Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 10: Chức năng tô điểm hoàn mỹ




Bởi vì lễ phục vô cùng khoa trương, Đường Tịch cùng Dương tĩnh Nhàn thương lượng một chút, nói mình tới bữa tiệc sau đó mới thay lễ phục, cứ ăn mặc như vậy quá mức làm người khác chú ý, Dương Tĩnh Nhàn suy nghĩ một chút cảm thấy cô nói có đạo lý, cũng đồng ý đến quán bữa tiệc mới thay quần áo.

Đường Tịch đổi về quần áo lúc trước của, lúc cô đi ra nhà thiết kế đã đem đồng phục gói kỹ cho cô, Dương Tĩnh Nhàn cũng đã trả tiền chờ ở nơi đó cô, Đường Tịch đi tới nắm lấy tay của Dương Tĩnh Nhàn cười nói, "Đi thôi mẹ "

Lúc này có một người bạn của Tiêu Cấm Ninh đi từ phòng rửa tay trở lại thấy Đường Tịch như như vậy kề cận Dương Tĩnh Nhàn, bật cười một tiếng, phỉ nhổ nói, "Không biết xấu hổ!"

Mặt Dương Tĩnh Nhàn trầm xuống, Đường Tịch vội vàng kéo bà, cười nói, "Mẹ, cần gì phải cùng những người không có tư cách nói chuyện đi so đo, da mặt loại vật này chỉ có những ai cùng trên một trục hoành mới có thể thừa nhận lẫn nhau."

Dương Tĩnh Nhàn nghe được lwof này của Đường Tịch, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi thấy cô gái mới vừa rồi kia tối mặt, bà mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, con gái bà đây là đang nói cô kia trình độ thấp đây!

"Cô nói người nào!"

"Ai nên như vậy tôi liền nói người đó." Đường Tịch nói xong cười lạnh một tiếng kéo Dương Tĩnh Nhàn đi ra ngoài đi

Thời điểm hai mẹ con đi ra tài xế đã lái xe đi tới đây rồi, sau khi lên xe Dương Tĩnh Nhàn trầm ngâm nói, "Cái kia là bạn của Cấm Ninh "

Đường Tịch gật đầu, "Vâng, con cũng mới vừa thấy được "

Cho nên nữ nhân kia mới vừa mắng cô không biết xấu hổ, nhất định là chỗ Tiêu Cấm Ninh nghe nói chuyện gì, mới có thể nói cô như vậy. 

Dương Tĩnh Nhàn trầm mặt, có chút tức giận nói, "Đáng tiếc mẹ của con bọn họ căn bản không thấy rõ bộ mặt thật của Cấm Ninh, vẫn còn coi Cấm Ninh là như bảo bối."

"Đâu có!" Đường Tịch ôm lấy cánh tay Dương Tĩnh Nhàn, cười làm nũng, "Mẹ của con không phải là đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của người kia, hơn nữa đối với con tốt như vậy sao?"

Dương Tĩnh Nhàn cảm động rối tinh rối mù, bà vỗ tay của Đường Tịch, gật đầu, " Đúng, ta mới là mẹ của Tiểu Nhu."

Thật ra thì lần trước bà nhìn thấy nha đầu này chính là thời điểm cô đã bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, sau đó lúc Tiêu Cấm Ninh tìm được, khi đó cô vẫn là đen đúa gầy gò, nhìn lấy thoi thóp, đặc biệt đáng thương, khi đó bà chỉ là có chút thương tiếc, nay là lúc trời đang nhìn đến cô, cô thay đổi một chút, nhìn qua cũng so với lần trước thấy xinh đẹp hơn một chút, hơn nữa, cô rất khả ái

Giống như là bộ dáng của cô con gái mà bà đã từng tưởng tượng, thích ôm lấy mẹ làm nũng!

Khi mới bắt đầu bà còn đang suy nghĩ chính mình để cho đứa bé này đến nhận gia đình của bà có thể hay không quá xung động, nhưng là bây giờ xem ra, xúc động thì cũng xúc động rồi, bà cam nguyện.

Đường Tịch hoàn toàn không biết ý nghĩ trong nội tâm Dương Tĩnh Nhàn, chẳng qua là đắm chìm trong cái loại cảm giác hạnh phúc khi có mẹ thương yêu.

Bởi vì Dương Tĩnh Nhàn còn phải thay quần áo, hơn nữa thời gian còn sớm, cho nên hai người cũng không có đi tới bữa tiệc sớm như vậy, mà là trước tiên quay về khu biệt thự mà Tiêu Hoằng Lịch đang ở đo một chuyến, "Bởi vì bình thường các anh trai của con hay đi làm, mẹ và ba con cũng có công việc, cho nên mới ở lại bên trong thành phố, rất ít trở lại nhà cũ bên kia."

Dương Tĩnh Nhàn một bên dẫn Đường Tịch về nhà, vừa nói, "Con về sau liền cùng chúng ta ở nơi này."

Đường Tịch gật đầu, đi theo Dương Tĩnh Nhàn đi vào phòng chính mình, "Ông nội ở tại nhà cũ sao?"

Dương Tĩnh Nhàn quay đầu nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô ung dung theo sau chính mình, căn bản không có giống như vẻ mặt hai lúa người ta thường nói hết nhìn Đông lại ngó Tây, ánh mắt nhu hòa hơn rồi, "Ông của con ở nhà cũ."

"À?" Đường Tịch có chút sa sút, bởi vì cái cảm giác khi ở cùng Tiêu lão thái gia cùng với ông của cô rất giống, cô còn tưởng rằng có thể thường xuyên cùng Tiêu lão thái gia chung sống đây.

Dương Tĩnh Nhàn cho là cô ỷ lại lão nhân gia, an ủi, "Ông của con thân thể không được, nhà cũ bên kia không khí tương đối khá, thích hợp dưỡng sinh thể, con nếu như nhớ ông, có thể để cho tài xế đưa con trở về nhà cũ."

Đường Tịch không nghĩ tới là gian phòng của cô lại đã sớm được bố trí xong!

Hơn nữa còn là cái loại phòng màu hồng công chúa!

Thấy Đường Tịch biểu tình kinh ngạc, Dương Tĩnh Nhàn cũng có chút bất đắc dĩ, bà vỗ trán của mình một cái, cười nói, "Có thể là ba ba của con mới vừa để cho người bố trí, ông ấy một mực rất chờ mong trong nhà tới một Tiểu công chúa."

Cô còn tưởng rằng đây là Dương Tĩnh Nhàn bố trí, không nghĩ tới lại là cái người vừa mới nhìn qua ấm áp nho nhã kia, từ vừa mới bắt đầu liền định làm ba ba của mình, bây giờ cũng như nguyện ba ba Tiêu Hoằng Lịch tự mình bố trí!

"Ha ha! Con vô cùng yêu thích à!"

Sự bố trí này thật là rồi!

"Con thích liền có thể."

Dương Tĩnh Nhàn đổi quần áo, Tiêu Hoằng Lịch đã gọi điện thoại tới thúc giục mẹ con hai người rồi, Dương Tĩnh Nhàn lúc này mới mang theo Đường Tịch ra ngoài, "Ngày mai chúng ta mua tới cho con một chút quần áo, chuẩn bị tới tháng 9 chúng ta đi tìm một nhà trường để tiếp tục đi học, con bây giờ tuổi tác còn nhỏ, đi học vẫn còn kịp. "

Bà là thật thương tiếc đứa nhỏ đã lưu lạc bên ngoài từ nhỏ này, ban đầu bị ôm lỗi lại không phải là lỗi của cô, nhưng là cô lại phải gánh vác tất cả hậu quả của việc bị ôm sai này, chuyện này đối với đứa bé này mà nói quá tàn nhẫn, cho nên coi như cha mẹ ruột của cô không muốn, bà cũng muốn để cho cô gái này đi lên một con đường tốt đẹp nhất.

Đường Tịch nghe được hai chữ đi học, tâm tình trong lòng thoáng qua một tia tương tự với bất đắc dĩ, nhưng là cô lại không thể không đi học, bởi vì coi như cô lại nhờ 008 cho mình mở auto, nhưng là 008 vẫn là không cách nào sửa đổi trí nhớ của bọn họ, cô cũng không thể nào xuất ra mấy cái bằng tốt nghiệp đại học của các trường nước ngoài tới lắc lư bọn họ, cho nên chỉ có thể đi học! Bất quá cũng còn khá chính là, bây giờ có thể nhảy lớp!

" Được, đều nghe theo an bài của mẹ." Đường Tịch cười gật đầu

Thời điểm Dương Tĩnh Nhàn cùng Đường Tịch đến hội sở tổ chức bữa tiệc đã có rất nhiều người ở đó, Tiêu Cảnh đang đứng ở bên ngoài chờ của bọn họ lại đây, thấy Đường Tịch vẫn là mặc bộ quần áo sáng hôm nay, anh cau mày nói, "Mẹ, mẹ không phải là mang Tiểu Nhu đi chọn lễ phục sao? Tại sao không có thay?"

"Lễ phục có chút vô cùng khoa trương, Tiểu Nhu cảm thấy có chút xấu hổ." Dương Tĩnh Nhàn mỉm cười nói, "Vào đi thôi, đến đây rồi đi thay đổi lễ phục cũng giống nhau."

Tiêu Cảnh gật đầu, anh mang theo mẹ con hai người đi vào, vừa đi vừa nói, "Ông ngoại bọn họ cũng tới, mẹ với cha cùng nhau đi qua đó chào hỏi ông một tiếng đi, con mang em gái đi thay quần áo là tốt rồi.

Tiêu Cảnh mang theo Đường Tịch đến một căn phòng, nhẹ nhàng nói, "Em gái, em ở nơi này đổi váy, anh chờ em ở bên ngoài."

Đường Tịch gật đầu, " Được, cám ơn anh "

Đường Tịch đi vào lại lần nữa đem váy thay, ngay vào lúc này trong đầu lại xuất hiện gợi ý của hệ thống???

[ hệ thống: Bởi vì kí chủ Đường Tịch một mực biểu hiện rất tốt đẹp, bây giờ đặc biệt tặng tạm thời một phần quà lớn, xin hỏi có hay không click kiểm tra cùng sử dụng? 】

Đường Tịch nhướng mày, "Tạm thời gói quà lớn?" Đưa tay điểm xác nhận

[ hệ thống: Tặng kí chủ quyền sử dụng chức năng hoàn mỹ tô điểm hai giờ, xin hỏi kí chủ bây giờ là có hay không sử dụng? 】

Đường Tịch click chắc chắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.