Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh

Chương 19: Hoàng hậu




Khi đi tới một cái ao đình, hoàng hậu liền kéo tay nàng cùng ngồi xuống, dịu dàng cười nói: "Sớm nghe nói Uyển Nhi muội muội tài múa siêu quần, không biết là là do người nào dạy?"

"Hồi hoàng hậu nương nương, thần nữ chỉ là từng luyện tập qua, cũng không từng có người chỉ dạy." Nàng cuống quít đứng dậy hành lễ, tay vừa vặn để vào vị trí giữa lưng đã lập tức bị người đối diện linh hoạt giữ lại, ôn nhu nói: "Uyển Nhi muội muội."

Nàng nghe ra trong giọng nói của nàng ta không vui, nàng lập tức ngồi trở lại trên ghế đá. Thật lâu sau, tầm mắt hoàng hậu mới dời đi, nhìn về phía nước ao lành lạnh, cảm thán một tiếng thật dài, nói: "Bản cung lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi gọi ta tỷ tỷ là được rồi."

“Vâng ạ.”

"Uyển Nhi muội muội, là ngươi không biết thôi, trong cung này •••" nói xong, đột nhiên phất tay, thái giám cung nữ chung quanh ngay lập tức lui đi."Chốn hậu cung này vốn là một nơi thị phi, tối kỵ tình thân tình bạn, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, trong lòng ta sẽ vô cùng ấm áp."

"Ta •••" nàng cảm kích không biết làm như thế nào cho phải, Hoàng hậu nương nương cũng không có lấy tư thái trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng, nàng nói "Ta" nói tự nhiên như vậy. Hoàng hậu nương nương đối đãi nàng, thân thiết hòa ái như thế, giống như các nàng hiển nhiên là tỷ muội.

"Uyển Nhi muội muội, ngươi xem hậu cung này, ai cũng ngoài mặt làm việc của mình, không am chuyện lạ, giữa các cung cũng rất ít lui tới, nhưng thực sự dưới mạch nước ngầm là đối chọi gay gắt, mãnh liệt đến cực điểm." Tự nhiên mãnh liệt, trong đáy lòng Hoàng hậu cười lạnh vài tiếng, nếu như ngươi hiểu đựơc "Đại cục", liền thuận thuận quy tắc vốn có của hậu cung này, Hoàng hậu là lớn nhất sẽ không buông tha cho người vọng tưởng chuyên sủng (độc sủng). Bằng không ••••••

"Uyển Nhi biết." Nàng nhẹ nhàng đáp ứng, cảm thấy không phải không có lý. Nàng chưa bao giờ ra đời, không biết nhân tâm, hậu cung vốn không phải là nơi nàng có thể sống.

Hoàng hậu thấy nàng chỉ lẳng lặng cúi đầu không làm gì khác, liền tiếp tục tìm từ, thanh thanh ai oán nói: "Biết! Lại có ai chẳng biết nói đâu? Ngươi xem ta, thế nhân đều biết ta cùng với hoàng thượng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau là thái tử phi được cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ là mẫu nghi thiên hạ, vô tận phong cảnh. Bọn tỷ muội không ai là không hâm mộ, ngươi nói có đúng hay không?" Lòng của nàng bỗng nhiên dâng lên một cỗ mãnh liệt chua xót, "Cưới hỏi đàng hoàng", trong ý nghĩ tham lam của nàng chỉ là muốn ở bên người hắn đơn giản như thế thôi. "Cưới", hay một cái danh phận, cũng chỉ là một thứ gì đó làm an ổn đáy lòng thôi sao. Nàng gật gật đầu, còn chưa trả lời phụ họa, Hoàng hậu lập tức đã có cử chỉ điên rồ lẩm bẩm: "Ai nấy đều chỉ nhìn được phù hoa bên ngoài. Nhưng mà, Uyển Nhi muội muội, là con người nhan sắc làm sao có thể không suy giảm. Hoàng thượng là một quân chủ quốc gia, mỹ nhân giai lệ lại nhiều đếm không xuể, còn ta thì sao? Ta gánh chịu hư danh hoàng hậu này, mỗi ngày chỉ lo xử lý nội vụ trong hậu cung, sứt đầu mẻ trán, nhưng lại chưa từng bao giờ đề cập với hắn một tiếng."

Nàng chỉ vùi đầu nghe, không có chú ý nên không thấy được Hoàng hậu nâng tay lấy khăn lụa che miệng cười. Cười muôn màu muôn vẻ, cười lay động lòng người, cười khuynh quốc khuynh thành, khóe mắt đuôi mày tất cả đều tràn ngập khoái ý.

"Ngươi biết không? Hắn lâu rồi cũng không cùng ta xem mặt trời lặn, xem Thải Hà (mây ngũ sắc), hắn luôn bận rộn như vậy. Ta luôn luôn tự an ủi bản thân, chỉ cần ta vẫn cứ ngồi ở trên vị trí Hoàng hậu này, đã nói lên trong lòng hắn ít nhất có ta. Nhưng là, nhưng là ••••••" nàng lẳng lặng nghe, đột nhiên có nước mắt nóng bỏng tí tách rơi lên trên tay nàng.

Lê Uyển Tố bỗng chốc hoảng loạn, vừa vội vàng lấy khăn tay luống cuống lau nước mắt Hoàng hậu rơi đầm đìa, vừa không biết nên làm sao miệng không đắn đo nói: "Không phải Hoàng hậu nương nương, không, Thanh Nhi tỷ tỷ." Nhìn thấy người ở trước mặt nàng thương tâm như vậy, dáng vẻ đau lòng như thế, "Thanh nhi tỷ tỷ, nhất định là không phải như vậy, ngươi cùng hoàng thượng đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, hắn nhất định đối với người vô cùng yêu thương. Hoặc có thể là chính vụ bận rộn, hoặc là không quen biểu đạt ra ngoài, người •••••• "

"Nha đầu ngốc." Hoàng hậu nắm giữ tay nàng, sủng nịch cười cười, trong mắt cố biểu lộ ra càng nhiều đau thương.

"Là thật sự, Thanh Nhi tỷ tỷ. Người đoan trang như vậy, hiền thục như vậy, ôn nhu như vậy, xinh đẹp như vậy, hơn nữa tuổi người còn trẻ như vậy, làm sao có thể già đâu? Sẽ không. Nhất định sẽ không. Hơn nữa, cho dù có một ngày ngươi già đi, Hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ già a! Hai người sẽ luôn cùng bước, luôn luôn ở bên nhau đến già•••••• "

"Tốt lắm tốt lắm muội muội." Hoàng hậu vội vàng lấy khăn lụa che miệng của nàng lại, "Ngươi nói lời này cho ta nghe cũng không có gì, nhưng nếu là người nhiều chuyện nghe qua, tội mất đầu đó." Nói xong, nàng ta còn lấy tay để ngang ở cần cổ làm động tác khoa tay múa chân một chút.

Lê Uyển Tố cũng nháy mắt mấy cái cười cười với nàng.

Thanh Nhi tỷ tỷ quả thật là nữ tử tốt! Lạc Hiên ca ca có nàng tương bồi, nhất định là vô cùng hạnh phúc sung sướng đi! Bản thân làm sao có thể có những yêu cầu xa vời đâu? Sao có thể chỉ vì bản thân mà làm cho bọn họ không vui? Thanh Nhi tỷ tỷ thoạt nhìn kiên cường như vậy, nhưng thực ra nói đến cùng, cũng bất quá là một cô nương nhu nhược. Nàng vì yêu mà trả giá nhiều như vậy, vốn phải được bạch đầu giai lão cùng người mình yêu.

Như vậy, còn nàng thì sao?

Trước đó khi ở Từ Ninh cung, nàng giương mắt nhìn thấy hắn, liếc mắt một cái liền trông thấy hắn, là cái người kia bị nàng hiểu lầm là thống lĩnh thị vệ mà.

Trách không được nàng sẽ khẩn trương như vậy, khi lần đầu gặp mặt Ninh Viễn vốn là trấn định. Nàng còn nghĩ rằng ở trong cung, cho nên làm chuyện gì cũng cẩn thận mới khẩn trương như vậy, cũng không nghĩ, hắn ta đúng là hắn. Mà hắn, thế nhưng khi mới vừa vào cung đã lập tức gặp được hắn, thực khéo.

Ở Từ Ninh cung, nàng thấy hắn lòng liền tràn đầy vui mừng vì bọn họ thì ra cũng có duyên phận. Nhưng mà còn Thanh Nhi tỷ tỷ thì sao? Nàng ta nhu nhược như vậy, nàng muốn bảo hộ nhiều hơn, nàng làm sao có thể tàn nhẫn, ác độc được?

Bỗng nhiên từ trong miệng nàng, Lê Uyển Tố cảm nhận được những bi ai của nữ tử trong chốn hậu cung này, Thanh Nhi tỷ tỷ thân là nhất quốc chi mẫu mà còn như thế, vậy còn những nữ tử khác thì sao? Phần lớn các nàng thậm chí đến suốt cuộc đời, dung nhan tàn phai, tóc chuyển bạc, cũng không nhìn được mặt quân chủ.

Nàng biết nàng nên lùi bước, cũng tỉnh táo, lý trí rồi. Nàng chỉ cần có thể nhìn hắn từ rất xa là tốt rồi. Suy nghĩ miên mang, nhưng lại không biểu lộ ra ngoài. Không phải không thể, mà là không dám. Các nàng yêu vốn là cùng một người, Thanh nhi tỷ tỷ ưu tú như vậy, mà nàng cũng không chịu nổi, không gì ngoài lùi bước, không còn cách khác. Vì thế, nàng liền chỉ nói đùa cho đến khi Mặt Trời lên cao, cái đình vốn nhẹ nhàng khoan khoái cũng đã nóng lên, nàng mới đứng dậy cáo từ.

Trong đình Thanh Thủy hoa phục hoàng y nữ tử nhìn bóng lưng bạch y càng lúc càng xa, hơi hơi vẫy tay, lập tức có một ma ma trung niên bộ dạng bình thường khom người đứng ở một bên, cung kính hô: "Nương nương."

"Ma ma, ngươi thấy nàng như thế nào?" Sau khi ngẫm kỹ lại nhấp một miệng trà, hoàng y nữ tử không ngẩng đầu lên hỏi.

"Đối với người chân thành khiêm cung (khiêm tốn+cung kính), tâm tư ẩn nhẫn, nếu không phải do tuổi còn trẻ có chút đơn thuần, thì ngày sau có thể là chướng ngại lớn nhất cho ngôi vị hoàng hậu của nương nương." Nữ tử trung niên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, từng câu như lời tâm huyết nhưng lại luôn luôn vùi đầu yên tĩnh lạnh nhạt.

"Chướng ngại?" Hoàng y nữ tử buồn bã nói.

"Vâng!"

"Ma ma!" Nói xong, hoàng y nữ tử kéo kéo vạt áo người nọ, dịu dàng nói: "Nơi này có không có người khác, ngươi vẫn đả kích ta như vậy. Ý tứ lão yêu bà là muốn cho con hồ ly tinh kia làm Hoàng hậu." Hừ! Bà ta cho rằng nàng ngu sao?"Ngươi đều là làm người hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu địa vị cao quý •••" thế nào? Nhất quốc chi mẫu, nếu không phải bởi vì nàng yêu Lạc Hiên, nàng mới không hiếm lạ làm cái gì nhất quốc chi mẫu, để phải đến cung đình chịu quy củ trói buộc này.

"Nương nương." Ma ma thấy nàng lộ ra sắc nhọn, liền nói: "Theo nô tì thấy, nữ tử áo trắng này không giống như là người nhiều chuyện, sợ là cũng không có dã tâm lớn như vậy, hết thảy thuận theo tự nhiên liền tốt."

"Tự nhiên?" Nàng hừ lạnh một tiếng, "Nếu là tự nhiên, nàng sẽ tự nhiên được đặt lên long sàng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.