Long nói.

“Đại ca, đến lúc đó ta cùng sư huynh hẳn là cũng có thể trực tiếp dẫn động thiên phạt... To xác nói đúng, chúng ta lấy khỏe đánh yếu là được, không cần thiết đi tìm bọn chúng!” Trần Linh cũng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.