Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh

Chương 4: Lạc Hiên ca ca




"Tiểu thư?" Lê Bá theo lo lắng theo đuôi nàng. Tiểu thư từ nhỏ đã nhu nhược, chưa hẳn là chịu đựng được đả kích như vậy. Mà Bối Lặc Gia đã rời khỏi thế gian, tuy là dự mưu tốt, lại vẫn là so với hắn mệnh định muốn trước tiên một bước. Chung có một ngày, tiểu thư tất nhiên là sẽ hiểu rõ được khổ tâm của gia. Chỉ không biết, tình hình trước mắt này, tiểu thư có thể vượt qua không?

"Lê Bá." Lê Uyển Chi Thuần mở cửa, khóe mắt rõ ràng còn vươn nước mắt."Ta không sao, ngài yên tâm." Nàng cười cười với hắn, Lê Uyển Chi Thuần cười nhạt, cái cười này, khóe mắt đuôi mày tròn đều tạo thành đôi mắt vầng trăng khuyết, đúng là có phong tư khuynh quốc khuynh thành.

"Ngày mai lễ mừng, tiểu thư •••" Lê Bá dừng một chút, nhưng vẫn hỏi ra miệng, đây là việc cấp bách. Nếu tiểu thư suy yếu cực độ, dù là nhờ người đỡ, cũng phải vào cung diện thánh, bởi vì lễ mừng lần này không phải là nhỏ, sự tình liên quan đến hưng thịnh của một quốc gia, pháp luật nghiêm khắc. Lão gia đã đi, càng không thể lấy cớ thoái thác.

"Lê Bá, ta sẽ đi." Lê Uyển Chi Thuần đánh gãy lời của hắn, nàng tuy yếu đuối, thậm chí nhu nhược, nhưng không có nghĩa là nàng không rõ lí lẽ. Ngày mai nàng nhất định sẽ đi.

"Tiểu thư, như người nghĩ thật không được, hoặc có thể tạ tội với Thái hậu. Dù sao, tang ma của Bối Lặc Gia cũng không được chậm trễ." Lê Bá yên lặng thở dài, tay phớt qua tóc bạc chạm chạm lệ ở khóe mắt. Hiểu Hiểu cậy mạnh như vậy, nếu như ở lễ mừng làm ra cái gì sai lầm, thì so với vắng mặt còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lê Uyển Chi Thuần nỗ lực mở to mắt, nuốt lệ vừa tràn nơi khóe mi, trong tầm mắt rõ ràng nhìn được ẩm ướt trong mắt Lê Bá. Nàng phải kiên cường, liền cố cười nói: "Không có việc gì, Lê Bá. Chuyện của A mã cứ giao cho ngài đi xử lý đi! Ân, như thế này ngài gọi Tiểu Hoàn, ta muốn dặn nàng một chút việc." Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng không nghĩ tới người già từng trải nhiều ánh mắt cũng tinh tường hơn. Dự kiến trước này, kết quả sẽ không là gió thổi nhà trống đi (tương tự câu vung tay quá trán = phung phí.)

"Vậy được rồi."

"Còn có việc sao?" Lê Uyển Chi Thuần thấy bộ dáng ông muốn nói lại thôi, liền hỏi.

"Tiểu thư, ngày mai, mọi sự cần phải thật cẩn thận. Sự việc Gia đã đi này, mặc dù không tới dư luận xôn xao, nhưng lén lút nghị luận luôn không tránh khỏi, huống chi Gia xưa nay cùng Thái hậu hoàng quan hệ rất tốt. Lúc này mặc dù không giống ngày xưa, nhưng Thái hậu sủng ngươi, người người đều biết được. Việc này, khó tránh khỏi có người chế giễu, hoặc là hâm mộ long ân. Tiểu thư, người chớ trúng kế của người khác."

"Ta biết." Lê Uyển Chi Thuần cúi đầu, vẫn cấp cho Lê Bá một ánh mắt kiên định vô cùng. Không làm sao được, chuyện triều đình cung đình luôn là rườm rà và phức tạp nhất, hiện thời, phủ này, phải đến nàng làm chủ rồi.

Tiểu viện thanh lịch bắt đầu có gió lạnh quét tới ngọn cây Anh Hoa, phấn nộn cánh hoa lặng lẽ rơi xuống, gió nhẹ thổi qua, bay đến bên cạnh giếng. Lờ mờ trên nước lạnh như băng, thấy không rõ một ánh mắt ai oán. Chỉ lẳng lặng nhung nhớ, từ biệt đã lâu, bừng tỉnh hai đời. Bên cạnh giếng nữ tử nhìn chăm chú vào bóng người trong giếng, khóe môi hơi hơi giương lên, khuynh quốc khuynh thành. Lát sau, gió rốt cục lặng, hình dáng mỹ nhân đẹp đẽ bắt đầu hiện ra rõ ràng trên mặt nước. Gợn sóng cũng ngừng, tất cả tốt đẹp đang sở hữu trong nháy mắt lập tức thấp thoáng vết sẹo xấu xí này.

Lê Uyển Chi Thuần lẳng lặng ngồi, ánh mắt ngân nga. Nàng nâng ngón tay trắng thon nhỏ lên, mơn trớn vuốt vuốt cằm nhọn, mơn trớn môi hồng mềm mại trơn mềm, mơn trớn gò má phải, bỏ qua vết sẹo dữ tợn, chạm vào khóe mắt, mơn trớn đuôi lông mày, mơn trớn trên trán tinh xảo. Tất cả những thứ tốt đẹp này. Tất cả rồi sẽ không tồn tại được nữa.

Lạc Hiên ca ca, ngươi từng nói qua, tuổi trẻ không lo không nghĩ là tốt đẹp nhất. Nhưng là, ta cảm giác được rất rõ thanh xuân của ta đang mất đi rồi.

Lạc Hiên ca ca, chỉ mong có một ngày, cho dù trong mộng, ta chỉ nguyện lẳng lặng đứng ở bên cạnh ngươi, nhìn ngươi vẫn không thay đổi tuấn dật phong lưu nhìn ngươi bạch y tay áo bay trong gió, nhìn ngươi mỉm cười, cho tới khi Thiên Địa Sơn Hà (trời đất núi sông) đều mờ nhạt. Khi đó, ngươi nhất định không nhớ rõ ta rồi. Ta cảm giác được mình sẽ già đi. Mà ngươi, thực sự là không nhớ rõ ta. Hay là, ta cho tới bây giờ cũng không từng chiếm được một phần trong trí nhớ của ngươi.

Lạc Hiên ca ca, ta biết lời nói trong lòng ta ngươi sẽ nghe không được, ta cũng không thể kể ra, không thể đối với ngươi tâm sự kêu khổ giống như tiểu muội với huynh trưởng. Ta thường xuyên tiến cung, nhưng cũng không có lần nào tình cờ gặp được ngươi. Sáu năm, ta cấp bản thân lấy cớ bắt đầu càng ngày càng vô lực. Ngươi bận quá, bận quá, cho nên thời gian ngươi thỉnh an mẫu hậu đều không có rồi. Ngươi là Quân Vương hiếu thuận như vậy, làm sao có thể đâu? Sau này, hết hy vọng, cũng sáng tỏ rồi. Là Thái hậu không muốn cho ngươi gặp ta. Về nguyên nhân, ta lại không thể nghĩ ra được. Là sợ bộ dạng ta dọa đến ngươi sao? Ngươi từng nhớ đến ta sao? Thái hậu bá mẫu mới nghĩ ngợi muốn củng cố giang sơn mà nhiều lần trong lúc ta ở đây cung nữ thông báo cho bà ngươi đã ngủ lại ở chỗ nữ nhân khác rồi. Phi tử của ngươi hoặc là đại thần nữ, hoặc là thiên kim thương nhân. Mà A mã ta cũng không có vị thế trên quan trường, nạp ta làm vi phi thực sự không có cách nào làm được.

Lạc Hiên ca ca, cho dù là ngươi không nhớ được ta, ta cũng phải rời khỏi, vượt qua Lê Uyển Chi Thuần đã chết kia. Có lẽ, không phải là chết, mà chính là mộng tưởng ngắn ngủi. Nhưng là, ta cũng nhất định phải làm bản thân tươi đẹp tự tin. Như vậy cái phủ này, ta mới không làm nó bại đi, cũng không thể khiến người nhà ta tùy ý người khác bắt nạt.

Lạc Hiên ca ca, ta bắt đầu hiểu rõ mẫu thân qua đời khi A mã vô lực. Là vô lực, đối với tất cả đều bất lực. Giống như lạc hồng vùi vào bùn đất, ngay cả thi hài đều lưu lại không được.

Lê Uyển Chi Thuần dùng sức nắm chặt nắm tay, đồng tử ngăm đen sâu xa càng thêm kiên định.

"Tiểu thư, ngài bảo ta chuyện gì?" Lê Uyển Chi Thuần xoay người liền nhìn đến Tiểu Hoàn nâng váy một đường chạy chậm tới.

Nàng hấp tấp nói: "Tiểu Hoàn, bên trong phủ có thể có nha hoàn hoặc là thị vệ từng ở trong cung, thời gian càng lâu càng tốt?" Nàng không có nhiều thời giờ, đối với lễ mừng ngày mai, nàng cần phải chuẩn bị thật tốt, không thể có chút xíu sai lầm nào.

"Có a! Linh nhi tỷ tỷ cùng Lâm đại ca chính là từ nhỏ liền ở trong cung, cũng sau này mới bị điều đến đến trong phủ chúng ta."

"Trừ bọn họ ra, liền không có người khác sao?" Lê Uyển Chi Thuần cũng không nghĩ muốn phiền toái bọn họ. Linh nhi tỷ tỷ cùng Lâm đại ca đó trong miệng Tiểu Hoàn là ngày đó gặp nàng té vào bụi hoa cũng mặc làm ngơ. Lòng của nàng đến cùng là vẫn không thể bỗng chốc trở nên dũng mãnh kiên cường. Bọn họ khinh miệt nàng vốn không chỉ là một lần, đã là thói quen, nhưng ở trong thời điểm mấu chốt này •••

Lê Uyển Chi Thuần hiểu rõ, bộ dáng Linh nhi cùng Lâm thị vệ cũng khoảng chừng ba mươi. Lớn tuổi, ở trong cung ngốc thời gian dài, đúng là người nàng cần nhất lúc này. Nhưng khi nghe Tiểu Hoàn đề cập tới bọn họ, một khắc này nàng liền không muốn nữa. Xác thực do dự trong lòng nàng có phải hay không là không muốn tín nhiệm bọn họ, nàng lại xem nhẹ rồi.

"Không có!" Tiểu Hoàn trả lời một cách chắc chắn, nhưng nghĩ lại mới hiểu được nguyên nhân Lê Uyển Chi Thuần do dự, liền hỏi dò: "Tiểu thư, nếu không ngài có chuyện gì nói cho ta biết trước, ta đi cùng Linh nhi tỷ tỷ thương lượng." Kỳ thực, ai cũng rõ, nếu như thật sự có chuyện gì, cho dù là do ai thay thế, sợ cũng đều không có đường sống. Hơn nữa, người đề cử lại là nàng, tiểu thư cùng Linh nhi tỷ tỷ đều đối xử với nàng tốt lắm, thân như tỷ muội, nàng bị kẹp ở giữa thực sự là khó xử vô cùng. Về phần hai người đến cùng là mâu thuẫn cái gì, nàng cũng không có hỏi. Hai năm trước nàng mới đến, chuyện gì cũng không biết. Chính là, tiểu thư là người tốt. Linh nhi tỷ tỷ cũng vậy. Nhưng là Linh nhi tỷ tỷ lại luôn xúi giục người khác khi dễ tiểu thư, tiểu thư lại không nói một lời, cũng không tìm lão gia cáo trạng. Đến cùng là chuyện gì xảy ra a? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ khiến cho nàng rối rắm, vì thế sau này cũng từ bỏ rồi. Chính xác là trước đây tiểu thư đã làm cái chuyện gì sai mà hiện tại phải bù lại như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.