Ngạo Phong

Chương 1




Màn đêm buông xuống New York, ánh đèn rực rỡ bừng lên trong lòng thành phố, khiến nó trở nên rực sáng và quyến rũ trong đêm đen. Thế nhưng trong màn đêm ở thành phố này, lại phảng phất một mùi thối rửa khiến người ta buồn nôn.

Đây là thiên đường, nhưng cũng là địa ngục.

Lúc này, trong trung tâm thành phố New York, một cuộc truy đuổi căng thẳng đang diễn ra ở căn cứ ngầm của trụ sở tài chính.

“Thiên Phong, chúng mày trốn không thoát đâu! Bỏ mạng lại đây đi!” Tiếng vang vọng trong hành lang lạnh lẽo xen lẫn âm thanh mưa đạn dày đặc lại như vô tình tạo ra một giai điệu động lòng người.

“Chỉ dựa vào bọn mày mà cũng muốn giết bọn tao ư? Đùa gì thế!” Trong bóng tối, một âm thanh hét lên rồi bỗng có một bóng đen xẹt qua không khí.

“Chết tiệt! Nổ súng đi! Bắn chết cô ta!” Đám vệ sĩ đuổi theo cực kì nhạy bén với bóng tối, liều mạng nổ súng về phía bóng đen kia, mãi đến khi nghe thấy âm thanh kim loại rơi xuống đất, bọn họ giật nảy mình, thầm nghĩ không ổn rồi.

Hai bóng người như báo đen săn mồi, một trái một phải từ trong bóng tối chui ra, thân thể linh hoạt đã lao nhanh đến đám người vệ sĩ trước khi họ kịp lên nòng.

Nhanh! Thật sự rất nhanh!

Con ngươi ác liệt của hai bóng đen tựa như chim đại bàng dũng mãnh đang nhìn con mồi, mổ xuống cực kì chính xác.

Thân thể khỏe mạnh, thân thủ đáng gờm, tựa như một điệu nhảy, thân thể gần như cong đến mức không tưởng tượng nổi, các khớp xương lần lượt thay nhau vang lên theo tiếng súng bóp cò, nhóm vệ sĩ đang đuổi giết theo sau này lần lượt ngã xuống, ngắn ngủi vài nhịp thở thôi đã bị hai thợ săn ma quỷ này đưa thẳng vào địa ngục.

Sau trận bão táp, khoảng lặng ngắn ngủi cũng đủ để nghỉ ngơi trước khi nhóm nhóm truy binh tiếp theo đuổi kịp.

Tần Ngạo Phong thở hổn hển lau đi vết máu dính trên mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú, không kiên nhẫn nói: “Xong chưa vậy, đám Landys này rõ ràng là tìm cái chết, chúng ta và họ vốn không hề đụng chạm gì cả, nhưng hết lần này đến lần khác lại tính toán bày ra mọi cách để dồn chúng ta vào chỗ chết, đừng để tôi có cơ hội, nếu không tôi sẽ đạp nát hang ổ bọn chúng.”

Một gương mặt xinh đẹp đang ngồi nghỉ không xa cũng đưa tay lau đi vết máu đỏ thắm trên song đao của mình, nhẹ nhàng nâng mắt: “Gần đây tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta quả thật hơi cao, có người trong nghề nhìn không vừa mắt, muốn diệt trừ chúng ta cũng là chuyện bình thường, chờ khi nào chúng ta trở lại Hawaii, lập kế hoạch ổn thỏa rồi đi san bằng chỗ này đi.”

Hai giọng nói đều trong trẻo, thanh thúy như nhau, mặc dù đã được đè thấp nhưng vẫn có thể nghe ra đây là hai cô gái đang nói chuyện.

E rằng không ai có thể ngờ, bộ đôi “Thiên Phong” đứng đầu thế giới ngầm vậy mà lại chỉ gồm hai cô gái trẻ tuổi.

“Thí Thiên, cậu vẫn như vậy, vẫn không đặt người khác vào mắt nhỉ.” Ngạo Phong nhìn người chiến hữu cùng sống chết với mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, trên cõi đời này sợ rằng chỉ có cô mới nghe ra được ý an ủi từ giọng nói lạnh như băng kia của Thí Thiên, và cũng chỉ có cô ấy mới hiểu rõ cô nhất.

“Không phải lúc nào cậu cũng ngông cuồng như vậy sao? Cậu nghĩ rằng cậu thì tốt hơn được gì chắc?” Nhấc khóe mắt lên, Thí Thiên liếc nhìn cô một cái, môi tạo ra một độ cong hiếm thấy: “Có điều, tớ sẽ không bỏ rơi cậu.”

“Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta là chiến hữu, cho nên tuyệt đối sẽ không từ bỏ đối phương.” Ngạo Phong ngẩn người, giọng nói chậm rãi mà vững chắc.

“Đúng, chúng ta là chiến hữu.” Giọng điệu hờ hững mà chắc chắn của Thí Thiên.

Họ nhìn nhau mỉm cười, những ý nghĩ trực tiếp nhất được nhìn thấu qua đôi mắt trong veo đấy.

Cho đến bây giờ các cô vẫn luôn là như vậy, từ lúc gặp nhau cho đến hiện tại, một ánh mắt, một động tác là có thể biết rõ đối phương đang nghĩ gì, thế nên họ mới có thể trở thành cặp đôi hợp tác hoàn hảo nhất giới lính đánh thuê, cũng là đôi bạn thân thân mật nhất, luôn luôn tín nhiệm nhau.

Trên thế gian này vĩnh viễn không thiếu những người bán mạng kiếm tiền trong bóng tối, giết người, vệ sĩ, trộm đồ, lấy trộm tài liệu cơ mật hay bất cứ công việc gì. Từ góc độ nào đó mà nói thì công việc này gần giống với đặc công, điểm duy nhất khác biệt chính là đặc công thì trung thành với quốc gia, còn bọn họ thì trung thành với bản thân.

Người khác gọi họ là lính đánh thuê hắc ám.

Lính đánh thuê có thể làm chuyện của sát thủ, nhưng lại có điểm khác biệt lớn nhất chính là lính đánh thuê có thể giao phía sau mình cho đồng bọn, cho chiến hữu của mình, cho dù lính đánh thuê hắc ám có ngã xuống cũng sẽ không phụ tín nhiệm của bạn bè.

Tần Ngạo Phong và Vân Thí Thiên chính là tổ đội lính đánh thuê hai người nổi tiếng nhất trong những năm gần đây.

“Đã là nhóm truy binh thứ tư rồi, muốn thoát khỏi truy binh, chúng ta nếu vẫn đi chung hai người sẽ chỉ có thể trở thành mục tiêu, phía trước vừa hay có ngã ba, chúng ta chia ra hành động đi, với bản lĩnh của chúng ta thì chắc hẳn chuyện chạy trốn không khó lắm, sau khi thoát ra được, chúng ta gặp lại ở khách sạn Hương Tuyết. Nếu như vẫn chưa thể gặp lại, vậy thì đến thẳng Hawaii rồi gặp.” Ngạo Phong ngồi trong bóng tối, bình tĩnh phân tích tính toán, hai mắt trong veo tỏa ra sự sáng suốt, dường như hết thảy những chuyện này đều rất nhẹ nhàng và ung dung.

“OK, khách sạn Hương Tuyết, Hawaii, tớ đợi cậu.” Song đao trong tay vắt lên hông, Thí Thiên quay đầu nhìn Ngạo Phong một cái thật sâu, dường như muốn khắc sâu cô vào trong đầu, cô ấy che giấu rất tốt, trong mắt có một tia kỳ lạ, ngay cả Ngạo Phong cũng nhìn không ra.

Ngạo Phong thấp giọng cười, quả đúng là tác phong của Thí Thiên, sấm rền gió cuốn.

“Cũng đừng tùy tiện mà chết đấy, bảo trọng.”

“Cậu cũng vậy, nhớ phải còn sống nhé.”

Quả đấm nhẹ nhàng rơi trên vai đối phương, hai bóng đen uyển chuyển như quỷ nhảy ra, biến mất trong bóng tối, dường như một giây cũng không muốn chậm trễ.

Đi được không bao lâu, phía trước đã xuất hiện một ngã ba.

Căn cứ ngầm này có lối đi thông bốn phương tám hướng, khi lẻn vào đây, các cô cũng đã đoán ra được tình trạng đại khái, Ngạo Phong dừng lại ở ngã ba trước mắt một hồi, môi nở một nụ cười khổ, bỗng dưng quay người đi thẳng vào căn cứ nội bộ.

Sự áy náy tràn ngập trong mắt cô, xin lỗi cậu Thí Thiên, xin lỗi cậu.

Sợ rằng chúng ta không thể gặp mặt nhau nữa rồi, sợ rằng cậu cũng không còn cách nào đợi đến khi tớ đến nữa rồi.

Đã giậm chân ở đây hơn một ngày, thật ra thì trong lòng mọi người đều hiểu, để ra được bên ngoài còn phải đi một đoạn dài nữa. Nói cho cùng thì các cô cũng chỉ là những cô gái, trời sinh thể lực có hạn, không ra ngoài được như dự tính thì tỷ lệ chạy thoát thân cũng chỉ một nửa, mạnh miệng như vậy cũng chỉ là vì sợ đối phương lo lắng mà thôi.

Tớ mất bố mẹ từ khi còn nhỏ, trên đời này cũng không còn lo lắng gì, cậu vẫn còn em gái cần che chở, tớ cũng hy vọng cậu có thể sống, tớ thật sự coi trọng người bạn như cậu, cho nên…

Ngay cả khi tớ chết, cũng hy vọng cậu có thể sống thật tốt…

Cô vừa tỉnh táo tránh thoát những cơ quan vặt vãnh kia, vừa đi sâu vào căn cứ nội bộ ngầm. Bởi vì đột nhiên đổi phương hướng, nhất thời không có ai ngờ tới, nên truy binh cũng không đuổi theo. Ngạo Phong thầm cầu nguyện, Thí Thiên, cậu nhất định phải trốn thoát truy kích của đám người đó, đợi một lát nữa thôi, qua một lát nữa là được rồi, tớ sẽ tranh thủ được đủ thời gian cho cậu.

Chẳng mấy chốc, nơi sáng đèn trước mặt chính là trung tâm điều khiển máy chủ, trong đấy có một người đàn ông vẫn đang quơ tay múa chân mắng chửi cấp dưới làm việc thất bại.

“Phế vật! Tất cả đều là phế vật! Hai người sống như vậy sao lại không thấy nữa! Bọn họ cũng đâu phải thần tiên, còn có thể chạy lên trời hả? Biết phải ăn nói thế nào với lão đại chứ?”

Ngạo Phong nghe thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rồi, nghe người đàn ông nói thì hình như Thí Thiên đã thoát ra an toàn rồi.

Sau khi ổn định lại, cô lấy một sợi kim loại dài màu bạc từ bắp chân ra, cái này đã được đặc chế, dùng kỹ thuật tân tiến nhất mà làm, một khi được phóng đi nó sẽ nổ trong vòng một phút, không thể dừng lại, hơn nữa uy lực cực kỳ khổng lồ. Cô và Thí Thiên đều có một cái trên người, sau khi nổ, giá đỡ máy chủ sợ rằng ngay cả tro cũng không còn, số liệu quý giá trong đó cũng tèo luôn, hệ thống Landys lúc này cũng sẽ tan vỡ.

Ánh mắt Ngạo Phong bỗng nhiên kiên định, chết thì chết đi, dám trêu chọc Thiên Phong, chỉ có chết mới tỉnh ngộ!

Rất nhanh sợi dây màu bạc đã được lấy ra một đoạn, ấn nút màu đỏ, con số đếm ngược sáu mươi giây lập tức hiển thị ở trên màn hình nhỏ.

Trong mắt lộ ra sự hung hiểm, Ngạo Phong bỗng dưng đá cánh cửa, khẩu súng được cô cầm trong tay, lấy một tư thế cực kỳ xinh đẹp mà bắn liên tục mấy phát.

Thế nhưng gần như cùng lúc đó, Ngạo Phong nghe được một tiếng súng khác. Ở cánh cửa đối diện bỗng dưng nhảy ra một bóng người, cũng bắn liên tục mấy phát vào hơn mười tên đó.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng điều đó không quan trọng, một bóng đen quen thuộc lọt vào tầm mắt, điều này làm Ngạo Phong chấn động, cả khả năng phán đoán cũng mất luôn.

“Ngạo Phong?”

“Thí Thiên?”

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ khiếp sợ kinh hoàng kéo tới.

Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây?

Tiếng nổ của máy lúc này cũng trở nên nhỏ lại, thế giới giữa hai người dường như trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ rõ ràng.

Cùng một ý tưởng, cùng một cách làm, cậu lựa chọn con đường giống hệt tớ.

Rõ ràng là đang ở dưới lòng đất nhưng ánh mắt lại như bị ánh mặt trời làm bỏng vậy, trong khoảnh khắc đó, lệ nóng tuôn tràn, lòng như ngọn lửa.

Ngọn lửa tình bạn phần phật bốc cháy, thứ mà ngay cả cái chết cũng không thể che đậy phủ lấp được.

“Ngạo Phong! Cậu ngốc quá!” Thí Thiên cũng không cách nào tỏ ra bình tĩnh nữa, đỏ mắt hung hăng hét lớn.

Cô ấy cũng trở lại, cô ấy cũng trở lại!

“Sao cậu đến đây?” Ngạo Phong trừng mắt không dám tin, nhưng cuối cùng cũng hồi thần, cắn môi gượng cười, trong lồng ngực bị một loại cảm xúc lấp đầy không còn chỗ chứa những thứ khác.

Đầu dường như muốn nổ tung, thế nhưng lại có cảm giác rất thoải mái và hạnh phúc.

Gần chết rồi, đã sắp đến giây phút cuối cùng của sinh mạng rồi, sao lại còn vui vẻ như vậy?

Tâm tình vui sướng này là sao chứ?

“Ngu ngốc! Sẽ chết, sẽ chết đó!” Thí Thiên không để ý hết thảy mà nhào lên, hung hăng bóp cổ Ngạo Phong, biểu cảm trên mặt đã không nhìn ra được là nóng nảy, căm hận hay vui vẻ nữa rồi.

Có lẽ mỗi cái đều có một ít, rất muốn cười, nhưng cũng rất muốn khóc, tâm tình hiện tại của Ngạo Phong chính là như thế.

Tức giận vì cô không chịu rời đi, căm hận cô ngu ngốc, nhưng lại cảm động vì cô quay lại, và cũng làm giống hệt như những gì cô ấy lựa chọn làm chuyện ngu ngốc như vậy, cùng ngu ngốc đứng đây đợi chết với nhau, vừa cảm động, sung sướng mà vui vẻ…

“Chết, vậy thì sao nào? Thí Thiên, nhớ lời thề kia, tuân thủ nguyên tắc chiến hữu, cũng không phải một mình cậu đâu.” Mặt đầy nước mắt nhưng lại rất vui vẻ, Ngạo Phong cầm tay Thí Thiên, hơi nóng, nhưng rất an tâm.

Không phải một mình cậu.

Cậu cũng chưa bao giờ phải một mình.

Cánh tay rung lên, mắt mở to, cuối cùng thì cảm xúc Vân Thí Thiên cũng bộc phát, nước mắt tuôn trào.

Vào mùa hè ba năm trước, khi các cô ở trên bãi cát, cô ấy đưa tay ra, lộ ra nụ cười rực rỡ hiếm thấy, sáng rỡ đến mức làm người khác phải lóa mắt.

“Chiến hữu! Tớ giao lưng tớ cho cậu, vậy nên cậu đừng vứt bỏ tớ đó nhé.”

“Yên tâm, vĩnh viễn sẽ không làm thế.” Trở tay nắm chặt bàn tay kia, hai bàn tay trắng nõn lại bị ánh nắng chiều chói lọi chiếu lên rực lửa, gió mát gào thét, khắc xuống lời thề vĩnh hằng.

Hóa ra, không ai trong các cô quên đi lời thề đó.

Dựa lưng vào nhau, sát lại gần nhau, nhiệt độ nóng rực như bốc lên từ sống lưng, từng giây từng phút thiêu đốt tất cả, ấm áp đến mức thiêu rụi cả trái tim.

Màn hình nhỏ đã hiển thị đến ba giây cuối, mắt thấy sắp nổ trên diện rộng, tất nhiên sẽ nổ luôn cả người cũng không còn xương.

Ba giây yên tĩnh này dường như dài cả một thế kỷ.

“Có hối hận khi trở lại không?” Đột nhiên Thí Thiên phát ra một tiếng than thở nhẹ nhàng, giọng nói nghẹn lại ở yết hầu, Ngạo Phong lại nghe ra, cô ấy không hề bi thương.

“Cậu nói xem?” Ngạo Phong nhắm mắt, một tay đưa lên ngực, nắm chặt: “Tớ thấy vui vẻ từ thâm tâm vì tớ có thể tới đây.”

Đúng vậy, tớ rất vui vẻ, bởi vì…

Tớ không phản bội lời thề của chúng ta.

Sinh mạng rất quý giá, nhưng tình bạn còn quý hơn. Đây là tín niệm, chưa từng thay đổi.

Không bao giờ vứt bỏ người chiến hữu đã giao lưng cho mình, không bao giờ.

Hai bàn tay mảnh khảnh dường như có sức mạnh vô hạn mà ôm lấy nhau.

Kiên định như thế.

Bên tai dường như vang lên tiếng nổ, trước mắt là một khung cảnh vàng lóng lánh chói lọi, Tần Ngạo Phong giống như cảm thấy linh hồn mình đang gào thét, nhưng cô vẫn không nỡ bỏ, cũng bỏ không được, không có thống khổ, chỉ có một tín niệm chân thành đến cùng cực.

Bạn thân yêu dấu à, nếu có kiếp sau, chúng ta nhất định còn có thể làm chiến hữu.

Nhất định!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.