Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 475: Khó Phân Thắng Bại




“Cái gì thiên tài ngàn năm không gặp rắm chó? Chỉ là Tạo Vật cảnh sơ kì Trần Hạo đã đem hắn giết chết... Hơn nữa, thực lực cũng không phải cường đại như thế nào” Ít nhất ở một số cao thủ xem ra là như thế.

Sự thật quả thực như Đông Phương Hàn suy nghĩ, giờ phút này biểu hiện của hắn làm Phạm Toái Tâm bọn người hiểu biết chiến lực cường đại hắn từng bày ra đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, thậm chí nghẹn khuất. Bắt đầu tốc độ tụt lại so với Trần Hạo đã quái dị, giờ phút này bày ra chiến lực càng thêm quái dị.

Ở bọn họ xem ra, giờ phút này Trần Hạo bày ra chiến lực tuy là tuyệt đỉnh thiên tài cấp yêu nghiệt thật sự, nhưng xa không thể cùng Phương Hàn Ðông so sánh. Dù sao Phương Hàn Đông là nửa bước Nhân Tiên, cảnh giới so với Trần Hạo mạnh hơn ba cái tầng thứ nhỏ.

“Hàn Ðông đang làm gì? Đến lúc này còn che giấu lực lượng? Lấy thiên phú của hắn, dù có biểu hiện khác người, đem Trần Hạo chém giết cũng sẽ không chịu bất cứ liên lụy gì... Ta đã từng nhắc nhở hắn, còn có cái gì phải sợ?” Phạm Toái Tâm nhíu chặt lông mày.

...

“Ta cho rằng hắn mạnh bao nhiêu, thì ra chỉ là nghe nhầm đồn bậy? Chỉ chút thực lực ây, ngay cả phân thân của ta cũng không thể phá hủy... Con mẹ nó, chẳng lẽ còn muốn để ta biểu hiện yếu chút nữa?”

Phân thân kim thuộc tính, chủ sát phạt, khẽ nhíu mày thầm nghĩ. Không ai biết cái phân thân kim kiếm cùng chân nguyên ngưng tụ thành này mới là chỗ nguyên thần, linh hồn thật sự của Trần Hạo vào giờ phút này. Mà chân thân có được kim quang thủ hộ lại hoàn toàn giao cho tham bảo kiếm linh. Lão Thần cũng cùng linh hồn Trần Hạo cùng một chỗ, để ngừa vạn nhất. Còn có một cái tồn tại quan trọng hơn, Y Đằng Thái giờ phút này đang ở dưới lão Thần khống chế, ở trong hồn phủ của Trần Hạo, lóng lánh từng đạo hào quang rực rỡ, toàn bộ hồn phách đều bao phủ từng đạo phù văn huyền ảo đến cực điểm...

Chỉ là toàn bộ khí tức của Y Đằng Thái đều bị lão Thần che chắn lại, không dám có chút phóng ra ngoài.

...

“Còn có ba phút đông hồ, xem ra thực lực của tiểu tử này chỉ như vậy... Muộn nữa sẽ không kịp...”

Đông Phương Hàn so với Trần Hạo càng nóng vội hơn, càng buồn bực hơn. Trước khi khai chiến, đối với Trần Hạo hắn chung quy có chút bóng ma tâm lý, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút lo lắng Trần Hạo che giấu lực lượng cường hãn ngoài tưởng tượng của hắn. Nhưng giờ phút này lại hy vọng Trần Hạo có thể mạnh hơn chút nữa, không thì hắn bị đánh mất thân phận...

Tuy nói cái thân phận này của Phương Hàn Ðông đã không quan trọng, nhưng chung quy là một thân phận của hắn. Chết uất ức như thế, thật sự có chút nghẹn khuất.

...

“Phá cho ta!”

“Phá!”

“Phá! Phá! Phá!”

Oành đùng đùng...

Đông Phương Hàn biết không thể đợi tiếp nữa, chợt cuồng bạo lao về phía chân thân của Trần Hạo, hơn nữa làm tốt chuẩn bị diễn trò.

Ban đầu kế hoạch của hắn rất đơn giản, chỉ cần Trần Hạo bày ra đủ lực lượng làm hắn bị thương nặng, làm hắn lâm vào nguy cảnh, lúc đó là thời điểm hắn bùng nổ, một khi bùng nổ, thân thể hắn sẽ không chịu nổi công kích cường đại của Trần Hạo, nháy mắt tan rã. Mà nguyên thần, linh hồn của hắn sẽ ở trong vụ nổ khủng bố ngưng tụ thành một đường không thể bị phát hiện trực tiếp đánh vào trong đầu Trần Hạo. Hắn tin bằng vào linh hồn lực cường hãn của hắn, tuyệt đối có thể trong chốc lát đem linh hồn của Trần Hạo nắm giữ.

Đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, ý chí, chấp niệm của hắn đã cường đại đến cảnh giới không thể tưởng tượng, nếu không, thời điểm chạy trốn tới ma giới Đông đại lục, Dã Điền Tà Tình nửa bước Nhân Tiên đoạt xá hắn sẽ không bị hắn dung hợp linh hồn. Cũng chính vì một lần đó, linh hồn dung hợp làm linh hồn hắn xảy ra dị biến, cường đại đến cảnh giới không thể tưởng tượng.

“Tới tốt!”

Thấy Ðông Phương Hàn bỗng nhiên bày ra lực lượng cuồng bạo, Trần Hạo không kinh sợ mà còn mừng.

“Giết!”

Kim thuộc tính phân thân ở một khắc này liền biến thành chủ lực, cuồng bạo nhìn như kinh hoảng lao ra ngăn cản Đông Phương Hàn.

“Cút cho ta! Chết đi!”

Xẹt!

Đông Phương Hàn rống giận ra tiếng, đánh ra một kiếm.

“Ngao!”

Kim thuộc tính phân thân ở dưới kiếm quang khủng bố ẩn chứa bất diệt kiếm đạo ý chí của Đông Phương Hàn phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Oành..

Phân thân nhất thời nổ tung!

Như là hổ giấy phát nổ!

Không ai biết cái này Trần Hạo cố ý làm. Thực lực Đông Phương Hàn xa không cường đại như hắn tưởng tượng, giờ phút này Trần Hạo không dám trì hoàn nữa. Thời gian không còn nhiều nữa, hắn không thể không yếu thế...

“Phốc...”

“Phốc...”

“Nếu không phải ta vốn bị thương, ngươi sao có thể là đối thủ của ta?”

“Ngươi...”

Làm mọi người không ngờ tới là Phương Hàn Đông sau khi một kiếm đem một cái phân thân của Trần Hạo chém giết, Trần Hạo vì phân thân ngã xuống chịu liên lụy, bản tôn phun ra một mũi tên máu bay ngược ra trăm trượng, nhưng Phương Hàn Ðông cũng phun ra một mũi tên máu bay ngược ra trăm trượng, càng làm cho mọi người không nghĩ tới là hai người trăm miệng một lời, nói ra lời tương tự.

“A!”

“Phốc...”

Thời điểm mọi người còn chưa rõ chuyện gì. Phương Hàn Đông chợt bộc phát ra một tiếng rống giận thê lương.

“Phong - Cho ta!”

Ngay tại thời điểm Ðông Phương Hàn sắp hoàn toàn điên cuồng, hơn nữa thao túng thân thể mình, một thanh âm già nua tràn ngập vô tận uy nghiêm chợt như trống chiều chuông sớm vang vọng ở trong đầu Phương Hàn Đông, một đạo phù văn màu vàng bao phủ toàn bộ không gian trong đầu Phương Hàn Đông từ trên trời giáng xuống.

“Đoạt xá? Đoạt xá? Ngươi thế mà muốn đoạt xá Đông Phương Hàn ta? Ha ha ha...”

Trong không gian trong đầu, trong lòng Đông Phương Hàn cực độ kinh ngạc, vô luận như thế nào hắn cũng không ngờ đến trong phân thân của Trần Hạo ẩn chứa nguyên thần cùng linh hồn của Trần Hạo, giờ khắc này nhìn phù văn từ trên trời giáng xuống, mang theo khí tức mênh mông, như thông thiên thần tháp, hắn đã hiểu. Ra ngoài hắn đoán trước làm hắn khiếp sợ, nhưng giờ khắc này càng làm hắn kinh hỉ.

“Chết đi! Ha ha ha... Nếu không phải muốn đoạt xá ngươi, ta cần gì che giấu lực lượng của mình? Đây là ngươi tự tìm, không liên quan gì tới ta... Ha ha ha... Thế giới của ta, ta chúa tể, phá - cho ta!”

Oành đùng đùng!

Thế giới trong đầu Ðông Phương Hàn bỗng nhiên dâng lên bất diệt kiếm quang khủng bố đến cực điểm, nháy mắt như hóa thành hải dương bất diệt kiếm đạo, vô tận uy áp, vô tận lực lượng, khí tức bất diệt, thậm chí vĩnh hằng, mãi mãi cổ xưa, ở trong đầu hắn lan tràn ra.

“Vậy mà mạnh như thế?”

“Truyền thừa thật cường hãn... Trần Hạo, ta trấn áp không được bao lâu...”

Giờ khắc này, vô luận là Trần Hạo hay lão Thần đều hoảng sợ lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.