Ngạo Phong

Chương 60




Ngạo Phong không quan tâm tới việc người khác nghĩ gì, cô bay tới bên cạnh hai người Lôi Ngự Phong, cười nói: “Thuận lợi chứ?”

“Haha, đúng vậy!” Lôi Ngự Phong cười tươi với cô, lắc tay một cái, một quả trứng to bằng hai bàn tay đang nằm trong tay anh ta, Lôi Ngự Phong đưa cho Ngạo Phong: “Nhưng quả trứng này lại quá nhỏ, vậy nên chúng tôi nghi ngờ đây có phải là trứng của cự long Candia hay không.”

Anh ta vừa nói tới đây, con Candia đang thoi thóp trên đất bi phẫn kêu gào: “Đương nhiên không phải trứng của tôi, trứng cự long quý báu sao lại kỳ dị thế này được chứ! Đều là vì cái trứng chết tiệt này, mới khiến sức mạnh của tôi giảm đi rất nhiều, nếu không các người làm gì thắng được tôi!”

“Hả? Đây không phải trứng của mày hả?” Mọi người đồng loạt bất ngờ.

Lôi Ngự Phong tò mò nói: “Nhưng mà có người tận mắt nhìn thấy mày rặn ra quả trứng này mà!”

Candia càng nghĩ càng buồn bực, vừa buồn vừa giận khóc oà lên: “Đương nhiên không phải rồi, tôi chỉ bất cẩn ăn phải trứng này ở sâu trong Sơn Lĩnh Chết Chóc mà thôi, chưa tiêu hoá hết nên bài tiết ra thôi! Tôi là rồng đực mà, có ai thấy rồng đực đẻ trứng chưa?”

Rồng, rồng đực?

Mọi người toát mồ hôi lạnh, ai nấy ngơ ngác cả hết, dở khóc dở cười, mất cả buổi trời mới phát hiện đây không phải trứng rồng? Rồng đực sinh con? Hiểu nhầm to mà!

“Cho dù không phải trứng rồng, nhưng bị cự long nuốt xuống lại không tiêu hoá, còn mang một phần sức của cự long đi, chắc chắn không phải tầm thường, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?” Lôi Ngự Phong tò mò ngắm nghía quả trứng, nhìn một chốc, đột nhiên kêu lên.

“Trời ơi! Trứng vỡ!”

Vỡ?

Ngạo Phong và mọi người tập trung lại, vội vàng quay đầu nhìn trứng trên tay, quả nhiên chiếc vỏ tròn láng bỗng xuất hiện những đường nứt nhỏ, bắt đầu nứt từ đỉnh quả trứng, dần dần vỡ ra.

“Không phải tự nhiên mà nó vỡ ra, loại trứng này vỏ cứng rắn đến cực điểm, đến nỗi một con cự long cũng khó có thể tiêu hóa nổi, đó là bởi vì thứ bên trong sắp trào ra ngoài.” Đám người Tần Thiển có vốn kiến thức rộng rãi, vội vàng nói.

Mọi người ai nấy cũng hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào quả trứng không lớn không nhỏ trên tay Ngạo Phong, đến Candia cũng nhìn không chớp mắt, nó thật sự muốn xem thử xem, quả trứng hại nó biến thành dáng vẻ như hiện tại cuối cùng sẽ nở ra thứ quái quỷ gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng đỉnh của vỏ trứng cũng nứt toạc ra, một cái đầu nhỏ màu xanh lam thò ra ngoài, đôi mắt to trong veo như nước liếc mắt nhìn Ngạo Phong đánh giá một cái, sau đó gật gù đắc ý kêu “Ca ca ca ca!” rồi cúi xuống cắn nuốt vỏ trứng của mình, chỉ chốc lát sau, toàn bộ vỏ trứng đã bị ăn sạch bóng, và những bộ phận khác trên cơ thể và mấy cái đầu còn lại cũng lộ ra ngoài.

Đúng vậy, con ma thú này không chỉ có một cái đầu không, mà là có tới chín cái đầu nhỏ màu xanh da trời.

Thân rắn, hình thể thon dài, chín đầu nhỏ dính vào một chỗ, phía dưới, cái bụng phồng lên như một cái túi nhỏ, hiển nhiên là do bữa ăn mãnh liệt vừa rồi, cái đuôi thon dài thi thoảng lại vuốt vuốt bụng, thở hắt ra một hơi, dáng vẻ trông thỏa mãn vô cùng.

“Vua rắn chín đầu! Mẹ nó, hóa ra là vua rắn chín đầu! Thảo nào lại hấp thu được nhiều sức mạnh của tôi như vậy, đây là siêu thần thú loại đế vương đấy, cái cơ thể nhỏ yếu ớt của tôi làm sao chịu nổi vị tổ tông này chứ, huhu, tôi thề sau này sẽ không bao giờ ăn đồ bậy bạ nữa.” Candia thấy cảnh này thì đau thương căm phẫn vô cùng, chỉ cần tưởng tượng đến việc vị tổ tông này ở trong thân thể nó ăn chơi là đã thấy lông tơ dựng đứng lên rồi, một ngày nào đó vị tổ tông này biết bản thân đã bị nó “ị” ra ngoài, thì khéo sẽ dùng đầu ngón tay lấy cái mạng nhỏ này của nó mất.

Siêu thần thú loại đế vương sở hữu tiềm lực cấp bậc cao hơn thiên cấp tiến hóa, đối với siêu thần thú bình thường, uy áp của nó cũng có lực uy hiếp cực kỳ lớn mạnh, vua rắn chín đầu này chỉ vừa mới sinh ra đã liếc mắt nhìn nhóm huyễn thú chung quanh, mà những huyễn thú đó đều biểu thị một thái độ run rẩy hoảng sợ, ngay cả Candia cũng chỉ có thể ôm đầu bò trên mặt đất, không khơi dậy nổi bất kỳ ý niệm phản kháng nào.

Ngạo Phong đang bế con rắn nhỏ khẽ cau mày, vua rắn chín đầu sao? Con vật nhỏ này liệu có phải là họ hàng với Áo Tư Lâm kia không? Nhưng khác một điều Áo Tư Lâm chỉ có ba đầu, còn con vật nhỏ này lại có tới chín cái, có lẽ con vật nhỏ này trưởng thành sẽ còn lợi hại hơn Áo Tư Lâm một chút cũng nên.

Con rắn nhỏ màu xanh biếc đong đưa lắc đầu như thật, điệu bộ vô cùng đắc ý, đột nhiên cơ thể nó nhoáng lên một cái, tám cái đầu kia lập tức biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại một cái đầu nhỏ, trở thành một con rắn nhỏ bình thường.

Con rắn nhỏ biến hình đổi dạng đủ rồi, giờ mới quay người lại, nhìn về phía Ngạo Phong đang dùng tay ôm mình vẫn còn trừng mắt nhìn, đôi mắt to trong veo như nước sáng ngời, đột nhiên kêu lên một tiếng với giọng điệu non nớt: “Mẹ!” Sau đó nó lập tức lao thẳng vào trong lồng ngực Ngạo Phong, vui sướng cọ tới cọ lui, biểu hiện vô cùng thân thiết.

“Ách… Nói chuyện khi trong giai đoạn ấu sinh, đúng là siêu thần thú!” Mấy tên huyễn sư thiên không kinh ngạc cảm thán.

Nhưng Ngạo Phong nghe thấy lời gọi như vậy thì lại giống như bị sét đánh, cô run rẩy, vội vàng bắt lấy con rắn nhỏ giơ lên trước mắt nói: “Không đúng, là bố!”

Con vật nhỏ kia lại cố chấp muốn chết, chớp chớp mắt, tiếp tục vui vẻ kêu lên: “Mẹ!”

“Là bố!” Ngạo Phong trừng mắt quở mắng, cô âm thầm hoài nghi con vật nhỏ này đã thật sự nhìn ra thân phận của cô, siêu thần thú cực kỳ mẫn cảm với vạn vật.

Con rắn nhỏ vui sướng lắc đầu: “Mẹ!”

“Là bôd! Mày mà còn gọi bậy coi chừng tao ném mày xuống đấy!” Ngạo Phong đen mặt, tốt xấu gì thì vẻ ngoài bây giờ của cô vẫn đang là “nam”, đúng là mất mặt quá, lỡ như bị người nào đó nghi ngờ thì coi như xong đời.

“Huhu, mẹ không cần con.” Trong đôi mắt trong veo như nước của con rắn nhỏ tràn ngập sự oan ức, giống như không cẩn thận nước mắt sẽ lập tức trào ra.

Bị con rắn nhỏ đáng thương hề hề nhìn đến nỗi chột dạ, Ngạo Phong vội vàng xoa xoa cái đầu trơn bóng của nó, nói: “Không phải tao không cần mày, nhưng mày cần phải ngoan ngoan nghe lời mới được.”

“Dạ dạ, con nhất định sẽ nghe mẹ nói.” Con rắn nhỏ nghe vậy thì lại vui vẻ trở lại, gật đầu đắc ý đảm bảo.

“Là bố mới đúng…” Ngạo Phong tiếp tục bất lực, đen mặt cãi lại.

……

Nhìn một người một rắn tranh chấp cả nửa ngày, Tần Thiển nhịn không nổi nữa, ho khan một tiếng, buồn cười nói: “Ngạo Phong, tốt hơn hết là cậu đừng tranh cãi với nó nữa, ma thú luôn coi người đầu tiên mà nó nhìn thấy lúc sinh ra là mẹ của mình, đợi sau này nó lớn lên chút, trí tuệ phát triển, hiểu chuyện rồi thì sẽ không kêu vậy nữa đâu.”

“Đúng vậy đấy, Tần Ngạo Phong.” Tiêu Linh và Lương Huyễn bên cạnh cũng mỉm cười bước lên trước, nói: “Chúc mừng các hạ đã thu được siêu thần thú, đây chính là điều mà người khác mong còn không được, các hạ tắm lửa tái sinh, đi từ gian khổ đến được bước này, tương lai sau này nhất định sẽ rất tươi sáng.”

Cảm nhận được ý tốt của hai người, Ngạo Phong thoải mái cười cười, rồi để cất con rắn nhỏ vào trong lồng ngực, ấn cái đầu nhỏ muốn thò ra ngoài của nó xuống, thản nhiên nói: “Tương lai sau này vẫn còn khó nói, chuyện ở Sơn Lĩnh Chết Chóc này, nếu có bất kỳ điều gì đó bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ là chúng ta đều sẽ ăn không hết gói đem đi.”

“Các hạ yên tâm, chúng tôi hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, sẽ không có ai nói lung tung đâu.” Lương Huyễn đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Ngạo Phong, gật đầu bảo đảm: “Nếu việc này bị truyền ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ nhận lửa giận của nhà họ Lam vì thấy chết mà không cứu, nếu các hạ đã không muốn để người khác biết về thực lực của ngài, chúng tôi cũng có thể đảm bảo sẽ không nói ra.”

“Kỳ thật, Lam Tuân chết rồi, nói không chừng nhà của chúng tôi còn đang lén mở nhạc ăn mừng ấy chứ.” Tiêu Linh tiếp lời, nhìn Ngạo Phong chớp chớp mắt: “Đừng quên, nhà họ Lam đã chiếm lấy vị trí gia tộc số một trong tứ đại gia tộc suốt nhiều năm, cũng chính là bởi vì bọn họ có một tông sư thuần thú là Lam Tuân, giờ ông ta đã chết, chúng tôi lại có được ba thánh thú, gia chủ nhất định sẽ tán thưởng chúng tôi, đại hội xếp hạng bốn tộc năm nay sẽ có trò hay để xem.”

Trong ánh mắt Ngạo Phong hiện lên một tia hiểu ý, cô gật gật đầu cười khẽ, nói chuyện với người thông minh đúng là dễ dàng, thấy rõ được sự thiệt hơn giữa các bên liên quan, biết làm thế nào là tốt cho tất cả.

“Các người biết tôi là thuần thú sư đúng không?” Ngạo Phong nhìn về phía hai người bằng ánh mắt sâu thẳm.

Hai người sửng sốt, vội vàng nói: “Các hạ yên tâm, cự long vàng đó đương nhiên là của ngài, cũng chỉ có ngài mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất của nó.” Thông qua trận chiến vừa rồi, bọn họ đương nhiên nhìn ra huyễn thú của Ngạo Phong chính là Mộng Yểm, lại cùng xuất hiện bên cạnh Lôi Ngự Phong, nhất định là đế vương thuần thú, câu hỏi thế này, chẳng lẽ còn chưa rõ ý tứ sao?

“Được rồi, các người có thể nhân lúc chúng ta chưa lên đường, bắt giữ thêm ma thú ở Sơn Lĩnh Chết Chóc này, Lam Tuân đã thuần hóa ba tên cho các người, tôi cũng có thể thuần hóa ba tên cho gia tộc của mỗi người các người, chỉ cần các người có thể bắt được. Tôi hy vọng các người có thể bảo đảm mọi thành viên sẽ không đề cập bất cứ tin tức nào liên quan đến tôi, đại thống lĩnh của liên minh Tự Do chỉ là một cao thủ thần bí.” Nếu mọi người có thể dứt khoát như vậy, Ngạo Phong đương nhiên cũng sẽ không bủn xỉn, giống như trả phí giữ im lặng, điều này lại thuận nước giong buồm, càng thuận lợi cho việc lôi kéo lòng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.