Ngạo Thế Tiên Giới

Chương 16-20




Chương 16: Xúc động là ma quỷ

Nhưng những lời kế tiếp thốt ra từ trong miệng u Dương Ngọc Thanh khiến Dương Bách Xuyên có chút không hiểu được.

Chỉ thấy sắc mặt u Dương Ngọc Thanh đỏ bừng nói: “Đêm nay…em có thể không đi được không? Dù sao mưa bên ngoài cũng không thể tạnh ngay được. Em ở lại chơi cùng Nhạc Nhạc được không?, Cô không muốn làm con bé thất vọng.”

Đại não Dương Bách Xuyên nổ bùm một cái, lập tức ngừng trệ. Anh không ngờ cô ấy vì chiều con gái mà đồng ý muốn anh ở lại.

“Ba Xuyên, ba ở lại kể chuyện cổ tích cho con nghe có được không?”

Ánh mắt Nhạc Nhạc mang theo mong chờ nhanh chóng kéo Dương Bách Xuyên trở lại với hiện thực. Sau đó anh mới chậm chạp phản ứng lại: “Được ~”

Hai mẹ con u Dương Ngọc Thanh cùng cười.

Đêm xuống, Nhạc Nhạc nằm ở vị trí giữa giường, Dương Bách Xuyên nằm ở bên trái, u Dương Ngọc Thanh nằm bên phải.

Anh bắt đầu chậm rãi kể chuyện cho con bé.

Những chuyện cổ tích này đối với Dương Bách Xuyên mà nói một chút cũng không khó, thậm chí anh có thể kể một hơi ba ngày liền vẫn không hết chuyện.

u Dương Ngọc Thanh nghiêng mặt, qua sườn má trộm nhìn Dương Bách Xuyên đang nghiêm túc kể chuyện. Thấy con gái cười đến vui vẻ, lòng cô cũng dần ấm áp. Nói đúng hơn là bởi vì bây giờ có một người cùng cô chăm sóc tốt cho con gái, cô mới có thể cảm thấy yên ổn.

Cô không phải là không muốn cho con gái một gia đình hoàn chỉnh.

Chỉ là sau khi trải qua cuộc hôn nhân thất bại với Vương Minh, cô như chim sợ cành cong, không dám tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu. Hơn nữa tuổi cô cũng có chút lớn, còn mang theo một đứa trẻ bên mình cho nên để tìm được người thích hợp rất khó. Bởi vậy cô vẫn luôn trì hoãn chuyện này, mặc kệ ngày tháng cứ thế trôi.

Đối với con gái, u Dương Ngọc Thanh luôn cảm thấy vô cùng áy náy.

Từ ba tháng trước, con gái không ngừng kêu gào đòi ba ba, nội tâm của cô cũng vì vậy mà không thể bình tĩnh.

Hoặc nói cách khác, cô bị Vương Minh dây dưa lại thêm chuyện của con gái khiến cô cảm thấy áp lực

Giờ phút này, nhìn Dương Bách Xuyên và con gái hệt như hình ảnh một gia đình hoàn chỉnh, nội tâm đã lâu rồi không ổn định của cô dần trở nên tĩnh lặng.

Cô mệt mỏi, tâm cũng mệt…

Mặc dù biết việc Dương Bách Xuyên giả làm ba con bé sớm muộn gì cũng kết thúc. Nhưng cô vẫn hy vọng giấc mộng này kéo dài một chút.

Bất tri bất giác u Dương Ngọc Thanh đã chìm vào giấc ngủ, cô ngủ thật yên ổn. Đây cũng là sự tin tưởng tuyệt đối của cô đối với Dương Bách Xuyên, không hề có một chút phòng bị.

Bởi vì sau khi tiếp xúc, cô biết Dương Bách Xuyên là một học sinh đơn thuần chất phác.

Mới đầu, Dương Bách Xuyên có chút hoảng loạn khi nằm trên giường kể chuyện cho Nhạc Nhạc, dần dà anh phát hiện u Dương Ngọc Thanh không có phản ứng gì khác cho nên lập tức yên tâm.

Không lâu sau anh phát hiện cô ấy đã ngủ rồi, ngủ đến say sưa an ổn. Mà Nhạc Nhạc bên cạnh cũng đã chìm vào giấc mộng, tận bấy giờ anh mới dừng lại.

Dương Bách Xuyên trộm nhìn u Dương Ngọc Thanh đang ngủ say, trong lòng thật ra đang kích động. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nằm cùng cô trên một chiếc giường, dù cho bây giờ anh chỉ giúp cô dỗ đứa trẻ.

Nhưng lòng anh vẫn vô cùng vui vẻ.

Toàn trường học đều biết u Dương Ngọc Thanh là một nữ thần, một mỹ nhân trí thức cổ điển nổi danh văn tĩnh. Cô còn là người mà lòng Dương Bách Xuyên tôn kính nhất.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Dương Bách Xuyên thật sự muốn cám ơn sư phụ. Nếu không phải ông ấy giúp anh tu luyện tu chân, anh sẽ không khác gì một người bình thường, không có thính lực hơn người sao có thể được giúp đỡ u Dương Ngọc Thanh. Được mặc áo choàng tắm của cô, còn được cùng cô nằm chung trên một chiếc giường.

Đêm nay Dương Bách Xuyên không tiếp tục tu luyện. Anh tắt đèn. Trong đêm đen, anh cảm thấy vui vẻ vì có thể bảo vệ mẹ con u Dương Ngọc Thanh.

Đồng hồ khẽ điểm, u Dương Ngọc Thanh đột nhiên trở mình, áo ngủ bị kéo lên lộ ra cẳng chân trắng nõn.

Miệng lưỡi Dương Bách Xuyên đột nhiên khô nóng, bàn tay vội vàng kéo chăn đắp lên cho cô, trong bụng không ngừng tự nhủ tội lỗi tội lỗi. Anh dời tầm mắt ra xa, đối với cô anh vẫn chỉ dám đứng xa nhìn chứ không dám khinh nhờn quá đáng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ đánh gục.

Sáng này hôm sau, anh bị một mùi thức ăn thơm nức đánh thức. Dương Bách Xuyên mở to mắt đã trông thấy Nhạc Nhạc đang ngủ say bên cạnh. u Dương Ngọc Thanh thì sớm đã không thấy bóng dáng, vừa khéo bên bếp truyền tới tiếng động hẳn là cô đang nấu đồ ăn sáng.

Nhấc chân nhẹ nhàng xuống khỏi giường, mặc quần áo xong xuôi anh đi vào toilet. Vào đến bên trong, anh mới phát hiện ra cái nội y ngày hôm qua của u Dương Ngọc Thanh đã không thấy. Mà trên bệ rửa mặt đã để sẵn một chiếc bàn chải đánh răng và một khăn mặt mới.

Không cần hỏi, Dương Bách Xuyên cũng đoán được là u Dương Ngọc Thanh chuẩn bị cho mình. Đáy lòng anh không khỏi thầm nghĩ: “Cô u Dương thật là cẩn thận ~”

Dương Bách Xuyên rửa mặt xong xuôi liền bước ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy u Dương Ngọc Thanh bưng đồ ăn đi ra từ phòng bếp.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên, cô cười rạng rỡ: “Mau tới đây ăn sáng. Lát nữa em còn đi học, đừng để đến muộn.”

Dương Bách Xuyên theo bản năng mà hỏi: “Cô u Dương không tới TSo?”

“Hôm nay cô xin nghỉ. Chiều nay cô đưa Nhạc Nhạc về nhà bố mẹ mình, ngày mai mới tới trường học.”

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết. Tối hôm qua u Dương Ngọc Thanh đã nói qua, Nhạc Nhạc tạm thời gửi ở nhà ông bà ngoại, cuối tuần cô mới có thể đón con bé tới đây hai ngày. Căn hộ này vốn dĩ là của một người bạn của cô, bởi vì họ ra nước ngoài nên cho u Dương Ngọc Thanh mượn ở tạm.

Trên bàn cơm hai người đều yên lặng không nói chuyện, chỉ chuyên chú ăn cơm. Dương Bách Xuyên ăn rất nhanh, chỉ ba lần gắp đã ăn xong bát cơm, anh liền đứng dậy: “Cô u Dương, em xin phép đi trước.”

“Được. Cô tiễn em ~” u Dương Ngọc Thanh cũng đứng dậy, đi tới mở cửa cho Dương Bách Xuyên.

Đã đi tới gần cửa, Dương Bách Xuyên muốn nói với cô điều gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nên nói gì.

Lúc anh ra khỏi cửa, chợt thấy u Dương Ngọc Thanh hô lên một tiếng: “Đợi đã!”

Dương Bách Xuyên theo bản năng dừng bước, quay người lại: “Cô giáo, sao vậy?”

“Cổ áo em bị nhăn rồi ~” vừa nói, u Dương Ngọc Thanh vừa tiến lên một bước duỗi tay vuốt lại cổ áo cho Dương Bách Xuyên.

Lúc cô chỉnh áo cho anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người u Dương Ngọc Thanh truyền thẳng tới xoang mũi Dương Bách Xuyên. Khoảng cách chiều cao của hai người cũng chênh lệch, Dương Bách Xuyên chỉ cần hơi cúi xuống liền nhìn thấy thứ bên trong lớp áo của cô giáo.

Trong nháy mắt, cả người anh lập tức nóng lên như lửa đốt.

Đối mặt với nữ thần như thế này khiến anh có cảm giác cô ấy giống như…chị gái nhà bên cạnh~

Trong lòng anh sinh ra một loại xúc động muốn ôm lấy u Dương Ngọc Thanh.

Trên thực tế, đầu anh nóng lên, bàn tay cũng vươn sang ôm chầm nữ thần vào lòng.

u Dương Ngọc Thanh bị hành động đột ngột của Dương Bách Xuyên là cho giật mình. Nhưng khi cả người bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào trong lồ ng ngực, cô mạc danh cảm thấy an toàn.

Lý trí nói với cô không thể cùng Dương Bách Xuyên làm như vậy, cũng không được cùng anh sinh ra bất cứ tạp niệm gì, cô chỉ coi Dương Bách Xuyên là em trai. Nhưng từ trong sâu thẳm trái tim cô lại nói cho cô biết, cô yêu thích cảm giác này.

Vào lúc đại não đang không ngừng giằng co, cơ thể u Dương Ngọc Thanh cũng không động đậy, tuỳ ý để Dương Bách Xuyên ôm vào trong ngực.

Mà Dương Bách Xuyên hiển nhiên cảm nhận được sự run rẩy của cô. Nhưng cô không hề đẩy anh ra.

Dĩ nhiên Dương Bách Xuyên cũng yêu thích cảm giác được ôm u Dương Ngọc Thanh vào lòng như thế này. Anh cúi đầu, theo bản năng hôn xuống môi mềm của cô ấy.

Cả người u Dương Ngọc Thanh nhũn ra, trơ mắt nhìn khuôn mặt Dương Bách Xuyên ngày càng lại gần.

Cô muốn tránh, nhưng tốc độ của Dương Bách Xuyên quá nhanh, trong chớp mắt môi mỏng của anh đã đặt lên môi cô.

“Ầm ầm ~”

Não bộ u Dương Ngọc Thanh nổ tung như pháo hoa, lập tức rơi vào trống rỗng.

Nhưng Dương Bách Xuyên lại giống như chuồn chuồn đạp nước, rất nhanh đã buông cô ra, mặt đỏ tai hồng lắp bắp: “Cô u Dương, xin lỗi. Là do em không khống chế được.”

Nói xong chữ cuối cùng, anh giống như tên trộm làm việc xấu bị chủ nhà bắt được, nhanh chóng xông ra cửa chạy mất. u Dương Ngọc Thanh nghe thấy trong lời nói của anh hàm chứa cả sự khẩn trương hoảng hốt.

Chờ tới khi cô hồi phục tinh thần, Dương Bách Xuyên đã sớm không thấy bóng dáng.

Là một người từng trải, cô biết Dương Bách Xuyên đây là tuổi trẻ hưng thịnh. Cô lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Dương Bách Xuyên. u Dương Ngọc Thanh khẽ bật cười. Tâm tình cô rất tốt, nụ cười trên mặt lại thêm sán lạn. Cô đưa tay khẽ sờ nơi mình và Dương Bách Xuyên vừa thân mật rồi mới tiến vào phòng ngủ xem con gái.

Trên đường lớn, Dương Bách Xuyên thở hổn hển. Vừa rồi anh chạy một mạch từ tiểu khu nhà u Dương Ngọc Thanh đến một đoạn xa mới dừng lại.

Nhưng mà chính anh cũng không hiểu được, vừa rồi bản thân lại dám lớn mật không chỉ ôm cô giáo u Dương, mà còn hôn cô ấy một cái.

Liệu cô ấy có nổi giận không nhỉ?

Có khi nào từ nay về sau cô ấy sẽ không để ý đến mình nữa?

Nếu cô ấy giận thì phải làm sao bây giờ?

Mình thật là đáng chết, tại sao lại làm ra hành động như vậy với cô u Dương cơ chứ?

Xúc động chính là ma quỷ mà!

Dọc theo đường đi, anh lo lắng thấp thỏm, không ngừng suy nghĩ tới việc u Dương Ngọc Thanh sẽ chỉ trích mình. Cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn lê lết về tới được trường học.

Vào phòng học, Dương Bách Xuyên đi thẳng tới chỗ ngồi. Đột nhiên mũi anh ngửi thấy một mùi vị rất lạ.

Là mùi của nướ© ŧıểυ.

Bỗng nhiên Dương Bách Xuyên như nhớ ra cái gì, vội vã xoay người lại nhìn, những lo lắng đối với u Dương Ngọc Thanh lập tức bị anh vứt ra sau đầu.

Cái mũi hít hít vài cái, Dương Bách Xuyên chợt cười ầm lên.

Mùi nướ© ŧıểυ này quả thực từ trên người ba kẻ trong lớp, đúng là Tề Đại Băng bê đê và hai bạn nữ cùng học.

Anh nhớ rõ ngày hôm qua anh cố ý nói với tên bê đê nướ© ŧıểυ có thể dưỡng da, vốn dĩ là nói hươu nói vượn.

Không nghĩ tới tên bê đê này lại tin là thật, không chỉ dùng nướ© ŧıểυ rửa mặt mà còn kéo theo hai bạn nữ cùng làm.

Này…quả thực.

Dương Bách Xuyên cảm thấy mình đã xem nhẹ chuyện ưa thích làm đẹp của đám nữ sinh. Thế mà lại có người thật sự dùng nướ© ŧıểυ rửa mặt. Cũng không biết có phải ba người bọn họ dùng chung một bãi nướ© ŧıểυ không nữa.

Nhìn xem biểu hiện của ba người này, quả thực nên hình dung bằng hai từ đáng sợ.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên thêm kiên định, phải sớm đem > điều chế ra thành mỹ phẩm mới được.

Chờ ngày mai đi. Sáng mai không có tiết học, anh sẽ trực tiếp đi hiệu thuốc mua dược liệu về làm thí nghiệm.

Tuy rằng trên cơ thể ba người kia có dùng nước hoa, người bình thường sẽ không ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ. Nhưng Dương Bách Xuyên lại là ngoại lệ, ai bảo anh là truyền nhân của Tán Tiên cơ chứ?

Khướu giác nhạy gấp vạn lần người bình thường, cho nên chỉ cần thoáng qua anh đã ngửi thấy mùi trên mặt ba người họ.

Lúc này, bê đê nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi tới, ngón tay thon dài khẽ nhịp bước tới, nhỏ giọng nói: “Dương Bách Xuyên, phương thuốc hôm qua cậu nói với tôi hình như là có tác dụng rồi. Hôm nay tôi sờ lên da thấy tốt lên không ít ~”

“Phốc, ha ha ha ~” Dương Bách Xuyên nghe bê đê nói xong liền không nhịn được mà cười ra nước mắt mãi một hồi lâu sau mới ngừng được.

“Chết, bê đê à, sao người cậu đầy mùi nướ© ŧıểυ vậy? Tránh xa tôi ra một chút. Nướ© ŧıểυ của chính cậu sao có thể thay thế mỹ phẩm được. Da của cậu vẫn như cũ thôi. Về sau con mẹ nó đừng dùng nướ© ŧıểυ rửa mặt nữa, một mùi thật kinh tởm. Cậu muốn tôi sau này mẹ nó làm sao đi học được. Chẳng phải sẽ bị cậu ám mùi cho đến chết, ha ha~”

Tiếng Dương Bách Xuyên có chút to, bởi vậy bạn học xung quanh gần như là đều nghe thấy được. Tất cả đột nhiên ồn ào hẳn lên, xung quanh bắt đầu có người chỉ trỏ cười nhạo tên bê đê. Mà hai cô gái bênkia cũng sa xẩm mặt mũi. Các cô ấy cuối cùng cũng hiểu ra, ngày hôm qua rõ là Dương Bách Xuyên lừa tên bê đê. Đáng thương cho các cô lại tin đó là sự thật. Cho nên trong lòng họ bắt đầu nguyền rủa Dương Bách Xuyên cả trăm lần.

Bê đê nghe Dương Bách Xuyên nói xong, ngón tay như hoa lan khẽ hếch lên, tức giận tới mức dậm chân tại chỗ: “Dương Bách Xuyên, tôi… tôi hận cậu, hừ ~ “ bộ dạng y như một oán phụ bị vứt bỏ.

Chương 17: Bình sứ giả đụng phải người anh em

Ngón tay thon của bê đê thật sự làm cho Dương Bách Xuyên chịu không nổi, nhìn bộ dáng oán hận của anh ta, anh cũng không đành lòng giở trò với anh ta nữa.

Anh mỉm cười nói: “Bê đê, ông đây đảm bảo với cậu vài ngày nữa nhất định sẽ cho cậu một thứ có thể làm đẹp nhan sắc, cậu tạm dừng dùng nướ© ŧıểυ con trai rửa mặt đi!”

Bê đê nghe được lời của Dương Bách Xuyên, ánh mắt lại bắt đầu sáng lên, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, ở trong lòng anh ta luôn luôn tin tưởng Dương Bách Xuyên có phương thuốc làm đẹp, bởi vì làn da của Dương Bách Xuyên thật sự là quá tốt, thậm chí còn mịn màng hơn cả con gái rất nhiều.

“Dương Bách Xuyên, cậu đừng hòng lừa bà đây, nếu cậu dám lừa tôi… Tôi sẽ hận cậu suốt đời.”

“Không lừa cậu, mau cút đi, nghe cậu nói chuyện toàn thân tôi đều thấy khó chịu.”

Dương Bách Xuyên giống như đuổi ruồi nhặng làm cho bê đê cút đi.

Mà bê đê cũng không tức giận, anh ta không hề để ý đến việc bị bạn học trong lớp khinh thường, dù sao chỉ cần đối xử với anh ta như nữ sinh là được, nếu như ai đối xử với anh ta như nam sinh, ngược lại anh ta sẽ trở mặt.

Sau khi bê đê đi khỏi, Dương Bách Xuyên cũng ngồi xuống, trong đầu bắt đầu nghĩ đến phương thuốc.

Đối với chuyện kiếm tiền, trong lòng anh càng ngày càng gấp gáp, điều kiện sống của bà nội và em gái trong nhà nhất định phải cải thiện.

Mặc dù sau khi anh đi học đại học, học phí và các chi phí khác đều là tự kiếm được, không có xin tiền của bà nội nữa.

Nhưng Dương Bách Xuyên biết bà nội nuôi dưỡng anh và em gái vô cùng không dễ dàng, anh học đại học chính là hy vọng của bà nội, cho nên anh lấy thành tích đứng đầu toàn huyện, thi đậu đại học…

Ngay lúc trong đầu Dương Bách Xuyên nghĩ đến bà nội và em gái thì điện thoại di động trong túi truyền đến tiếng chuông, lấy điện thoại di động ra nhìn, trên mặt Dương Bách Xuyên vui vẻ đi ra ngoài nghe điện thoại.

Người gọi đến là anh em Lưu Tích Kỳ lớn lên từ nhỏ của anh, hai người đã chơi với nhau từ tiểu học đến trung học.

Năm học lớp 11, Lưu Tích Kỳ vốn đã ngưỡng mộ quân nhân từ nhỏ nên bỏ học để tham gia quân đội. Lúc Dương Bách Xuyên đang học đại học năm nhất, Lưu Tích Kỳ đã rời khỏi quân ngũ và bắt đầu ra ngoài dốc sức làm ăn.

Anh ta cũng ở thành phố kinh đô cũ nhưng là ở trung tâm thành phố, còn trường học của Dương Bách Xuyên lại ở khu mở rộng, khoảng cách hai người tương đối xa.

Trong thời gian đi học, Lưu Tích Kỳ biết hoàn cảnh của Dương Bách Xuyên, mỗi tháng đều sẽ đến thăm Dương Bách Xuyên một hai lần, trước khi đi, anh ta đều sẽ âm thầm để lại cho Dương Bách Xuyên ba trăm năm trăm tiền sinh hoạt.

Phải biết rằng, sau khi Lưu Tích Kỳ đi chuyên nghiệp đã làm bảo vệ cho một công ty niêm yết, tiền lương cũng cao hơn bảo vệ bình thường một chút, cũng mới hơn bốn ngàn.

Số tiền này anh ta còn phải gửi tiền sinh hoạt cho gia đình, anh ta còn có em trai, em gái và một chị gái nữa, đều là người nông thôn, gia cảnh đều không khá giả gì, bản thân còn hút thuốc, mỗi lần ít nhất đều cho Dương Bách Xuyên ba trăm năm trăm, đây chẳng khác nào đang hạn chế cuộc sống của anh ta.

Sau khi Dương Bách Xuyên phát hiện thì sống chết cũng không lấy, trái lại bị Lưu Tích Kỳ mắng một trận. Theo lời anh ta nói, ông đây hiện giờ là người đi làm có lương, kiểu gì cũng không chết đói, nhưng cậu hiện tại là sinh viên, nhiều cái cần dùng đến tiền, ở thành phố lớn mà không có tiền thì phải chịu đói, đến lúc đó lại tìm tôi hỏi tiền, tôi sẽ rất áy náy với cậu.

Lúc ấy Dương Bách Xuyên vừa mới lên đại học cũng cần tiền nên không nói nhiều, trong lòng chỉ âm thầm ghi nhớ phần ân tình này, sau khi lên năm hai đại học sẽ tự mình làm việc bán thời gian kiếm tiền, sau đó còn trả lại một phần tiền cho Lưu Tích Kỳ, kết quả lại bị mắng đến nỗi máu chó phun trào.

Hôm nay nhìn thấy Lưu Tích Kỳ gọi điện thoại, đã hai tháng không gặp mặt, Dương Bách Xuyên thật sự có chút nhớ cậu nhóc này, vốn định cuối tuần này sẽ đi thăm anh ta.

Nhận điện thoại, anh cười nói: “Này, Thiết Đản, ông đây còn định cuối tuần này đi thăm cậu, gần đây thế nào rồi?”

Thiết Đản là tên tục của Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên từ nhỏ đã gọi anh ta như vậy.

Trong điện thoại, giọng Lưu Tích Kỳ có chút trầm thấp nói: “Nhóc Xuyên, cậu có tiền trong tay không?”

“Có người vừa nghỉ việc ở quán bar cộng thêm tiền thưởng có một vạn, cậu cần bao nhiêu, trong nhà có chuyện gấp cần dùng sao?”

Nghe Lưu Tích Kỳ hỏi tiền, Dương Bách Xuyên không hỏi nhiều, nói thẳng mình có bao nhiêu, trong túi có một vạn đồng kiếm được từ thủ đoạn lừa gạt vẫn chưa động đến.

“… Ừm ~ cho tôi mượn hết một vạn đi.” Lưu Tích Kỳ hàm hồ nói một câu qua điện thoại.

Anh ta hàm hồ trả lời cùng với giọng điệu trầm thấp vừa rồi, làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy không đúng lắm.

Với sự hiểu biết của anh đối với Lưu Tích Kỳ, người này chắc chắn là gặp phải chuyện gì rồi, hơn nữa còn là chuyện khó giải quyết, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi tiền một cậu học sinh như anh.

Hơn nữa, Lưu Tích Kỳ từng đi lính, có tác phong kiên cường của quân nhân, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ ăn nói hàm hồ.

Lưu Tích Kỳ trong điện thoại hôm nay vô cùng trầm thấp.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi thẳng.

“Không sao đâu~ cậu chuyển tiền vào thẻ cho tôi nhé, sau này tôi sẽ trả lại cậu.” Nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại giống như sợ Dương Bách Xuyên sẽ truy vấn.

Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút.

Lúc này, Dương Bách Xuyên lập tức nhíu mày, anh biết Lưu Tích Kỳ chắc chắn đã xảy ra chuyện, tên này chưa bao giờ cúp điện thoại như vậy, hoàn toàn không phải phong cách của anh ta, hôm nay anh ta quá khác thường.

Cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên quyết định hôm nay sẽ trốn tiết đi thăm Lưu Tích Kỳ, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy.

Tiền vẫn đang ở trên người, cũng không định chuyển tiền qua thẻ cho Lưu Tích Kỳ mà trực tiếp đưa qua thử xem rốt cuộc anh ta có gặp chuyện gì không.

Làm anh em tốt, Lưu Tích Kỳ gặp chuyện anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Dương Bách Xuyên trực tiếp bắt xe đến công ty chỗ Lưu Tích Kỳ làm việc.

Đến cửa công ty chỗ Lưu Tích Kỳ làm việc, Dương Bách Xuyên lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho anh ta.

Nhưng điện thoại lại không có ai nghe máy, điều này làm cho Dương Bách Xuyên càng thêm lo lắng.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy, ở sảnh chính trong cao ốc mà Lưu Tích Kỳ làm việc có một đám người, hình như đang cãi nhau chuyện gì đó.

Sau một khắc, trong lòng anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo và bước nhanh lao vào sảnh chính.

Vừa rồi anh nhìn thấy một gã trung niên mập mạp hói đầu, đang chỉ ngón tay vào mặt người anh em Lưu Tích Kỳ của mình mà mắng chửi.

Dương Bách Xuyên đi vào, trong sảnh chính, Lưu Tích Kỳ đang nắm chặt hai tay, mặt đỏ tới mang tai, đứng đối diện anh ta là một gã mập mạp hói đầu khoảng bốn mươi tuổi và một thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Bên cạnh Lưu Tích Kỳ là một gã trung niên mặc âu phục, đang nói chuyện với gã trung niên mập mạp và cậu thanh niên kia.

Trên mặt đất còn có một chiếc bình sứ Thanh Hoa bị vỡ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Bách Xuyên đoán được đại khái câu chuyện.

Chắc là người anh em Lưu Tích Kỳ của mình không biết vì sao đã làm vỡ bình sứ Thanh Hoa trên mặt đất, mà đối phương có thể là đang yêu cầu bồi thường.

Bình sứ Thanh Hoa là đồ cổ, nếu như thật sự là đồ cổ thì giá trị đúng là không phải Lưu Tích Kỳ có thể bồi thường.

Chẳng trách anh ta lại gọi điện thoại vay tiền mình, có lẽ là bị ép không còn cách nào khác.

Sau khi Dương Bách Xuyên tới gần, nghe được gã trung niên mập mạp nói: “Mẹ nó, hơn một vạn đồng? Con mẹ nó, cậu đang đùa tôi đấy à? Đây là bình sứ Thanh Hoa đời Tống, hơn nữa còn là cống phẩm, giá trị hơn ba mươi vạn đấy biết chưa? Bồi thường cho tôi hơn một vạn đồng? Cậu đang đùa sao?”

Sau khi nói xong, gã trung niên hói đầu nhìn thanh niên bên cạnh và nói: “Vị này là cậu Tống đã ký hợp đồng mua hàng với tôi, bây giờ cậu đã làm vỡ của tôi, cậu nói làm thế nào để giải thích cho cậu Tống đây?

Hiện tại đã không còn là tổn thất của một mình tôi, còn là tổn thất của cậu Tống, không nói nhiều, bồi thường bốn mươi vạn thiếu một phần cũng không được.”

Tên trung niên hói đầu kia đã làm lớn sự việc gấp vô số lần, giống như trời sắp sập vậy.

Lúc này thanh niên mập mạp bị tên hói đầu kia nói trở thành cậu Tống, thản nhiên mở miệng nói: “Tổng giám đốc Trương, thế này đi, tôi thấy người anh em này vừa rồi cũng không phải cố ý, hơn nữa, mặc dù tôi đã ký kết hợp đồng mua hàng với ông, nhưng dù sao vẫn chưa có giao dịch.

Tuy là có thể sẽ làm mất lòng người mà tôi hứa đã tặng quà, nhưng cũng không phải chuyện to tát gì, người anh em này thoạt nhìn cũng không phải là người giàu có gì, chỉ là một bảo vệ tòa nhà mà thôi, ông đòi anh ta bốn mươi vạn, vậy không phải là ép chết người ta sao?

Thế này đi, cho tôi một chút mặt mũi, tôi thấy để người anh em này bồi thường mười vạn đồng coi như xong. Tổng giám đốc Trương, ông cũng là người có tiếng tăm, nếu thật sự để cho người anh em này bồi thường bốn mươi vạn, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười Tổng giám đốc Trương đấy, ông thấy thế nào?”

“Được, hôm nay tôi sẽ cho cậu Tống chút mặt mũi, mười vạn thì mười vạn đi, coi như tôi làm từ thiện.” Người đàn ông trung niên hói đầu im lặng sau đó đồng ý.

Lúc này cậu Tống lại nhìn về phía Lưu Tích Kỳ và trung niên mặc âu phục bên cạnh anh ta nói: “Quản lý Tưởng, người anh em này là cấp dưới của anh, tôi cũng nói đến nước này rồi, hai người thấy thế nào? Cứ bồi thường cho Tổng giám đốc Trương mười vạn đồng đi!”

“Tôi chỉ có thể lấy ra một vạn sáu, còn một vạn đồng tôi phải mượn đến người anh em của tôi, đợi lát nữa cậu ấy sẽ đưa tới, mười vạn đồng tôi nhận, nhưng tôi không thể thoáng cái kiếm ra mười vạn đồng được, cho tôi chút thời gian để tôi đi xoay tiền.” Lưu Tích Kỳ trầm giọng đồng ý.

Lúc này, cậu Tống lại nhìn thoáng qua quản lý Tưởng.

Quản lý Tưởng cắn răng nói: “ Ông Trương, cậu Tống, hai người yên tâm, số tiền còn lại tôi sẽ gom đủ, xin hai người cho tôi hai tiếng đồng hồ.”

“Được, vậy anh nhanh lên đi, chúng tôi còn phải đến hội đấu giá nữa, chỉ chờ hai người được hai giờ thôi.” Cậu Tống nói.

“Trung đội trưởng…” Lưu Tích Kỳ cảm động lên tiếng.

“Được rồi, cậu là lính của tôi, mãi mãi là thế, chuyện tiền bạc cậu đừng quan tâm, để tôi đi nghĩ cách, nếu đã làm vỡ đồ đạc của người ta, chúng ta phải bồi thường chuyện này là chuyện rất bình thường.” Quản lý Tưởng nói.

Nghe đến đây, Dương Bách Xuyên hiểu rõ tất cả mọi chuyện, anh chán ghét gã trung niên mập mạp hói đầu dám mắng chửi người anh em của mình, đồng thời, Dương Bách Xuyên cũng vui vì người anh em Lưu Tích Kỳ có thể có một trung đội trưởng như vậy.

Chuyện công việc của Lưu Tích Kỳ, anh ta cũng chưa từng nói qua với anh, hiện tại xem ra là người quản lý Tưởng này, cũng là trung đội trưởng của Lưu Tích Kỳ đã được sắp đặt.

Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Dương Bách Xuyên thu hết cuộc nói chuyện của bọn họ vào trong mắt, sau đó nhìn bình sứ vỡ vụn trên mặt đất, sau đó anh nheo mắt lại, trong lòng cười lạnh.

Lúc này quản lý Tưởng đã chuẩn bị xoay người rời khỏi đi xoay tiền, lại bị Dương Bách Xuyên tiến lên ngăn cản nói: “Quản lý Tưởng, khoan hãy vội đi.”

“Nhóc Xuyên~” Sau khi Lưu Tích Kỳ nhìn thấy Dương Bách Xuyên trong ánh mắt hiện lên sự cảm động, anh ta người anh em này sẽ tự mình đến.

“Người này là?” Quản lý Tưởng dừng bước hỏi Lưu Tích Kỳ.

“Trung đội trưởng, người này chính là người anh em Dương Bách Xuyên lớn lên từ nhỏ với tôi.” Lưu Tích Kỳ vội vàng giới thiệu.

Dương Bách Xuyên tiến lên bắt tay quản lý Tưởng: “Xin chào quản lý Tưởng, tôi tên là Dương Bách Xuyên, là anh em tốt của Thiết Đản.”

Sau khi hai người bắt tay, Dương Bách Xuyên mới quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tích Kỳ nói: “Mẹ nó, Lưu Thiết Đản, cậu có xem tôi là anh em không vậy? Gặp chuyện sao không nói với tôi?”

“Tôi…” Vẻ mặt Lưu Tích Kỳ vừa cảm động vừa xấu hổ.

Thật ra Dương Bách Xuyên đương nhiên biết tại sao Lưu Tích Kỳ không nói với mình, là sợ ảnh hưởng đến việc học tập của anh.

Lúc này gã trung niên mập mạp hói đầu ở một bên trầm giọng tức giận hét lên: “Này này này, tôi nói cho các người biết, mẹ nó, mấy người muốn ôn lại chuyện cũ thì phải bồi thường đồ cho ông đây trước rồi nói tiếp, tôi và cậu Tống cũng không có thời gian lãng phí ở đây.”

Dương Bách Xuyên đột nhiên xoay người, giơ tay đánh một cái bạt tai lớn vào gã trung niên mập mạp hói đầu.

“Bốp~”

“Ôi chao~” Gã mập mạp hói đầu kêu thảm thiết, lập tức bị Dương Bách Xuyên tát ngã xuống đất.

“Bồi thường ông nội nhà ông, bình sứ giả đụng phải người anh em của tôi, mẹ nó, ông chán sống rồi sao!” Sau khi Đánh xong, vẻ mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm gã mập mạp hói đầu chửi rủa.

Một bạt tai bất thình lình này của anh khiến sảnh chính đều sợ ngây người.

Chương 18

“Bồi thường ông nội nhà ông, bình sứ giả đụng phải người anh em của tôi, mẹ nó, ông chán sống rồi sao!” Sau khi Đánh xong, vẻ mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm gã mập mạp hói đầu chửi rủa.

Một bạt tai bất thình lình này của anh khiến sảnh chính đều sợ ngây người.

Trong ánh mắt cậu Tống ở một bên hiện lên vẻ hoảng sợ, lập tức giận tím mặt: “Ở đâu ra thằng nhà quê này thế, dám đánh Tổng giám đốc Trương, cậu có tin tôi để cậu ăn không được không?”

Tưởng Chấn cũng bị hành động của Dương Bách Xuyên làm hoảng sợ, anh ấy là bảo vệ trưởng của tòa nhà này, nơi này là công ty chi nhánh đấu giá của tập đoàn Triệu Thị đứng đầu giới kinh doanh Hoa Hạ, người ra vào đều là nhân vật không giàu thì quý.

Hôm nay người anh em Lưu Tích Kỳ cấp dưới của anh ấy không cẩn thận đụng ngã Tổng giám đốc Trương này còn làm vỡ bình sứ Thanh Hoa cổ trong tay ông ta, người ta yêu cầu bồi thường không có gì đáng trách.

Trong mắt Tưởng Chấn không mất lòng khách hàng là tốt nhất, nếu đồ cổ trị giá ba mươi vạn nhưng người ta yêu cầu bồi thường mười vạn rồi, dù sao cũng không làm khó, cứ xoay tiền là xử lý xong rồi.

Không ngờ Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện, vừa mới đến đã tát ông ta một bạt tai, lần này trong lòng Tưởng Chấn thống khổ, thầm nghĩ: “Chuyện này có thể kết thúc thế nào đây?’

Anh ấy hoàn toàn không ngờ Tổng giám đốc Trương hói đầu và cậu Tống này là lừa đảo?

Bởi vì hai người ăn mặc rất lịch sự, quần áo từ trên xuống dưới đều có giá trị không nhỏ, chút khả năng nhìn nhận này Tưởng Chấn vẫn có, không ngờ sẽ là lừa đảo hoặc là đụng phải bình sứ giả.

Dương Bách Xuyên lên tiếng nói hai người này cầm bình sứ giả?

Điều này khiến trong lòng Tưởng Chấn nổi lên gợi sóng, không thể nào, thật sự chưa từng thấy qua người nào dám l tòa nhà đấu giá Triệu Thị giở trò lừa gạt.

Nhất định là Dương Bách Xuyên không muốn bồi thường nên cố ý quấy rối, ngẫm lại cũng phải, mười vạn đồng đối với Lưu Tích Kỳ mà nói thật sự không phải là một con số nhỏ, làm anh em với Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên đương nhiên không muốn để cho anh em của mình bỏ ra số tiền này, cậu ta tát Tổng giám đốc Trương chỉ là muốn gây chuyện sao?

Trong lòng Tưởng Chấn khổ sở nghĩ, vội vàng đi lên chuẩn bị giải thích, không thể làm lớn chuyện này được, nhưng anh ấy còn chưa kịp mở miệng, Dương Bách Xuyên lại làm ra một hành động suýt chút nữa làm cho anh ấy ngất xỉu, trong lòng hét lớn không xong rồi, lúc này chén cơm không giữ được nữa rồi.

Chỉ thấy Dương Bách Xuyên đột nhiên dùng một chân đạp lên người cậu Tống.

“Nhà quê ông nội mày, hai tên lừa đảo chết tiệt, còn dám giả vờ vô tội~” Dương Bách Xuyên dùng một chân đá vào người cậu Tống, vẫn chưa hết giận nên đi tới đạp thêm phát nữa.

“A~” Cậu Tống kêu thảm thiết.

“Mẹ nó, còn bày đặt cậu Tống? Thật sự chưa từng thấy qua kẻ lừa đảo làm cậu ấm, tôi khinh ~ cầm đồ dỏm mấy chục đồng đến làm bình sứ giả còn chưa tính, mẹ nó, còn dám đụng vào người anh em của tôi, xem hôm nay tôi không gϊếŧ chết hai đứa cháu chúng mày.”

Dương Bách Xuyên vừa mắng chửi vừa đấm đá không ngừng, không chịu buông tha.

Lúc này Tưởng Chấn và Lưu Tích Kỳ mở to hai mắt nhìn, vội vàng tiến lên giữ chặt Dương Bách Xuyên.

“Nhóc Xuyên, bình hoa này thật sự là đồ giả sao?” Nghe được lời người anh em nói, Lưu Tích Kỳ không khỏi lên tiếng, không biết tại sao trong lòng anh ta thoáng cái đã thoải mái hơn rất nhiều. Anh ta vô cùng tin tưởng Dương Bách Xuyên, anh ta biết người anh em này có phải đang làm bậy hay không, anh làm việc một là một, hai là hai, chưa bao giờ làm loạn.

“Người anh em Dương… Thật sự là đồ giả sao?” Tưởng Chấn cũng lên tiếng, anh ấy vừa mới nhìn thấy trong ánh mắt Tổng giám đốc Trương và cậu Tống hiện lên vẻ hoảng sợ, lúc này mới có chút tin tưởng Dương Bách Xuyên.

“Thằng nhóc kia, mày chờ đó, tao sẽ khiến cho mày phải hối hận, mấy người ỷ đông hϊếp yếu, mọn nợ này tao sẽ quay lại tính sổ, chúng ta đi thôi.” Cậu Tống đứng dậy khỏi mặt đất, lập tức cùng với Tổng giám đốc Trương hói đầu bỏ đi.

“Tao để cho chúng mày đi sao?” Dương Bách Xuyên chắn ở trước mặt hai người.

“Mày… Chuyện bình hoa bọn tao không truy cứu nữa, tránh ra, mẹ nó, nếu không tao sẽ gϊếŧ chết mày đấy.” Giờ phút này, sắc mặt cậu Tống rất hoảng loạn.

Mà Dương Bách Xuyên lại nở nụ cười, thật ra vừa rồi anh chỉ lừa gạt một chút, không ngờ hai người này thật sự là lừa đảo.

Trước đó, anh nhìn thấy bình sứ Thanh Hoa bị phá vỡ trên mặt đất, liếc mắt thoáng cái đã nhìn ra là đồ giả, là sinh viên khoa lịch sử, phân biệt đồ cổ cũng là môn tự chọn anh từng học qua, nhưng Tổng giám đốc Trương và cậu Tống có phải là lừa đảo hay không, lúc đầu anh không thể xác định.

Nhưng quan sát lời nói và cử chỉ của hai người này, anh phát hiện mỗi lần Tổng giám đốc Trương hói đầu muốn nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ nhìn cậu Tống, mà tên cậu Tống này lại ra mặt chủ động giảm giá đồ cổ trị giá hơn ba mươi vạn xuống còn mười vạn đồng, nói ra cũng là hợp tình hợp lý.

Ngược lại còn có thể làm cho Lưu Tích Kỳ cảm ơn anh ta!

Có một điểm quan trọng hơn là, Dương Bách Xuyên thấy hai người này lúc nói chuyện đều sẽ giống như tình nhân liếc mắt đưa tình với nhau.

Hai người đàn ông liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt sáng lên, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.

Dương Bách Xuyên đọc kỹ lịch sử, phân tích tính cách nhân vật kết hợp với đủ loại dấu hiệu, đã nhận định hai người là kẻ lừa đảo, cho nên anh tiến lên lập tức ra tay tát, muốn xem phản ứng của bọn họ.

Quả nhiên, sau khi anh nói thẳng ra chuyện bình sứ giả, bất kể là Tổng giám đốc Trương hói đầu hay là cậu Tống đều hiện lên vẻ hoảng loạn trong ánh mắt, tuy là hai người đều che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị Dương Bách Xuyên cẩn thận quan sát nên phát hiện ra.

Bây giờ còn phát ngôn bừa bãi muốn đi ư?

Đây chính là biểu hiện chuyện đã bại lộ nên muốn bỏ chạy đây mà.

Nếu như hai người này không phải kẻ lừa đảo, lúc này trước tiên sẽ báo cảnh sát, bọn họ không báo mà ngược lại chuồn mất.

Cho nên Dương Bách Xuyên chắc chắn một trăm phần trăm bọn họ là kẻ lừa đảo không sai.

Híp mắt chắn trước mặt hai người, ánh mắt của tên cậu Tống kia lộ ra vẻ xấu xa, một tay vươn tới bên hông và lấy một con dao găm ra.

Dương Bách Xuyên nở nụ cười, đây là biểu hiện chó cùng rứt giậu sao ~ anh không hề sợ chút nào đâu.

Trái lại, Lưu Tích Kỳ và Tưởng Chấn kinh hãi: “Cẩn thận ~ Cẩn thận ~”

Lưu Tích Kỳ bước nhanh về phía trước, trở tay đoạt lấy con dao găm trong tay cậu Tống, đột nhiên dùng sức “rắc rắc”, cổ tay của cậu Tống trực tiếp bị Lưu Tích Kỳ bẻ gãy.

“A~”

Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị gϊếŧ từ trong miệng cậu Tống phát ra, nhưng ngay sau đó anh ta lại bị Lưu Tích Kỳ dùng một cú đạp ngã xuống đất.

Lúc cậu Tống bị kéo cánh tay ra, Tổng giám đốc Trương mập mạp hói đầu thấy tình hình không ổn nên đã giậm chân bỏ chạy, lại bị Tưởng Chấn làm vấp ngã xuống đất, mũi bị dập trầy trụa, máu mũi chảy ròng ròng trên mặt đất, kêu la thảm thiết.

Bây giờ tất cả mọi người chắc chắn hai người đàn ông này là kẻ lừa đảo không sai.

“Này, tôi nói nha Thiết Đản, cậu không thể để cho tôi chơi đùa chút sao? Bây giờ tài nghệ của ông đây có thể mạnh hơn cậu đấy.” Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ cười nói, anh vừa mới chuẩn bị ra tay cho cậu Tống này một đấm tàn nhẫn, không ngờ lại bị Lưu Tích Kỳ giành trước.

Đương nhiên, giờ phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, bởi vì anh vừa mới thấy Lưu Tích Kỳ ra tay, tên này thật sự rất có tài. Hơn nữa vừa rồi lúc cậu Tống lấy dao găm ra, anh ta đã không chút do dự chắn trước người mình giống như sợ mình bị thương vậy, vẫn như trước kia.

Từ nhỏ, thể chất của Dương Bách Xuyên đã yếu hơn người khác, cơ thể của Lưu Tích Kỳ lại khỏe mạnh. Lúc còn bé đi đánh nhau, đều do Dương Bách Xuyên hiến kế, còn Lưu Tích Kỳ ra tay, hai người chính là tổ hợp tốt nhất từ tiểu học đánh nhau đến trung học.

“Cậu thì bỏ đi, tôi nói cậu đúng là ngốc mà, người ta lấy dao găm ra cậu còn không biết chạy, sợ đến choáng váng à? Hay là đầu óc bị úng nước?” Lưu Tích Kỳ nghe được lời của Dương Bách Xuyên nói, anh ta không hề khách sáo mắng chửi, vừa rồi trong lòng anh ta thật sự bị bóp đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, sợ Dương Bách Xuyên sẽ bị thương.

“Ha ha, đã nói bây giờ thân thủ của người anh em này còn tốt hơn cậu đấy, sao cậu vẫn không tin chứ?” Dương Bách Xuyên cười ha ha nói, anh biết ở trong mắt Lưu Tích Kỳ anh chỉ là một tên thư sinh yếu đuối.

“Cút đi ~ lần sau đánh nhau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, người ta lấy dao găm ra mà cậu cũng không sợ, việc đi học vẫn thích hợp với cậu hơn.” Vừa rồi, Lưu Tích Kỳ bị dọa sợ không nhẹ nên không có tâm trạng vui vẻ nói chuyện với Dương Bách Xuyên.

“Được rồi, người anh em này sai rồi, tôi nói sự thật cậu cũng không tin.” Dương Bách Xuyên cười khổ, có điều, anh sẽ không nói ra chuyện mình có bình Càn Khôn và sư phụ Vân Thiên Tà.

Cũng không thể nói với bất kỳ người nào, bí mật này chỉ có thể một mình một người trên thế giới biết, không thể có người thứ hai.

Chuyện bận này quá sốc và hoang đường, nói ra chính là họa lớn, không hề tốt cho bất luận kẻ nào.

“Được rồi, chuyện cũng đã rõ ràng rồi, báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý, sau khi xong chuyện ông đây mời cậu uống rượu, khó lắm tôi mới tới được đây.” Dương Bách Xuyên vỗ vai Lưu Tích Kỳ nói.

Lập tức báo cảnh sát, sau đó người gọi là Tổng giám đốc Trương và cậu Tống bị cảnh sát bắt đi.

Hai người quả nhiên là kẻ lừa đảo, hơn nữa còn là tội phạm.

Trong quá trình cảnh sát tra khảo, hai người này là chú cháu, cậu Tống là một sinh viên đại học, Tổng giám đốc Trương là một lão già lăn lộn trong giang hồ, cùng nhau bày mưu ở các khu đặc biệt để lừa gạt, đối tượng lừa gạt chính là những người sống ở tầng dưới cùng của xã hội, bởi vì họ dễ lừa gạt.

Hai kẻ lừa đảo này cũng rất chịu bỏ tiền vốn, trang phục và đạo cụ trên người thật sự là hàng thật giá thật, chỉ muốn lừa gạt người ta rằng ông đây là tổng giám đốc.

Họ đã gây ra mấy chục vụ án, lừa đảo ở hơn mười thành phố, hôm nay xem như xui xẻo mới rơi vào tay Dương Bách Xuyên.

Phối hợp với cảnh sát làm xong biên bản, Tưởng Chấn cho Lưu Tích Kỳ nghỉ.

Hai anh em ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn cơm, Lưu Tích Kỳ nâng ly rượu lên, vẻ mặt chân thành nói: “Nhóc Xuyên, cảm ơn cậu.”

“Thôi bỏ đi, uống rượu đi, dô ~” Dương Bách Xuyên liếc mắt nói.

Giờ phút này Lưu Tích Kỳ mới hoàn toàn nhẹ nhõm, anh ta biết hôm nay nếu không nhờ Dương Bách Xuyên thì mình chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn, còn liên lụy cả Trung đội trưởng.

Nuốt một ly rượu trắng xuống bụng, Lưu Tích Kỳ thoải mái, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Chuyện thực tập của cậu thế nào rồi? Cậu đã tìm được việc chưa?”

“Vẫn còn một khoảng thời gian nữa, qua vài ngày nữa rồi nói tiếp ~ còn cậu thì sao? Có kế hoạch gì không?” Dương Bách Xuyên rót cho anh ta một ly đầy và nói.

Lưu Tích Kỳ cười khổ: “Còn có thể có dự định gì đây, cuộc sống cứ lăn lộn như vậy được rồi, dù sao tiền lương hàng tháng cũng đủ để tôi chi tiêu cho gia đình. Lúc chưa bước vào xã hội thì trong đầu tràn đầy mộng tưởng, hiện tại đều bị những ngày thực tế chó má dập tắt rồi~”

Dương Bách Xuyên cười nói: “Đây không phải tính cách của Lưu Thiết Đản cậu chứ, còn nhớ không, lời cậu nói ngày cậu đi lính đấy?”

Lưu Tích Kỳ sửng sốt, lập tức khổ sở gật đầu.

“Cậu đã từng nói, tương lai cậu muốn làm quân nhân cấp cao, lúc ấy tôi nói tôi muốn thi đậu vào đại học có tiếng, hiện tại ước mơ của tôi đã thành hiện thực, nhưng cậu lại đi chuyên nghiệp. Nói đến chuyên nghiệp, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết lý do, ở bộ đội cậu là một người lính tiên phong, chắc chắn cậu sẽ không lựa chọn xuất ngũ, tại sao cậu muốn đi chuyên nghiệp?” Dương Bách Xuyên uống một ngụm rượu rồi hỏi về nguyên nhân mà Lưu Tích Kỳ đi chuyên nghiệp, anh cũng đã từng hỏi chuyện này nhưng lần nào Lưu Tích Kỳ cũng lắc đầu không nói.

“Cậu đừng hỏi nữa, dù sao người anh em này vẫn có ước mơ, bây giờ chẳng qua chỉ là tôi đổi qua một cái khác, tôi muốn khởi nghiệp, muốn mở công ty kiếm được nhiều tiền, cậu làm sinh viên đại học đầu tiên trong thôn, tôi làm người giàu nhất, ha ha!” Một ngụm uống cạn ly rượu, Lưu Tích Kỳ đột nhiên hăng hái nói một câu.

Lần này, trái lại trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ dao động, trong đầu anh có quá nhiều phương thuốc chữa bệnh, hoàn toàn có thể dùng để kiếm tiền khởi nghiệp, dựa vào truyền thừa sư phụ cho, Dương Bách Xuyên dám nói, mỗi một phương thuốc chữa bệnh đều có thể đạt được thành tựu trong sự nghiệp.

Anh nhìn Lưu Tích Kỳ nói: “Thiết Đản, cậu cho tôi chút thời gian, ông đây sẽ giúp cậu thực hiện nguyện vọng này, không phải chỉ là một người giàu nhất sao, quá dễ, anh em chúng ta cùng nhau xây dựng một đế chế kinh doanh, thế nào?”

“Phụt~” Lưu Tích Kỳ phun ra một ngụm rượu: “Tôi nói này, từ lúc nào mà thằng nhóc nhà cậu lại khoác lác lợi hại vậy chứ?”

Chương 19

“Hắc hắc.” Dương Bách Xuyên chỉ cười mà không giải thích gì thêm, trước tiên anh phải tìm ra cách điều chế Hữu Thuật Trú Nhan sau đó sẽ cho Lưu Tích Kỳ một sự ngạc nhiên.

Dương Bách Xuyên tin rằng, chỉ cần Hữu Thuật Trú Nhan có hiệu quả thì việc kiếm tiền không thành vấn đề.

Nhưng thân là truyền nhân của tán tiên, có sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên như có trong tay một bảo tàng, sáng lập ra một tập đoàn buôn bán cũng không phải việc khó, vấn đề ở đây là cần thời gian.

Hai anh em họ cùng nhau uống rượu, trò chuyện thuở nhỏ, chuyện hiện tại và chuyện tương lai, cứ nói chuyện như vậy đến khi Lưu Tích Kỳ đột nhiên nói: “Ồ đúng rồi, bạn gái của cậu đâu? Cậu nên đi thăm người ta một chút, cô ấy đã đi làm còn cậu thì chưa tốt nghiệp, cậu không đi thăm cô ấy không sợ sẽ bị người khác cướp mất sao?”

Lưu Tích Kỳ chỉ muốn trêu chọc Dương Bách Xuyên, nhưng khi nói xong anh ta phát hiện ra Dương Bách Xuyên trầm mặc, hơn nữa sắc mặt cũng trở nên âm trầm, anh ta liền biết nhất định là hai người này đã xảy ra chuyện.

“Sao vậy, hai người chia tay rồi sao?” Lưu Tích Kỳ hỏi một câu.

Dương Bách Xuyên gật đầu ừ một tiếng, sau đó liền kể cho Lưu Tích Kỳ nghe chuyện ở công viên. Anh và Lưu Tích Kỳ nghịch bùn đất với nhau mà lớn lên, không có chuyện gì mà không thể nói cho nhau nghe, hơn nữa anh cũng chịu đựng chuyện này lắm lâu rồi.

Thật ra anh cũng không có tình cảm gì với bạn gái cũ, tình yêu trên giảng đường đại học thật ra chỉ như một trò chơi, nói tử tế thì là yêu, còn không thì chỉ là có ấn tượng tốt về đối phương, nhìn những người khác nói chuyện yêu đương nên chính mình cũng phải theo trào lưu, anh và bạn gái cũ mới chỉ nắm tay, còn chưa hôn nhau.

Bây giờ nghĩ lại Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy nhục nhã, thật ra thì người ta chê anh không có tiền không có quyền mà thôi, ai mà lại để ý đến một sinh viên nghèo từ quê lên phố chứ?

“Phụ nữ không có cũng được, cô ta chia tay với cậu lại là chuyện tốt, không sao, ngày khác tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cô bạn gái tốt hơn bạn gái cũ của cậu gấp mười lần. Tương lai kiếm được nhiều tiền thì muốn gì được nấy…”

Lưu Tích Kỳ uống nhiều rượu nên lải nhải không ngừng bên tai Dương Bách Xuyên.

Buổi tối Lưu Tích Kỳ bảo Dương Bách Xuyên ngủ lại phòng trọ của anh ta, sáng Dương Bách Xuyên dậy thì anh ta đã đi làm rồi. Dương Bách Xuyên định đến chỗ làm của anh ta chào hỏi một tiếng.

Tối nay cũng không có tiết học nên anh chuẩn bị đi chợ thuốc bắc mua dược liệu để điều chế Hữu Thuật Trú Nhan sau đó tự mình làm thí nghiệm.

Sau khi đến chỗ Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên không nhìn thấy anh ta, đồng nghiệp của anh ta nói sẽ báo cho Lưu Tích Kỳ một tiếng.

Khi anh đang chờ ở sảnh lớn thì thấy một cô gái đeo kính râm, theo sau là một đám người đang đi về phía thang máy.

Đứng xa nhưng Dương Bách Xuyên vẫn thấy bóng lưng cô rất quen thuộc, rất giống Triệu Nam đã cứu anh ở công viên.

Nhưng đối phương đeo kính râm nên anh cũng không xác định được có phải là cô hay không, anh dõi theo cô đi vào thang máy.

Lúc này Lưu Tích Kỳ từ sau lưng đi tới nói: “Nhìn cái gì thế?”

“Hình như tôi nhìn thấy người quen.” Dương Bách Xuyên theo bản năng thốt lên.

“Tỉnh lại đi, người vừa mới đi vào thang máy là con gái của chủ tịch tập đoàn Triệu thị, sắp tiếp nhận công ty, mấy ngày nay đang khảo sát, cậu có thể quen biết được cô ấy sao?” Lưu Tích Kỳ đảo mắt nói.

“Tôi nhìn có chút quen mắt, không biết là đã gặp ở đâu, không đúng, Thiết Đản, sao cậu lại xem thường tôi như vậy hả, cậu có tin tương lai tôi sẽ cưới một cô vợ như vậy không hả, ha ha.”

“Lại chém gió rồi, thực tế một chút đi anh bạn. À, đúng rồi, tôi đã nói với trung đội trưởng của chúng tôi về việc thực tập của cậu. Anh ấy là đội trưởng đội an ninh, có mối quan hệ tốt với trưởng phòng nhân sự của công ty đấu giá. Anh ấy đã hứa sẽ nói giúp cho cậu. Chắc không khó đâu… Sau đó, cậu sẽ đến đây để thực tập. Dù sao thì cậu cũng học chuyên ngành lịch sử, công ty đấu giá có hoạt động kinh doanh di tích lịch sử.”

“Được, có thể tới nơi này cũng tốt, thay tôi cảm ơn trung đội trưởng của cậu nhé.”

“Ừ, biết rồi, yên tâm đi, trung đội trưởng của chúng tôi là một người tốt, cậu là bạn của tôi thì anh ấy sẽ nói giúp cậu thôi.”

“Vậy tôi đi đây, cậu đi làm đi.”

“Đi đường cẩn thận.”

Sau khi tạm biệt Lưu Tích Kỳ, anh liền đi tới chợ thuốc bắc.

Để điều chế Hữu Thuật Trú Nhan cần tổng cộng hai mươi sáu vị thuốc bắc, quầy thuốc nhỏ không có đủ mà phải ra tận chợ thuốc bắc mới có thể mua đủ.

Dương Bách Xuyên chạy từng quầy thuốc, dựa theo liều lượng để mua. Tới trưa thì anh cũng mua đủ, hai mươi sáu vị thuốc nhưng anh chỉ mua được hai mươi lăm vị, một vì còn lại trên thị trường cũng không có.

Bởi vì loại dược liệu này được lấy từ thực vật tươi sống, ông chủ một quầy thuốc đã cho anh địa chỉ, bảo anh ra ngoại ô tìm chắc chắn sẽ có.

Địa chỉ mà chủ tiệm cho là một thôn có tên là Dược Vương ở chân núi Tần Lĩnh, cách thành phố khoảng 30 phút lái xe.

Dương Bách Xuyên để dược liệu đã mua xong ở lại phòng anh thuê, sau đó ngồi xe buýt đi tới thôn Dược Vương.

Dù sao thì ngày mai cũng là chủ nhật nên anh có rất nhiều thời gian.

Nhất định phải điều chế được Hữu Thuật Trú Nhan, ngày mười tháng sau anh còn phải cầm thiệp mời đi dự hôn lễ của bạn gái cũ.

Dương Bách Xuyên ngồi trên ghế hai tay nắm chặt thành quyền, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Xem thường anh vì anh không có tiền?

Vậy thì anh sẽ kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền. Ngày đó anh đã thề rằng cả đời này sẽ không để cho ai xem thường mình nữa.

Cho bà nội và em gái một cuộc sống tốt hơn, còn phải đi tìm cha vì thi hành nhiệm vụ mà đã mất tích nhiều năm, hơn nữa còn phải tìm người đàn bà đã bỏ anh và em gái anh mà đi để hỏi bà ta một câu tại sao lại bỏ đi?

Những thứ này đều phải có tiền mới làm được.

Những chuyện này trước đây anh chỉ cát giấu trong lòng, thậm chí không dám nghĩ tới, nhưng nay anh sắp tốt nghiệp đại học, lại là truyền nhân của tán tiên thì chuyện gì anh cũng dám làm…

Anh nghe bà nội nói ba anh là sĩ quan quân đội, mẹ là người phương nam, lúc anh bốn tuổi thì em gái anh ra đời, năm ấy nhà anh nhận được tin tức ba anh mất tích, mẹ anh bỏ lại anh và em gái mà đi.

Sau đó một tay bà nội nuôi nấng hai anh em anh.

Hơn mười năm qua không có tin tức của ba, thật ra thì trong lòng Dương Bách Xuyên biết ba anh đã không còn trên thế gian này nữa rồi.

Nhưng mẹ anh không phải mất tích mà là bỏ lại anh em anh cho bà nội nuôi. Dương Bách Xuyên vẫn rất hận bà ta, sau này tìm được bà ta anh muốn hỏi một câu, tại sao bà ta lại bỏ hai anh em anh mà đi như vậy?

Trong khi Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác thì xe buýt dừng lại, đã đến nơi.

Sau khi xuống xe Dương Bách Xuyên nhìn thôn nhỏ tọa lạc dưới chân núi Tần Lĩnh, anh hít sâu một hơi, cảm giác thật là thoải mái, không khí ở đây trong lành hơn thành thị gấp mấy chục lần.

Dựa theo lời chủ quầy thuốc, cuối cùng anh cũng tìm được vị thuốc có tên là Trung Xa, một vị thuốc chỉ có ở thôn Dược Vương dưới chân núi Tần Lĩnh.

Sau khi vào thôn Dương Bách Xuyên đi đến một cửa hàng tạp hóa.

“Chú ơi cho cháu một bao thuốc lá.”

Nếu muốn hỏi thăm tin tức thì phải mua hàng thì mới dễ hỏi thăm.

Dương Bách Xuyên cũng hút thuốc nhưng anh hút rất ít. Anh mở bao thuốc ra và đưa cho chú kia một điếu, đối phương cười cười đi tìm một cái ghế nhỏ cho Dương Bách Xuyên ngồi.

“Tiểu tử, cậu tới đây làm gì?” Người trung niên hỏi.

“Cháu tới đây để tìm một loại thuốc bắc, nghe nói loại dược liệu này chỉ có thôn Vương Dược mới có. Cháu muốn tìm một loại dược liệu tên là Trung Xa, không biết có thể tìm thấy nó ở đâu ạ?”

”Thế thì cậu hỏi đúng người rồi, thôn chúng tôi được gọi là thôn Vương Dược, chính là chỗ ở trước đây của Đường Tôn Tư Mạc lão thần tiên, khu này có hơn một nghìn loại thuốc bắc, từ xưa tới nay thôn chúng tôi đều trồng dược liệu, cậu đến đây tìm thì cậu tìm đúng chỗ rồi. Nhưng Trung Xa mà cậu nói không có ai trồng cả, chính là cỏ mọc hoang trong núi rất khó tìm, loại thuốc này cũng không đáng tiền nên không ai trồng cả, cậu phải tự đi tìm rồi…” Ông chú trung niên nói cho Dương Bách Xuyên biết đi tìm ở đâu, tìm thế nào.

Sau khi ra khỏi quán tạp hóa, Dương Bách Xuyên dựa theo phương hướng mà chủ quán tạp hóa đã chỉ đi vào trong núi. Đi sâu vào trong chính là dãy núi tần lĩnh mênh mông mờ mịt.

Dãy núi Tần Lĩnh theo nghĩa hẹp được giới hạn ở phần phía nam của tỉnh Cố Đô, vùng núi giữa sông Duy Hà và sông Hán Giang, giới hạn bởi sông Bá và thung lũng sông Đan Giang ở phía đông, kết thúc tại Gia Lăng.

Dãy núi Tần Lĩnh theo nghĩa rộng là những dãy núi theo hướng đông – tây đi qua miền trung của Trung Quốc, bắt đầu từ núi Bạch Thạch ở phía bắc của huyện Lâm Đàm, tỉnh Cam Túc dọc theo phía tây của tỉnh Cố Đô qua núi Mạch Tích ở phía nam.

Nó được chia thành ba nhánh ở ngã ba của tỉnh Cố Đô và tỉnh Hà Nam, nhánh phía bắc là Hào Sơn, và các nhánh còn lại kéo dài về phía đông dọc theo bờ nam của sông Hoàng Hà, thường được gọi là Bắc Mang. Nhánh giữa là núi Hùng Nhĩ và nhánh nam là núi Phục Trâu, dài khoảng 1600 km. Do sự khác biệt về nhiệt độ, khí hậu và địa hình giữa phía bắc và phía nam của dãy Tần Lĩnh, cho nên Tần Lĩnh đã trở thành đường phân chia Bắc – Nam quan trọng nhất ở Trung Quốc.

Dãy núi Tần Lĩnh được coi là long mạch của nền văn minh Trung Quốc. Đỉnh cao nhất là đỉnh Thái Bạch, cao 3771.2 mét, thuộc lãnh thổ của Bảo Thành, tỉnh Cố Đô. Dãy núi Tần Lĩnh là dãy núi ranh giới giữa đồng bằng Quan Trung và vùng phía nam Thiểm Tây của tỉnh Cố Đô.

Thôn Dược Vương này chỉ là một góc dưới chân núi Tần Lĩnh nhưng nó cũng nằm sâu trong núi rừng. Dương Bách Xuyên đã đi khoảng hai giờ, đã thâm nhập vào vùng núi khoảng bốn mươi dặm. Không tìm thấy Trung Xa, điều này khiến anh tự hỏi liệu có phải ông chú trung niên đã lừa gạt anh hay không, hay là anh đã đi nhầm đường?

Anh cảm thấy hơi cáu kỉnh, dứt khoát ngồi trên một tảng đá lớn dừng lại uống nước nghỉ ngơi.

Nhìn lên bầu trời cũng không còn sớm nữa, nếu không tìm được thì anh sẽ xuống núi, ngày mai lại tới.

Lúc này, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu gấp gáp, hơn nữa còn rất kỳ lạ, nó vang lên cách đó hơn mười mét, Dương Bách Xuyên tò mò nên đã lần theo nguồn phát ra âm thanh.

Khi đi qua xuyên qua một bụi cây anh liền hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy trong tầm mắt xuất hiện một con trăn dài năm hoặc sáu mét đang chiến đấu với một con chồn lông vàng.

Chương 20

Mặc dù với thực lực bây giờ của anh thì anh cũng không sợ mãng xà, nhưng từ nhỏ anh đã sợ rắn rết, bây giờ còn gặp một con mãng xà khổng lồ như vậy khiến anh không khỏi kinh sợ.

Con mãng xà trước mặt toàn thân đen nhánh, thè lưỡi tấn công con chồn lông vàng, nhưng con chồn lông vàng đã né được.

So với mãng xà thì Dương Bách Xuyên thích chồn lông vàng hơn.

Chồn có kích thước như mèo nhà nhưng thân hình mảnh khảnh, tay chân ngắn, đôi mắt to tròn đen láy, trông rất tinh anh. Trong mắt Dương Bách Xuyên thì chồn vàng chiếm lợi thế hơn.

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn mỗi lần nhảy hai ba bước đã né được công kích của mãng xà, chỉ cần có cơ hội nó liền tới gần mãng xà và dùng móng vuốt của mình cào vào thân thể mãng xà khiến con mãng xà phát ra tiếng kêu giận dữ.

Cảnh tượng này trong mắt Dương Bách Xuyên như là con chồn đang đùa bỡn mãng xà, bởi vì con chồn có thể tùy tiện né tránh công kích của mãng xà, sau khi né tránh nó còn không thèm trốn mà quay lại công kích mãng xà.

Cảnh này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy buồn cười, anh rất bội phục con chồn này.

Chồn là một loài động vật có vú, phân bố chủ yếu ở dãy núi Ural, Siberia, Mông Cổ, Đông Bắc Trung Quốc. Có rất nhiều loài, hầu hết các loài chồn đều sống trên cây, tất nhiên trừ vùng Đông Bắc và một số nơi khác ở Mông Cổ.

Mãng xà chính là khắc tinh của chồn, khi chúng nhìn thấy mãng xà đều chạy trối chết, nhưng con chồn này không chạy mà ngược lại còn đánh nhau với mãng xà, điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thú vị.

Nhưng con chồn trước mặt anh có gì đó hơi khác biệt, tai dài, nhìn dáng vẻ của nó vô cùng ngốc nghếch, lông vàng óng, vô cùng đáng yêu.

Ngay khi con chồn đang dùng móng vuốt của mình cào lên người mãng xà thì xảy ra chuyện.

Con chồn trước mặt anh chính là tự tìm đường chết, chỉ dựa vào tốc độ nhanh mà cũng muốn đấu với mãng xà thì cuối cùng cũng bị thua thiệt.

“Chít.”

Sau khi móng vuốt của con chồn cào xước da của mãng xà thì mãng xà liền há miệng phun ra nọc độc màu đen lên trên người con chồn.

Ngay sau đó con chồn liền bị choáng váng, tốc độ chạy cũng chậm lại.

Sáu đó con chồn bị đuôi của mãng xà quật cho một nhát, trong miệng nó phát ra tiếng kêu chít chít.

Ngay sau đó con mãng xà uốn éo người, há to miệng ra nuốt chửng con chồn.

Trong lòng Dương Bách Xuyên ghét các loại rắn rết, hơn nữa anh cũng có cảm tình với con chồn lông vàng óng kia nên anh quyết định ra tay cứu con chồn một mạng.

Dưới chân có một hòn đá bằng nắm tay, anh dùng sức đá hòn đá về phía mãng xà.

“Bụp ~” Mãng xà bị hòn đá đập vào đầu khiến đầu nó cũng bị vỡ, ầm một tiếng ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn tại chỗ.Truyện

Sức lực của một cú đá này có thể gϊếŧ chết con mãng xà.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên đi tới bên cạnh con chồn. Lúc này, con chồn bị dính độc của mãng xà đang nằm trên đất, mặc dù chưa chết nhưng tính mạng cũng nguy kịch.

Cũng không thể coi thường độc của mãng xà được.

Ai bảo mày có bộ dạng ngốc nghếch đâu, gặp được tao coi như mày may mắn.” Dương Bách Xuyên ngồi xổm xuống ôm con chồn lên, trong lòng động một cái, một ít chân khí tiến vào cơ thể của con chồn, chân khí của anh là tinh hoa của đất trời, có thể dư sức cứu được một con chồn.

Thu tay về, anh đặt con chồn lên trên mặt đất.

Chưa đầy một phút sau con chồn đã từ từ bò dậy, hoàn toàn phục hồi.

Thấy cảnh này Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy chân khí của mình thật thần kỳ, anh thầm thì: “Tu chân quả nhiên là một phương pháp thần tiên, chỉ cần truyền chân khí trong cơ thể vào thân thể con chồn là có thể cứu nó, nếu như sau này có tu vi cao hơn nói không chừng còn có thể thi triển được phép thuật!”

“Chít, chít”

Lúc này, con chồn bò dậy và phát ra tiếng kêu to, sau đó nó đi tới bên cạnh con mãng xà, dùng móng vuốt của mình rạch bụng mãng xà.

Sau khi nó quay đầu lại thì trong miệng đã ngậm một khối thịt đỏ thẫm.

Đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên trong sự kinh ngạc của anh, nó chít chít kêu to.

Dương Bách Xuyên khôi phục lại tinh thần, phát hiện đồ trong miệng con chồn là mật mãng xà, đây chính là đồ tốt, có thể bồi bổ nguyên khí, có tác dụng tốt đối với người tu luyện như anh.

Khi con chồn sắp đưa mật mãng xà cho anh thì anh liền hỏi: “Cho tao sao?”

“Chít chít” Con chồn dường như hiểu được tiếng người liền gật đầu một cái, đặt mật mãng xà dưới chân anh.

Dương Bách Xuyên kinh ngạc nhưng không cảm thấy kỳ quái khi gặp một con chồn có thể hiểu tiếng người. Trong thế giới động vật có rất nhiều động vật có linh tính, trong thực tế thì chó mèo cũng vậy.

Trong kiến thức tu chân mà sư phụ truyền dạy còn có yêu tu, yêu tu chính là động vật được mở ra linh trí sau đó đi theo con đường tu luyện, thậm chí có thể biến thành hình người.

Trên lý thuyết thì vạn vật sinh linh đều có thể tu chân.

Cho nên Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ quái khi con chồn có thể hiểu được tiếng người.

Đối với điều này, Dương Bách Xuyên cho rằng công lao là do sự tu luyện của bản thân, bởi vì chân khí trong cơ thể anh chính là tinh hoa của linh khí của trời đất, là món quà của thiên nhiên ban tặng cho nên con chồn không sợ anh. Cũng có thể là do trên người anh tản mát ra chân khí thu hút con chồn đó.

“Chít chít” Lúc này con chồn phát ra một tiếng kêu to sau đó nhanh chóng biến mất sau bụi cây.

Dương Bách Xuyên cũng không để ý, mặc dù nhìn con chồn ngốc nghếch đáng yêu nhưng anh cũng không có ý định bắt nó làm sủng vật.

Lắc đầu một cái, Dương Bách Xuyên tiếp tục tìm thảo dược, trời không còn sớm nữa rồi.

Vừa quay đầu lại thì Dương Bách Xuyên vui vẻ nhận ra con chồn đã quay đã trở lại.

Nó đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, mới đầu Dương Bách Xuyên không hiểu nó định làm gì nhưng nó đi tới và kéo ống quần anh thì anh liền biết con chồn muốn dẫn đường cho anh.

“Mày muốn tao đi theo mày hả?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Chít Chít” Con chồn gật đầu.

Dương Bách Xuyên đi theo sau lưng con chồn, xuyên qua một bụi cây, lại đi qua một hang đá, sau đó đi đến chân núi. Móng vuốt của con chồn chỉ về một hướng, sau đó nó chạy đi.

Dương Bách Xuyên thuận mắt nhìn theo, chỉ thấy con chồn đang vui sướng nhảy lên một bụi cây, đây là một bụi cây rừng, bên trên có rất nhiều trái cây màu đỏ nhìn rất giống cà chua.

Sau khi con chồn leo lên cây thì liều mạng gặm trái cây, Dương Bách Xuyên nhìn thấy mà ch ảy nước miếng.

Tiến về phía trước, Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết khi dưới gốc cây này thực sự có Trung Xa mọc ở đây. Dương Bách Xuyên bắt đầu đào thảo dược, đào được hơn hai mươi bụi thuốc mới dừng, ở đây có rất nhiều, từng mảng từng mảng lớn, sau này lại tới đây.

Sau khi gói dược liệu cẩn thận Dương Bách Xuyên đứng lên, lúc này có một cơn gió nhẹ thổi qua, truyền tới một mùi hôi thối giống hệt mùi trên người mãng xà.

Giờ phút này Dương Bách Xuyên đã hiểu tại sao con chồn lại đánh nhau với mãng xà.

Nhìn con chồn đang gặm cắn quả trên cây Dương Bách Xuyên nghĩ, chắc là con chồn đó muốn ăn trái cây rừng ở đây, nhưng đây lại là địa bàn của mãng xà nên nó mới đánh nhau với mãng xà.

Dương Bách Xuyên không nhịn được cười khổ, nếu nguyên nhân thật sự là như vậy thì con chồn kia là một tên ham ăn.

“Chít chít”

Con chồn đang ở trên cây kêu chít chít, nó quơ móng vuốt tỏ ý bảo Dương Bách Xuyên leo lên.

Cây trái dại nơi con chồn đang ngồi cách mặt đất khoảng mười mét, bên trên là một tảng đá không lớn lắm, một người bình thường leo lên độ cao mười mét là một điều không dễ dàng, nhưng đối với Dương Bách Xuyên thì dễ như ăn bánh.

Đứng dưới vươn tay lên là có thể leo lên. Quả nhiên khi leo lên phía trên anh liền nhìn thấy một sườn núi rất rộng..

Ở trung tâm của sườn núi là một cái hố có đường kính nửa mét, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Không cần suy nghĩ Dương Bách Xuyên cũng biết, đây chắc hắn là ổ của mãng xà, con chồn này thích ăn trái cây rừng trước cửa hang của mãng xà

Quả nhiên, con chồn đánh nhau với mãng xà là vì thức ăn.

“Chồn háu ăn ~” Dương Bách Xuyên lắc đầu cười khổ.

Khi anh quay đầu lại liền thấy ở kẽ núi phía trên hang của mãng xà có hai bụi cây nhỏ, bụi cây thứ nhất màu trắng bạc, bụi thứ hai thì Dương Bách Xuyên biết, đó chính là nhân sâm hoang dã.

Trong lòng mừng như điên, nhìn những chiếc lá của cây sâm, nó hẳn là một cây nhân sâm già.

Đây là một thứ có giá trị, không ngờ tới tại đây có thể gặp được loại cây quý hiếm như vậy.

Chưa kể rằng nơi này nằm trên vách đá ở lưng chừng núi, còn có mãng xà bảo vệ nên nó thực sự rất quý giá.

Nếu không có người giúp thì đào nhân sâm từ khe đá rất khó khăn.

Nhưng điều này cũng không làm khó được Dương Bách Xuyên.

Lúc này anh vận chuyển chân khí, đưa tay về phía vách đá, đột nhiên dựng lực làm vỡ một tảng đá lớn.

Hơn mười phút sau Dương Bách Xuyên mới có thể đào được nhân sâm từ khe đá.

Nó rất hoàn chỉnh, to hơn cổ tay của đứa bé, rễ chưa rụng, nhìn giống như một ông già.

Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết nhiều về nhân sâm, nhưng đã nghe nói rằng nhân sâm rất giống người, nhân sâm càng nhiều rễ, càng lâu năm tuổi thì càng quý.

Nhìn nhân sâm trên tay, Dương Bách Xuyên rất phấn khích, tự nhủ: “Hôm nay thực sự là một ngày may mắn của mình, một ngày phiêu lưu.”

Ngay khi Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ về giá trị của nhân sâm trong tay mình, trên cánh tay trái đột nhiên nóng bừng lên. Hoa văn trên bình càn khôn phát ra một vầng hào quang mờ ảo.

Anh vui mừng thốt lên: “Sư phụ ~?” Anh biết sư phụ anh đã thức tỉnh, lập tức gọi một tiếng.

Một lúc sau, quả nhiên có giọng của sư phụ Vân Thiên Tà nhắc nhở trong tâm trí anh: “Ta cảm nhận được linh khí của các vì sao~”

Bên tai Dương Bách Xuyên, giọng nói của sư phụ có chút phấn khích, có thể khiến ông phấn khích thì vật đó không phải tầm thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.