Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 740: Xú Tam Bát




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Mọi người đều kinh hãi mở to mắt nhìn. Nhìn mà hoa cả mắt, không biết xem ai. Cũng căn bản không thể chiếu cố, hỗn chiến khủng bố như thế, vô luận là một khối nào, đều là đỉnh phong quyết đấu khó gặp.

Nam nữ thần bí trẻ tuổi, so với Yên Vũ Lâu thánh nữ Hồ Mị Nương mơ hồ có danh xưng người số một Địa Tiên cảnh Hạo Vũ tinh hệ, còn mạnh hơn.

Chỉ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, Trần Hạo một người một thương cứng rắn chống lại Thiên Tiên cảnh Tứ Cuồng Long, mà bình thường thì phải là Ðịa Tiên cảnh liên thủ mới có thể đề kháng Thiên Tiên cảnh.

Vạn năm xuất thế một người Man Hoang tộc Bàn Long, một cây đại phủ quét ngang ngàn quân, một người lực áp hơn mười cao thủ Thiên Tiên cảnh, chỉ một chiêu va chạm liền làm cho mấy người hộc máu toàn bộ. Hắn chính là một hung thủ hình người, thân thể cường hãn đến mức làm cho người ta giận sôi.

Ðỗ Kinh yếu nhất, lại lấy tuyệt thế độc thuật Ðộc Vương Kinh, ngự trị trên trăm thánh cấp độc trùng, làm hơn mười Thiên Tiên cảnh tránh như rắn rết, tạm thời không dám coi thường mũi nhọn của hắn.

Mọi người xem đều choáng váng cả mắt.

Mà cao thủ Thiên Tiên cảnh trong chiến đấu, càng là hoảng sợ trong lòng. Vốn tưởng rằng chiến đấu tất thắng, nhưng hiện tại chỉ năm người đã đem mấy chục người bọn họ hoàn toàn ngăn cản, không có bất cứ một phương nào có thể chiếm thượng phong.

“Ha ha ha... Thống khoái! Giết con mẹ nó! Chết đi cho lão tử!”

Oành!

Thân hình khổng lồ của Bàn Long nhảy lên cao cao, búa lớn khai thiên tích địa, giống như mãnh hổ vồ thỏ, giống như Thái Sơn áp đỉnh, quanh thân khí tức Viễn cổ hung thú tàn sát bừa bãi cuồng bạo, không còn bất cứ gì giữ lại.

Đã đến một bước này, Bàn Long biết rằng đã không có đường lui, càng không thể cố kỵ bất cứ hậu quả gì, chỉ có giết. Vốn là khát chiến như mạng, hắn dứt bỏ tất cả cố kỵ, cả người thú huyết sôi trào. Máu của hắn thật sự là thú huyết, hơn nữa là máu của Viễn cổ thần thú.

Rầm rầm rầm...

Phốc phốc phốc...

Một búa ra, mấy người phun máu bay ngược, dù là mấy người liên thủ ngăn cản, cũng là bọ ngựa đấu xe. Lực lượng thân thể Bàn Long quá khủng bố.

“Đỗ Kinh, những bàng môn tả đạo này của ngươi, chung quy là tiểu thừa, thu hồi độc trùng của ngươi, đến bên người ca ca ta!” Bàn Long mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, sau khi một chiêu đem đối phương bức lui, nhìn thấy Trần Hạo chỉ là Địa Tiên trung kỳ độc đấu Thiên Tiên cảnh Tứ Cuồng Long nhưng lực lượng ngang nhau, Trần Linh và Lý Dương hợp sức chiến với Hồ Mị Nương càng là chiếm thượng phong, chỉ có Ðỗ Kinh nguy hiểm tầng tầng, nếu không phải ỷ vào độc trùng làm đối phương không thể không phân tâm chống đỡ, Đỗ Kinh có lẽ sớm đã bị loạn kiếm phân thây.

“Được!” Đỗ Kinh tuy không tán đồng ý kiến của Bàn Long, nhưng cũng không lấy tính mạng mình đùa giỡn.

Sắc mặt Hồ Mị Nương ngưng trọng, dù là nàng cũng không nghĩ tới Trần Linh và Lý Dương mạnh như thế. Nếu không phải Hồng Trần Tâm Kinh của nàng đã đến Thiên Tiên cảnh, hơn nữa đối với linh hồn, ý chí có tác dụng hỗ trợ thêm vào, nàng căn bản không thể cùng hai người chống lại. Hai người công kích hoàn toàn siêu thoát nhận biết của nàng, mặt ngoài công kích không làm gì được nàng, nhưng trong công kích của hai người lại ẩn chứa vô thượng linh hồn áp chế cùng công kích, làm nàng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.

“Tiểu huynh đệ, Mị Nương cùng ngươi không oán không thù, ngay cả ngươi cũng muốn đối phó Mị Nương sao?...”

“To xác cũng không có tác dụng, Lý Dương ta dễ ức hiếp? Ở trước mặt Linh nhi, ngươi chỉ là một con đàn bà thôi!”

Xẹt!

Đôi mắt Lý Dương chợt nở rộ ra tinh quang so với mặt trời còn rực rỡ hơn, khuôn mặt tỏ ra non nớt lạnh nhạt, khinh thường nói ra một câu, cùng thời gian, Hồ Mị Nương chợt che mắt kêu thảm thiết một tiếng. Không thể không nói, Hồ Mị Nương quả thực là cầm tảng đá đập chân mình, bị ma quỷ ám ảnh, thấy ở hạ phong, muốn dùng Hồng Trần Tâm Kinh dụ dỗ Lý Dương.

Lý Dương trời sinh địa dưỡng, linh đài tinh thuần vô cùng, càng chưa từng trải qua bất cứ hồng trần lịch luyện gì, duy nhất có, đó là ký ức của Trần Hạo, nhưng đó đều không phải kinh nghiệm của bản thân, căn bản không có gì ảnh hưởng. Nhưng quan trọng nhất là, Lý Dương là người thừa kế cực đạo chủ tu linh hồn. Mọi mị công đều phải giảm mạnh, linh hồn lực hắn so với Hồ Mị Nương Tiên thiên đạo thai mạnh hơn nhiều, tuyệt không thể bị mê hoặc.

Tựa như lúc trước Lý Dương nói không thể chiến thắng Trần Hạo, bởi vì chủ yếu dựa vào linh hồn lực công kích, hắn ở trên linh đài không thể áp chế đối thủ, như vậy hắn nhất định phải bằng vào chiến lực thật sự mới được. Mà chiến lực thật sự của Hồ Mị Nương tuyệt đối vượt quá tưởng tương, nếu không phải linh đài áp chế cùng linh hồn công kích, dù là Lý Dương cùng Trần Linh hai người liên thủ cũng không phải đối thủ của Hồ Mị Nương.

Hồ Mị Nương hoảng sợ kêu thảm, làm vô số người kinh hãi, đối với thực lực khủng bố của Lý Dương cùng Trần Linh càng thêm khiếp sợ.

Trần Hạo đang đại chiến, lại là khóe miệng run rẩy một trận. Nhưng không phải run rầy Hồ Mị Nương kêu sợ hãi, mà là run rẩy lời của Lý Dương.

“Xú tam bát...”(loại lắm chuyện, xía vào việc người khác)

Từ ngữ kiểu này rất là thân thiết. Chỉ sợ cũng chỉ có Trần Linh cùng Lý Dương đã đạt được ký ức của Trần Hạo, mới có thể nói ra miệng được. Ban đầu hắn là đứa nhỏ thuần khiết cỡ nào, nhưng hiện tại tựa như một người từng trải.

“Trâu bò, lão đệ, trách không được sư phụ bảo ta tùy tùng sư huynh... Cái linh hồn công kích này thật sự lợi hại!” Bàn Long sùng bái nói. Hắn tuy không giao thủ với Hồ Mị Nương, nhưng chỉ bằng khí tức đã biết, muốn thắng Hồ Mị Nương thì không dễ dàng.

“Bình thường thôi.” Lý Dương mỉm cười nói. Cùng lúc nói, cùng Trần Linh giống như điện xạ, lần nữa ép hướng Hồ Mị Nương.

“Tứ Cuồng Long, còn không thi triển Tứ tượng hợp nhất thật sự, đợi khi nào nữa?” Linh hồn Hồ Mị Nương đau đớn như kim đâm, nhưng cũng hoàn toàn kích động lên ngạo kiều tự tôn của nàng. Tiên thiên đạo thai, chỗ cường hãn của cộng hưởng với đạo cũng hoàn toàn bày ra, giơ tay nhấc chân đều thoáng như giẫm vận luật đại đạo, không tiếp tục cùng Trần Linh và Lý Dương chính diện chống đỡ, mà là lựa chọn du đấu.

“Nếu có thể, còn cần ngươi nói? Dm!” Vạn Long tức giận nói.

Ðối mặt Trần Hạo sát khí ngập trời công kích cuồng bạo, Thiên Long Lĩnh Vực của bốn người cũng mất đi tác dụng. Trần Hạo mỗi một thương đều đâm đến uy hiếp bọn họ tất cứu, muốn Tứ tượng thật sự hợp nhất, căn bản không có bất cứ cơ hội gì.

“A!”

Phốc!

Oành!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương hoảng sợ vang lên. Bàn Long cuồng dã rốt cuộc bằng vào lực lượng thân thể mạnh mẽ cuồng bạo, một búa đem một cao thủ Thiên Tiên cảnh không kịp lui chém tươi thành hai nửa, chợt năng lượng bùng nổ, biến thành một đám sương máu, trực tiếp thần hồn câu diệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.