Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 685: Phong Tiên Cửu Cấm




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Không nghĩ tới lại gặp được Phong Tiên Cửu Cấm hiếm thấy... Cái này đối với người tu luyện Nhân tộc mà nói cũng quá thảm chút rồi nhỉ?!”

Bị va thất điên bát đảo, Trần Hạo gắt gao tóm lấy kẽ nham thạch. Trốn tới nơi tránh gió, ngón nhìn mưa to tầm tã, nhíu mày thầm nghĩ. Ánh mắt hướng về xa xa nhìn lại, trừ mưa to thì cái gì cũng không nhìn thấy, trong tai chỉ có tiếng sấm nổ vang cùng tiếng cuồng phong rít.

...

“Phong Tiên Cửu Cấm! Ha ha... Vậy mà là Phong Tiên Cửu Cấm trăm ngàn vạn năm khó gặp! Cái này quả thực là làm ứng theo cho Thần tộc chúng ta! Tuy cũng bị áp chế rất nhiều, nhưng tuyệt đối mạnh hơn bất cứ một chủng tộc nào! Ha ha ha...”

Ở thời điểm bọn Trần Hạo mở ra phong ấn, trong di tích tông môn của nguyên thủy bí cảnh bốn phương tám hướng, tuy chưa có ai phá tan chín tầng vách ngăn, nhưng đều ở cùng thời gian mở ra, vô số người tu luyện của mười đại tinh hệ truyền tống đến trong Phong Tiên Cửu Cấm này. Sau khi phát hiện là không gian Phong Tiên Cửu Cấm, hưng phấn nhất đó là người tu luyện Thần tộc. Bọn họ trời sinh huyết mạch cường hãn, ở trong Hóa phàm, Phong Tiên Cửu Cấm, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhất là giai đoạn bắt đầu, tuyệt đối có thể nghênh ngang dương oai.

“Thảm rồi... Ðây là Phong Tiên Cửu Cấm...”

Giờ khắc này, trừ Trần Hạo người tu luyện tiến vào nơi này, người tu luyện Nhân tộc từ địa phương khác tiến vào cũng hoảng sợ vô cùng. Nguyên nhân không có gì khác, ở trong các đại chủng tộc, Nhân tộc trời sinh huyết mạch là kém nhất, yếu nhất.

...

“A! Bên này, bên này!”

Bão táp duy trì ngắn ngủn mười lăm phút liền im bặt mà dừng, khôi phục lại tĩnh mịch. Lúc này, Trần Hạo nhanh chóng trèo lên một sườn núi cao một chút, dùng hết sức tru lên. Xa xa, hắn thấy được cách nhau mấy dặm, phân tán ở các nơi, bóng người nho nhỏ, tuy buồn bực là không thấy rõ gương mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra là đám người chúng nữ.

“May mà khoảng cách không xa...” Thời điểm nhìn thấy mọi người nhìn hướng hắn, đang chạy chậm tới, Trần Hạo thoáng cảm thấy an ủi, nói.

“Ha ha... Sao ngươi như vậy?”

Long Đình sau khi nhanh như chớp tới, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trần Hạo, nhất thời buồn cười.

“Sao ngươi nhanh như vậy?” Trần Hạo kinh ngạc nhìn Long Ðình. Nha đầu này tuy cách hắn không xa nhưng tốc độ chạy tới so với đám người Trần Tuyết nhanh hơn không chỉ gấp ba. Sườn núi chỗ hắn, Long Ðình liên tục nhảy nhót vài lần là tới.

“Rõ ràng, ngươi là...”

“Ngươi dám nói!” Đang cười to, Long Ðình tóm chặt Trần Hạo, hờn dỗi vung lên nắm tay, sắc mặt đỏ bừng, nói.

“Được rồi, Long muội uy vũ, ta không nói là được... Tạm thời thế giới hòa bình phải dựa vào ngươi tới duy trì...” Trần Hạo bị Long Ðình một bàn tay tóm lấy đạo bào ướt đẫm như xách con gà con xách lên, treo ở giữa không trung, đáng thương hề hê nói.

“Ha ha ha... Vậy còn được!”

Khoảng cách mấy dặm, đám người chúng nữ và Hàn Mai tiên tôn, Phiếm Ðông Lưu, Phiếm Đông Thăng chạy tới phải dùng hơn mười phút, dù như vậy, lúc đến, từng người đều thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

...

“Sao các ngươi không có việc gì, chỉ ta thảm như vậy? Gió lớn như vậy không thổi bay các ngươi? Không gặp phải mưa to?” Trần Hạo khó hiểu hỏi. Những người khác tuy có chút chật vật bị giội ướt, nhưng không giống Trần Hạo, cả người dính đầy bùn đất.

“Thổi bay?” Chúng nữ đều không hiểu.

“Trần... Huynh, ta biết là thế nào, ta từng xem một cái ghi lại chi tiết về Phong Tiên Cửu Cấm, là lão tổ nhà ta từng gặp được, vừa rồi mưa rền gió dữ là năng lượng chúng ta chuyển hóa. Trần huynh ngươi chân nguyên hùng hồn, tinh khí thần cường hãn, hẳn là đạt tới cảnh giới cực cao Phong Tiên Cửu Cấm đề cập, thúc giục phong ấn quá mạnh mẽ dẫn tới...” Phiếm Đông Lưu nói.

“Không sai, ta cũng xem rồi... Trong Phong Tiên Cửu Cấm, càng cường hãn thì phong ấn càng mạnh, duy nhất không bị chế ước đó là bổn nguyên huyết mạch... Cho nên, Trần huynh, ngươi bây giờ chỉ sợ là... Lực lượng ngay cả chúng ta cũng không bằng... Ở trong này mạnh nhất là Thần tộc, chủng tộc khác cũng so với Nhân tộc chúng ta mạnh hơn, bọn họ huyết mạch bổn nguyên cũng mạnh...” Phiếm Đông Thăng nói.

“Vậy ta bây giờ chẳng phải là rất thảm?” Trần Hạo nhìn thoáng qua vẻ mặt đắc ý của Long Ðình, cùng với chúng nữ, nhất là khóe miệng Trần Tuyết hơi cong lên, buồn bực nói.

“Cái này... Cũng là tạm thời. Trong nguyên thủy bí cảnh, Phong Tiên Cửu Cấm một khi có một chỗ mở ra, toàn bộ điểm truyền tống khác đều sẽ mờ ra, cái này cũng là vì cam đoan tính công bằng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta hẳn là sẽ không gặp phải dị tộc... Chẳng qua, chúng ta phải mau chóng xâm nhập, tu luyện lĩnh ngộ đột phá cấm chế là mấu chốt nhất...” Phiếm Đông Lưu nói, hiển nhiên nàng ở trước khi tiến vào chuẩn bị đầy đủ hơn nhiều.

“Ừm. Ngươi nói rõ một chút, chúng ta đọc được đều là tư liệu tính chất giới thiệu...” Trần Hạo nói. Đám người Trần Hạo đều là xem qua tư liệu tính chất giới thiệu vắn tắt, tư liệu chi tiết có liên quan Phong Tiên Cửu Cấm thì chỉ có đại gia tộc nội tình cường đại, từng đời tiền bối lịch luyện chép tay mới ghi lại rõ ràng.

Long gia cũng có loại bản chép tay này, nhưng dù có ghi lại liên quan Phong Tiên Cửu Cấm, Long Đình cô bé lười này cũng không chịu đọc đến.

“Chúng ta bây giờ đều là phàm nhân, phàm nhân tất cả đều phải thừa nhận, ăn, uống...”

Cô lỗ lỗ...

Phốc...

“Ha ha...”

Phiếm Đông Lưu mới nói tới ăn uống, không chỉ có Trần Hạo, Phiếm Đông Thăng cùng đám người chúng nữ, hầu như toàn bộ phát ra thanh âm “Cô lỗ lỗ”, trừ Long Ðình.

Nguyên nhân rất đơn giản, Long Đình là vừa ăn no khi tiến vào, mà đám người Trần Hạo cảm giác chưa ăn gì đã không biết bao lâu, lập tức bị rút sạch toàn bộ năng lượng khi tiến vào, trở thành phàm nhân, tất nhiên là đói bụng.

“Nơi này càng xâm nhập, hung thú sẽ càng cường đại, thiên địa năng lượng, thiên đạo pháp tắc cũng sẽ càng dày đặc thêm, hơn nữa có thể có Viễn cổ linh dược, truyền thừa động phủ, cổ mộ..v..v.. Chẳng qua, Phong Tiên Cửu Cấm cũng là thánh địa lịch luyện tàn khốc nhất trong nguyên thủy bí cảnh, cửu cấm chính là chín cửa ải sinh tử, đột phá một tầng cửa ải, khôi phục một tầng thực lực, có thể xâm nhập một tầng...”

Phiếm Đông Lưu nói: “Nhân tộc chúng ta chịu huyết mạch bổn nguyên hạn chế, ở trong Phong Tiên Cửu Cấm là một chủng tộc yếu nhất, hậu kỳ còn tốt, thời điểm bắt đầu thì chỉ có né tránh...”

“Thể chất Tinh Linh tộc không phải so với chúng ta càng kém hơn sao?” Trần Tuyết khẽ nhíu mày, hỏi.

“Không giống, ở dưới Phong Tiên Cửu Cấm, ngay từ đầu bọn họ tuy cùng Nhân tộc chúng ta không khác nhiều, nhưng Tinh Linh tộc trời sinh thân cận tự nhiên, càng dễ lĩnh ngộ đột phá cấm chế hơn, nhất là loại tiên thiên tinh linh, đó là Đạo thai trong truyền thuyết, tuy số lượng cực ít nhưng cường đại cực điểm! Cùng Thần tộc thân thể cường đại là hai cái cực đoan, Phong Tiên Cửu Cấm đối với hai chủng tộc bọn họ mà nói, Thần tộc giai đoạn đầu là mạnh nhất, Tinh Linh tộc giai đoạn sau là mạnh nhất, thích hợp bọn họ nhất... Hơn nữa, Tinh Linh tộc giai đoạn đầu tuy yếu nhưng bọn họ cùng Dực tộc giống nhau đều có cánh, trời sinh có thể bay, bảo đảm bọn họ giai đoạn đầu an toàn...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.