Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 132: Hai người mẹ




Một buổi sáng Đường Tịch cảm thấy cả người thoải mái, cô phát hiện kỳ thật mấy ngày nay cùng ở bên bọn nhỏ, mới là chân chính tràn ngập tinh thần phấn chấn, tuy rằng lớp bọn họ cũng có lục đục với nhau, nhưng đó đều không ảnh hưởng toàn cục, cô căn bản là không cần để ý.

Lúc này một một bạn học nam vừa mới đi ra cửa phòng học liền quay người lại, hướng về phía Đường Tịch hô to một tiếng, “ Bạn học Tiêu Nhu mẹ cậu đưa cơm trưa tới chỗ cậu!”

Đường Tịch hướng nhìn cửa ra vào, liền nhìn thấy Dương Tĩnh Nhàn trong tay cầm theo một cái hộp giữ ấm, ánh mắt Đường Tịch sáng lên đứng lên, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người mà hướng tới Dương Tĩnh Nhàn đi qua, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“ Mẹ đem canh ngao cho con, thân thể con vừa mới khỏe nên không có thể tùy tiện ăn trong trường học, tới văn phòng thầy cô đi, anh con ở chỗ này có một văn phòng, chúng ta qua đi bên đó dùng cơm trưa.” Một bàn tay cầm theo hộp giữ ấm, một bàn tay nắm tay Đường Tịch kéo ra bên ngoài.

Đường Tịch ở trong ánh mắt hâm mộ mọi người mà hướng văn phòng đi đến.

Người tới nơi này học đều là người trong nhà có tiền có quyền, tuy rằng sinh hoạt thoải mái, nhưng là người trong nhà cơ hồ rất ít ở nhà, càng miễn bàn kêu họ đưa con đi học khóa bổ túc hoặc là làm cơm trưa cho con mình, hơn nữa còn tự mình đưa đến trường học.

Đường Tịch đi dọc theo đường đi đều có thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, cô hơi có áp lực hướng tới Dương Tĩnh Nhàn thấp giọng nói, “ Mẹ, kỳ thật mẹ không cần cố ý tới đây đưa cơm trưa cho con, trong trường cũng có cơm trưa dinh dưỡng, mẹ cố ý đem tới đây sẽ có nhiều phiền toái.”

Dương Tĩnh Nhàn thân mật ngắt cái mũi Đường Tịch một cái, “Này thì như thế nào có thể là phiền toái gì, đưa cơm trưa cho con là chuyện làm mẹ hạnh phúc nhất, trước kia mẹ tưởng cho các anh con đưa cơm trưa bọn họ đều không cho mẹ đưa, mẹ ở nhà đặc biệt nhàm chán, Nhu nhi con không phải là không muốn nhìn thấy mẹ đi?”

“Nào có…”

“Tiêu Nhu…” Một cái bạn học nữ chạy tới, chỉ về hướng cổng trường cô ấy hô, “ Cửa trường học có một người là mẹ cậu đưa cơm trưa cho cậu …” Nhìn Dương Tĩnh Nhàn liếc mắt một cái, lại xấu hổ cười cười, “Chẳng lẽ là mình nghe lầm?”

Đường Tịch nhìn về phía Dương Tĩnh Nhàn, Dương Tĩnh Nhàn kéo kéo khóe miệng lộ ra một cái tươi cười, ôn nhu nói, “Có thể là mẹ ruột của con, kêu bà ấy đến đây đi, nếu đã đưa tới, cũng không thể để cho bà ấy cầm về.” Dừng một chút nói tiếp, “ Bà ấy thời điểm trước kia yêu thương người con gái đó, cũng không có tự mình đưa cơm cho nó.”

Đường Tịch nhìn Dương Tĩnh Nhàn, nghĩ nghĩ vẫn là lên tiếng, “Chúng ta cùng đi.”

Thời điểm Lâm Như ở cửa trường học nhìn thấy Dương Tĩnh Nhàn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại cười cười với bà ấy, đem ánh mắt đặt ở trên người Đường Tịch, có cười cười xấu hổ, trong giọng nói mang theo một tia lấy lòng, “Nhu nhi, đây là mẹ tự hầm canh gà, ban đầu đem đến nhà, nhưng mẹ đi vào trong nhà phát hiện không có người, liền nghĩ tới trường học thử.” Ánh mắt lại nhìn về phía Dương Tĩnh Nhàn, ánh mắt dừng ở hộp giữ ấm trong tay Dương Tĩnh Nhàn, “Không nghĩ tới em dâu cũng tới.”

Dương Tĩnh Nhàn cười cười, “ Thân thể Nhu nhi còn suy yếu, đứa trẻ này lại ngoan cố, một hai phải đi học, tôi liền đem cơm trưa đến nơi này.” Lại nói, “ Tôi đem cho nó chính là canh ngao cùng vài món xào, không có làm canh gà, chúng ta đi tới văn phòng trước đi.”

Lâm Như nhìn Dương Tĩnh Nhàn ở chỗ này vốn là tính đem canh đưa cho Tiêu Nhu liền đi, không nghĩ tới Dương Tĩnh Nhàn cư nhiên kêu bà cùng nhau đi vào bồi Tiêu Nhu ăn cơm trưa, lập tức đôi mắt liền sáng, bà liền đáp ứng rồi nói, “Tốt, vừa lúc tôi buổi chiều cũng không có chuyện gì.”

Đường Tịch nhìn Lâm Như nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.

Tuy rằng chỉ là lễ phép cảm ơn, nhưng là Lâm Như lại nghe đến rơi nước mắt, hốc mắt bà đỏ bừng, “ Con gái ngoan, đây là mẹ làm vì con.”

Dương Tĩnh Nhàn liếc mắt một cái nhìn Lâm Như, Đường Tịch kéo kéo khóe miệng đi ở bên cạnh Dương Tĩnh Nhàn.

Không có biện pháp, cô không phải Tiêu Nhu thực sự cho nên không biết loại tình huống này Tiêu Nhu thật sẽ xử lý như thế nào, cô là Đường Tịch, từ lúc bắt đầu liền cùng Dương Tĩnh Nhàn tương đối thân mật, lúc này tự nhiên không biết chính mình hẳn là xử lý như thế nào tương đối tốt, ba người tới văn phòng Tiêu Cảnh, Lâm Như chủ động tìm đề tài nói chuyện nói, “Tiêu Cảnh thực sự có tiền đồ, tuổi còn trẻ chẳng những là cổ đông ở tập đoàn quốc tế Kiều thị, mà còn là một giáo viên, cứ như vậy Nhu nhi ở chỗ này học, chúng ta cũng yên tâm nhiều.”

Dương Tĩnh Nhàn nhẹ nhàng cười, “Nhu nhi có thể tới học đều là vào bằng năng lực chính nàng.”

Hai người hai bên mang đồ ăn dọn xong đưa cho Đường Tịch, Đường Tịch nhìn hai người kỳ thật đều mang theo canh giống nhau, còn có các loại đồ ăn, đồ ăn hai người đặt chung, cô nhìn nhìn thức ăn trên bàn lại nhìn hai người mẹ ngồi ở trên sô pha đối diện chính mình, cười nói, “ Con một người cũng ăn không hết nhiều như vậy, không bằng hai người cùng con ăn đi?”

Lâm Như ngẩn ra, cùng…. Nhu nhi ăn cơm sao?

Từ trước tới nay, bà thật là lần đầu tiên cùng Nhu nhi ăn cơm.

Làm sao bây giờ, bà rất muốn khóc.

Dương Tĩnh Nhàn nhìn đồ ăn trên bàn, cười cười, “ Được.”

Dương Tĩnh Nhàn đưa cho cô bộ đồ ăn có nĩa, muỗng cùng đôi đũa, Lâm Như cũng là giống nhau, Đường Tịch trực tiếp đem một bộ của Dương Tĩnh Nhàn kia mở ra đem đũa đưa Dương Tĩnh Nhàn, chính mình cầm lấy cái muỗng, sau đó nhìn Lâm Như, Lâm Như cũng đem bộ của chính mình mang kia lấy ra chiếc đũa, Đường Tịch cười, “ Ăn nhanh đi.”

Đường Tịch đem phần cơm của chính mình tách ra kia một phần đưa cho Dương Tĩnh Nhàn, Lâm Như lại đem cơm bên trong cơm hộp của mình chia một nửa cho Đường Tịch, Đường Tịch liếc mắt nhìn Lâm Như một cái, một tiếng cám ơn, cúi đầu bắt đầu ăn lên.

Bữa cơm này có hai người mẹ, Đường Tịch ăn có chút xấu hổ, nhưng là lại cảm thấy có chút ấm áp, Dương Tĩnh Nhàn vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Đường Tịch, sợ Đường Tịch cầm cái muỗng ăn không hết đồ ăn, Lâm Như lại một bên ăn một bên rơi lệ, thì ra cùng con ruột của mình ăn cơm là loại cảm giác này, nước mắt bà làm hoa đôi mắt, Dương Tĩnh Nhàn gắp một miếng gan heo đặt vào bên trong hộp cơm Lâm Như, thấp giọng nói, “Đây là chuyện vui vẻ, chị đừng khóc, Nhu nhi còn nhìn đây.”

Lâm Như cuống quít giơ tay xoa xoa đôi mắt mình, nói xin lỗi với Đường Tịch, Đường Tịch cười cười, “Ăn cơm đi, cám ơn hai người đưa cơm trưa cho con, ngày mai hai người có thể không cần đem nữa.”

“Này thì như thế nào được, thân thể của con còn chưa có hoàn toàn khôi phục, thức ăn nhanh ở trường học không tốt cho sức khỏe.” Hai người mẹ cơ hồ là đồng thời trăm miệng một lời nói.

Giọng hai người vừa nói ra, nhìn nhau, bỗng nhiên Dương Tĩnh Nhàn cảm thấy kỳ thật chị dâu của mình, cũng không chán ghét như vậy.

Lâm Như cũng phát hiện, em dâu không giống như trong tưởng tượng của mình, kỳ thật bà ấy cũng dễ ở chung.

Đường Tịch cười, “ Tốt, hai người muốn đưa liền đưa đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.