Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 489: Bước Đầu Nhận Thức




Nguyên Như Thiên Tôn không muốn ngay từ đầu đã cho Trần Hạo áp lực tâm lý quá lớn, nhưng vấn đề của Trần Hạo một khi giải thích liền tự động chuyển dời đến trên cái áp lực này, cái này cũng là chuyện không có cách nào, Vô Cực tinh quả thực yếu một chút.

“Ha ha, sư huynh, không quan hệ, yếu chính là yếu, ta còn không đến mức không dám nhìn thẳng vào, càng không bị dọa, ngươi cứ việc nói là được.” Trần Hạo mỉm cười, từ tốn nói.

“Như vậy... Ðược rồi, vậy ta sẽ có cái gì nói cái đó... Trước giới thiệu chỉnh thể với ngươi, tinh hệ tương ứng chúng ta là Hạo Vũ tinh hệ, là một trong mười đại tinh hệ đứng đầu trong vũ trụ. Á Dĩnh tinh là một trong ba mươi sáu đại chủ tinh của Hạo Vũ tinh hệ, quản lý mấy vạn tinh cầu vinh mệnh, trong đó một ngàn lẻ tám tinh cầu sinh mệnh là tinh cầu chủ lực của Á Dĩnh tinh, ha ha... Nói đến cái này, Vô Cực tinh chúng ta tuy là tồn tại đội sổ của một ngàn lẻ tám tinh cầu chủ lực, nhưng so với đại đa số tinh cầu sinh mệnh vẫn mạnh hơn rất nhiều...”

Ở dưới Nguyên Như thiên tôn dẫn dắt, hai người vừa đi vừa tán gẫu, nhanh như điện chớp hướng về vùng trung tâm thành, dù là như thế cũng dùng tới hai canh giờ, đây còn là tốc độ của Nguyên Như Thiên Tôn, nếu là Trần Hạo, không có mười ngày nửa tháng căn bản không có khả năng tới. Đương nhiên, đây là dưới thời gian pháp tắc của thế giới thứ hai, bên ngoài cũng chỉ không đến nửa canh giờ.

Thời gian hai canh giờ, thông qua Nguyên Như Thiên Tôn giới thiệu, Trần Hạo đối với toàn bộ vũ trụ tinh không đã có một cái nhận thức đại khái.

Tu vi Nhân Tiên cảnh ở Hạo Vũ tinh hệ xem như người tu luyện bình thường nhất, lấy Vô Cực tinh đến đối chiếu tựa như cao thủ Kim Đan cảnh, rất phổ biến. Địa Tiên cảnh miễn cưỡng xưng là mạt lưu cao thủ, Thiên Tiên cảnh xem như tam lưu cao thủ, Đại La Kim Tiên mới xem như nhị lưu cao thủ.

Nhị lưu cao thủ cũng chính là Đại La Kim Tiên, đều là người nắm giữ một cái tinh cầu sinh mệnh, tựa như Vô Cực lão tổ.

Trên Ðại La Kim Tiên mới là cao thủ thật sự, nhất lưu cao thủ, Hồng Mông chí tôn!

Trần Hạo cũng đã hiểu Vô Cực tinh gặp phải nguy cảnh, đến tột cùng là cái gì...

...

“Tiểu sư đệ, đó là cung điện của sư phụ. Nếu là thời điểm có đại sự xuất hiện, nhân viên cao tầng của Vô Cực tinh chúng ta sẽ bị sư phụ triệu tập đến đây thương nghị. Ðừng nhìn cái cung điện này chỉ có phạm vi trăm dặm, lại chỉ là địa bàn trong thế giới thứ hai, nhưng giá trị của nó dù là mười kiện cực phẩm thánh khí cũng có thể đổi được. Có thể nói đồ của thế giới thứ hai nhất là địa bàn, so với bên ngoài còn đắt hơn nhiều... Cái này không chỉ là tượng trưng thân phận, còn bao hàm quyền hạn lớn hơn. Chờ thời điểm ngươi đủ thực lực, tự nhiên sẽ rõ...”

“Thánh khí là pháp bảo so với linh bảo cao cấp hơn sao? Còn có, thế giới thứ hai mua là mua như thế nào?”

“Ừm, thánh khí là tồn tại so với linh bảo cường đại hơn, chính là sư phụ cũng không có mấy món cực phẩm thánh khí, sư huynh ta chỉ có hai kiện hạ phẩm thánh khí mà thôi... Về phần mua, đương nhiên cần giao dịch thực tế. Chẳng qua cũng không phải hoàn toàn bằng vào tiên nguyên tinh... Nếu không, dù là sư phụ cũng mua không nổi...”

“Khụ khụ... Tiên nguyên tinh?”

“Ha ha... Đừng ngại, ngươi không hiểu là rất bình thường, bất cứ một người nào chưa bước ra khỏi Vô Cực tinh cũng đều không hiểu. Tiên nguyên tinh là tiền thông dụng Hạo Vũ tinh hệ. Một viên tiên nguyên tinh tương đương với lượng thiên địa linh khí người tu luyện Nhân Tiên cảnh giới bình thường một tháng thời gian có thể phun ra nuốt vào. Đây là đơn vị cơ bản nhất.”

“Nguyên Như? Lại đây đề cử đệ tử cho lão tổ...”

Ở thời điểm Nguyên Như Thiên Tôn mang theo Trần Hạo tiến vào cung điện, một người tu luyện đang muốn đi ra ngoài, hô. Người tu luyện này đơn thuần nhìn từ bề ngoài chỉ là trung niên, nhưng trong lúc ngẩng đầu cúi đầu tản mát ra khí tức không thua Nguyên Như Thiên Tôn chút nào, chỉ cần như thế đã làm Trần Hạo kinh ngạc một chút, càng kinh ngạc là người tu luyện này trực tiếp xưng hô tục danh của Nguyên Như Thiên Tôn.

“Ha ha, là Liễu huynh...” Nguyên Như Thiên Tôn ôm quyền nói, nói xong nhìn về phía Trần Hạo nói: “Tiểu sư đệ, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Liễu Thanh Dương, Thanh Dương thiên tôn, tu vi cao tuyệt, so với sư huynh ta còn cao hơn một đoạn... Hơn nữa còn có không gian tăng lên rất lớn...”

“Ha ha... Nguyên Như ngươi gọi tiểu huynh đệ này là tiểu sư đệ... Chẳng lẽ là?” Thanh Dương thiên tôn ban đầu ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Trần Hạo một cái, giờ phút này ánh mắt sáng ngời sau khi nhìn Trần Hạo một cái, hướng Nguyên Như thiên tôn hỏi.

“Ừm, Trần Hạo đúng là đạt được một cái truyền thừa cuối cùng của lão tổ...” Nguyên Như thiên tôn nói.

“Không tồi... Ngươi không nói, ta còn thực không phát hiện...” Thanh Dương thiên tôn sau khi nhìn Trần Hạo một cái nữa, cùng Nguyên Như thiên tôn ôm ôm quyền, liền rời khỏi cung điện.

...

“Liễu Thanh Dương này tuổi so với sư huynh ta lớn hơn hơn một ngàn năm, thiên phú cũng không kinh người, nhưng cơ duyên số mệnh lại cực cao, bây giờ, chính là sư huynh ta sợ cũng không phải đối thủ của hắn... Biết hắn vì sao ôn hoà với ngươi không?”

Sau khi Liễu Thanh Dương rời khỏi, Nguyên Như thiên tôn nói với Trần Hạo.

“Không tính là thế? Lại nói, ta chẳng qua là Tạo Vật cảnh mà thôi...” Trần Hạo lơ đễnh nói. Ở hắn xem ra, Thanh Dương thiên tôn không để ý tới mình cũng rất bình thường.

“Lời cũng không thể nói như vậy. Biết ngươi là quan môn đệ tử của sư phụ, người nào cũng muốn thân cận với ngươi một chút. Nhưng hắn thì sao? Tạo Vật cảnh quả thật không tính cái gì, nhưng hắn còn cảm ứng không ra khí tức của ngươi đã có thể so với Địa Tiên? Thiên phú như vậy ở tinh cầu cường đại khác không tính là gì, nhưng huyết mạch truyền thừa của Vô Cực tinh chúng ta có thể có loại trình độ này lại tuyệt đối là kinh người... Nói trắng ra là hắn chính là tâm lý bất bình hành...”

“Vì sao?”

“Rất đơn giản, thiên phú hắn không xuất sắc, ngay từ đầu căn bản chưa dẫn tới sư phụ coi trọng, chỉ coi là người tu luyện bình thường đối đãi, nói cách khác... Hắn chưa đạt được tài nguyên tốt hơn. Thẳng đến từng lần may mắn đột phá đến Thiên Tiên cảnh, sư phụ mới bắt đầu coi trọng hắn, nhưng lúc này dù sư phụ coi trọng giúp đỡ hắn thì tác dụng không nhiều... Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn đối với sư phụ luôn có khúc mắc... Đối với chúng ta loại người thiên phú tốt, tài nguyên nhiều, hắn đều có bất mãn. Từng nói, nếu hắn năm đó có thể nhận được đãi ngộ cùng đại sư huynh giống nhau, đã sớm đột phá đến Đại La Kim Tiên cảnh... May mắn, sư phụ khoan hồng độ lượng, không những không trách hắn, còn bù lại cho hắn một kiện cực phẩm thánh khí...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.