Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 586: Một Quyền




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Như vậy giờ khắc này, nếu hắn từ từ tăng sức mạnh của mình thì sẽ có hiệu quả gì vẫn là thắc mắc của bọn họ.

Duy nhất có thể làm là cho đối phương một đòn thạch phá thiên kinh, một đòn chí mạng.

Rất muốn nói ra một câu lợi hại dạo đầu của mình, nhưng Quách Nộ cố kìm chế, vì hắn không còn tự tin có thể nhìn thấu Trần Hạo.

Ầm!

Không có bất cứ dấu hiệu gì, kim quang quanh người Quách Nộ đột nhiên đại thịnh, trong nháy mắt sức mạnh và uy áp tăng lên mấy lần, ngàn vạn đường quyền, chưởng đánh ra liên miên không dứt, không hề có dấu hiệu dừng lại, mỗi một chưởng, mỗi một quyền, đều ẩn chứa thiên quân chi lực và huyền ảo vô tận.

Xuy Xuy Xuy... Ầm ầm

Vạn quân chi thế lôi đình ép về phía Trần Hạo.

Hắn muốn một hơi đánh chết Trần Hạo, tuyệt đối không thể cho đối phương có thời gian phản ứng, nếu không, hắn thực sự không biết Trần Hạo còn có thể biến mạnh nữa hay không.

“Không ổn!”

Long Đình nhất thời kinh hô, “Xuy” một tiếng, hóa thành một đường lưu quang bắn ra từ trong phi hành khí. Bản thân cũng sở hữu đại cơ duyên truyền thừa, còn là một nửa của Quách Nộ truyền thừa, giờ khắc này nhìn thấy mi tâm Quách Nộ đột nhiên bạo liệt kim sắc phù văn, phóng ra sức mạnh chân truyền chân chính, hơn ai hết nàng biết giờ khắc này Quách Nộ sắp tung ra đòn sát thủ, đây tuyệt đối là sức mạnh Trần Hạo không thể chống đỡ, cũng không ai hiểu rõ sức mạnh đáng sợ này bằng nàng.

“Muội muội!”

Xuy!

Long Dực mơ hồ hiểu ra vấn đề, kinh hô một tiếng, đem tốc độ nâng lên cực hạn, xông ra ngoài. Giờ khắc này, muội muội không thể chân chính phát huy sức mạnh không thuộc về mình, hắn đương nhiên biết lúc này ra ngoài nguy hiểm thế nào, nhưng hắn cũng không thể ngăn cản, cả tình và lý đều không thể ngăn cản, chỉ có cùng muội muội và Trần Hạo liên thủ sánh vai chiến đấu.

“Chết đi!”

“Ngươi đã nói vô số lần rồi. Nói nhảm nhiều quá!”

Ầm!

Đối diện với sức mạnh tăng vọt vô số lần, cùng một luồng khí tức viễn cổ xuất hiện trong uy áp của Quách Nộ, Trần Hạo dù vẫn chưa đã, cảm thấy đến hơi sớm một chút, nhưng cũng không biết làm thế nào, người ta không phải sinh ra để giúp mình tôi luyện, người ta chỉ có chiến.

Giờ khắc này, những tuyệt học mà Trần Hạo tích lũy được sau khi tìm thấy đạo của mình, trải qua hơn một vạn trận chiến đấu trong thế giới thứ hai cũng chưa từng thi triển qua, cuối cùng cũng được bạo phát không chút kiêng kị.

Trong não hải, đòn mạnh nhất của vô số tu luyện giả giống như một bộ phim nhanh chóng biến huyễn trong não hải hắn, tinh khí thần, chân nguyên, nhục thân của hắn giờ khắc này cũng được điều chỉnh với tốc độ điện quang hỏa hoa, một tiếng rắc nhỏ, sở học sở ngộ của hơn một vạn trận bắn ra từ mỗi tế bào của cơ thể, mỗi sợi ý niệm của linh hồn, “bành” một tiếng nổ tung.

Giờ khắc này, thiên địa rơi vào yên lặng tuyệt đối.

Linh hồn, ý niệm, ý chí, nhục thân, tế bào, chân nguyên, tất cả sức mạnh, tất cả tâm thần của Trần Hạo, đều ngưng tụ trên nắm đấm, bỏ qua tất cả công kích hung mãnh của Quách Nộ, một quyền đánh ra.

Đó là hủy diệt, là bất hủ, là phiêu miểu, hay là thôn phệ thì không thể hình dung.

Cảm giác duy nhất của Trần Hạo chính là một quyền của hắn vượt qua thiên địa ràng buộc, thiên địa xiềng xích, vượt qua tất cả mọi công kích mạnh nhất trước đây của hắn, một lần thực sự cũng là lần đầu tiên, một quyền khế hợp đại đạo của hắn.

Đó là Đại đạo của hắn.

Một đòn khế hợp đạo của bản thân hắn.

Tất cả năng lượng, tất cả thanh âm trong vòng một trăm dặm vuông như rơi vào bất động, tĩnh lặng tuyệt đối.

Long Đình đang chạy như điên đến, thì dừng lại.

Long Dực cũng dừng lại.

Quách Nộ cũng đình trệ.

Giờ khắc này, bất luận là người trong cuộc Quách Nộ hay Long Ðình, Long Dực muốn giúp đỡ Trần Hạo, toàn bộ rơi vào đình trệ, hoàn hoàn bị một quyền của Trần Hạo làm cho sợ hãi, trong mắt, trong lòng họ, thậm chí sâu trong linh hồn, chỉ còn lại một quyền kinh người này của Trần Hạo.

Ngoài nắm đấm của Trần Hạo, tất cả mọi thứ đều biến mất, tất cả mọi thứ đều mất đi ánh sáng và rơi vào bóng tối, chỉ có nắm đấm này, nắm đấm khế hợp thiên địa đại đạo phóng ra lấp lánh chi quang.

Thiên địa thất sắc.

Ầm!

Ầm ầm...

Khi nắm đấm sáng như tinh thần nhưng không quá lớn của Trần Hạo, thế như chẻ tre xuyên qua quyền phong quyền ảnh dày đặc ẩn chứa năng lượng mạnh hơn nắm đấm của hắn mười lần, trăm lần, ầm ầm đánh đến trước ngực Quách Nộ, tiếng nổ khủng bố vang khắp thiên địa, phá tan yên lặng.

Nói một cách chính xác, không phải yên lặng thực sự mà là tâm thần của ba người Quách Nộ, Long Đình và Long Dực bị một quyền của Trần Hạo làm cho khiếp sợ, mới quay trở lại bản thể, nghe thấy thanh âm vốn đã tồn tại nhưng lại không thể nghe thấy.

Không có tiếng kêu thảm, chỉ có tiếng nổ vang khắp thiên địa, nhưng Long Ðình và Long Dực lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin, cộng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Quách Nộ nhục thân cường hãn có thể sánh ngang với Long Đình, lại bị Trần Hạo sức mạnh không mấy cường đại một quyền đánh xuyên thủng ngực, cả người như đạn pháo điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, không phát ra một tiếng kêu thảm nào, bay ngược ra sau, tựa hồ khoảnh khắc trúng chiêu, tâm thần Quách Nộ đã sụp đổ rơi vào hôn mê.

Bành!

Cách đó mấy ngàn dặm, Quách Nộ trọng thương hôn mê, đập vào một ngọn núi dung nham cự đại. Sau đó mềm nhũn rơi xuống như một con chó chết.

...

Trong hư không, Trần Hạo ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt đình trệ nhìn nắm đấm của mình rất chi tiết, rất cẩn thận, thần tình đó giống như bản thân hắn cũng không ngờ một quyền của mình lại uy lực như vậy.

“Đại đạo... Đây là uy lực của... của Đại đạo của mình sao?”

Trần Hạo lẩm bẩm nói.

“Một chút xíu... Mình chỉ là khế hợp một chút xíu...”

“Ha ha ha...”

Sau đó, tiếng cười cuồng ngạo bễ nghễ thiên hạ từ trong miệng Trần Hạo cuồn cuộn mà ra.

“Nhưng...”

Hắn chỉ cười đến một nửa, rồi đột nhiên dừng lại, dưới ánh mắt mở to chăm chú của Long Ðình và Long Dực, Trần Hạo dường như không cảm nhận được sự điên cuồng, kinh hỉ của hai người, bay đến chỗ họ, gãi đầu nói: “Ta bây giờ vẫn chưa tìm được cảm giác đó.... Đáng tiếc, đáng tiếc... Xem ra cảm ngộ của ta vẫn còn chưa đủ... Không phải cảm ngộ, mà là cơ duyên xảo hợp mới thi triển ra mà thôi...”

“Trần huynh đệ!”

“Hạo... Trần Hạo...”

Long Đình và Long Dực đến trước mặt Trần Hạo, phải đợi đến khi Trần Hạo kết thúc đoạn tự thoại, nhìn về phía họ, họ mới dám lên tiếng. Họ rất rõ lúc này Trần Hạo là chìm đắm trong cảm ngộ vi diệu sau chiến đấu, nên không dám làm phiền.

“Ði, chúng ta đi xem tên kia thế nào! Đình muội, cái đó, muội dẫn ta đi...” Trần Hạo mỉm cười nói. Sau khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện giờ phút này toàn thân mềm nhũn, bất luận là tinh khí thần hay chân nguyên hoặc sức mạnh nhục thân đều bị khai thác triệt để, hơn nữa, nhục thân trong lúc chiến đấu không có bất cứ cảm nhận gì, giờ phút này rõ ràng cảm nhận được vết thương cực kì nghiêm trọng. Đương nhiên, cái này đối với Trần Hạo căn bản không là gì.

Hơn nữa Trần Hạo biết, khi vết thương trên người lành, cường độ nhục thân sẽ lần nữa nhảy vọt.

Coi Quách Nộ là chùy, còn mình là sắt để mặc hắn tùy ý công kích, với Trần Hạo vẫn là thiên chùy bách luyện.

Trong thiên hạ, không dám nói tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, nhưng dám làm như vậy e rằng chỉ có một mình Trần Hạo.

Hơn nữa, cho dù Trần Hạo bị chiến ý điên cuồng đầu độc, đưa ra quyết định này cũng là điên cuồng, là lấy thân thử pháp, nhưng không thể không nói hắn đã thành công. Cũng càng thêm khẳng định biến thái của nhục thân mình tuyệt đối không phải cường độ nhục thân và sức mạnh đơn thuần có thể đong đếm.

“Ừm...” Long Đình sắc mặt thoáng đỏ đáp ứng, ngoài mặt làm bộ trang nghiêm nhưng lại truyền âm nói: “Hạo ca ca, huynh cứu mạng muội... Muội nên báo đáp huynh thế nào?”

“Báo đáp cái gì? Người mình cả, miễn đi...” Trần Hạo truyền âm nói, nhưng trong lòng tràn ngập hắc tuyến và bất lực, nha đầu này trải qua sự tình thê thảm như vậy, vừa mới thoát khỏi nguy cảnh đã bắt đầu dụ dỗ. Ðây vốn dĩ nên là sự tình khiến Trần Hạo phản cảm, nhưng đối diện với Long Ðình, không những không phản cảm, ngược lại càng khiến hắn yêu quý nha đầu sôi nổi này hơn.

Bởi vì Long Ðình rõ ràng không bị một quyền khủng bố lúc nãy của hắn ảnh hưởng, không vì biểu hiện nghịch thiên của hắn mà sản sinh biến hóa, vẫn duy trì kiêu ngạo, tự ngã của nàng.

Điểm này đối với bọn Trần Tuyết cũng là trân quý, hiếm thấy.

“Như vậy sao được? Tiểu nữ không cho rằng... Hay là lấy thân báo đáp?”

“Chuyện này để sau hãy nói...” Trần Hạo không dám nhìn Long Ðình, thậm chí có chút hối hận nhờ Long Ðình mang theo mình phi hành.

...

“Trọng thương hôn mê... Trần huynh đệ, tâm thần hắn khẳng định đã bị một quyền kinh thiên của ngươi làm cho khiếp sợ, cộng thêm nhục thân tâm cảnh trọng thương, nên rơi vào trạng thái hôn mê! E rằng giờ phút này vẫn bị vây khốn trong quyền ý của ngươi... Tranh thủ lúc này, hãy để ta giết chết hắn!”

“Ca, để muội!”

“Không muội muội, loại người này hãy để cho ta!”

“Không được! Muội phải tự tay giết hắn để giải mối hận trong lòng!”

“Muội muội, ta ra tay cũng như vậy cả thôi...”

Hai người tranh chấp không có đạo lý, ai cũng cản ai, không chịu bỏ qua, phải tự mình ra tay mới được, khiến Trần Hạo không sao hiểu nổi cái này cũng cần phải tranh mới yên.

“Hai người đều lùi ra, để cho ta!”

“Không được!” Trần Hạo vừa dứt lời, Long Đình và Long Dực đột nhiên không tranh nữa, đồng thời đứng chặn trước mặt hắn, nói.

“Hai người, đừng ai hi vọng tranh được với ta, muội muội nghe lời!”

Ầm!

Boang!

Khí tức quanh người Long Ðình đột nhiên bộc phát, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ầm!

Long Đình dường như không nghe thấy lời ca ca nói, lập tức bộc phát sức mạnh khủng bố, “ba” một tiếng đứng chặn trước mặt Long Dực, nói: “Ca, đây là chuyện của cá nhân muội, muội không thể để huynh gánh chịu!”

“Ý gì vậy?” Nghe được lời này của Long Đình, Trần Hạo mơ hồ cảm thấy bên trong nhất định có bí mật gì, nhíu mày hỏi.

Theo như Trần Hạo thấy, giờ phút này bất luận Long Đình hay Long Dực giết chết Quách Nộ thì ý nghĩa đều không lớn, dù sao bộ dạng Quách Nộ lúc này cũng là do mình làm, có thể nói khí vận phiêu miểu nhất, khó lường nhất, đều đã tụ hết trên người Trần Hạo. Long Đình và Long Dực đơn giản là thuận tay giết chết là được, khí vận có thể thu hoạch là cực ít. Ðây cũng là nguyên nhân tại sao Trần Hạo không hiểu hai người đó lại tranh giành, đừng nói khí vận gì đó lưu lại, cho dù có, với tình cảm của huynh muội Long Dực, cũng không thể đoạt của nhau. Bây giờ những lời Long Ðình nói đã mơ hồ tiết lộ, ai giết chết Quách Nộ, người đó sẽ phải chịu trách nhiệm gì đó.

“Quách Nộ là người thừa kế duy nhất của Quách gia, cũng là thân truyền đệ tử duy nhất của người đứng đầu Á Dĩnh Tinh, Hồng Mông chí tôn Yến Bắc Thiên... Bất luận là thân phận nào, cái chết của hắn đều có thể khiến cho cả Á Dĩnh Tinh chấn động, tất nhiên phải điều tra triệt để... Hơn nữa, mời đến cao nhân tinh thông đại thôi diễn thuật cũng không phải không có khả năng... Mặc dù muội muội ta coi như là người may mắn được thiên đạo pháp tắc Á Dĩnh Tinh bảo vệ, nhưng cũng khó đảm bảo không bị tra ra... Quan trọng hơn là Quách Nộ lần này hành động, ta tin Quách gia và Yến Bắc Thiên đều biết...” Long Dực vừa ngăn cản Long Đình, vừa nói.

“Vậy có nghĩa là không thể giết được tên đó?” Trần Hạo nhìn thấy hai người bắt đầu có xu thế khai chiến tranh cướp, vội vàng đi đến trước mặt Quách Nộ đang nằm như một con heo chết.

“Cũng không hẳn, Long gia chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt... Chỉ là sau này khó tránh khỏi bị báo thù điên cuồng ở các phương diện mà thôi...” Long Dực nói.

“Vậy hai người tranh cái gì? Ai giết mà không như vậy? Dù sao đối phương thế nào cũng nghĩ là hai người giết!”

“Ðây là vì giữa các thế lực đỉnh tiêm Á Dĩnh Tinh có một ước định...”

“Ước định?”

“Ừm. Ước định chung của năm đại thế lực cùng Long gia chúng ta và bốn thế lực đỉnh tiêm còn lại, tổng cộng mười đại thế lực đỉnh tiêm. Dù sao, cạnh tranh giữa mười đại đỉnh tiêm thế lực cũng vô cùng kịch liệt, đọ sức âm thầm phát sinh giờ giờ khắc khắc, ước định này cũng là để bảo vệ thiên tài đệ tử của các thế lực đỉnh tiêm mà chế định. Nếu thiên tài đệ tử của bất cứ thế lực nào bị giết, bất luận là trong quy tắc hay ngoài quy tắc, chỉ cần tra ra hung thủ là người của mười đại thế lực. Nếu là cao thủ vượt cấp, vậy thì thế lực đó phải đưa ra một thiên tài đệ tử có thiên phú, cảnh giới tương đương đệ tử bị giết chết, bên thế lực có đệ tử bị giết chết cũng sẽ tìm ra một tu luyện giả gần bằng cao thủ vượt cấp, tiến hành quyết đấu... Trên thực tế chính là tự tìm đến cái chết, lấy một đổi một... Nếu hung thủ là đồng đẳng cấp thiên tài đệ tử, vậy đệ tử đó sẽ phải vô điều kiện nhận lời khiêu chiến của một cao thủ đồng đẳng cấp đối phương, sinh tử chiến. Nếu thắng, chưyện này coi như xong, nếu thua, đương nhiên là đền mạng, cũng coi như xong.” Lòng Dực thần sắc ngưng trọng nói.

Nghe Long Dực nói, Trần Hạo đã hiểu hai người họ tranh nhau cái gì. Bất luận là ai giết cũng phải tuân theo ước định, tiến hành sinh tử chiến với một cao thủ đồng cảnh giới mà đối phương phái ra.

Sau một hồi do dự, Trần Hạo nói: “Cái này hai người cũng đâu cần phải tranh nhau? Ðình muội giết là được, sau khi muội ấy hồi phục sức mạnh, đừng nói Quách gia, dù là Á Dĩnh Tinh, đệ tử đồng đẳng cấp cũng không ai là đối thủ của Đình muội. Không lẽ Quách gia còn có tiên cảnh tuyệt đỉnh cao thủ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.