Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh

Chương 8: Trong mộng nỉ non




"Lạc Hiên ca ca, lạc Hiên ca ca ••• "

Lê Uyển Tố nhẹ giọng nỉ non, ngón tay run rẩy làm Linh nhi bên cạnh bừng tỉnh. Nàng luôn ở đây bồi nàng, ba ngày ba đêm, không dám buông lỏng dù chỉ một chút. Linh nhi nghe thấy Lê Uyển Tố nỉ non, vội đứng dậy bẩm báo thái giám bên cạnh Thái hậu. Chỉ một lát, liền có người bước nhanh tới, nhưng lại là Hoàng thượng. Thái giám này vốn là hầu hạ bên người Thái hậu, như vậy có thể khẳng định Thái hậu là người gọi hoàng thượng tới. Trong lòng Linh nhi thầm sáng tỏ, sau khi nhẹ giọng quỳ xuống hành lễ, liền âm thâm lặng lẽ lui đi ra ngoài.

"Lạc Hiên ca ca, lạc Hiên ca ca!" Lê Uyển Tố tay nắm lấy chăn gấm, hắn cách nàng càng ngày càng xa, nụ cười kia ngày càng mơ hồ, nàng liều mạng chạy, liều mạng chạy, nhưng làm sao cũng bắt không được.

"Ta ở đây, ta ở đây." Lê Lạc Hiên cầm tay nàng thật chặt. Nàng nhất định là bị ác mộng rồi! Nàng muốn xin hắn giúp đỡ sao? Hoàng thúc vừa mới qua đời, nàng lại kiên trì tiến cung múa một khúc múa này, là sợ hắn sẽ trách cứ nàng sao? Hắn đã nhớ được, nàng chính là tiểu cô nương bướng bỉnh sáu năm trước kia muốn đi theo hắn, cũng chỉ có nàng mới gọi hắn như thế. Ha ha! Lạc Hiên ca ca. Mà ngay cả mẫu hậu gọi hắn cũng là hoàng nhi hoàng nhi, chưa từng bỏ mất lễ nghi hoàng gia nên có.

Hắn chưa bao giờ quan tâm nàng, hoàng thúc qua đời, là đả kích thật lớn với nàng. Từ đây, ở trên đời này, nàng chỉ còn lẻ loi một mình rồi. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nàng chính là ‘nàng’ (‘nàng’ ở đây là tiểu cô nương lúc trước Lạc Hiên gặp nhé). Đồng tử vẫn thăm thẳm sáng ngời, ánh mắt vẫn đơn thuần quật cường như vậy. Nàng trưởng thành, váy dài thắt lưng ôm sát làm bật lên thân hình thon dài của nàng, dịu dàng rung động lòng người, tóc đen như tơ lụa mềm mại buông xuống giữa lưng, nơ con bướm màu trắng trên tóc cùng màu sắc với giày vải, là vì tang ma hoàng thúc. Nàng vốn là một nữ tử vô cùng hiếu thuận. Mẫu hậu không chỉ nhắc tới nàng một lần ở trước mặt hắn, kể nàng tri thư đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa) ra sao, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông thế nào. Cho tới bây giờ hắn đều chỉ mỉm cười, không phủ nhận, cũng không lên tiếng tán thưởng. Vương hầu thiên kim không phải đều là như thế sao? Các phi tần này, người nào không phải đa tài đa nghệ? Thỉnh thoảng, cũng có mỹ nhân sẽ nằm xuống thảm lông mềm mại múa điệu múa tinh xảo cho hắn xem, nút buộc lụa mỏng lỏng lẽo dụ dỗ hắn. Tâm tình chợt tốt, cũng thuận tình thế cho các nàng quyến rũ, tâm tình không tốt, liền thoái thác còn có tấu chương muốn phê. Như thế, các nàng tất nhiên sẽ nhận thức được ánh mắt ra hiệu, sẽ không dây dưa, sẽ không không ngớt.

Hắn là một cái minh quân, luôn có người như vậy đánh giá hắn.

Thanh nhi ngồi trên hậu vị tất nhiên là vĩnh viễn vững như Thái Sơn, phụ thân của nàng là Ninh Đại Tướng Quân trấn thủ biên quan tiếng tăm lừng lẫy, không chấp nhận được một chút sơ sót. Có điều là Thanh nhi, thật sự đảm đương được chức vị hoàng hậu, hắn mười tám tuổi, nàng liền làm thái tử phi của hắn, năm năm như một ngày, hiền lương thục đức, thính hợp cho vị trí đứng đầu.

Mà nữ tử trước mắt này, vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, ngẫu nhiên nhẹ giọng nỉ non gọi tên của hắn. Nàng vốn là nữ tử vô cùng nhu nhược, nhưng mà lại gợi lên rung động sâu trong nội tâm của hắn.

Hắn nhớ rõ khi nàng còn nhỏ gắt gao theo sát bước chân của hắn, chân nhỏ cố hết sức chạy theo.

Hắn nhớ rõ trong bụi hoa, nàng ngồi ở trên dây xích đu lắc lư, cực kỳ giống tiểu Tiên Nữ rơi xuống phàm trần.

Hắn nhớ rõ nàng nhẹ nhàng nhảy múa, Điệp Vũ cực xinh đẹp. Từng vòng từng vòng xoay người, giữ thăng bằng vô cùng tốt, cũng không biết đã luyện bao lâu.

Hắn không biết, có lẽ cũng không cần phải biết.

Lê Uyển Tố bất quá là thiên phú dị bẩm, bất quá là một đêm chưa ngủ, bất quá là mặc váy lụa dài màu lam không thích hợp khiêu vũ kia múa một đêm mà thôi.

Thậm chí, đêm đó, nàng nghe Linh nhi tỷ tỷ nói đài vũ trong đại điện cực kì trơn nhẵn, nên cố ý tìm mặt gương đồng đủ lớn để múa lên. Nàng vẫn không có bất cứ một lần nào ngã sấp xuống, nhưng là, thật sự mệt mỏi.

Lê Lạc Hiên thấy nàng chau mày, đưa tay ý muốn giúp nàng giãn nhưng lại dừng lại. Hắn ngón tay thon dài xoa xoa hai gò má của nàng, là hình dáng cực đẹp đẽ, môi anh đào mềm mại, cái mũi nhỏ cao tinh xảo.

Đến tột cùng hắn bỗng nhiên muốn kéo mạng che mặt của nàng xuống xem, hắn muốn ghi nhớ hình dáng của nàng, để nàng sau khi tỉnh lại, hắn có thể nạp nàng làm phi ••••••

Nạp nàng làm phi?

Hắn ngớ ra. Hiển nhiên là vì ý nghĩ của bản thân thình lình nảy ra dọa, nạp nữ tử lần đầu gặp mặt làm phi đều không phải là lần đầu tiên, có nhiều nữ tử, hắn thậm chí chưa bao giờ gặp qua liền ban phát thánh chỉ. Chỉ là, nữ tử trước mắt này làm hắn có cảm giác khó hiểu muốn hảo hảo thương yêu. Nàng có chút đặc biệt, hắn rõ ràng cảm giác được, nàng không giống như nữ tử khác.

Nhưng mà, ngón tay có chút cứng ngắc dừng lại ở sườn lỗ tai Lê Uyển Tố, trong lòng vừa rối rắm, vừa dâng lên nhàn nhạt bất an.

Hắn có chút lo lắng nàng sẽ biến thành người khác.

Lê Lạc Hiên bỗng nhiên có chút hối hận, lúc trước mẫu hậu còn đề nghị hắn trong buổi trình diễn làm cho nam nữ tách ra, lẽ ra hắn nên nghe theo. Khi đó hắn mới lên ngôi ba năm, sao có thể làm hỏng phép chế của tổ tiên hoàng tộc? Hiện thời, hắn mơ hồ nhớ lại sự yên lặng ngày đó trên lễ mừng, hãm vào bên trong đó làm sao chỉ có một mình hắn, còn có Quân Vương các quốc gia, Hoàng tử, còn có Đại Thần Văn Võ cả triều, thậm chí công tử thiếu gia, e rằng trong mắt mỗi người đều bắn ra phát lửa đi! Nói không chừng sau khi Uyển Nhi tỉnh lại, hôm nay trở về bối lặc phủ, ngày mai sẽ gặp có vô số người đến phá cửa bối lặc phủ. Tới lúc đó, cho dù hắn là Thiên Tử thì sao? Hắn có thể dứt khoát đoạt nàng, nhưng lại đảm đương không nổi tiếng xấu muôn đời.

Nghĩ lại, cuối cùng tay cũng để xuống, nàng vì phụ thân phát tang mới đeo này cái mạng che mặt màu trắng này, hắn dù cho không thể nạp nàng, cũng không nên xem nhẹ lòng hiếu thảo của nàng.

Lê vương triều xưa nay có quy định, tang ma, nếu là nam tử, thì dùng dây cột tóc mà trắng, mà nữ tử, còn lại phải đeo thêm một cái mạng che mặt màu trắng, thời hạn là một tháng.

Hắn tất nhiên là có thể đợi nàng một tháng, nhưng không biết, một tháng sau, nàng có trở thành người khác hay không?

Hắn cảm thấy, nàng là nữ tử hiếu thuận như vậy. Cho nên, hắn cho dù không thể nạp nàng, cũng không nên xem nhẹ lòng hiếu thảo của nàng.

Không được? Kỳ thực có cái gì không được đâu? Lê Lạc Hiên buông tay nàng ra, quay về phía trước bước chân thong thả, cũng chưa chắc không được. Hắn cười nhợt nhạt, mày như cũ chau lại, không giãn ra.

Bất quá là khi còn bé gặp qua thiên chân hồn nhiên của nàng, gặp qua bướng bỉnh không lo không nghĩ của nàng, gặp qua nàng vẻ mặt hờ hững múa một khúc múa. Hắn không đành lòng để nàng đến thâm cung vắng vẻ chịu khổ, cũng bất quá người Đế Vương vì ham muốn chiếm hữu nhất thời mà không chịu buông bỏ. Hắn không thương nàng, hắn biết rõ, ngoài hắn ra càng còn nhiều người vì một khúc múa này mà kinh diễm. Phần lớn nữ tử đó, không có người được sủng ái mà không bị giảm bớt. Huống hồ, hắn còn không yêu nàng. Không thương, lúc hắn đối với nàng lòng hiếu kỳ ngày càng suy giảm thì cho dù có dung mạo quốc sắc thiên hương, cũng sẽ bị hắn lãng quên.

"Hoàng nhi, Uyển Nhi nhưng là phụ tán thưởng của ta?" Thái hậu hợp thời tiến vào, ngắt dòng suy tư trong lòng Hoàng thượng, cười khẽ hỏi.

"Không có không có." Lê Lạc Hiên cuống quít đỡ Thái hậu ngồi xuống, sức khỏe mẫu hậu ngày càng yếu ớt, vẫn nên chú ý nhiều hơn, tĩnh dưỡng nhiều hơn." mẫu hậu tất nhiên là tuệ nhãn phát hiện được mỹ nhân." Lê Lạc Hiên thuận miệng đáp, nhưng khi nhìn đến ánh mắt bất mãn của Thái hậu sau mới ý thức được không ổn, vội bổ sung thêm: "Không phải mẫu hậu, hoàng nhi ••• "

"Mỹ nhân? Ngươi dự tính phong Uyển Nhi làm mỹ nhân sao?" Thái hậu vội đánh gãy lời hắn, đối với cái kết quả này cực kỳ không vừa lòng. Nàng tỉ mỉ sắp đặt lâu như vậy, chẳng lẽ hoàng nhi vẫn là không thể thích Uyển Nhi sao? Trước đó hoàng nhi còn ngẩn ngơ nhìn Uyển Nhi như thế, lại không giống không thích, chẳng lẽ ••••••

"Trẫm •••" Lê Lạc Hiên thất thần tại chỗ, không biết như thế nào cho phải, hắn vốn đã nghĩ không nạp được nàng làm phi rồi. Trải qua mẫu hậu hỏi như vậy, nhưng lại có một chút động tâm, không khỏi tưởng tượng, nếu thật sự muốn phong, thì nên phong cái cấp bậc gì mới tốt?

"Ngươi lấy xuống khăn lụa mỏng của nàng?" Thái hậu thở dài trong lòng, đối với Hoàng thượng nàng biết rõ, hắn sẽ không lỗ mãng như thế, nhưng mà xem tình hình này, cũng chỉ có thể xảy ra tình huống như vậy thôi.

"Không có, trẫm chính là ••• "

"Vậy ngươi vì sao?" Thái hậu lạnh lùng nói. Nàng dụng tâm thật lâu sau, đến bây giờ, hoàng nhi vẫn không thích Uyển Nhi, uất ức ở trong lòng khó có thể khai thông, rốt cục ho ra máu.

"Trẫm ••• mẫu hậu •••" Lê Lạc Hiên hoảng hốt bước lên phía trước khẽ vuốt sau lưng Thái hậu, một mặt lại sai người gọi thái y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.