Sâu thẳm trong khu rừng Nhật Bất Lạc là bốn bề quanh năm vắng bóng người, nguy hiểm ẩn náu mọi nơi.
Chỉ có cao thủ mạnh đến mức đạt tới cấp Thiên mới có thể tự mình đi lại trong đó, những đội thám hiểm nhỏ ít nhất phải có một cao thủ chuyên nghiệp cấp ba mới đủ sức mà vào sâu, bất cẩn một chút là mất mạng ngay, trong khu rừng này, tập thể ma thú luôn là một sự tồn tại phiền phức, bầy đàn ma thú lớn ở vị trí trung tâm khủng khiếp đến nỗi cả thánh thú thường cũng không dám gây sự.
Nhưng những nguy hiểm này với Ngạo Phong mà nói lại không tính là nguy hiểm gì mấy, cô sở hữu một con thần thú, có thể hiên ngang đi qua bất cứ nơi nào chỉ trừ Sơn Lĩnh Chết Chóc mà thôi, sự uy nghiêm của thần thú hơn rất nhiều lần so với thánh thú, ma thú sống theo bầy cũng biết kính sợ thần thú, trừ phi gặp phải đám ma thú do thần thú cầm đầu, nếu không thì không cần lo lắng nhiều.
Ở phần ranh giới giao nhau giữa Sơn Lĩnh Chết Chóc và rừng Nhật Bất Lạc, là một con sông dài chảy xuyên suốt đại lục Ánh Sáng, tên gọi sông Midoline, bên trái trở đi là Sơn Lĩnh Chết Chóc, bên phải ắt là rừng Nhật Bất Lạc.
Gió ấm của ngày xuân mơn mởn thổi qua, mùa đông khắc khổ đã đi, sông băng tan chảy, vạn vật lại quay về nhịp sống bình thường, ven sông bắt đầu mọc lên một lớp thảm cỏ xanh mướt, mặt trời đỏ rực chiếu rọi xuống, cảnh tượng hoà hợp yên tĩnh, nếu là một người bình thường, có thể đã nằm xuống ngáp một cái thật to rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngạo Phong vẫn trông như một thiếu niên, trên người mặc chiếc áo khoác dài màu đen, hơi nghiêng người, cưỡi một con tuấn mã màu đen cao to vạm vỡ, móng ngựa giẫm lên thảm cỏ, không nhanh không chậm mà từ từ cất bước.
Ngón tay thon dài sờ lên chiếc cằm trắng trẻo, Ngạo Phong tỉ mỉ xem xét chiếc thiệp mời trên tay, tự lẩm bẩm: “Từ ranh giới của Sơn Lĩnh Chết Chóc đến đây, còn một tháng nữa là đến nửa năm, cũng đủ để đến Đế quốc Kaya, không ngờ địa điểm của Học viện Địch Oa của giáo viên Lam Tu này lại ở ngay đế đô Carroll, đỡ tốn thời gian của mình.”
Từ thư mời, Ngạo Phong đã biết tên của người đàn ông có đôi con ngươi xanh lam kia là Lam Tu.
"Chủ nhân, tôi có chỗ không hiểu lắm, tại sao chủ nhân lại đi con đường giáp ranh Sơn Lĩnh Chết Chóc này vậy, con đường này phải vòng một vòng rất lớn, tốn mấy dặm đường đi, nếu đi thẳng thì chúng ta đã qua khỏi rừng Nhật Bất Lạc rồi ấy.” Răng Nanh chạy theo bên cạnh khó hiểu hỏi.
"Đúng rồi đó chủ nhân, chúng ta ra khỏi Nhật Bất Lạc hơn một tháng rồi, mới chậm chạp đi được một phần ba đoạn đường, sốt ruột quá đi mất, tôi còn chưa tới đế đô Carroll bao giờ, không biết nơi đó ra sao, so với thánh thành của Huyễn điện Ánh Sáng như thế nào." Giọng nữ lảnh lót dễ nghe vang lên, đó là Tự Kiếm đang ngoe nguẩy đuôi trên vai Ngạo Phong cất lời, thông qua khế ước, Tự Kiếm thăng đến thánh thú thất tinh, cửa vào của thần thú quá cao, khó mà vượt được, đến cấp thần thú rồi mà muốn thăng cấp nữa là rất khó, xong khế ước, Mộng Yểm cũng chỉ thăng nhất tinh sức mạnh mà thôi.
Nhưng lại bất cẩn để Sấm Sét đoán trúng, con mèo vàng nhỏ này lại thật sự là một con cọp cái...
"Đúng đó, đúng đó, chúng ta mau đến đế đô đi, tôi cũng muốn xem thử đô thành của đế quốc Kaya ra sao.” Sấm Sét từ khi biết Tự Kiếm là cọp cái, thái độ bỗng tốt lên lạ kì, cũng chẳng cãi lời Tự Kiếm nữa mà còn nghe theo, không biết có phải vì rung động không.
“Mày mà cũng đòi xem nữa sao? Thôi đi, mày đến đó rồi cũng bị chủ nhân thu vào nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh thôi.” Tự Kiếm ngẩng đầu bất mãn nói.
“Ờm…” Sấm Sét xụ mặt, sao nó lại quên mất một khi đến nơi đông người, nó và Răng Nanh sẽ bị Ngạo Phong nhốt vào nhẫn để tránh bại lộ thân phận cơ chứ?
“Haha, yên tâm, tới lúc đó tụi tôi sẽ kể lại mọi chuyện bên ngoài cho mấy người, mấy người cứ ở yên trong nhẫn đi nhé.” Lại vang lên một giọng cười xen kẽ thanh âm nói chuyện nhỏ nhẹ ngây ngô, chú hồ ly kích cỡ bằng với hai bàn tay người đang híp mắt nói trong vòng tay của Ngạo Phong, chiếc đuôi lông mềm mại đang phe phẩy không ngừng, đáng yêu cực kỳ.
Tam Vĩ Mị Hồ tên Mị Quân, nhưng thực chất lại là một chú hồ ly đực chính hiệu, sau khi kết khế ước với Ngạo Phong, nó vượt khỏi thời kỳ ấu nhi, thể chất lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa cũng bắt đầu sử dụng màu sắc tự vệ, trạng thái của nó bây giờ chính là màu sắc tự vệ.
“Được rồi, để củng cố sức mạnh đang tăng rất nhanh tôi mới chọn đến Sơn Lĩnh Chết Chóc, hơn nữa chỉ có quanh đây mới thường hay xuất hiện thánh thú, tôi đến đế quốc thăm anh cả thì cũng chẳng thể đi tay không đúng không.” Ngạo Phong cười cười, lại có hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc là bản thân tôi không thể lập khế ước thêm với huyễn thú nữa.”
Sau khi kết khế ước với nhóc hồ ly xong, Ngạo Phong đã thầm cảm thấy số lượng kết khế ước của mình với huyễn thú cũng sắp đạt mức bão hoà, nếu không thể thăng cấp, chỉ có thể kết khế ước với một huyễn thú nữa thôi, nhưng con huyễn thú này phải đến mức có thể giữ lại để huấn luyện, vậy nên cô không dám kết khế ước một cách quá dễ dàng nữa.
Số lượng huyễn thú càng lúc càng nhiều, mấy con thánh thú còn có linh tính, có thể trò chuyện với nhau, cả đoạn đường náo nhiệt hẳn lên, cả Tiểu Băng cũng chốc chốc lại ló đầu ra vui mừng kêu vài tiếng, cho dù cả tháng trời không nhìn thấy bóng người nào, Ngạo Phong cũng không cảm thấy chán.
Mười mấy ngày đầu họ đi cực kỳ chậm, nhưng qua những lần chiến đấu với linh thú, Ngạo Phong cũng dần củng cố lại được cảnh giới của linh huyễn sư cửu kiếm, kể cả khi không cần đến huyễn thú, chỉ với “Cánh Ve” cũng đủ dễ dàng đánh bại linh huyễn thú.
Bây giờ vũ khí được Ngạo Phong sử dụng nhiều nhất không phải là Phá Quân, mà là thanh kiếm dẻo Cánh Ve này, như La Tư đã nói, sử dụng thành thạo món vũ khí này rồi thì có thể vừa nhu vừa cương, sắc bén không gì bằng, uy lực khiếp sợ.
Cả đoạn đường đi từ Nhật Bất Lạc Thành đến trung tâm rừng Nhật Bất Lạc, gần đến khu vực nguy hiểm sâu hút, thường thấy linh thú cấp cao tinh, nhưng những linh thú này so với linh huyễn sư cửu kiếm như Ngạo Phong mà nói, chẳng có giá trị nâng cấp gì cả, cô cũng chẳng dư công sức bắt từng con về mà thuần hoá.
Cho dù có huấn luyện đem đi bán thì ít nhất cũng phải ở mức thánh thú trở lên, nếu không lại chẳng mất mặt cho cái danh đế vương thuần thú này của cô à!
“Lương khô sắp hết rồi, lương thực trong nhẫn Không Gian cũng không thể lưu trữ dài lâu được, trong rừng cũng không có gì đặc biệt, cứ ăn thịt ma thú mãi thì cũng ngán tận cổ.” Ngạo Phong cau mày bức xúc nói, tuy rằng thịt ma thú nướng lên ăn cũng rất ngon, nhưng ăn hoài cũng ngán. Mà thịt của nhiều loài ma thú vẫn còn rất nhiều mùi đất, khó nuốt cực kỳ, Ngạo Phong vẫn thích bánh mì hơn.
Mộng Yểm nghe xong, vội vàng nói: “Chủ nhân, chủ nhân muốn bổ sung thêm không? Thật ra cũng không phải không có, trong rừng Nhật Bất Lạc có rất nhiều đội thám hiểm tự tụ lại thành doanh trại thám hiểm quy mô nhỏ, con người trao đổi đủ loại vật phẩm ở đó, còn có vài đội kinh doanh nhét đầy đá lạnh vào nhẫn Không Gian, vận chuyển đồ ăn của đế quốc đến đây buôn bán, chỉ là giá cả rất đắt đỏ.”
Nó du hành khắp nơi trong khu rừng này rồi nên có thể hiểu rõ một chút.
Mắt Ngạo Phong sáng lên: “Doanh trại của đội thám hiểm ư? Gần đây có không?”
“Tôi nhớ có một cái, chỉ là tôi không nhớ địa điểm cụ thể.” Mộng Yểm ngưng lại, rồi chợt nhớ ra mà nhắc nhở: “Nhưng mà chủ nhân này, dám đi lại trong rừng Nhật Bất Lạc đa số đều là cao thủ, trong doanh trại thám hiểm rất loạn, thỉnh thoảng sẽ có vài cao thủ thiên cấp xuất hiện, có rất nhiều người nhìn thấy đồ đạc là ra tay cướp giật, chẳng có đạo lý gì cả, dù gì người chết trong rừng này cũng quá nhiều, vậy nên chẳng có ai đòi truy cứu.”
Ngạo Phong gật đầu, cô hiểu rõ trong chốn nguy hiểm này, phép tắc ỷ mạnh ăn thịt yếu trong thế giới Ruska này sẽ được phóng đại lên, mức độ tàn khốc máu lạnh khiến người ta phải giật mình, nhưng cô không hề sợ sệt, khẽ mỉm cười: “Chiến giáp toàn thân của tôi đã bước đầu thành hình, huyễn sư thiên không bình thường cũng không phải đối thủ của tôi, để xem ai dám chặn đường tôi, nếu kẻ nào xui xẻo gặp phải tôi thì cứ việc lấy hắn ra làm thử nghiệm cho uy lực của chiến giáp kiểu mới này của tôi!”
Nói đến đây, Mộng Yểm đột nhiên kêu lên: “Ôi, chủ nhân, có một tên không sợ chết chặn phía trước thật kìa! Là một con thánh thú nhất tinh!”
“Thánh thú?” Ngạo Phong mừng rỡ, đôi con ngươi đen láy để lộ nét hiếu chiến, cô rút thanh kiếm Cánh Ve ở hông ra, nói: “Ông trời cuối cùng cũng dâng tiền tới cho tao, bọn mày đừng động tới, để tao!”
Nói xong, Ngạo Phong nhảy xuống từ trên lưng Mộng Yểm, huơ tay biểu ý Mộng Yểm và những con huyễn thú khác thu lại sinh khí và uy lực của chúng, cô xông lên trước chạy thật nhanh.
Từ lâu Ngạo Phong đã muốn thử xem mình bây giờ có đủ sức chống lại thánh thú không, nâng cao năng lực thực chiến của mình qua việc đấu với thánh thú, tiện tay huấn luyện vài con, mai sau túng tiền thì lôi ra bán đấu giá. Nhưng tiếc rằng đi lâu thế này lại chẳng gặp được con nào, xem ra ngoài ma thú tập hợp với quy mô lớn ra thì ma thú cấp cao cũng ít thấy.
Con đường ven sông Sơn Lĩnh Chết Chóc có rất nhiều ma thú tương đối mạnh, bên trái thường sẽ nhìn thấy vài ngọn núi nhỏ, thực lực thần thú của Mộng Yểm khiến nó cảm nhận được mọi thứ rất nhạy, cách vài dặm xa mà nó đã cảm nhận được con thánh thú ấy, Ngạo Phong chạy một hồi xa mới nhìn thấy từ xa có một con ma thú cỡ lớn đang nghiến răng nhai một xác người.
Đây là lần đầu sau khi Ngạo Phong vào sâu trong khu rừng này nhìn thấy dấu vết của loài người, không ngờ lại đến mức bị nhai đến chẳng còn xương.
Máu chảy đầy ra đất, ở đây vừa rồi chắc chắn đã xảy ra một trận chiến đáng sợ, nhưng tiếc là đội thám hiểm này có thực lực không mạnh lắm, vậy nên mới chết sạch thế này.
Ma thú hình dạng địa long, trên người là một hàng gai lưng nhọn hoắt, răng nanh sắc bén đáng sợ còn vương mùi máu tanh, nó bò trên đất, đôi mắt nhìn sang, nó chằm chằm nhìn Ngạo Phong, ánh nhìn hung ác toả ra tứ phía.
“Địa long lưng gai răng cưa! Ma thú hung tàn nhất, thiên tính hung hãn, chuyên thích xé xác sinh vật khác, cào nội tạng của họ ra ăn, có con còn ăn luôn thịt đồng loại, chúng là bạn cùng họ với địa long, có huyết mạch chưa dứt hết của long tộc, phòng ngự cực mạnh, chủ nhân cẩn thận chút có lẽ sẽ ứng phó được.” Mộng Yểm thông thái đang nhắc nhở bên cạnh, giọng điệu toàn là bất mãn căm ghét với loại động vật hung hãn phía trước.
Ma thú cũng có tình cảm, có cảm xúc, xé xác khác loài chẳng có gì để ghét, nhưng hung tàn đến mức không tha cho cả đồng loại, cũng khiến rất nhiều ma thú khác tránh xa những con dị biệt này.
Chuyện chết người xảy ra mỗi ngày ở Sơn Lĩnh Chết Chóc này, nhưng khi tận mặt nhìn thấy một con ma thú xé xác người ta tan nát máu thịt thế này, Ngạo Phong vẫn không nhịn được mà cau mày, trong mắt trào lên lửa hận, một bước nhảy nhanh về phía trước, lưỡi kiếm của Cánh Ve trong tay sắc bén bay sang!
“Súc sinh, bỏ mạng đi!”
Ma thú hung tàn như thế này khiến Ngạo Phong cảm thấy kinh tởm, cô cũng không tính thuần hoá nó nữa, giết cho bằng được còn hơn, sau đó rút ma tinh của nó ra!
Tuy rằng lần đầu đối kháng với thánh thú, Ngạo Phong rất có lòng tin với thực lực tăng mạnh của mình, huyễn lực từ màu xanh đen ngả hẳn sang đen bắt đầu thoát ra ngoài, quấn lấy lưỡi kiếm mỏng manh, lúc nó rạch ngang không khí, bởi vì tốc độ cực nhanh mà phát ra tiếng như tiếng tre trúc nứt toạc!
“Vút!”
Một kiếm vung xuống, chém một nhát thật mạnh trước khi cơ thể cô đến nơi, quật lên lưng con địa long với lực công kích cực mạnh! Chỉ nghe thấy “toạc” một tiếng, phần lưng của địa long có thêm một đường rạch dài.
Cùng lúc đó, Ngạo Phong đáp chân xuống mặt đất, rồi lại dùng sức nhảy vọt lên không trung, lướt nhẹ qua khỏi móng vuốt sắc nhọn của địa long, bụi cát vương vãi do vuốt địa long đập xuống đất bắt đầu tán ra, mới nhìn thấy Ngạo Phong đứng thẳng trên một gò đất một cách nhẹ nhàng, vững chãi sừng sững, không lung lay dù chỉ là một cọng tóc.
Máu tươi phun ra từ vết thương, địa long bắt đầu đau đớn kêu gào, nó không ngờ được rằng con người trông có vẻ yếu đuối trước mặt này lại có sức mạnh lớn đến như vậy, đến cả phòng ngự mà nó lấy làm kiêu hãnh cũng bị phá giải! Địa long tức giận khôn cùng, cái đuôi nó “phập” một tiếng, hất mạnh về phía Ngạo Phong!
“Chậc, phòng ngự của con súc sinh này đúng là đáng sợ thật.” Ngạo Phong như thể không nhìn thấy cái đuôi đang sượt về phía mình, cô hơi cau mày, đôi mắt đen láy bắt đầu quét khắp người con địa long.
Cô đã dùng cả bảy phần sức cho nhát kiếm vừa nãy rồi, đến linh thú cử tinh còn phải bị chẻ làm đôi ấy chứ, nhưng với địa long thì chỉ để lại một đường rạch dài mà thôi, cho dù cô có dùng hết sức thì e là cũng không tạo được vết thương chí mạng, long tộc quả nhiên mạnh bạo, chỉ có một chút huyết thống thôi cũng biến thái đến thế này.
Địa long thấy đuôi mình quật tới mà con người trước mặt vẫn không né tránh, nó vui mừng, đuôi rồng của nó là bộ phận cứng cáp nhất trên người nó, hơn nữa còn toàn là gai, cứng như nanh sói, nếu bị quật trúng thì cả thánh thú cũng phải kêu trời.
Nhưng khi nó thấy đuôi sắp chạm tới người đó, kế hoạch sắp đi theo ý nó thì lại đột nhiên phát hiện khoé miệng người đó nhếch lên một nụ cười chế giễu, bỗng vụt biến mất!
Cửu cung bát quái bộ, biến mất trong phút chốc!
Tập trung huyễn lực màu xanh đen vào chân, tốc độ biến thái của cửu cung bát quái bộ lại đạt đến một đẳng cấp mới, trực bộ, hoành bộ, gia bộ, thiết bộ, toàn bộ tập hợp lại thành một tổ hợp thuấn bộ, Ngạo Phong không khác gì một hồn ma mà chớp mắt đã tới trước đầu con địa long.
Địa long còn đang khó hiểu tại sao Ngạo Phong lại biến mất, bỗng cô lại xuất hiện trước mặt nó, nó kinh ngạc hết cỡ!
“Phòng ngự có mạnh tới mức nào đi chăng nữa thì tao cũng không tin mày đeo giáp cho mắt!” Giọng cô bình tĩnh đến lạnh lùng, Ngạo Phong xoay người, với tốc độ nhanh nên sức công kích của Cánh Ve cũng lên tới đỉnh điểm: “Vụt!” một kiếm chém ngang, trong hút chốc, một đường máu phụt ra.
“Aaa!” Tiếng kêu thảm thiết chấn động đất trời, đôi mắt của địa long bị một kiếm này của Ngạo Phong trực tiếp rạch toạc, trong chốc lát, địa long mù cả hai mắt, cơn đau kịch liệt, lúc này nó mới nhận thức được kẻ địch trước mặt này khó chơi thế nào.
Lạnh lùng, mạnh bạo, trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực tế lại tính toán rõ nhược điểm của nó từ trước, không ra đòn thì thôi, một khi ra tay thì mất mạng!
Đối mặt với một cao thủ địa giới mạnh thế này, địa long ít nhiều biết sợ, cũng không quan trọng việc báo thù cho đôi mắt nữa, mà vội vàng vẫy đuôi rồi xoay người nhấc bốn cái móng vuốt to kềnh của nó lên, nhanh chóng nhảy vào không trung, trốn khỏi nơi này.
“Chết tiệt! Mộng Yểm, chặn nó lại!” Ngạo Phong không nghĩ tới con địa long này lại chơi trò đào tẩu, mà lại còn bay đi nữa, không có Răng Nanh theo bên cạnh thì cô không thể bay theo được, một bước nhảy lên đuổi không kịp nó, cũng không tìm thấy chỗ đẩy lực, chỉ có thể để nó chạy trước, đành phải thầm ra lệnh cho Mộng Yểm.
Mộng Yểm tuân lệnh, lập tức phát ra tiếng kêu rung động, sức mạng thần thú lĩnh vực lập tức phóng ra, một thân ảnh màu đỏ loé lên như chớp điện.
Như một tia cực quang, “Rầm!” kích trúng địa long lúc này đã thoát khỏi tầm nhìn, địa long nào chịu nổi một chiêu này của thần thú hệ hắc ám tam tinh chứ, bay được nửa đường đã hấp hối, mưa máu rải xuống khu rừng, huyễn thú hệ chiến mã tốc độ nhanh hơn cả báo săn mồi, Mộng Yểm dốc hết sức nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
“Chủ nhân mạnh quá đi, địa long lưng gai răng cưa bị chủ nhân doạ bỏ chạy luôn, chủ nhân còn tàn bạo hơn địa long nữa!” Chứng kiến cảnh tượng vừa nãy xong, Sấm Sét gào to lên từ đằng xa, Ngạo Phong nghe xong thì run tay, sao mà nghe câu này lạ thế? Đang khen mình hay chê mình vậy?
Răng Nanh cười khì khì nhắc: “Chủ nhân, thánh thú đều biết bay cả, một khi gặp phải cao thủ cấp cao của địa giới vẫn có một ưu thế rất lớn, đánh không lại thì chạy lên trời, chủ nhân sau này mà đánh với thánh thú nữa thì tốt nhất là nhảy lên lưng nó, giống như hai cao thủ loài người ở Nhật Bất Lạc lúc trước vậy.”
Ngạo Phong lần đầu đối kháng với thánh thú chưa đủ kinh nghiệm, mới dẫn đến việc để nó đào thoát ngay ải cuối cùng, Ngạo Phong ghi nhớ việc này, cưỡi lên lưng Mộng Yểm vừa quay về để dẫn đường tới nơi rơi xuống của địa long, chuyện gần như trong tích tắc, địa long bay vút đi khá xa, không thể chối bỏ rằng tốc độ chạy trốn của con địa long lưng gai răng cưa này rất nhanh, nhưng gặp phải Mộng Yểm thì xem như nó xui xẻo.
Ngạo Phong nhìn từ xa đã thấy được cơ thể đồ sộ của địa long, nhưng mới đến lân cận, Mộng Yểm lại đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: “Có con người! Chủ nhân, là một huyễn sư thiên không!”
“Ồ?” Ngạo Phong hơi cau mày, đây là lần đầu ra khỏi Tần Thành mà Ngạo Phong được gặp cao thủ đặc biệt như huyễn sư thiên không, tuy cô không sợ nhưng cũng không muốn tự chuốc phiền phức, cô nhấc tay, thu đám thú vào lại nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh, chỉ để lại một mình Mộng Yểm, đi về phía trước với hình thể một con ngựa bình thường.
Danh tiếng Truy Vân ở Nhật Bất Lạc vang xa, để không bại lộ thân phận của mình, Ngạo Phong phải cẩn thận hết mức, tránh việc gặp phải kẻ thù, tự đào hố chôn mình.
“Hôm nay vận may tốt thật, không ngờ bắt gặp một chiến lợi phẩm thánh thú đã chết ở đây, còn là địa long hiếm gặp nữa, đỉnh thật!” Trên lưng con địa long vang lên tiếng cười lanh lảnh của nam thanh niên trẻ tuổi.
Ngạo Phong nhìn xuyên qua tán cây, chỉ thấy một người đàn ông trạc hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, thân hình kiện tráng mặc một thân đồ đen bó sát đang đứng trên đầu con địa long, trên đầu còn quấn một cái khăn đen ngang trán, tóc đen dài rũ xuống bên vai, ngũ quan chính trực anh tuấn gãy gọn, lúc này người nọ đang cười rất tươi, tay cầm một con dao, tính mổ lấy ma tinh của địa long.
“Đợi một chút!” Ngạo Phong cưỡi Mộng Yểm đi ra từ bụi cây, cô kêu to lên, bước đến bên cạnh địa long dưới ánh nhìn ngờ vực của chàng trai, cô chỉ vào địa long to lớn bên cạnh: “Anh bạn này, rất tiếc nhưng con địa long này do tôi giết, tôi nghĩ chiến lợi phẩm trên người nó cũng nên là của tôi.”
Lúc nói chuyện, Ngạo Phong đánh giá chàng trai kia một vòng, có hơi khó hiểu, thế giới này đúng là cao thủ khắp nơi, Quân Lạc Vũ tuy rằng được xưng là thiên tài bậc nhất đại lục của huyễn điện Ánh Sáng, nhưng ngoài kia cũng có rất nhiều cao thủ tài năng hơn người. Chàng trai trước mặt cô bây giờ tuy chỉ mới khoảng hai mươi lăm tuổi nhưng đã đạt mức huyễn sư thiên không, chưa chắc thua kém Quân Lạc Vũ.
Chàng trai cũng nhìn Ngạo Phong, đánh giá vài cái, không khỏi cau mày.
“Cậu nói con địa long này là do cậu giết, nhưng lúc tôi đến đây cũng không có ai khác, nếu là cậu giết nó thì tại sao không ở bên cạnh lấy chiến lợi phẩm ngay? Cậu không có cách nào chứng minh đây là đồ của cậu, vậy thì vật săn được ở rừng Nhật Bất Lạc này, ai mạnh thì của người đó, tôi khuyên cậu đừng nên dòm nhó con địa long này nữa.”. Tr𝘂yệ𝘯 hay l𝘂ô𝘯 có tại [ TR𝘂MTR𝑼Y e𝐍.Ⅴ𝘯 ]
Trong mắt chàng trai này, dáng vẻ của Ngạo Phong thật sự quá trẻ, con địa long này phải biết rằng nó nổi danh với tính phòng ngự của mình, sao cô có thể giết nó được? Chắc chắn là vì sự quý giá của con địa long này nên muốn cướp với anh ta ấy mà, chuyện này không hiếm xảy ra trong khu rừng này, anh ta cũng gặp phải quá nhiều rồi, nếu không phải nhìn thiếu niên này còn trẻ, anh ta cũng muốn có cơ hội nghiên cứu cuộc đời với cô lắm, dạy cô phải yêu quý sinh mệnh.
Chàng trai nói xong, Ngạo Phong cũng ngẩn ra, nhanh chóng bắt được ý trong câu – mình bị xem thường đây mà!
Thiên hạ bao la chuyện lạ gì cũng có, người chiếm đoạt chiến lợi phẩm của người khác lúc này lại la làng người khác cướp của mình, còn dám xem thường cô, có lẽ nào như vậy! Ngạo Phong chỉ thấy mình không thể hiện một phen thì có lỗi với sự đánh giá cao của người anh em này quá.
Thế là, Ngạo Phong hừ lạnh một tiếng, phát huy bản tính ương ngạnh của một tên cướp: “Nói anh đi thì đi đi, lắm lời thế nhỉ? Con địa long này phải là của tôi!”
“Cậu còn dám cướp của tôi à?” Chàng trai áo đen nghe cô nói xong thì càng chắc chắn thân phận cướp ngày của cô, đôi mắt ưng híp lại, sắc bén vô cùng, lạnh lùng nói: “Cậu trai này, chiến lợi phẩm cũng phải có mạng để hưởng, cao thủ trong rừng này nhiều vô số, bất cẩn một chút là chết ngay.”
“Hoá ra các hạ cũng biết cao thủ rất nhiều à, tôi cũng khuyên anh tốt nhất là đừng xem thường tôi, tôi mạnh lắm đấy.” Ngạo Phong bình tĩnh nhìn anh ta, không nhường nửa bước.
Chàng trai cảm thấy nực cười, một thiếu niên trông mới mười mấy tuổi đầu thì mạnh được tới đâu? Cũng may là cô chém gió quá giỏi, cho rằng ai cũng tin lời cậu ta nói à?
“Nhóc con, đừng giả vờ nữa, chút chiêu trò đó của cậu tôi gặp biết bao nhiêu rồi biết không?” Chàng trai hừ một tiếng: “Lôi Ngự Phong của rừng này, nghe qua chưa? Biết rồi thì tự biến đi!”
“Lôi Ngự Phong quái gì? Chưa nghe gì hết! Tôi còn là Tần Ngạo Phong đây!” Ngạo Phong cũng hừ một tiếng.
Lôi Ngự Phong thấy cô không xem mình ra gì còn tự bịa cái tên để chọc tức mình, lập tức nổi điên: “Ranh con! Kiếm chuyện phải không?”
“Người kiêm chuyện là anh mới đúng!” Hai người đối đầu nhau, không khí cũng căng thẳng theo.
“Được lắm! Được lắm!” Lôi Ngự Phong cười to với giọng điệu lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Ngạo Phong: “Nếu đã không tự quý trọng mình thì tôi chẳng cần phải nể nang! Ranh con hôm nay gặp phải anh xem như chú mày xui xẻo!”
Ánh sáng bạc loé lên, Lôi Ngự Phong tức đến mức cuối cùng cũng gọi huyễn thú của mình ra!
“Thôn Tiêu, ra đây!”
Chàng trai áo đen vung tay, một phù hiệu sao năm cánh màu bạc xuất hiện, Lôi Ngự Phong đúng là huyễn sư thiên không, biểu tượng của huyễn sư thiên không là ngũ thiên tinh, xuất hiện ở nơi nào bất kỳ trên đại lục đều sẽ gây ra động tĩnh lớn!
Lôi Ngự Phong không phải tay mơ mới vào hàng huyễn sư thiên không, mà là một huyễn sư thiên không nhị kiếm với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, huyễn thú của anh ta xuất hiện trong không trung, che khuất cả mặt trời, là một con chim đại bàng cánh vàng uy phong, con chim này vừa hiện thân, Ngạo Phong đã cảm nhận được áp lực khủng khiếp đến nghẹt thở.
Tuy nói con người Lôi Ngự Phong này có hơi vênh váo, nhưng chính anh ta cũng có thực lực hơn người, hơn nữa người này cũng hành xử cẩn thận, sẽ không để phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, cả việc đối phó với “thiếu niên” vô dụng như Ngạo Phong, anh ta cũng không tấn công ngay mà gọi huyễn thú của mình ra để đảm bảo an toàn, dù gì ở trong khu rừng này cẩn thận vẫn là trên hết.
Rất nhanh, Lôi Ngự Phong cảm thấy may mắn vì sự cẩn thận của mình.
Ngay khi con chim cánh vàng của anh ta vừa xuất hiện, nó nhìn Mộng Yểm một cái, hai con vật đồng loạt kêu lên: “A! Thần thú!”
Hai con huyễn thú nói được tiếng người thì chắc chắn chỉ có thể là thần thú, chúng căng thẳng nhìn chằm chằm nhau, không con nào dám thả lỏng, một con là thần thú hệ hắc ám, một con là thần thú hạng nhất trong số huyễn thú biết bay, cấp sao lại tương đương, thực lực có lẽ cũng khó mà phân thắng thua.
“Gì? Thần thú?”
Sau hai con thần thú thì Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong cũng bất ngờ kêu lên, ai nấy nhìn đối phương một cách khó hiểu.