Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 738: Bao Vây




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Xẹt! Oành!

Năm ngón tay Trần Hạo mở ra, trường thương màu vàng đặt ở bên người liền hút vào trong tay, chợt bước ra một bước, thân hình như điện lao về phía cửa chính.

Đỗ Kinh ngạc nhiên mở to mắt nhìn. Mi tâm Trần Hạo phát ra bạch quang đã nhập vào hồn phủ của hắn, hắn đã là người tự do. Cái này vô luận như thế nào hắn cũng chưa nghĩ đến. Linh hồn khế ước nô bộc, Trần Hạo ở thời khắc sinh tử nguy cảnh này, lại giải trừ cho hắn. Hắn thắc mắc, phải chăng Trần Hạo không muốn mệnh lệnh hắn liều chết chiến đấu, nếu không thì sẽ không thả hắn.

...

“Không đến một khắc cuối cùng, không thể hành động thiếu suy nghĩ!” Ở thời điểm Trần Tuyết muốn xông ra ngoài, Hàn Mai tiên tôn bỗng nhiên giữ chặt nàng, đồng thời ánh mắt tản ra hào quang dọa người, nhìn về phía đám người Trần Tuyết, Long Đình, hoa tỷ muội.

“Mẹ...”

“Nghe ta! Nếu ta không đoán sai, nó sợ nhất đó là các ngươi xuất hiện. Các ngươi nên biết, Thiên Tiên cảnh tuyệt không phải các ngươi có thể chống lại, đi ra ngoài, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá... Lui một bước mà nói, mặc dù Hạo nhi ngã xuống, các ngươi cũng phải sống sót, báo thù cho nó! Mà không phải đồng quy vu tận...”

...

“Lão đại! Đỗ Kinh ta không phải loại hèn nhát!”

Oành!

Chỉ sững người ngắn ngủi, trên mặt Ðỗ Kinh chợt lóng lánh ra quyết tuyệt không chút quay đầu, theo sát Trần Hạo chạy ra khỏi cung điện trung tâm.

“Hôm nay có thể không chết, ngươi vĩnh viễn là lão đại của Đỗ Kinh ta! Muốn chết, vậy thì cùng chết! Ðộc Vương Cốc của ta, tất nhiên lấy lại công đạo cho ta!”

...

“Sát khí thật khủng khiếp!”

“Ha ha ha... Tới tốt! Hồ Mị Nương, đã đem hắn bức ra, vậy chúng ta liền đem hắn chém giết trước, ước định của ngươi và ta, vẫn có nghĩa như trước, như thế nào?” Tứ Cuồng Long từ bỏ nghịch thiên dẫn động thiên phạt, lớn tiếng nói.

“Được!” Hồ Mị Nương sảng khoái đáp. Hiển nhiên nàng và Tứ Cuồng Long đều rõ ràng, giờ phút này nếu là tranh đoạt, ngược lại sẽ cho Trần Hạo cơ hội chạy trốn. Bởi vì, người ở đây nắm chắc bắt được Trần Hạo, e rằng chỉ có Hồ Mị Nương cùng Tứ Cuồng Long. Những người khác dù là Thiên Tiên cảnh, nhưng bây giờ vẫn chịu Phong Tiên Cửu Cấm chế ước. Mà Trần Hạo lúc trước săn giết cao thủ dị tộc bày ra vô thượng uy lực, tuyệt không phải bọn họ có thể làm được. Ai cũng không dám xem nhẹ.

“Hai hai liên thủ, bao vây cho ta!” Thanh âm Hồ Mị Nương kiều mỵ, giờ phút này biến thành băng lạnh cực điểm, hạ đạt hiệu lệnh.

“Được!”

“Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Bá bá! Rầm rầm rầm...

Cao thủ dưới trướng Hồ Mị Nương, đã sớm từng bàn bạc huấn luyện như thế nào bằng trả giá nhỏ bắt Trần Hạo, theo mệnh lệnh Hồ Mị Nương, hai đôi cao thủ sóng vai mà lên. Chừng hơn ba mươi cao thủ Thiên Tiên cảnh cuồng bạo thúc giục năng lượng, chặn cửa cung điện trung tâm, bao vây chặt Trần Hạo cùng Ðỗ Kinh.

“Thiên Long Lĩnh Vực!”

Oành!

Ở một khắc này, Tứ Cuồng Long đột nhiên hét lớn, quanh thân đồng thời dâng lên bốn cột sáng hướng thẳng chân trời. Năng lượng cùng uy áp khủng bố so với thời điểm lần trước chiến đấu cùng Trần Hạo, không biết đã cường hãn hơn bao nhiêu lần. Duy nhất khác biệt là, Tứ Cuồng Long tuy thi triển Thiên Long Lĩnh Vực, nhưng chưa trực tiếp bao vây Trần Hạo, mà là bốn người đứng chung một chỗ, chỉ có thời điểm tiếp cận đối thủ, đối thủ mới có thể tiến vào trong lĩnh vực của bọn họ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến đám người Hồ Mị Nương.

“Hôm nay, ngươi có chạy đằng trời! Nỗi nhục lần trước, Tứ Cuồng Long ta chắc chắn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

“Ngươi vốn là thiên tài khó gặp, nhưng ngươi không nhìn quy tắc, tùy ý chém giết thiên tài đứng đầu thánh điện, càng là làm nhục Hồ Mị Nương ta, hôm nay, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

Rầm rầm rầm rầm...

Tứ Cuồng Long, Hồ Mị Nương cùng hơn ba mươi cao thủ Thiên Tiên cảnh đồng thời nở rộ ra khí tức khủng bố cực điểm ép về phía Trần Hạo cùng Đỗ Kinh.

“Hi hi hi...”

Bỗng nhiên, một thanh âm thanh thúy uyển chuyển như nước suối róc rách, trong kỳ ảo mang theo một tia tủm tỉm, từ trong đám người vang lên.

“Sư huynh, ta đã nói rồi, đây mới là đại ca của chúng ta... Đại ca chúng ta sao lại sợ bọn họ hạng người đạo chích này?”

“Ừm, lâu như vậy không gặp. Sát lục chi khí của đại ca ngưng tinh hóa hồn, linh đài lại vẫn không nhiễm hạt bụi nhỏ... Nghĩ hẳn đại ca là đã cho bọn họ đường sống, bọn họ lại rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tự cho là ăn được đại ca...”

Hai người thanh âm mơ hồ bất định, khi thì phía đông, khi thì phía tây, càng quỷ dị là không có chút khí tức tiết ra, dù là Trần Hạo linh hồn cảm giác cường hãn cực điểm cũng không cách nào khóa định được thân hình hai người, mắt lửa ngươi vàng cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nhưng ở lúc nghe được tiếng cười nghịch ngợm thanh thúy đó, đôi mắt Trần Hạo đã biến thành màu đỏ tươi, tràn ngập vô tận sát khí, liền sáng ngời lên.

“Người nào, ngươi còn không ra?” Bỗng nhiên Trần Linh nói lần nữa.

“Ha ha ha ha... Con mẹ nó, hai tiểu gia hỏa các ngươi hù chết ca ca ta, thì ra sư huynh của ta là đại ca các ngươi?”

Oành! Oành! Oành!

Thanh âm cuồng dã hùng hậu vang tận mây xanh, tiếng cười như sấm, phong vân quay cuồng, cùng với tiếng bước chân trầm trọng như núi, toàn bộ quần thể cung điện đều run rẩy. Cùng lúc đó, một cỗ khí tức Viễn cổ hồng hoang hung thú tràn ngập ra.

“Sư huynh của ngươi?”

“Không sai, sư huynh của ta chính là Trần Hạo! Sớm biết sư huynh là đại ca các ngươi, ca ca ta đã sớm bóp chết đám tạp toái này rồi! Sư huynh, Bàn Long ta đến đây! Ha ha ha ha...”

“Hừ! Ngươi tên to đầu này, sớm biết ngươi là sư đệ của đại ca ta, chúng ta còn sớm đi ra cơ! Đại ca, chúng ta đến rồi!”

Tê tê!

Trần Linh và Lý Dương vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo, Trần Linh như là chim nhỏ liền ôm lấy cánh tay Trần Hạo, xảo tiếu thản nhiên.

“Đại ca!” Lý Dương vẻ mặt kích động tương tự chăm chú nhìn Trần Hạo, kêu lên.

Giờ khắc này, há hốc miệng không chỉ là vô số người tu luyện vây xem, còn có đám người Hồ Mị Nương, Tứ Cuồng Long cũng kinh ngạc tột đỉnh.

Có thể vô thanh vô tức xuyên thấu vòng vây của bọn họ, xuất hiện ở bên cạnh Trần Hạo, cái này cần tu vi rất kinh người, mới có thể làm được.

Hai người trước mắt, một nam một nữ, gương mặt trẻ tuổi, tính trẻ con chưa hết, nhưng người ở đây lại không có bất luận kẻ nào có thể nhìn thấu tu vi hai người. Càng làm cho mọi người kinh ngạc là, mi tâm Trần Linh và Lý Dương tinh mang bắn ra bốn phía, đỉnh đầu chung linh tuyển tú, tiên linh khí bức người.

“Mẹ, cút ngay cho lão tử!”

Oành!

Trong tiếng bước chân “Thịch thịch” đất rung núi chuyển, một quái vật thân hình cao lớn như núi, thoáng như che khuất nửa mảng bầu trời, cầm trong tay đại phủ vàng ròng, cách xa hai trăm trượng, liền một búa bổ xuống, nổ vang “oành đùng đùng” như khai thiên tích địa. Vài tên cao thủ Thiên Tiên cảnh bao vây Trần Hạo nhất thời sắc mặt trắng bệch, cuồng bạo lui về phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.