Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 367: Lão Ca, Ngươi Thấy Thế Nào?




Thành Thiên Lam có mấy trăm gia tộc thế lực. Cùng Lãnh Không Dạ tồn tại trâu bò như thế tuy không nhiều, nhưng gia tộc nội tình thâm hậu, giấu đồ rất dày lại là không ít. Không đến hai canh giờ, Lãnh Không Dạ đã liên hệ một lão hữu gần đất xa trời, biết được có thiên địa linh vật tăng lên ba mươi năm tuổi thọ, hơn nữa sau khi nghiệm hàng ngay tại chỗ, đầu kia liền hưng phấn... Phải biết rằng, hắn so với Lãnh Không Dạ khẩn trương hơn nhiều, mấy năm nay cướp đoạt khắp nơi thiên địa linh vật có thể gia tăng tuổi thọ, có thể mua được đều mua, rất nhiều tương đối thông thường, đã ăn đến không có hiệu quả, hiếm thấy lại là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, lần này đến một cái có thể gia tăng ba mươi năm tuổi thọ, không thể không kích động.

Ở bên đó, lúc biết được Lãnh Không Dạ chỉ cần đến bảo khố chọn một chút đồ vật, cần hay không, đánh nhịp tùy tiện chọn tại chỗ, hơn nữa ngàn dặn dò nếu là đồ vật chọn giá trị không đủ, hắn có thể dùng nguyên tinh thạch bổ sung...

Vì thế Lãnh Không Dạ mang theo một thiếu niên tuấn dật ai cũng chưa từng gặp, bắt đầu bận rộn.

Lãnh Không Dạ tìm một cái lại một cái, Trần Hạo từng trái Bàn Quả biến dị đều tặng ra ngoài. Chẳng qua cũng không giống với Lãnh Không Dạ hào sảng như vậy nữa, trong bảo khố nhìn vừa mắt cao cấp linh dược hết thảy cướp đoạt không còn, nhẫn trữ vật cao cấp đựng một cái lại một cái. Lại không có vật phẩm mấu chốt Trần Hạo cần, Trần Hạo cũng hết thảy dựa theo Lãnh Không Dạ định giá, thu hồi vật phẩm hơn đồng giá một chút, nếu không đối phương lấy nguyên tinh thạch bổ sung mới có thể đưa ra một trái Bàn Quả biến dị.

Suốt nửa tháng thời gian, hai người đã đi mười lăm cái gia tộc.

Lãnh Không Dạ lão đầu này cũng nhìn đến chảy nước miếng. Ban đầu kêu còn có vài trái Bàn Quả biến dị, nhưng đến bây giờ bao gồm năm quả của hắn ở bên trong, Trần Hạo đã trao đổi ra mười lăm quả, tổng cộng hai mươi quả, nhưng xem bộ dáng Trần Hạo, sợ là còn không ít...

Lãnh Không Dạ có thể khẳng định chỉ cần tài phú của Trần Hạo bây giờ cũng phải vượt qua toàn bộ tài phú toàn bộ Lãnh gia của hắn tổng hợp lại.

“Lão ca, còn có có thể đi hay không? Ta nơi này còn hai quả...” Thời điểm hai người từ một nhà đi ra, trở về Lãnh gia, trên mặt Trần Hạo mang theo một cái mỉm cười hỏi. Gia hỏa này bây giờ mười đầu ngón tay mang theo mười nhẫn trữ vật cao cấp, hơn nữa là cực phẩm trong cao cấp. Nhưng trong túi của hắn nhẫn trữ vật càng nhiều. Vài ngày tiếp xúc, Trần Hạo cùng Lãnh Không Dạ xưng hô ở dưới sự yêu cầu của lão đầu cũng thay đổi.

“Khụ khụ... Ta nói, lão đệ. Ngươi đến cùng có bao nhiêu quả? Ngươi cái hai quả này cũng nói bao nhiêu lần rồi...”

“Lần này thật sự chỉ còn lại hai quả...”

“Vậy cũng không được nữa, ta có thể tin được cũng chỉ mấy người này. Kẻ khác mặc dù có cũng không ra nổi giá... Bán cho bọn chúng thì mệt. Nếu không...”

“Vậy đưa ngươi đi.” Tâm tình Trần Hạo rất tốt, cực kỳ sảng khoái đem hai trái Bàn Quả lấy ra, ném cho lão nhân.

“Vậy ngại quá? Nhưng... Thịnh tình không thể chối từ, ai bảo ngươi cùng cháu gái bảo bối của ta có thiện duyên, ừ... Ta liền thu... Về sau ngươi nếu có cái gì cần cứ việc nói!” Lãnh Không Dạ vội đem hai trái Bàn Quả thu lại, trong lòng hưng phấn đến cực điểm.

Bảy trái Bàn Quả, một trái là ba mươi năm. Nếu hắn nuốt dùng toàn bộ, hiệu quả tất nhiên không được, nhưng hắn cũng sẽ không ngốc nghếch lãng phí. Chỉ cần nuốt một quả là được, sáu trái khác, hắn cũng muốn cầm đến Trung đại lục, thông qua thương hội cỡ lớn tìm một số ngưu nhân trao đổi thứ gia tăng tuổi thọ đồng giá khác. Cái này là hai trăm mười năm tuổi thọ. Đây chính là giải quyết nỗi lo về sau của hắn, cảm giác tiền đồ là một mảng tốt đẹp.

“Đúng rồi, lão đệ... Có câu không biết có nên nói hay không...” Hai người sau khi đến trong cung điện phân chủ khách ngồi xuống, lấy ra đỉnh cấp hảo tửu, Lãnh Không Dạ nói.

“Cứ việc nói. Chẳng qua, Bàn Quả là thật không còn...” Trần Hạo bưng lên chén rượu một ngụm cạn một ly, nói.

“Khụ khụ, bảy quà là đủ rồi. Ta nói là một chuyện khác, nghe nói... Ngươi là cùng đạo lữ cùng nhau trốn tới, đạo lữ của ngươi chạy đi đâu rồi?”

“Ồ, ngươi nói cái này, nàng bị người của Vô Cực Tiên Cung mang đi rồi...” Trần Hạo nói.

“May mắn may mắn, ta còn cho rằng đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, luôn ngại hỏi ngươi, ha ha... Chẳng qua, cái này rất kỳ quái, lão đệ ngươi thiên phú, cơ duyên, số mệnh đều so với đạo lữ của ngươi mạnh hơn nhiều, sao có thể không mang ngươi đi?”

“Lời cũng không thể nói như vậy, đạo lữ của ta cũng không phải là mặt ngoài đơn giản như vậy, lại nói, bọn họ đều là nữ nhân, đi theo ta lịch luyện khó tránh khỏi sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái... Ta nói lão ca, hai cháu gái bảo bối của chúng ta cũng đều là đại mỹ nhân khó gặp...”

“Khụ khụ... Đợi chút, lời không thể nói như vậy. Chúng ta quan hệ là chúng ta. Cháu gái ta là cháu gái của ta, cũng không thể chúng ta với ngươi...” Lãnh Không Dạ nghe được Trần Hạo nói, vẻ mặt nghẹn lời liền cắt ngang Trần Hạo nói: “Chẳng qua... Đại mỹ nhân lại là thực, cháu gái của ta vô luận dung mạo hay thiên phú cũng không thấy kém hơn đạo lữ của ngươi...”

“Ặc...” Lần này đến lượt Trần Hạo hết chỗ nói, Lãnh Không Dạ lão đầu này vẻ mặt đắc ý, thấy thế nào cũng có chút hiềm nghi lão vương bán dưa, chẳng qua, lão đầu nói cũng là lời nói thật, người ta một đôi hoa tỷ muội tựa như quả thật không tệ.

“Ừm ừm, hai nha đầu quả thật không tệ. Lão ca... Ý tứ của ta là ban đầu ngại nói với ngươi, nhưng bây giờ quan hệ của chúng ta, ta cũng sẽ có lời nói thẳng, hai đại mỹ nhân như vậy theo ta cùng nhau đến Trung đại lục sợ có chút không ổn...”

“Không ổn? Nơi nào không ổn? Ta cảm giác rất tốt...”

“Ngươi nghĩ một chút, đạo lữ của ta vì sao đều bị Vô Cực Tiên Cung mang đi? Nguyên nhân tự nhiên là các nàng...”

“Đợi chut, ngươi có mấy đạo lữ?”

“Ồ? Ngươi không biêt? Ta còn cho rằng thông tin về ta ngươi đều biết rồi. Tiểu đệ tổng cộng bốn đạo lữ, trong đó ba người ở thời điểm thi đấu giao lưu tông môn đã được Tiên Tôn của Vô Cực Tiên Cung thu làm đệ tử. Một người cũng chính là người ngươi biết, sau khi chúng ta đi ra lịch luyện, bị Vô Cực Tiên Cung mang đi. Vô Cực Tiên Cung sở dĩ như thế, tự nhiên là các nàng thiên phú cực cao, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất lại là các nàng từng người nghiêng nước nghiêng thành, có một không hai thiên hạ... Thật sự là quá hồng nhan họa thủy một chút. Ngươi nghĩ đi, nữ tử tuyệt sắc như vậy theo ta ra ngoài lịch luyện, khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái... Lão ca ngươi cũng từng trẻ phải không? Nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp vẫn là nên ở trong nhà ấm, ừm, ít nhất cũng cần ở dưới thủ hộ, mới càng có thể an toàn trưởng thành lên... Ðây là thứ nhất.”

“Thứ hai, mặc dù ta không sợ phiền toái, nhưng lão ca ngươi cũng nghĩ cho ta một chút, ta trẻ tuổi khí thịnh, thân thể khoẻ mạnh, lại đã tuổi lòng xuân nhộn nhạo, nếu sớm chiều với hai cháu gái bảo bối của ngươi cùng một chỗ, nhỡ đâu ta nếu không qua được dụ hoặc, phạm sai lầm gì gì kia, sao lại không làm thất vọng lão ca ngươi?”

“Phốc... Khụ khụ...” Lãnh Không Dạ một ngụm rượu chưa uống xong liền phun ra, thiếu chút nữa bị sặc, tiểu tử này nói chuyện cũng quá thẳng.

“Tiểu đệ ta đây là ăn ngay nói thật... Xao động thanh xuân, xôn xao kích tình, đạo lữ của ta lại không ở bên người ta, mỗi ngày đối mặt hai mỹ nữ nào nhịn được... Lão ca ngươi cũng từng trẻ tuổi, phải lý giải mới đúng, khụ khụ... Cho nên tiểu đệ đề nghị là ta với hai cháu gái bảo bối của ngươi mặc dù có khế ước thiện duyên trong người, nhưng tốt nhất vẫn là đừng để các nàng theo ta cùng đi Trung đại lục... Ta xưa nay giữ mình trong sạch, thanh tâm quả dục, trong lòng chỉ có tu luyện, nhưng đối mặt dụ hoặc sợ là không không chế được bản thân...” Trần Hạo một ngụm lại cạn một chén rượu, sau khi rót đầy cho Lãnh Không Dạ, nói tiếp.

Khuôn mặt già nua của Lãnh Không Dạ màu sắc đổi tới đổi lui, há miệng cứng lưỡi, hắn không thể nói cái gì. Từng thấy người thẳng tính, nhưng chưa từng thấy người thẳng tính đến loại tình trạng này...

“Lão ca, ngươi thấy thế nào?” Trần Hạo thấy lão đầu không nói lời nào, từng bước ép sát, muốn nhân cơ hội giải quyết cái phiền toái này. Hắn nói mặc dù có chút khoa trương, nhưng là lời thật, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, thật phải sớm chiều cùng hai hoa tỷ muội tràn ngập dụ hoặc cùng một chỗ, mặc dù không như hắn nói thẳng khoa trương như vậy, tâm thần sợ cũng phải chịu ảnh hưởng thật lớn, cái này chính là hắn không muốn nhìn thấy.

“Khụ khụ...” Lãnh Không Dạ xấu hổ ho khan hai tiếng, lông mày trắng nhíu thật sâu, ước chừng qua nửa phút sau mới nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Lão đệ, ý tứ ngươi là, ngươi thích hai cháu gái bảo bối này của ta?”

“Thích! Đương nhiên thích! Hai cháu gái bảo bối của huynh, không nói nghiêng nước nghiêng thành, ít nhất cũng là xinh đẹp ngàn vạn, hơn nữa là hoa tỷ muội trong truyền thuyết... Khụ khụ, nam nhân nào có thể không thích?”

“Vậy... Nếu không, đệ làm cháu rể của lão ca ta? Lão ca ta tất nhiên đối với đệ như đối với cháu nội. Ðiều kiện tiên quyết là đệ về sau phải nối tiếp lão ca ta, sinh đứa nhỏ, cũng họ Lãnh... Được không?” Lãnh Không Dạ như nghẹn đủ, khuôn mặt già nua cũng đã đỏ thành màu đỏ tím, nhưng nhìn Trần Hạo há miệng cứng lưỡi, vẻ mặt kinh ngốc, một hơi nói cho hết lời.

Trần Hạo một ngụm rượu trực tiếp từ trong lỗ mũi phun ra, phun đầy mặt Lãnh Không Dạ, nhưng lão đầu này lại ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn Trần Hạo, không nhúc nhích, hơn nữa còn tựa như có chút khẩn trương, có chút chờ mong.

“Ta... Lão ca, ta vẫn là chấp hành khế ước đi. Nói đùa với ngươi chút. Nói như thế nào ta cũng là lứa gia gia, nào sẽ đối với cháu gái của lão ca ngươi có ý tưởng gì... Lại nói, cũng chỉ là thời điểm đi Trung đại lục có thể chiếu cố lẫn nhau, ngươi yên tâm được rồi...” Trần Hạo buồn bực nói. Vốn định làm cho Lãnh Không Dạ biết khó mà lui, không nghĩ tới lão đầu thật ra đến một cái vượt khó mà lên, muốn đem Trần Hạo biến thành cháu rể, cái này... Ðừng nói lão đầu còn mang vào điều kiện, chính là không điều kiện, Trần Hạo cũng không thể làm như vậy...

Lòng thích cái đẹp con người đều có. Nhưng thưởng thức một chút như vậy là đủ, khó có thể gặp một người đòi một cái. Ðạo lữ trên đường tu luyện, đó là một đời một kiếp tương cứu trong lúc hoạn nạn, sinh tử không dời, cùng sinh cùng tử, sinh tử theo nhau. Nhiều thì nhiều một phần trách nhiệm, nhiều một phần đảm đương, ba vợ bốn nàng hầu không phải vấn đề, vấn đề là Trần Hạo đã xác định bốn người. Nên không còn dám xằng bậy.

“Gia gia!”

Ngay tại thời điểm Trần Hạo và Lãnh Không Dạ đang xấu hổ, hai thanh âm dễ nghe êm tai chợt truyền đến, trong thanh âm mang theo một tia kích động cùng vui sướng. Hiển nhiên hai người lần này bế quan đã hoàn thành, hơn nữa đạt được thu hoạch không nhỏ!

Nghe chính tiếng kêu của cháu gái mình, Lãnh Không Dạ là trăm cảm xúc đan xen, nét mặt già nua một trận run rẩy... Cái này gọi là chuyện... Tiểu tử này lải nhải một đống lớn, dù từ phương diện nào rõ ràng đều đối với hai cháu gái bảo bối của hắn là có ý đồ. Nhưng hắn dày mặt già nua đầy ra, tiểu tử này liền rụt, còn bảo hắn đừng lo lắng. Cái này khó có thể không lo lắng. Hai cháu gái bảo bối chính là tương lai của Lãnh gia hắn, như thế nào cũng là cần ở rể lại đây..., nếu là không đi thẳng vào vấn đề, quân tử thản đản đản nói chuyện với nhau này thì thôi.

Ít nhất Trần Hạo trong ấn tượng của hắn vẫn là chính khí, nhưng bây giờ hắn đã kiến thức bản sắc nam tính của Trần Hạo. Chẳng may tiểu tử này nếu thực không khống chế được, đem hai cháu gái bảo bối chà đạp rồi, còn không chịu trách nhiệm... Mặc dù chịu trách nhiệm, không chịu ở rể, cũng là không tốt... Thắc mắc không biết phải làm sao.

Lãnh Không Dạ tâm niệm thay đổi thật nhanh, vẻ mặt âm tình bất định, ước chừng sau khi ngừng nửa phút bỗng nhiên kéo tay Trần Hạo, phát ra một đạo năng lượng mở rộng cửa cung điện.

Hoa tỷ muội xinh đẹp, tay nắm tay, sôi nổi, vẻ mặt hưng phấn đi đến.

“Nha, Trần Hạo, sao ngươi ở chỗ gia gia?” Hoa tỷ muội sau khi nhìn thấy Trần Hạo, đột nhiên ngừng lại, nhất là nhìn thấy gia gia còn kéo tay Trần Hạo, càng thêm kinh ngạc.

“Không thể vô lễ. Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, Trần lão đệ cùng gia gia ta vừa thấy hợp ý, ừm..., chúng ta đang chuẩn bị kết nghĩa anh em. Các ngươi đã đến, chờ sau khi gia gia cùng Trần lão đệ bái xong, các ngươi cũng chính thức bái kiến can gia gia đi!”

“Khụ khụ...”

“A?”

Lãnh Không Dạ nói làm Trần Hạo xấu hổ ho khan ra tiếng, chung quy chưa biểu hiện quá mức. Nhưng Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc hai tiểu nha đầu nhất thời mở to hai mắt nhìn, kêu sợ hãi ra tiếng.

“Gia gia... Không được, hắn so với chúng ta còn nhỏ hơn, ngài có thể nào...” Lãnh Ngưng Nhạc sau kinh ngạc ngắn ngủi liền giơ lên bàn tay nhỏ, tỏ vẻ nghiêm trọng kháng nghị. “Chuyện gì đây? Gia gia chẳng lẽ đầu nước vào rồi? Có thể nào kết nghĩa anh em với hắn? Nhất là... Tỷ muội ta còn muốn hắn dùng để ngăn cản ruồi bọ cơ.” Đương nhiên, quan trọng nhất là hai người nguyện ý dùng Trần Hạo ngăn cản, tự nhiên là ở sâu trong lòng không chán ghét Trần Hạo. Nhưng mới bế quan vài ngày, lại có thể cưỡi đến trên đầu tỷ muội các nàng, làm can gia gia.

“Chúng ta đây là bạn vong niên!” Lãnh Không Dạ vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn hoa tỷ muội nói, nói xong liền xoay người nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Đến, lão đệ, chúng ta bây giờ liền tiến hành kết nghĩa anh em!”

“Lão ca..., có cần thiết vậy không?”

“Có! Đương nhiên là có! Đến đến đến...”

Rầm...

Theo tiếng Lãnh Không Dạ, trên mặt bàn nhất thời bày ra ba que hương. Trần Hạo cảm giác dưới gối mềm nhũn, liền ở dưới lực lượng cường hãn của lão đầu, không cho phép phản kháng quỳ xuống. Cùng lúc đó, bản thân Lãnh Không Dạ cũng cùng Trần Hạo sóng vai quỳ xuống.

“Hôm nay, Lãnh gia ta Lãnh Không Dạ, cùng Trần Hạo Trần lão đệ, kết làm huynh đệ khác họ, cùng chung hoạn nạn, phú quý cùng hưởng. Không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ mong chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Cháu gái của Lãnh Không Dạ ta cũng là cháu gái của Trần Hạo Trần lão đệ...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.