Ngang Tàng Cùng Anh

Chương 16: Lo cho cô sao




Đúng năm giờ, người làm lên gọi Lý Tử Thất rời giường. Có bài học từ ngày hôm trước nên lần này Lý Tử Thất tỉnh cực kỳ nhanh, sau đó lại dùng tốc độ ánh sáng làm vệ sinh cá nhân và xuống lầu. Khi cô xuống nhà ăn đã thấy Trần Hoa Vinh đang nhàn nhã nhấp cà phê và lướt điện thoại.

“Tôi cứ tưởng người như anh sáng sớm sẽ đọc báo giấy?? Không ngờ còn chơi điện thoại”

Trần Hoa Vinh ngẩng lên, giơ màn hình điện thoại ra cho Lý Tử Thất nhìn. Thì ra là anh ta đang xử lý email. Lý Tử Thất có chút ngượng ngùng ngồi vào bàn ăn. Cô liếc qua bát đũa ngay ngắn phía đối diện, hình như anh muốn đợi cô cùng dùng bữa. Bữa sáng vẫn rất phong phú nhưng không hề giống những món cô được ăn sáng hôm qua.

“Sáng nay tôi cũng phải tập bắn súng sao??”

“Nếu cô chỉ cần một ngày là thành thạo, câu trả lời sẽ là không”

“Tại sao lại cứ phải là sáng sớm thế?? Cả ngày tôi đều rảnh, không thể học muộn hơn được à??”

“Cô rảnh nhưng Tôn Hạo thì không, cậu ta chỉ có từng ấy thời gian thôi. Cô còn mười lăm phút, không muốn bị đói thì ăn đi”

“Tôi cũng không nhờ anh dạy, là anh ép tôi học nhé” - Lý Tử Thất cúi đầu chọc chọc bát mỳ trước mặt, lẩm bẩm.

“Cô nói gì??” - Trần Hoa Vinh biết chắc mình đang bị nói xấu, gằn giọng.

“Không có gì, món mỳ này rất ngon, ha ha” - đùa, hắn ta biết mình nói gì nhất định tìm cách để chỉnh mình.

Lý Tử Thất vì đại nghiệp mà không thể không nhanh chóng xử lý bữa sáng, ăn nhanh đến mức muốn nghẹn luôn, chỉ sợ hết giờ lại phải vác cái bụng đói đi tập.

Trần Hoa Vinh vẫn đúng giờ đưa cô đến căn nhà gỗ. Lần này Lý Tử Thất không còn đem theo tâm trạng tò mò về đích đến nữa mà chuyển sang hiếu kỳ về rừng cây xung quanh. Dù sao đây cũng là địa phận của khu biệt thự, có lẽ cũng không quá rộng, nhưng bởi vì đều là cây gỗ lớn, tầm nhìn rất hạn chế, Lý Tử Thất cũng không đoán được khu rừng này rộng bao nhiêu.

Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã đến trước căn nhà gỗ. Hôm nay vì đã quen thuộc hơn, Lý Tử Thất cảm thấy đường đi ngắn vô cùng.

Khi hai người xuống dưới tầng hầm, Tôn Hạo đã đứng đợi sẵn ở đó. Lý Tử Thất cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn mình có ý dò xét và hứng thú, khác hẳn sự cẩn trọng ngày hôm qua. Trông không khó gần nữa nhưng còn khiến Lý Tử Thất cảm thấy không thoải mái hơn. Trần Hoa Vinh vừa nhìn thấy ánh mắt của Tôn Hạo liền biết Lôi Hạo Nhiên lại lắm lời rồi nên chỉ lườm một cái ra hiệu anh ta tập trung vào chính sự.

Nhận được cái lườm của Lão đại, Tôn Hạo cũng trở nên nghiêm túc hơn, bắt đầu dạy Lý Tử Thất. Lần này cô để ý Trần Hoa Vinh chỉ đứng quan sát ba mươi phút, sau đó rời khỏi. Có lẽ hôm qua cũng là như vậy đi. Cũng không biết anh ta làm gì từ sáng sớm đến tận tối muộn.

Buổi tập hôm nay thuận lợi hơn nhiều. Tuy Lý Tử Thất không được coi là rất có thiên phú thiện xạ, nhưng cô rất thông minh, khả năng tiếp thu không tồi nên rất nhanh học được một số kỹ xảo mà Tôn Hạo cố tình bày ra lúc bắn súng.

Quả đúng như lời Lôi Hạo Nhiên cùng Đỗ Vy, cô gái này mạnh mẽ lại thông minh, rất không tồi. Tôn Hạo từ thái độ bất mãn vì bị trưng dụng đi làm huấn luyện viên cho một tay mơ rất nhanh đã chuyển sang tâm tình hóng chuyện vui. Anh ta cũng rất ngóng trông Lão đại nhà mình bị hét vào mặt như trong lời kể của hai người kia.

Lần này tập xong, Tôn Hạo cũng không cùng trở về biệt thự với Lý Tử Thất. Có vẻ anh ta thực sự quá bận rộn, như lời Trần Hoa Vinh nói, anh ta cũng chỉ có thời gian này để huấn luyện cho cô thôi. Nhưng anh ta bận vậy, chẳng nhẽ không còn ai sao?? Có vẻ Trần Hoa Vinh có rất nhiều thủ hạ biết dùng súng mà.

Lý Tử Thất trở về biệt thự đúng lúc chạm mặt một cô gái rất xinh đẹp, vẻ ngoài rất sắc sảo, thành thục, lại có chút lạnh lùng. Cô nhớ cô gái này đi cùng Trần Hoa Vinh trong lần cô bị Diệp Tuyền bắt cóc. Có lẽ cô ấy cũng là cấp dưới của Trần Hoa Vinh.

Cô gái kia cũng nhìn thấy Lý Tử Thất, liền thân thiện đưa tay ra chào

“Chào cô, tôi là Đỗ Vy, trợ lý của Lão đại” - Đỗ Vy khi cười lên rất thân thiện, nhìn dịu dàng hơn không ít.

“Chào cô, tôi là Lý Tử Thất” - Kỳ thực Lý Tử Thất lại càng để ý xưng hô của Đỗ Vy hơn - “Cô nói Lão đại, là Trần Hoa Vinh sao??”

“Đúng vậy, chúng tôi đều gọi anh ấy là Lão đại”

Nghe thật là đậm mùi xã hội đen nha. Xem ra công việc đúng là không tầm thường. Lý Tử Thất lại bắt đầu liên tưởng đến đội đặc nhiệm quốc tế và cả cuộc điện thoại hôm trước. Cô đang suy nghĩ liệu anh ta là phe đối địch hay là đồng minh của đội đặc nhiệm quốc tế đây?? Không chừng vẻ thân thiện hôm đó là giả, dùng sự giúp đỡ đó để che mắt cho việc buôn súng mới là thật.

Vừa thấy Đỗ Vy đến, quản gia Trần đã dẫn cô lên thư phòng gặp Trần Hoa Vinh. Còn Lý Tử Thất thì về phòng. Cô vẫn còn nhớ giao kèo đêm qua của mình với anh, quyết định trước khi người kia ra khỏi thư phòng thì phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút để có sức chinh chiến với căn biệt thự này.

Nghỉ ngơi hết một giờ, Lý Tử Thất xuống nhà. Sau khi biết Trần Hoa Vinh đã ra khỏi nhà thì cô cũng không quan tâm nữa, chỉ bảo quản gia Trần hôm nay mình sẽ phụ trách dọn dẹp, còn nói mọi người trong biệt thự nghỉ ngơi. Mọi người rất ngạc nhiên, cũng không ai dám thực sự để cô làm việc. Dù ông chủ chẳng nói gì, nhưng họ nhìn cũng biết cô cũng không phải là người bình thường, lần đầu tiên có một cô gái ở lại trong biệt thự đó.

Lý Tử Thất cũng không quản mọi người nghĩ gì, cũng không tận lực khuyên họ nghỉ ngơi. Dù sao cô cũng tốt bụng thông báo rồi, nếu họ nhất quyết làm thì cô càng đỡ mệt thôi.

Dọn căn biệt thự tốn sức hơn Lý Tử Thất nghĩ. Cô tốn cả buổi sáng mới dọn dẹp xong tầng một. Ngước mắt lên tầng hai và ba, cô thở dài. Xem ra hôm nay bản thiết kế của cô không có suy suyển gì rồi. Cao hứng nghỉ ngơi một buổi tối lại thành ra như này đây. Lý Tử Thất thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.