20.
Cứng miệng
Phó Phong với Tiêu Kinh không phải vô tình mà quen biết, trong lúc du học y ngẫu nhiên thấy danh sách một buổi tiệc, nhìn đến cái tên quen thuộc này, y liền lựa chọn vượt biển về nước để tham gia.
Những chuyện kế tiếp đều thuận lý thành chương, y thành công làm quen với Tiêu Kinh, nhưng chưa bao giờ nhắc tới cái tên “Phương Bạch Cảnh”, như thể đơn thuần muốn kết bạn cùng Tiêu Kinh vậy.
Phó Phong che giấu hết thảy trong lòng, nhưng thường xuyên mở danh sách bạn bè của Tiêu Kinh lên xem.
Bởi vì Tiêu Kinh thường xuyên đăng mấy thứ liên quan đến Phương Bạch Cảnh.
Có đôi khi là màn hình tán gẫu, có đôi khi là chụp ảnh chung, vẻ mặt Phương Bạch Cảnh trong mỗi tấm hình đều rất miễn cưỡng.
Mãi đến một ngày, Phương Bạch Cảnh ở trên newfeed của Tiêu Kinh rốt cuộc cũng nở nụ cười, tay giơ chữ V, đứng ở cổng trường, cười đến rực rỡ xán lạn.
Lúc này, Phó Phong mới biết, Phương Bạch Cảnh muốn đi làm diễn viên.
Sau khi Phó Phong xuất ngoại cũng không phải chưa từng quay về tìm Phương Bạch Cảnh, nhưng vì còn Phó Diêm ở đó, y cần tận lực che dấu hành tung của bản thân.
Y không thể về nước quá thường xuyên, phần nhiều là tiêu tiền tìm thám tử tư hỗ trợ chụp trộm ảnh của Phương Bạch Cảnh, song mỗi khi Phó Phong có cơ hội về nước, y đều sẽ ngắm nhìn Phương Bạch Cảnh từ xa.
Thời điểm Phương Bạch Cảnh học trung học, Phó Phong liền căn giờ tan trường, ngồi tại tầng hai quán cafe đối diện. Từ góc độ này, vừa vặn có thể chứng kiến Phương Bạch Cảnh nhảy nhót chạy ra khỏi cổng trường.
Cậu hẳn là không quá thích học tập, tốc độ mỗi lần chạy ra đều rất nhanh, túi xách phía sau như tung bay.
Sau đó, Phương Bạch Cảnh lên đại học, Phó Phong lại tìm ra thời khoá biểu của cậu.
Gặp được tiết học trong hội trường, Phó Phong sẽ lẫn vào trong đám người, ngồi ở một góc phòng, quang minh chính đại ngắm Phương Bạch Cảnh.
Thời điểm Phương Bạch Cảnh học năm nhất nhận được vai diễn đầu tiên trong cuộc đời, cũng có thể xem như vai diễn giúp cậu một bước thành sao.
Là một bộ phim học đường, nhưng toàn bộ tuyến tình cảm đều rất mông lung cùng ngây ngô, cảnh thân mật duy nhất, là trong cơn mưa phùn rả rích, Phương Bạch Cảnh mặc đồng phục hôn lên má nữ chính.
Nhưng có lẽ vì quan điểm nghệ thuật, đoạn thân mật này bị cắt thành rất nhiều đoạn ngắn, cuối cùng khiến nam nữ chính cùng nổi giận.
Hai bọn họ là bạn học cùng lớp, dẫu không quen, nhưng vô duyên vô cớ bị kéo thành cp.
Phó Phong dùng máy chiếu tại gia một mình xem hết bộ điện ảnh này, thời điểm chứng kiến Phương Bạch Cảnh đỏ bừng tai hôn người khác, y liền cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.
Khi đó Phó Diêm vừa vặn có ý nhượng quyền cho y, Phó Phong một mặt bình tĩnh thản nhiên làm tốt công tác Phó Diêm giao cho, một mặt bắt đầu chen chân vào con đường diễn xuất của Phương Bạch Cảnh.
Tất cả tin tức có chút bôi xấu Phương Bạch Cảnh vừa mới xuất hiện, đều bị y tự tay bóp ch3t, thậm chí không ít kịch bản của Phương Bạch Cảnh, còn đều do y trăm phương nghìn kế đưa đến trước mặt cậu.
Mà sau khi y về lại hẳn, Phó Phong rốt cuộc bắt đầu nghĩ —— lần đầu tiên gặp mặt Phương Bạch Cảnh nên làm thế nào đây?
Y suy nghĩ lâu như vậy, nhưng lần đầu gặp gỡ vẫn hỏng bét.
Phó Phong đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ vẫn bật đèn bàn, không biết là Phương Bạch Cảnh sợ tối, hay là cố ý để lại cho y.
Sau khi tắm rửa xong xuôi y vén chăn lên giường, Phương Bạch Cảnh trong cơn mê lẩm nhẩm gì đó, cuối cùng mơ mơ màng màng kề sát vào y.
Phó Phong thuận tay ôm Phương Bạch Cảnh vào lòng, y tắt đèn, trong phòng nháy mắt rơi vào một mảng tối đen tĩnh lặng.
Y thích Phương Bạch Cảnh suốt sáu năm, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, không một lý do.
*
Bởi vì hôm qua quay quá mệt mỏi, Phương Bạch Cảnh vừa nằm lên giường liền thiếp đi, ngủ một mạch đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Thật hiếm thấy, hôm nay Phó Phong thế mà còn dậy muộn hơn cậu.
Chóp mũi cậu đặt tại xương quai xanh của Phó Phong, Phương Bạch Cảnh hoảng hốt, theo bản năng muốn tránh khỏi cái ôm của y.
Phó Phong đầy mặt mệt mỏi, nhưng lại như phát hiện ra, thân thể theo bản năng trước tiên kéo Phương Bạch Cảnh lại.
Cho đến khi chóp mũi của Phương Bạch Cảnh đụng vào ngực y, nghe thấy tiếng Phương Bạch Cảnh kêu đau, y mới nâng mí mắt lên.
“Đau không?”
Phó Phong đưa tay chạm vào sống mũi Phương Bạch Cảnh.
“Thừa lời!” Phương Bạch Cảnh che mũi, oán giận nói, “Đau muốn chết!”
Cậu thật sự không thể chịu đau, như thể trời sinh dây thần kinh cảm giác đau phát triển gấp bội so với những người khác.
Phó Phong chợt ngồi dậy, dời bàn tay che mũi của cậu ra, cẩn thận quan sát mũi của Phương Bạch Cảnh một hồi, mới chậm rãi nói: “Có chút đỏ.”
Y trưng cầu ý kiến của Phương Bạch Cảnh, hỏi: “Muốn bôi thuốc mỡ không?”
“Không cần.” Phương Bạch Cảnh khinh thường, “Một lúc nữa sẽ hết thôi.”
Cậu nh ỏ giọng lẩm bẩm: “Ai lại bôi thuốc mỡ lên mũi chứ.”
Phương Bạch Cảnh xoa mũi, vén chăn chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cậu ngủ đến thỏa thuê thoải mái, bóp kem đánh răng đứng trước gương đánh răng, thời điểm miệng sủi lên đầy bọt, cửa phòng tắm lại bỗng nhiên bật mở.
Phó Phong bước vào, việc đầu tiên y làm khi rời giường không giống với Phương Bạch Cảnh. Y cầm lấy dao cạo râu, ngẩng cằm cạo những sợi râu còn chưa kịp mọc ra.
Động tác của Phương Bạch Cảnh thoáng ngừng, gương trong phòng tắm rất lớn, có thể hoàn toàn soi hết cả cậu cùng Phó Phong vào bên trong.
Tóc của cậu do tư thế ngủ nghiêng vẹo mà vểnh lên một dúm, nhưng tóc của Phó Phong thì ngắn hơn cậu rất nhiều, tự nhiên có vẻ chỉnh tề hơn không ít.
Phương Bạch Cảnh chống tay vào bồn rửa, động tác đánh răng càng lúc càng chậm, cậu lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn Phó Phong trong gương.
Y đại khái đã cạo xong râu, cũng bắt đầu đánh răng.
Suýt nữa chạm phải tầm mắt của Phó Phong, Phương Bạch Cảnh hoảng hốt thất thố mà thu tầm mắt lại. Cậu nhìn gương, lúc này càng thêm nhận ra sự chênh lệch dáng người giữa mình với Phó Phong.
Vóc dáng cậu trong đám nam sinh đã tính là cao, nhưng Phó Phong còn cao hơn cậu nửa cái đầu, hơn nữa khung xương Phó Phong to hơn cậu không ít, cảm giác chênh lệch hình thể càng thêm rõ ràng.
Phương Bạch Cảnh đột nhiên nhớ tới câu nói của Tiêu Kinh ——”Mày với Phó Phong xứng đôi đấy.”
Cậu đưa tầm nhìn lên gương lần cuối cùng, lần này Phương Bạch Cảnh bất ngờ không kịp phòng bị bị bắt quả tang. Cậu quay ngoắt đầu lại, biên độ động tác lớn đến mức thiếu chút nữa sái cả cổ.
Phó Phong hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
Mặt Phương Bạch Cảnh tỉnh bơ dùng nước thấm ướt nhẹp khăn mặt, cậu lau mạnh lên mặt, cuối cùng soi gương nói: “Đang ngắm mình xem đẹp trai đến mức nào.”
Mấy ngày nay Phương Bạch Cảnh phải chuyển chỗ theo đoàn phim, đến vùng núi thị trấn láng giềng đi để quay, cậu vẫn chưa nói chuyện này với Phó Phong.
Mãi đến buổi tối thu dọn hành lý, Phó Phong vừa vặn đẩy cửa mà vào.
“Mai phải đến trấn Hoài à?” Phó Phong đứng cạnh cửa hỏi.
“...... Ừ.”
Lẽ ra phải sớm đoán được, nhất định sẽ có người nói cho Phó Phong.
Phó Phong tiến lên phía trước vài bước, chứng kiến hành lý bị Phương Bạch Cảnh sắp xếp rối tinh rối mù, y ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao không để trợ lý giúp cho?”
Phương Bạch Cảnh mạnh miệng nói: “Tự tôi làm được!”
Trước kia cũng đều là tự cậu sắp xếp, nguyên tắc xếp đồ của Phương Bạch Cảnh chính là nhét vào mang hết đi là được, hữu dụng vô dụng thì cũng cứ nhét vào trước đã.
Thứ cậu muốn mang đi không nhiều, thiếu thì mua ở bên kia. Dù sao cũng đã mua loại vali to nhất, hoàn toàn có thể nhét hết đồ vào được.
Nhưng hôm nay bị Phó Phong nhìn chằm chằm như vậy, Phương Bạch Cảnh liền bắt đầu thấy toàn thân ngượng nghịu. Cậu quay lưng lại, định dùng thân thể che chiếc vali, nhưng rất rõ ràng là không có khả năng.
Phương Bạch Cảnh thẹn quá thành giận quay đầu nói: “Anh đừng có nhìn tôi xếp đồ nữa!”
“Tôi giúp em.”
Phó Phong đột nhiên nói, Phương Bạch Cảnh còn chưa kịp ngăn cản, y đã động thủ lấy hết những thứ trong vali của cậu ra.
Có người hỗ trợ, Phương Bạch Cảnh dứt khoát ngậm miệng ngồi lên giường.
Loại người như Phó Phong, bất kể làm chuyện gì cũng phải làm đến hoàn mỹ tuyệt đối, cho dù xếp hành lý cũng thế.
Tất cả quần áo đều phải gấp vuông vức ngay ngắn, quần áo đặt ở một bên, vật dụng hàng ngày cùng giầy lại đặt ở bên kia.
Phương Bạch Cảnh vểnh chân dương dương tự đắc ngồi nhìn bên cạnh, đến khi Phó Phong lấy qu@n lót của cậu ra, vẻ mặt của cậu mới đại biến.
Mặt cậu đỏ bừng, giật lấy đồ dùng sát người của mình từ trong tay Phó Phong, quát: “Để tự tôi!”
Phó Phong ngược lại điềm tĩnh hỏi: “Có gì mà phải ngượng đâu.”
Bị chọc trúng niềm đau, Phương Bạch Cảnh càng rống to hơn nữa: “Đã bảo để tôi tự làm!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Vĩ Nhạc lái xe lại đón Phương Bạch Cảnh.
Đây không phải lần đầu tiên hắn đến khu biệt thự này, nhưng mỗi lần tới, chân nhấn ga của Kỷ Vĩ Nhạc dường như đều run rẩy. Không giống an ninh trong các khu bình thường, bên này là mời công ty an ninh chuyên nghiệp, công tác bảo vệ đặc biệt nghiêm ngặt.
Thời điểm Kỷ Vĩ Nhạc lái xe đi vào, đã bị một bảo vệ cường tráng ngăn lại, tra hỏi gần mười phút mới được thả đi. trong lúc đó, hắn cứ luôn cảm thấy anh trai bảo vệ này như thể sắp thình lình rút súng ra khỏi túi vậy.
Đợi đến khi nhìn thấy Phương Bạch Cảnh kéo vali đi tới, Kỷ Vĩ Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời điểm hắn đi đón Phương Bạch Cảnh là buổi trưa, Phó Phong đã không còn ở đó. Kỷ Vĩ Nhạc giúp Phương Bạch Cảnh đặt vali vào cốp sau, sau đó lái xe đến đoàn phim.
*
Phương Bạch Cảnh ở lại thị trấn lân cận tầm một tuần, bởi vì là vùng núi, không có điều kiện nghỉ chân quá tốt.
Hiệu quả cách âm của khách sạn đặc biệt kém, giấc ngủ của Phương Bạch Cảnh lại càng không tốt. Rõ ràng ban ngày lên núi xuống núi đều mệt đến không bò dậy nổi, nửa đêm còn phải chịu sự giày vò của tầng trên tầng dưới.
Phương Bạch Cảnh mấy lần điện thoại cho sảnh trước, cũng không có tác dụng gì. Cậu nhịn một tuần, lúc gọi điện thoại cho Phó Phong, rốt cuộc vô thức oán giận nói: “Mấy ngày nay tôi đều không ngủ nổi, tường khách sạn này cứ như thể là giấy ý, cách âm đặc biệt kém!”
Thế là ngày hôm sau, cậu liền nhận được chìa khóa Phó Phong đưa tới tận cửa, là của một căn hộ mua cách đó không xa, điều kiện sống tuy không tính là quá ổn, nhưng tốt hơn rất nhiều so với khách sạn.
Ngại trừ thứ đó, Phó Phong còn cấp cho cậu một lái xe.
Phương Bạch Cảnh thoáng do dự, cuối cùng vẫn tiếp nhận xâu chìa khóa Phó Phong đưa cho, giọng điệu không được tự nhiên nói câu cảm ơn với y.
Hôm nay là ngày cuối cùng Phương Bạch Cảnh ở lại đây, khi tắm rửa xong nhận được điện thoại Phó Phong cậu cũng không kinh ngạc.
“Ngày mai là về phải không?”
Phương Bạch Cảnh mặc áo ngủ mình mang theo, nằm ườn lên giường, lười biếng đáp: “Ờ.”
Phó Phong lại dặn dò nói: “Đi ngủ sớm một chút.”
Mỗi lần y đều căn đúng giờ Phương Bạch Cảnh kết thúc diễn để gọi điện thoại đến, hôm nay bởi vì có cảnh quay đêm, cho nên giờ đã là hai giờ sáng.
Nhưng Phó Phong vẫn cứ như vậy, bất kể muộn đến đâu, vẫn đều điện thoại đến.
Kết nối điện thoại xong cũng chẳng nói gì, chỉ đơn giản thăm hỏi mấy câu, sau đó theo quy trình mỗi ngày thúc giục cậu đi ngủ. Câu cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện, vẫn luôn là của Phó Phong ——
“Ngủ ngon”.
Mí mắt Phương Bạch Cảnh nặng trĩu, nhưng bất ngờ lại không buồn ngủ, cậu trở mình trên giường, nhỏ giọng phụ họa một câu: “Ngủ ngon”.
Như là sợ bị Phó Phong nghe được, âm thanh của Phương Bạch Cảnh rất nhẹ, gần như gió thoảng.
Phó Phong chưa bao giờ chủ động ngắt điện thoại, sau khi nghe được tiếng hô hấp nặng nề của đối phương, Phương Bạch Cảnh liền ngắt điện thoại.
Trong chớp mắt ngắt điện thoại kia, cậu đột nhiên nghĩ tới một việc, trước kia Phó Phong bắt ép cậu mua quà cho y, cậu liền mua cho Phó Phong một cái trâm cài rẻ tiền không nhãn hiệu.
Phương Bạch Cảnh trở mình liên tục như lật bánh nướng áp chảo.
...... Lần này mua cho anh ta cái gì đắt tiền hơn đi. Nam9 đẹp zai nên người ta gọi là thâm tình.
Chứ bình thường thì chắc nó gọi là bi3n thái, stalker đồ rồi =)))