Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 725: Thông Minh Quyết Đoán




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Xẹt!

Mi tâm Trần Hạo tràn ra một đạo hào quang, liền cùng Đỗ Kinh ký kết linh hồn khế ước chủ tớ. Trần Hạo sau đó liền đem phong ấn trên người Đỗ Kinh cởi bỏ, nói: “Lão đại cũng không cần xưng như vậy. Về sau xưng hô ta Trần Hạo là được! Tạm thời cũng không cần để cho người ta biết ngươi là người của ta! Cứu bọn họ đi...”

“Vâng! Lão đại!” Ðỗ Kinh nói xong, liền đi hướng Trần Linh cùng Lý Dương.

Ông!

Mi tâm Đỗ Kinh tản mát ra rực rỡ hào quang. Cùng lúc đó môi mở ra, phát ra một loại sóng âm bén nhọn cực điểm, hào quang mi tâm cùng sóng âm nháy mắt ngưng tụ thành từng đạo phù văn phức tạp huyền ảo, bắt đầu quán thông mi tâm của Trần Linh.

“Độc Vương Kinh quả nhiên không đơn giản...” Trần Hạo chăm chú nhìn một màn này, thầm nghĩ. Phù văn huyền ảo phức tạp đó nháy mắt biến hóa ngàn lần, dù là Trần Hạo cũng không thấy rõ, dù là thấy rõ cũng vô dụng, cái này cần tâm quyết cùng thần thông pháp môn tương ứng thúc giục, mới có hiệu quả.

Xẹt!

Thời điểm quán thông mi tâm Trần Linh, Ðỗ Kinh chợt phun ra một ngụm tinh huyết, ở giữa mi tâm hai người ngưng tụ thành một đóa hoa sen chín cánh rực rỡ, màu đỏ, yêu diễm.

Ông!

Cùng lúc đó, Đỗ Kinh khép mở hai bờ môi với tốc độ khủng bố liền biến thành tàn ảnh, phát ra sóng âm càng thêm bén nhọn.

Tê tê tê!

Ba khí tức dao động rất nhỏ mà mắt thường không thể nhận ra nhưng có thể cảm ứng được, chợt từ mi tâm Trần Linh tràn ra, nhập vào dụng cụ Ðỗ Kinh nhanh chóng lấy ra.

“Lão đại, thánh tằm đã thu ra, cắn nuốt linh hồn lực cũng thả ra rồi. Muội muội của ngươi tu dưỡng một chút có thể phục hồi như cũ...” Sắc mặt Ðỗ Kinh có chút tái nhợt nói. Thi triển Độc Vương Kinh thu hồi thánh cấp Phệ Hồn Ký Sinh Tàm làm hắn tiêu hao linh hồn lực cực kỳ khổng lồ.

“Ta phải nghỉ ngơi chút... Khôi phục chút tâm thần mới có thể cứu trị muội phu của ngươi...”

“Cái này cho ngươi, sau khi khôi phục, lập tức cứu chữa sư huynh ta...” Trần Linh vội vàng lấy ra một cái bình ngọc đổ ra hai viên Luyện Hồn Đan, một viên đưa cho Đỗ Kinh, một viên khác thì tự mình ăn vào. Thời gian nửa năm qua, nàng cùng sư huynh ở trước cánh cửa lớn vàng ròng tu luyện, Luyện Hồn Ðan đều mang theo bên người, nhưng chưa dùng tới. Thời điểm có Phệ Hồn Ký Sinh Tàm ở trong đầu, nàng không thể rèn luyện hấp thu đan dược này, bây giờ rèn luyện hấp thu là không thành vấn đề.

“Ðây là...?” Chỉ là khí tức, đã làm Ðỗ Kinh mở to mắt nhìn.

Thân là đệ tử đạt được chân truyền Độc Vương Cốc, Ðỗ Kinh không chỉ tinh thông độc dược, đối với đan dược cũng có trình độ cực sâu. Nhưng trước mắt viên đan dược to như đậu tương này, tản ra ánh sáng bảy màu, lại là thứ mà hắn chưa từng nghe nói, chưa từng thấy, nhưng có thể từ khí tức đại khái phán đoán ra tác dụng có thể của nó.

“Linh dược khôi phục thần hồn. Ngươi mau ăn vào, sư huynh ta còn thống khổ đấy...” Trần Linh giờ phút này sắc mặt tuy tái nhợt, đã không còn thống khổ Phệ Hồn Ký Sinh Tàm mang đến, vẻ mặt lại tốt hơn rất nhiều. Đối với Đỗ Kinh, nàng ban đầu thật thống hận muốn chết, nhưng bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm sinh mệnh, hơn nữa Đỗ Kinh đã thành nô bộc của đại ca, nàng cũng không có gì phải hận.

“Được.”

Luyện Hồn Đan vừa vào miệng, nhất thời hóa thành một cỗ lực lượng thần hồn tinh thuần cực điểm, nhưng cuồng bạo cực điểm, trong phút chốc làm cho Đỗ Kinh đầu đầy mồ hôi lạnh, linh hồn càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, lâm vào trong cực độ thống khổ.

“Lão đại... Cái này...”

“Thống khổ là thống khổ chút, nhưng có thể cho linh hồn lực của ngươi khôi phục nhanh nhất.” Trần Linh nói.

“Chịu đựng đi.” Trần Hạo tiếp lời Trần Linh, nói. Hắn tuy có được một lọ Luyện Hồn Ðan, nhưng chưa từng dùng, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng của Ðỗ Kinh, cũng có chút kinh ngạc. Chỉ to bằng đậu tương, lại có dược lực kinh người như thế, trình độ trân quý của nó hiển nhiên vượt qua hắn tưởng tượng.

“Vâng...”

Tê tê tê!

Ngắn ngủn khoảng nửa khắc, mi tâm Đỗ Kinh liền dâng lên dòng khí mơ hồ kịch liệt, linh đài run rẩy, tóc dài bay múa, quanh thân càng là mồ hôi lạnh như mưa, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, làm Trần Hạo nhìn mà kinh hãi. Tuy tiếp xúc không nhiều, Trần Hạo lại hiểu Đỗ Kinh này là một nhân vật gặp nguy không loạn hơn nữa bình tĩnh cơ trí, nếu không phải thống khổ vượt qua cực hạn hắn thừa nhận, sẽ tuyệt không biểu hiện ra ngoài như thế.

“Linh Nhi, Luyện Hồn Ðan này uy lực lớn như vậy?” Trần Hạo nhịn không được, thấp giọng hỏi.

“Ðau chết hắn! Hừ! Hại ta cùng sư huynh đau chết đi sống lại... Nếu không phải chúng ta linh đài cường đại, chỉ cần loại thống khổ vạn trùng cắn hồn kia, tinh thần cũng đã sụp đổ rồi... Chẳng qua, đại ca, ngươi không cần lo lắng, ta nói là lời thật. Luyện Hồn Đan đối với người tu luyện không học Linh Hồn Liệu Thương Thuật mà nói, sẽ thống khổ gấp mười gấp trăm lần. Ta cùng sư huynh cũng thường xuyên không thúc giục rèn luyện linh hồn, đơn thuần thừa nhận loại thống khổ này, để tăng lên sức thừa nhận của linh đài... Nhiều nhất là hôn mê đi, nhưng sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn nào với linh hồn, còn có thể khiến cho nhanh chóng khôi phục linh hồn lực. Ðại ca...”

“Ừm?”

“Ngươi giúp Linh Nhi một chút...” Trên mặt Trần Linh bỗng nhiên mang theo một tia thẹn thùng, nhìn thoáng qua sư huynh khoanh chân ngồi, đang toàn lực chống đỡ tháhh tằm, có chút ngượng ngùng nói với Trần Hạo.

“Muội nói! Đại ca nếu có thể giúp tất nhiên giúp muội!”

“Cho muội mượn lực lượng linh đài dùng một chút...”

“Khụ khụ... Muội muốn làm gì? Linh đài cũng có thể mượn?”

“Đương nhiên có thể, chính là mượn lực lượng của huynh. Ta muốn... Muốn xem ký ức sư huynh lưu lại cho ta là gì! Hắn phong ấn, muốn ta đến cảnh giới của hắn mới có thể xem...” Trần Linh hạ giọng nói.

“Không thể! Đại ca, huynh tuyệt đối không được giúp sư muội!”

Làm Trần Hạo cùng Trần Linh đều không ngờ đến là, Lý Dương nhìn như lòng không tạp niệm, lúc này chợt mở mắt, có chút khẩn trương nói. Sắc mặt hắn tái nhợt, còn nổi lên mây đỏ, “Sư muội. Thứ đó muội tuyệt đối không thể nhìn! Nếu muội nhìn, sư huynh ta... Ta lập tức đâm chết!”

Phốc!

Trần Linh buồn cười.

“Ha ha ha...”

Trần Hạo nhìn bộ dáng Lý Dương, cũng nhịn không được, cười to ra tiếng. Trần Hạo có thể khẳng định thứ mà Lý Dương đưa cho Trần Linh, đó là di ngôn của Lý Dương trước khi cho rằng mình phải chết. Đó phải là ký ức ướt át của hắn, biết bao nhiêu điều khiến hắn phải rơi lệ, bao nhiêu là cảm động, tình bao nhiêu sâu, bây giờ hắn đã sống qua, hắn không thể không xấu hổ nếu Trần Linh nhìn thấy cái đó.

“Sư huynh. Huynh dùng chiêu thức của ta, xấu hổ không...” Trần Linh bĩu môi nói. Thẳng thừng chính là chiêu thức nàng thường xuyên uy hiếp sư huynh, bây giờ lại dùng đến trên người nàng, “Ðại ca, không cần để ý tới sư huynh, giúp ta! Ta chính là muội muội của huynh, thân hơn hắn!”

“Đại ca, ngươi nếu giúp nàng, ta thực không sống nữa...”

“Chiến đấu nội bộ của các ngươi, đại ca không thể tham dự. Linh Nhi, muốn xem thì ngươi phải tu luyện cho tốt, dựa vào chính ngươi...” Trần Hạo lắc lắc đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.