Ngạo Mạn

Chương 9




9.

Dạy yêu

Phương Bạch Cảnh khẽ nghiến răng —— cậu biết ngay Phó Phong khăng khăng muốn dẫn cậu đến bữa tiệc từ thiện đó, nhất định là có khuất tất gì.

Có điều may sao khi đó cậu quyết ý cự tuyệt, sống chết chẳng chịu vào, cuối cùng Phó Phong cũng đành thuận theo cậu, đưa cậu đến tiệm cafe bên cạnh. Trước khi đi, Phó Phong còn nhắc nhở  Phương Bạch Cảnh “Đừng chạy loạn” mấy lần.

Cũng không biết có phải mấy ngày hôm trước Phương Bạch Cảnh bị dạy ngoan hay không, hôm đó thế nhưng thật sự yên phận ngồi trên ghế đợi Phó Phong quay về.

Trâm cài của Phó Phong có xích bạc buông rủ, Phương Bạch Cảnh chờ có chút không kiên nhẫn, vươn tay tóm lấy sợi xích lắc lắc nói: “Anh bắt tôi chờ lâu quá đấy.”

“Mua chút đồ.” Phó Phong thuận thế cúi đầu hôn cậu, “Hàn huyên vài câu với người ta.”

Khi đó Phương Bạch Cảnh chẳng chút tò mò Phó Phong mua thứ gì, cũng lại chẳng muốn biết Phó Phong hàn huyên gì với ai.

Cho đến bây giờ —— cậu mới bừng tỉnh ngộ!

Phương Bạch Cảnh nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị Phó Phong lừa mất cả chì lẫn chài*.

*Nguyên văn 卖了还得帮他数钱 (mại liễu hoàn đắc bang tha sổ tiễn): bị người khác lợi dụng, bạn chẳng những không biết mình bị người khác lợi dụng, mà còn cảm thấy người khác đang giúp đỡ mình, nên rất biết ơn người khác. Thường được sử dụng để mô tả một người quá đơn giản đến có vẻ ngớ ngẩn

Cậu đứng một bên tự nổi giận một mình, Phó Phong lại bắt đầu hàn huyên cùng Phương Thế Dự.

“Giám đốc Phó quen biết Dương Dương nhà tôi à?”

Phương Thế Dự sang sảng cười, còn vỗ một cái lên đầu Phương Bạch Cảnh, buồn bực hỏi han: “Cậu với thằng ranh này thì có gì mà trò chuyện chứ?”

Đầu óc Phương Bạch Cảnh đặc sệt, còn chưa hiểu gì đã bị đánh một cái, cậu chẳng dám nổi cáu với ông nội, chỉ âm thầm ghi sổ nợ cho Phó Phong.

Câu kế tiếp của Phó Phong khiến cậu càng thêm phát điên.

Y dùng một giọng điệu xa cách mà nói ra lời thân mật ——”Chúng tôi có rất nhiều chuyện để tán gẫu đấy ạ.”

Phương Bạch Cảnh theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, da gà trên cánh tay nổi một tảng lớn.

Con mẹ nó, cậu sao lại không biết mình với Phó Phong có cái éo gì để tán gẫu chứ?

Để phòng ngừa Phó Phong lại nói ra lời kinh thiên động gì, Phương Bạch Cảnh quyết đoán vứt bỏ Phó Phong, đỡ Phương Thế Dự về cửa nhà.

Động tác này của cậu rất không lễ phép, Phương Thế Dự còn chưa kịp dạy dỗ, Phương Bạch Cảnh liền tỏ vẻ đáng thương ngoan ngoãn nói: “Ông ơi cháu phải...... Phải đi với Phó Phong rồi.”

Nhắc đến tên Phó Phong có chút bỏng miệng, Phương Bạch Cảnh cảm thấy thời điểm mình nói ra vô cùng vấp váp.

“Thuốc Bắc cháu sắc ở trong bếp, ông nhớ uống nha!”

“Cháu với anh ấy...... Quen biết từ lâu lắm rồi, anh ấy là bạn tốt của cháu.” Lời này Phương Bạch Cảnh nói ra đến bản thân cậu cũng chẳng tin nổi, cậu vẫn kiên trì nói, “Cháu với anh ấy còn có chuyện, cần đi giờ ạ.”

“Ông nội, nhớ chăm sóc tốt thân thể, mấy ngày nữa cháu lại đến thăm.”

Dù sao cũng là đứa bé mình nuôi lớn, tính khí hiện tại này của Phương Bạch Cảnh cũng có nửa phần công lao của Phương Thế Dự.

Cậu ngoan ngoãn thế, Phương Thế Dự liền không nỡ mắng nhiếc.

Phương Thế Dự có chút đau đầu, ngữ khí lại có mang ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lần sau dẫn người ta qua đây chơi tử tế, cậu ấy lần trước mua tranh của ông, cháu hỏi thử cậu ấy thích hay không, thích thì mấy ngày nữa khi cháu qua đây sẽ cho một bức mang đi mà tặng.”

“Dạ.”

Tốc độ Phương Bạch Cảnh gật đầu rất nhanh, bàn tính trong lòng gảy vang “Lách cách”, cậu sợ Phương Thế Dự hỏi thêm vấn đề cậu không trả lời nổi, gấp gáp vẫy vẫy tay bỏ chạy.

Phương Bạch Cảnh chạy trốn quá vội, luồng không khí thổi ngược tóc mái cậu lên. Đến khi Phương Bạch Cảnh chạy tới bên cạnh Phó Phong, ỷ vào việc Phương Thế Dự không nhìn thấy vẻ mặt mình, khóe miệng Phương Bạch Cảnh lại tuyệt tình xụ xuống.

Trước giờ cậu chưa từng hòa nhã gì với Phó Phong, một mực luôn là bộ dạng bị thiếu nợ hơn năm trăm vạn, Phương Bạch Cảnh kéo khóe miệng nói: “Đi thôi.”

Phó Phong cũng chẳng nói gì, thậm chí còn lễ độ chào từ biệt với ông cụ Phương, rồi mới cùng Phương Bạch Cảnh đi về phía đỗ xe.

Y theo sau Phương Bạch Cảnh đang đùng đùng nổi giận, đột nhiên mở miệng nói: “Ở trước mặt ông nội em rất ngoan.”

Phương Bạch Cảnh mang vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía Phó Phong, bởi đã phải xơi quá nhiều thiệt thòi trên thân y, khi Phương Bạch Cảnh đối diện Phó Phong luôn rất cảnh giác, theo phản xạ căng thẳng tinh thần hỏi: “Gì đấy?”

“Không có gì.” Phó Phong nhìn cậu nói, y chìa tay về phía Phương Bạch Cảnh, “Chìa khóa xe.”

Phương Bạch Cảnh nhìn xung quanh, quả thật không thấy chiếc Maybach Phó Phong thường dùng, cậu hỏi: “Chú Vương đâu rồi?”

“Tôi để chú ấy về rồi.” Phó Phong giải thích, “Em đưa chìa khóa đây, tôi lái về.”

Phương Bạch Cảnh chính là thích làm trái ý y, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp giữ lấy chìa khóa trong túi mình: “Không cần, đây là xe của tôi, anh tự đi về đi.”

Tay Phó Phong vẫn còn chìa trước mắt Phương Bạch Cảnh, không nhanh không chậm nói: “Là xe của tôi.”

Phương Bạch Cảnh thẹn quá thành giận, móc chìa khóa ra, ném về phía tay Phó Phong: “Vậy anh lái đi, tôi tự đi về!”

Cậu nói gì là liền làm nấy, tức thì vung tay đi về phía trước. Còn chưa đi quá mười thước, đã bị Phó Phong trở tay tóm lại.

Phương Bạch Cảnh mạnh mẽ hất tay Phó Phong ra, ương ngạnh* tiếp tục đi về phía trước, lần này ngay cả năm thước cũng chưa nổi, trực tiếp bị Phó Phong vác về.

*Nguyên văn 不折不挠 (bất chiết bất nạo):  mang ý dù đối diện với áp lực, khó khăn cũng không khuất phục.

Đúng vậy, là vác.

Phương Bạch Cảnh khuất nhục bị Phó Phong vác trên vai. Đầu chúc xuống, máu chảy ngược lên đầu, mặt cậu đỏ bừng, liều mạng vặn vẹo thân thể vùng vẫy, chửi như tát nước: “Phó Phong!! Anh bị điên đấy à!! Bỏ tôi ——”

Mắng được một nửa, Phương Bạch Cảnh im bặt lại, như thể một chiếc còi chói tai bất ngờ bị người bịt chặt miệng.

Bởi vì Phó Phong không nặng không nhẹ đánh vào mông cậu một cái!

Cú đánh không nặng, nhưng Phương Bạch Cảnh chỉ cảm thấy Phó Phong là đang sỉ nhục cậu, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị Phó Phong đánh mông.

Phó Phong chưa bao giờ đánh cậu, chỉ dùng phương pháp trừng phạt bạn nhỏ này để trừng phạt cậu.

Lần này Phương Bạch Cảnh thật sự phẫn nộ rồi, sau vài giây yên lặng, cậu tựa như ngọn núi lửa đang hoạt động yên giấc mấy chục năm, thình lình bùng nổ trong một đêm.

Gặm, cắn, đá.

Phương Bạch Cảnh dùng hết những chỗ có thể sử dụng, so với cậu như phát điên và sụp đổ, Phó Phong ngược lại cực kỳ bình tĩnh.

Quần áo trên thân y đã bị Phương Bạch Cảnh vò nhàu, trên tai còn có dấu răng do Phương Bạch Cảnh không biết nặng nhẹ cắn thành.

Phó Phong thành thạo tiếp tục đánh mông Phương Bạch Cảnh, do tư thế không được thuận tiện, tay không dùng lực mấy, nhưng lần này so ra lại vang dội không kém gì lần trước.

Lực tay y không nhỏ, Phương Bạch Cảnh bị đánh choáng váng mấy giây.

Có điều may sao đã đi đến bên xe, Phó Phong mở khóa, nhét Phương Bạch Cảnh vào  trong xe, còn thuận tay giúp Phương Bạch Cảnh cài đai an toàn.

Y còn thừa sức giáo huấn Phương Bạch Cảnh: “Đừng náo loạn.”

Giọng nói của Phương Bạch Cảnh thật sự có sát ý: “Tôi mẹ nó náo loạn cái gì!”

“Ừ, em không náo loạn.” Phó Phong thuận theo ý cậu, “Em rất ngoan.”

“Mẹ nó ngoan ở đâu chứ?”

Động tác của Phó Phong thoáng ngừng, khó hiểu nhìn về phía cậu.

Y không nói gì, nhưng Phương Bạch Cảnh vô cớ nhìn ra được ý nghĩ của Phó Phong từ trong ánh mắt y —— rốt cuộc hy vọng tôi nói gì đây?

Phương Bạch Cảnh quay mặt đi, khuất mắt khôn coi* nhắm mắt lại, trên mặt như phủ lớp phấn không tự nhiên mắng: “Anh mẹ nó biết cái éo gì!”

*Nguyên văn 眼不看心为净 (nhãn bất khán tâm vi tịnh): Câu này diễn giải thoáng là Mắt không thấy tim không phiền.

Phó Phong không hiểu, nhưng Phó Phong là một lái xe đủ tư cách.

Kỹ thuật lái xe của y giỏi hơn nhiều so với Phương Bạch Cảnh, toàn bộ hành trình di chuyển êm du, không có nửa phần xóc nảy.

Phương Bạch Cảnh nhắm mắt lại, chỉ chợp mắt thế mà ngủ quên luôn bên cạnh Phó Phong. Và cậu có một ác mộng.

Sự việc quẩn quanh trong ác mộng là điều cậu cả đời này không quên được —— là trải nghiệm khi lần đầu tiên cậu bị Phó Phong đánh mông.

Lần đầu tiên lên giường cùng Phó Phong đã để lại ám ảnh cho Phương Bạch Cảnh, Phó Phong tựa hồ cũng nhìn ra, xuy xét đến cảm xúc để cậu tĩnh dưỡng một tuần.

Mãi đến một ngày, Phương Bạch Cảnh chứng kiến Phó Phong chỉ mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, liền cảm thấy toàn thân khó chịu.

Áo choàng trên thân Phó Phong mặc rất quy củ, thậm chí còn có sự gợi cảm khác biệt, song dẫu ý có gợi cảm đến đâu —— thì y cũng vẫn là đàn ông. Một người đàn ông toàn thân rắn chắc, cơ bụng còn nhiều hơn hai múi so với cậu.

Phương Bạch Cảnh vốn ngồi ở bên giường, kinh hoàng thất thố rụt về phía sau, theo bản năng giữ chặt cổ áo, miệng hùm gan sứa chất vấn: “Có thể mặc quần áo tử tế hay không?”

Dấu hôn trên cổ cậu còn chưa có tiêu tan, trải nghiệm lần đầu kia chỉ có thể nói là quá mức kịch liệt.

Phó Phong chẳng nói một lời, thình lình bắt đầu gỡ đai lưng trên người, y ung dung đi từng bước một tới gần Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh không chỗ thối lui, chuông báo động trong lòng reo lên ầm ĩ.

Mắt cá chân bị người bắt lấy, dùng sức kéo xuống. Phương Bạch Cảnh không kịp phòng bị, “Rầm ——” một cái ngã xuống giường.

“Cút đi!”

Phương Bạch Cảnh nhấc chân đá loạn, như con thỏ trên thớt liều mạng giãy dụa, nhưng trên thực tế chỉ là phí công vô ích, một cước đều chẳng đá đến người Phó Phong.

Cậu cuống quýt, cảm nhận hơi thở của Phó Phong từng chút tới gần, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng càng lúc càng gần.

“Chát ——”

Trong lúc chân tay luống cuống thế nhưng Phương Bạch Cảnh lại tát một cái vào mặt Phó Phong. Cái tát này xuống tay cũng thật nặng, mặt Phó Phong liền bị đánh lệch sang một bên.

Phó Phong đại khái chưa từng bị người đánh vào mặt, đầu tiên thoáng ngẩn người, rồi nâng tay che trên má mình.

“Tôi không thích đàn ông!”

Trong cơn khủng hoảng, Phương Bạch Cảnh như bị chọc trúng công tắc nào, đột nhiên trở nên cuồng loạn: “Lại càng không thích anh!”

Âm thanh trào dâng như nốt cuối trong bản nhạc, ngay sau đó, cậu bị Phó Phong đè trên đùi.

Phó Phong ban đầu không động đậy gì, giống như đang lưỡng lự có muốn động thủ hay không, Phương Bạch Cảnh còn nghe được tiếng hô hấp có phần nặng nề của Phó Phong. Ngay vào lúc Phương Bạch Cảnh không cam lòng yếu thế vật lộn, Phó Phong cuối cùng chẳng chút lưu tình đánh một phát lên mông cậu.

Phương Bạch Cảnh không tin nổi ngẩng đầu lên: “Anh đánh mông tôi ư?”

Từ nhỏ cha mẹ cũng chưa từng đánh cậu, cùng lắm chỉ giáo huấn mấy câu, hoặc là phạt đứng.

Phương Bạch Cảnh thế nào cũng không ngờ được, lần đầu tiên bị đánh mông thế mà là lại từ một gã đàn ông chẳng qua chỉ lớn hơn cậu có mấy tuổi.

Phó Phong vậy mà lại đáp lại một tiếng: “Ừ.”

“Anh bị điên à!?”

“Bốp ——”

Đáp lời cậu là một cú nữa.

Phương Bạch Cảnh lần này đau đến hít khí lạnh, khóe mắt cũng tiết ra mấy giọt lệ s1nh lý. Cậu điên mất thôi, không chỉ là đau đớn về mặt s1nh lý, mà còn sự khuất nhục về mặt tâm lý.

Phương Bạch Cảnh chửi bới hết những lời khó nghe, cậu chửi một câu, Phó Phong liền đánh một cái.

Đến cuối cùng, mông Phương Bạch Cảnh đã bỏng rát.

Cậu thật sự là không nhịn nổi, cũng không quản thể diện người trưởng thành gì, nước mắt tuôn rơi ào ạt, nhưng vẫn mạnh miệng không xin lỗi.

Người dỗ cậu cũng vẫn là Phó Phong, thời điểm bôi thuốc cho Phương Bạch Cảnh, Phó Phong còn bị trúng vài cú đấm như gãi ngứa.

Ngón tay của Phó Phong lau qua khóe mắt ửng hồng của Phương Bạch Cảnh, thấp giọng nói: “Sau này đừng nói những lời đó nữa, tôi không thích nghe.”

Phương Bạch Cảnh hiển nhiên không nghe vào tai, vẫn không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng Phó Phong cũng không động thủ nữa. Cụ thể mà nói, Phó Phong là thay đổi phương thức dạy dỗ cậu.

“Phó Phong.”

Phương Bạch Cảnh tựa vào cửa thủy tinh nửa mơ nửa tỉnh gọi, Phó Phong theo bản năng dùng khóe mắt nhìn cậu.

Phương Bạch Cảnh trong cơn mơ bĩu môi, cậu thật sự là ngủ mê mệt, hiếm có dùng giọng điệu nũng nịu oán giận nói: “Mông tôi đau.”

Phó Phong thoáng sững người, không quá rõ ràng cong khóe môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.