Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 501: Nô Lệ




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Những người này chúng ta không nên đắc tội.” Phí Lệ Na truyền âm nói với ba người bọn Trần Hạo.

“Khục khục...” Trần Hạo khẽ nhíu mày, ho khan hai tiếng. Mặc dù thân thể giống như ngọn núi nhỏ của Phí Lệ Na đem ba người họ che cực kì kín, nhìn không rõ người đến là ai, nhưng cảm giác nhạy cảm của Trần Hạo đã đem khí tức, thân hình, dung mạo của đối phương trình hiện trong óc, chính là bọn biến thái chết tiệt Tây Môn Phong.

Chỉ là nhìn thấy Phí Lệ Na thô bạo như vậy mà cũng phải khuất phục, Trần Hạo có chút không hiểu, suy cho cùng với một cái giơ tay của Phí Lệ Na, nhất là trong thế giới thứ hai, bọn người kia căn bản không thể chống cự. Cho nên Trần Hạo tạm thời cũng không lên tiếng.

“Ồ? Đây không phải Phí Lệ Na sao? Thật là trùng hợp, bổn thiếu gia đang có chút việc, cần ngươi xử lý...”

“Ngươi... ngươi nói đi!” Phí Lệ Na cố nén lửa giận trong lòng, nói.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Cái từ ngươi là để cho đám người các ngươi gọi à?”

“Tây Môn thiếu gia, mời ngài nói!” Phí Lệ Na nín nhịn cắn môi, nói.

“Vậy còn tạm được...Hách Liên Vũ Tử của Thánh Đấu Môn, nghe nói có quan hệ rất tốt với ngươi?” Tây Môn Phong tay chắp sau lưng, nhìn cũng không nhìn khuôn mặt của Phí Lệ Na đối với hắn một chút hứng thú cũng không có, đem mặt ngoảnh sang một bên, khinh miệt nói, ngữ khí đó giống như đang nói với hạ nhân của mình.

Phí Lệ Na sững người, nhưng chỉ trầm ngâm trong giây lát, sau đó vội vàng truyền âm với ba người Hách Liên Vũ Tử nói: “Hách Liên sư muội, Trần Hạo, bọn chúng khẳng định vẫn chưa phát hiện ra các ngươi, các ngươi rời đi trước, kín đáo vào...Người này là Tây Môn Phong, một trong những người thừa kế của dòng chính Tây Môn gia tộc, một trong ngũ đại gia tộc Á Dĩnh Tinh, phàm bị hắn nhìn trúng...đều không bất chấp thủ đoạn, còn ta... ta là... nô lệ... của gia tộc họ... Các ngươi mau đi, đừng để chúng nhìn thấy...”

Hách Liên Vũ Tử kinh ngạc vô cùng, giao tình giữa nàng và Phí Lệ Na dù không tệ nhưng lại không biết thân phận thật sự của Phí Lệ Na. Bất luận thế nào đều không nghĩ Phí Lệ Na là nô lệ của Tây Môn gia.

Phí Lệ Na nói xong, vội vàng nói: “Tây Môn thiếu gia, ta và...”

“Chúng ta rất thân, ngươi muốn thế nào?” Phí Lệ Na vừa mới mở miệng, Hách Liên Vũ Tử đột nhiên bước ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như hai thanh kiếm sắc bắn thẳng Tây Môn Phong.

Đối với Tây Môn Phong, Hách Liên Vũ Tử không sợ chút nào, chỉ cần ở trên Á Dĩnh Tinh, dụng chút tâm, bọn chúng sẽ không có cơ hội. Ở thế giới thứ hai lại càng không sợ. Không chỉ riêng nàng, Hạ U U, Trần Hạo cũng đều từng bị tên này quấy nhiễu. Huống hồ trước đây ở thế giới thứ hai đã từng động thủ. Nếu không, lần trước gặp lại Trần Hạo, bọn người này đã không bị Trần Tuyết quát nạt.

Còn bây giờ, Hách Liên Vũ Tử sở dĩ đứng ra vì không muốn Phí Lệ Na bị tổn thương. Nàng biết nô lệ là khái niệm gì.

“Hách Liên sư muội...” Phí Lệ Na kinh ngạc nhìn Hách Liên Vũ Tử. Sở dĩ nàng bảo bọn Hách Liên Vũ Tử rời đi là muốn liều chết phủ nhận quan hệ của mình với Hách Liên Vũ Tử, trên thực tế, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh. Dù sao nàng cũng chỉ là một nô lệ, có được địa vị hôm nay, tất cả dựa vào thiên phú và nỗ lực không ngừng của bản thân nàng, nhưng nàng biết tu vi cao đến đâu, nàng vẫn là người của Tây Môn gia tộc, là một nô lệ, vĩnh viễn không thể phản bội... Phản bội có nghĩa là chết!

Tính cách bẩm sinh ngay thẳng khiến nàng không thể làm chuyện có lỗi với Hách Liên Vũ Tử.

Nhưng bây giờ...

Trong lòng Phí Lệ Na vừa cảm động vừa lo lắng cho Hách Liên Vũ Tử. Thủ đoạn của Tây Môn Phong, nàng rõ hơn ai hết...

“À? Hách Liên Vũ Tử? Tốt... Tốt lắm... Không ngờ các nàng ở cùng một chỗ với nhau, ha ha... Đừng hiểu lầm, bổn thiếu... Ừm, ta chỉ muốn Phí Lệ Na gửi lời nhắn đến nàng thôi, trước đây có chút đắc tội, hi vọng có thể hóa thù thành bạn... Khục khục, nàng đừng hiểu lầm, bạn mà ta nói là bằng hữu chân chính, tuyệt đối không lẫn bất cứ tạp chất nào...”

Thay đổi một trăm tám mươi độ, ai cũng không ngờ Tây Môn Phong lại có thể nói ra những lời này, ngôn từ, thần sắc, thái độ, tuyệt đối vô cùng thành khẩn, so với vị thiếu gia quần là áo lượt thái độ ngang ngược lúc nãy hoàn toàn là hai con người, hơn nữa, mang đến cho người ta cảm giác giống như đang nịnh bợ Hách Liên Vũ Tử.

“Vậy sao?” Hách Liên Vũ Tử nhíu mày, khuôn mặt trong vắt như trăng, mang theo một tia nghi hoặc, nhưng nhiều hơn vẫn cảm thấy đối phương có âm mưu, “Sao ta lại phải tin ngươi? Cho dù những lời ngươi nói là thật, ta cũng không muốn có loại bạn như ngươi! Phí sư tỷ, coi như ta nhìn lầm tỷ rồi, tỷ tiếp cận ta, lôi kéo ta, có phải muốn lấy lòng hắn không? Hừ! Từ nay về sau, ta không còn người bạn này nữa!”

“Hách Liên...” Phí Lệ Na giật mình.

“Sư tỷ, tỷ là nô lệ của gia tộc họ, ta làm vậy là muốn tốt cho tỷ... Tỷ đừng nói gì.” Hách Liên Vũ Tử truyền âm nói.

“Hách Liên Vũ Tử... Tây Môn Phong ta xin thề với trời, ta là nghiêm túc!” Tây Môn Phong xanh mặt, rõ ràng đã đến giới hạn bùng nổ, những người đi theo hắn kể cả hắn đều đã ma quyền sát chưởng, chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ tàn nhẫn ra tay. Nhưng những tên này không nghĩ rằng Tây Môn Phong lại kìm nén nộ hỏa trong lòng, lần nữa nhìn Hách Liên Vũ Tử, nói.

“Bất luận thật giả đều không phải việc của ta! Còn nữa, sau này đừng làm phiền U U, Tuyết tỷ và Hoan Hoan Nhạc Nhạc...”

“Cái này còn cần phải nói sao? Trước đây ta không quen biết Trần Hạo, Trần huynh đệ... Bây giờ ta đã biết rồi, các nàng là đạo lữ của Trần huynh đệ, sao ta có thể còn làm phiền các nàng?”

“Ngươi... ngươi nói cái gì?” Hách Liên Vũ Tử sững người.

Hạ U U bị thân thể giống như ngọn núi nhỏ của Phí Lệ Na chặn phía sau cũng sững người...

Bản thân Phí Lệ Na cũng rơi vào tình trạng tương tự.

“Cút!”

Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ không có dấu hiệu báo trước bất ngờ vang lên, Trần Hạo muốn xem Tây Môn Phong rốt cục muốn giở trò gì cuối cùng cũng không nhịn được...

Không thể không nói, Trần Hạo bị làm cho ghê tởm đến buồn nôn, hết sức buồn nôn. Nếu Trần Hạo và Tây Môn Phong thật sự là bạn, lúc nhìn thấy mình, ánh mắt Tây Môn Phong cuồng nhiệt, say đắm không nói làm gì, nhưng lần trước Trần Hạo đã biết khuynh hướng giới tính của tên này biến thái đến mức độ không thể tưởng tượng, hắn không thể nhẫn nhịn nổi.

“A?”

Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Phí Lệ Na, đều thấy Trần Hạo không rõ tại sao đột nhiên nổi giận, đầu óc nhất thời kịp phản ứng. Tây Môn Phong rõ ràng bị Trần Hạo chỉ mũi quát mắng, mắt lại nhìn Trần Hạo chằm chằm, giống như không nghe thấy những lời quát mắng của Trần Hạo, ánh mắt lộ ra một tia kinh hỉ mãnh liệt và cuồng nhiệt phát ra từ nội tâm, cảm giác đó giống như đột nhiên thấy người mà mình yêu thương nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.