Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh

Chương 15: Tiến cung xảo ngộ (tình cờ gặp trong cung)




Cứ như vậy, từng ngày trôi qua trong yên ả. Mà nàng, cuối cùng lại chờ được một tin xấu, là ý chỉ Thái hậu bá mẫu. Nói là thân thể không khỏe nên cho nàng vào cung bồi mấy ngày.

Vốn Linh nhi tỷ tỷ gọi Tiểu Hoàn muốn cùng bồi nàng. Nhưng mà cái phủ này cần phải có người quản lý, vì thế nàng tự một mình đi.

Nhớ rõ A Mã thường nói, đường vào cửa cung sâu như biển. A Mã khi còn sống cũng chưa từng rời khỏi cái cung kia, cái triều đình kia. Tuy là cũng từng cố sức giãy dụa để thoát ra, nhưng mà dòng máu chảy trong người, quan hệ cốt nhục không bao giờ có thể thay đổi được.

Như vậy, nàng? Đi lần này, lại không nói rõ cụ thể là mấy ngày. Nếu là luôn ở trong cung trong một tháng tang kỳ A Mã, khi đó, Thái hậu bá mẫu tất nhiên là sẽ nhận lời cho nàng tiếp tục mang mạng che mặt. Nhưng còn hoàng thượng thì sao? Một tháng để tang đi qua, nếu nàng còn ở trước mặt hắn đeo mạng che mặt thì đó là tội bất kính rồi.

Chỉ mong Thái hậu bá mẫu sớm khỏi bệnh! Nàng âm thầm cầu nguyện, nàng sợ nàng sẽ chịu không nỗi sự khinh thường trong mắt hắn.

Ngày hôm sau, Thái hậu bá mẫu đề cập muốn tắm suối nước nóng, nàng liền lấy một cái lẵng hoa đến Ngự Hoa Viên hái chút cánh hoa. Thái hậu bá mẫu rất thích hương hoa Mẫu Đơn, nồng đậm thơm tho, cũng có thể kích thích khứu giác làm người thanh tỉnh.

Nàng lẳng lặng đứng trong bụi hoa lớn nhất, hương thơm nồng đậm mê người làm nàng hoa mắt choáng váng một trận, thắt lưng váy tím dài làm nổi bật lên sự xinh đẹp thanh thuần của nàng.

Mà Lê Lạc Hiên cũng đang rảnh rỗi đi dạo ở Ngự Hoa Viên nhàm chán vô nghĩa mà Lưu Trường Lạc đề nghị, giương mắt liền trông thấy xa xa có bóng lưng màu tím đứng thẳng trong bụi hoa tươi tốt.

Hắn đứng ở chỗ cũ hơi hơi ngớ ra, nữ tử này sao lại giống Uyển Nhi như vậy?

"Lưu Trường Lạc!"

"Vâng, hoàng thượng." Hắn liền lặng lẽ giương mắt lườm một chút biểu cảm hoàng thượng, chắc là chú ý tới Lê cô nương rồi! Nghĩ tới khóe miệng liền thư ý dương dương tự đắc.

"Này là người nào?" Lê Lạc Hiên bình tĩnh nhìn nữ tử phía xa còn đang không ngừng hái cánh hoa, sẽ là nàng sao? Nàng xinh đẹp như vậy, giống như là Bách Hoa tiên tử từ trên trời giáng xuống, lưu lạc phàm trần, bất nhập thế tục. Nhưng là, làm sao có thể là nàng kia chứ? Nàng giờ này khắc này chắc phải ở nhà đi! Nắm tay trong tay áo siết chặt, sao lại khẩn trương như vậy? Hắn âm thầm trào phúng (châm biếm/chế giễu) bản thân, hắn từ khi như nào quan tâm đến một nữ nhân như thế rồi hả?

"Hồi hoàng thượng lời nói, là bối lặc ••• Hầu Gia thiên kim Lê tiểu thư."

" Sao nàng lại ở trong cung?" Cuối cùng nhịn không được hoài nghi, hắn chưa bao giờ hạ chỉ, chẳng lẽ là mẫu hậu?

"Hồi hoàng thượng, là hôm qua Thái hậu sai người đón Lê tiểu thư đến. Vốn là nô tài muốn bẩm báo hoàng thượng, chỉ ••••••" chỉ cái gì? Lưu Trường Lạc sửng sốt, lại không dám nhiều lời. Chỉ là vì hoàng thượng hôm qua ngủ lại ở chỗ hoàng hậu nương nương, hôm nay sau khi hạ triều liền luyện võ công mấy canh giờ, cho nên mới không có thời gian. Nhưng mà lờ này cũng chỉ có thể để ở trong lòng, không thể nói ra ngoài.

Hắn nhìn nhìn Lưu Trường Lạc xấu hổ đứng lặng tại chỗ, liền khoát tay, ý bảo không ngại. Đúng vậy a, chính là khẩu dụ của hắn, chọn ngọc bài hoàng hậu, dù có chuyện gì cũng không được quấy rầy. Đây là đặc quyền hắn cấp cho Thanh Nhi, trong đêm qua Thanh Nhi còn từng nói đùa khuyên hắn đem đặc quyền kia bỏ đi, trì hoãn đại sự là không tốt. Nàng vĩnh viễn hiểu chuyện như vậy, làm tâm của hắn đau âm ỷ, hắn có thể đối xử với nàng thật tốt, nhưng lại không yêu nàng.

Hắn chậm rãi đi về phía nàng, nắm tay phía sau giãn ra, nhưng lại đột ngột toát ra rất nhiều mồ hôi. Đang sợ cái gì? Hắn tự hỏi mình, là cửu ngũ chí tôn, hắn có cái gì để sợ sao?

Nàng đã có một cái giỏ tràn đầy cánh hoa xoay người đang muốn rời đi, đầu luôn cúi thấp đến khi va phải trước ngực hắn mới ngạc nhiên dừng lại.

"Ngươi là?" Nàng cắn cắn môi dưới nghi hoặc nói. Nam tử này bộ dáng thật là tuấn lãng nhu hòa chắc là thị vệ đi! Nhưng mà, trong cung chẳng lẽ cho phép thị vệ đi dạo trong Ngự Hoa Viên sao?

"Còn ngươi? Ngươi là người phương nào?" Hắn hỏi, có chút dở khóc dở cười. Đồng tử nàng sáng ngời mang theo chút hồn nhiên, kết hợp với vấn đề đơn giản như vậy rất là đáng yêu rất là phù hợp. Bất quá, hắn một thân màu đen, cũng không trách nàng không biết hắn là ai.

"Ta là •••" vốn định nói rõ tên của mình, nhưng nàng lại hơi hơi lo lắng, liền im miệng."Ta không biết ngươi."

"Bởi vì ta phải biết rõ lai lịch của ngươi, để bảo đảm ngươi sẽ không gây bất lợi cho hoàng thượng, cho nên •••" hắn ôn hòa cười cười, mỉm cười không nói gì, chung quy không thể nói hắn chính là hoàng thượng a!

"Hoàng thượng?" Xem ra hắn thật là thị vệ trong cung, có lẽ là thống lĩnh thị vệ cũng nên."Ngươi đã từng gặp qua hoàng thượng sao?" Nàng rốt cục hỏi ra miệng, nhìn mặt mày hắn bộ dáng nhu hòa, chắc không phải là người xấu chứ!

"Tất nhiên là gặp qua."

"Nga!" Nàng gục đầu xuống, không nhìn hắn.

Hắn và Ninh Viễn có điểm tương đồng, mắt tinh khí vũ hiên ngang, tuấn lãng. Chỉ là có chút hắn ôn hòa, còn Ninh Viễn, thì có chút băng lãnh.

"Ngươi muốn gặp hoàng thượng?" Cái giả dụ này, nàng thoạt nhìn cũng không làm gì phóng khoáng. Chỉ là trong cung này có mấy người sống chân chính với bản thân đâu? Có lẽ ••• có lẽ nàng còn có ••• còn có thời niên thiếu hồn nhiên, vô ưu như vậy, tươi đẹp như vậy.

"Không có không có." Nàng vội vàng phủ nhận, đầu càng cúi thấp. Nàng còn chưa từng gặp hắn bao giờ, tuy cung nữ thông thường đều có khát vọng muốn gặp mặt hoàng thượng, nàng cũng không biểu lộ rõ ra."Ta chỉ là ••• chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi. Ừ, ta còn có việc, ta đi trước đây." Dứt lời, liền nhấc lẵng hoa lên, nhanh nhẹn xoay người.

"Ngươi đi nơi nào?" Không hiểu tại sao hắn bỗng nhiên gọi nàng, ngẩm nghĩ, chắc chỉ không muốn nàng rời khỏi ngay như vậy mà thôi.

"Ta ••••••" xem như là một cái nghi vấn đi! Thôi, nói cho ngươi cũng không sao, hoàng cung này to như vậy, đâu phải lúc nào cũng trùng hợp gặp lại."Từ Ninh cung. Cánh hoa này để cho thái hậu nương nương dùng tắm rửa."

Hắn không tự giác cười cười, sáng rực như ánh mặt trời. Lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng vẫn cố ý đem mẫu hậu đến áp chế hắn."Ngươi là thiên kim Lê Uyển Tố phủ Hầu Gia sao!"

"Vâng! Ngươi làm sao biết được?" Nàng quật cường hỏi lại.

Hắn thấy nàng cố ý ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn cường ngạnh lên không khỏi cười khẽ: "Trong cung này cũng chỉ có một mình ngươi sẽ mang mạng che mặt. Nghe nói ngày ấy kỹ thuật múa của ngươi rất đẹp rất tuyệt diệu, bây giờ tại sao lại làm một cung nữ sai vặt?"

"Thái hậu nương nương đối xử với ta tốt lắm, cho nên ta hái cánh hoa này để nương nương dùng tắm rửa, là đương nhiên thôi."

"Ngươi luôn ngốc ở trong cung?"

"Hôm qua mới đến."

" Thánh chỉ của Bệ hạ sao?"

"Là ý của nương nương."

"Ngươi đối với ai cũng đều không suy tính nói trắng ra hết như vậy sao?" Hắn nheo lại mắt cười cười, nàng có phát hiện ra bản thân quá mức thành thật hay không?, nàng trầm tư nói: "Ta ••• ngươi là người tốt."

"Ha ha, vì sao?" Người tốt trên mặt có dán nhãn sao?

"Bởi vì •••" bởi vì sao đâu? Bởi vì ta cảm thấy ngươi là một người tốt, bởi vì ngươi cười rộ lên thật giống ánh mặt trời, thật tươi đẹp, bởi vì ••• ngươi có chút giống Lạc Hiên ca ca trong ký ức của ta."Không có gì không có gì, chính là cảm giác thôi." Nàng xấu hổ cắn cắn môi dưới, trấn định khi đối với Ninh Viễn đã sớm chạy mất tiêu không còn thấy bóng dáng.

"Ngươi đã từng gặp người xấu sao?" Hắn nghiêm cẩn dò hỏi, đáy lòng lại nhịn không được buồn bực, ngươi là đang lo lắng nàng sao? Nàng rất đơn thuần, lại  không có tâm cơ, đừng nói trở thành phi tử của hắn, đối mặt với sự lục đục của vô số nữ nhân, cho dù là gả cho nhân gia thông thường làm chính thất, cũng khó tránh bị tiểu thiếp bắt nạt.

"Ta không biết, chắc là không có a." Nàng lắc đầu, cúi đầu nhìn nhìn lẵng hoa, vội hỏi: "Ta thật sự phải đi, gặp lại!"

"Được!"

Mặt Trời càng ngày càng xuống thấp, bóng dáng đen đặc của hắn nổi bật lên, đúng là có lãnh liệt tôn quý cùng khí phách.

"Ngươi xuất hiện đi!" Lưu Trường Lạc đang núp trong chỗ tối nghe hắn gọi liền bước nhanh tới trước mặt hắn, kính cẩn hô "Hoàng thượng".

"Bãi giá cung Chính Dương."

"Vâng!" Lưu Trường Lạc trả lời, vung tay lên liền có mấy người nâng bước đuổi theo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.