Ngang Nhau

Chương 15




Doanh Tụ muốn đỡ Tiêu Thanh Ngạn dậy, hắn lắc lắc đầu: “Ngươi về đi, ta không sao. Chỗ Lục đường chủ có lẽ cần hỗ trợ.”

Doanh Tụ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, nhất thời không đành lòng rời đi, trong lòng Tiêu Thanh Ngạn ấm áp, cười cười: “Không ngờ, cuối cùng chỉ có ngươi ở lại.” Hắn ngẩng đầu nhìn, mặt trời chói lọi, còn lâu lắm mới xuống núi.

Trong lòng bỗng nhiên có quyết định.

Đỡ thân cây đứng dậy, bàn tay vuốt vuốt mái tóc có chút xốc xếch của Doanh Tụ, Tiêu Thanh Ngạn hiếm thấy không có trêu đùa mà ôn nhu nói: “Vừa rồi chạy hối hả, ngươi xem, tóc tai rối tung hết rồi.” Hắn nhìn Doanh Tụ, có thể không thấy, nhưng trong con ngươi vẫn óng ánh sáng lên, giống như một tia sáng cuối cùng.

Ngày xưa hắn không có nghiêm túc, thích trêu đùa tiểu nha đầu Doanh Tụ này, giờ khắc này bỗng nhiên nghiêm nghị ôn nhu, ngược lại khiến Doanh Tụ đỏ mặt một trận, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch không có chút máu, nhưng mặt mày vẫn rực rỡ như trước, mỉm cười, phong lưu lỗi lạc không ai có thể so bì.

Tiêu Thanh Ngạn trầm thấp mà than một tiếng: “Ngươi đã chăm sóc kẻ xấu này lâu rồi, đa tạ ngươi.”

Trên mặt Doanh Tụ đỏ lên, lắc đầu liên tục, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Doanh Tụ vội la lên: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Ra ngoài đi dạo một chút, không khí ở đây hơi ngộp ngạt.” Tiêu Thanh Ngạn đi mấy bước, quay người lại nở nụ cười, “Ngươi đi phụ giúp đi, một lát nữa ta sẽ trở về.”

Nụ cười kia như gió xuân.

Mũi chân chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ trong Thẩm phủ, đáy ủng cọ sát đá sỏi, vang lên tiếng “soạt soạt”.

Giống như tiếng trái tim tan nát, cọ sát miệng vết thương, nhuộm thành một mảnh huyết sắc.

Hiện tại trong cơ thể hắn khí huyết cuồn cuộn, trong tai chỉ là tiếng ong ong, trước mắt hoàn toàn mơ hồ chỉ có thể nhận biết một chút quang ảnh, chậm rãi đi tới, cũng có thể chống đỡ.

Xem ra loại độc mãnh liệt này, cũng chỉ có thế. Tiêu Thanh Ngạn có chút khinh bỉ mà suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn về hướng hậu viện, Thẩm Triệt bây giờ, chắc đang ở trước giường Lục Lẫm bận trước bận sau, lo lắng lung tung đi.

Từ cửa hông Thẩm phủ đi ra ngoài, rẽ trái ra khỏi ngõ hẻm, nghe bên tai loáng thoáng tiếng rao hàng, Tiêu Thanh Ngạn bỗng nhiên có chút mờ mịt.

Đi đâu đây?

Dựa vào vách tường suy nghĩ một chút, buồn cười phát hiện, ngoại trừ nhà cũ Tiêu gia, Thẩm phủ cùng Hoa Điêu lâu, hắn cũng không còn nơi nào để đi.

Không nhịn được cười nhạo bản thân.

Tiêu Thanh Ngạn dụi dụi con mắt, cố gắng nhìn rõ ràng hơn một chút.

Tiếng rao hàng hình như nhỏ lại, tiếng ong ong càng lớn.

Đầu đau như búa bổ, trên người cũng toát ra mồ hôi lạnh, Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái.

Dang tay ngăn cản một chiếc xe ngựa, xa phu thấy hắn có bệnh, do dự không chịu đi, Tiêu Thanh Ngạn ném cho hắn một túi bạc, nói: “Dìu ta lên xe.”

“Công tử đi đâu?”

“Ra thành tây hướng Ngọc Bình sơn, đi tới khi trời tối thì ngừng lại.”

Tiêu Thanh Ngạn thuận miệng nói một câu, liền thoát lực ngã vào trong buồng xe, hôn mê ngủ thiếp đi.

Mộng cảnh bình yên, thậm chí có chút ngọt ngào.

Hắn mơ thấy khi Thẩm Triệt còn nhỏ, đứng dưới tán cây, cười ôn hòa nhìn hắn, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu khuyên nhủ: “A Ngạn đừng nghịch nữa, leo xuống đi.”

Ngực đau xót, liền tỉnh lại.

Mộng đẹp thì không dài, Tiêu Thanh Ngạn sửng sốt một hồi, suy nghĩ đến nụ cười của Thẩm Triệt trong mộng, có chút thỏa mãn.

Xa phu đã dừng xe, xốc lên màn xe chuẩn bị gọi hắn.

“Công tử, chỗ này ngay cả một cái khách điếm cũng không có, ngươi…”

“Ngươi trở về đi.” Tiêu Thanh Ngạn không muốn nghe hắn nhiều lời, đi thẳng vào trong rừng, đưa lưng về phía xa phu, khoát tay áo một cái, dáng dấp rất là tiêu sái.

Ngoại trừ nhà cũ Tiêu gia cùng Thẩm phủ, nơi hắn đến nhiều nhất, không tính Hoa Điêu lâu, chính là rừng rậm, nóc nhà, ẩn nấp giữa dòng người. Từ khi bắt đầu trở thành sát thủ, hắn chỉ có thể ẩn nấp.

Tiêu Thanh Ngạn không có sức lực leo lên cành cây, đành phải chọn một nơi sạch sẽ ngồi dưới tàng cây, đốt một chút cành lá khô, chuẩn bị sống qua buổi tối đầu tiên hắn rời đi Thẩm phủ.

Trong tay áo bỗng nhiên rơi ra một cành cây.

Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác nhìn, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Ngăn cành cây đang lăn xuống khỏi chân hắn.

Hắn cầm nó lên, vô ý thức nhìn, giống như đang nhìn cây đào kia trong sân viện Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt.

Nghĩ đến hai chữ này, trong lòng liền run lên bần bật, giống như một lưỡi dao sắc, vết thương vừa mới khép miệng ở trong lòng, từng nhát từng nhát mà cắt ra.

Tiêu Thanh Ngạn không nhịn được hơi co lại thân thể, đau đớn trong lòng lan tràn đến toàn thân, bẻ xương rút tủy.

Nhắm mắt lại, phảng phất còn có thể nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Thẩm Triệt.

Không muốn trở về.

Giống như mỗi lần cãi vã với Thẩm Triệt Lục Lẫm, Tiêu Thanh Ngạn liền tức giận thu dọn đồ đạc muốn trở về nhà cũ Tiêu gia vậy, tính tình thật trẻ con.

Tiêu Thanh Ngạn cười khổ, gắt gao cắn môi, thân thể cũng khẽ run.

Trở về không được.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, tựa như động viên.

Lửa trại bùng bùng bùng, đó là âm thanh duy nhất làm bạn trong đêm.

Thiếu niên yên tĩnh ngủ dưới tàng cây, quần áo xanh đen ẩn nấp trong màn đêm, thật giống như hắn vốn dĩ không tồn tại.

Không biết qua bao lâu, một bóng người chậm rãi đi ra khỏi bóng cây sau lưng.

Ánh trăng biến mất, lộ ra ánh mắt nham hiểm của hắn.

“Tiêu Thanh Ngạn, ngươi quá trọng tình trọng nghĩa, khó thành đại sự.”

Ngồi xổm xuống kiểm tra thân thể của hắn, băng hàn triệt cốt.

Tiêu Thanh Ngạn cảm thấy có người đến gần, giãy dụa mở mắt ra, “Là ngươi.”

“Ta mang ngươi về Hoa Điêu lâu, tự mình dạy võ công cho ngươi, cũng không phải vì một tên rác rưởi.” Quân Hoài lạnh lùng nhìn hắn, “Lên, cùng ta trở về.”

Tiêu Thanh Ngạn không nhúc nhích, “Người hạ độc Lục Lẫm, là ngươi?”

“Không sai.”

“Không ngờ ngươi nhân hậu như vậy, chỉ dùng Toái Cốt tán.”

“Ta chỉ nhắc nhở ngươi, đừng vui đến quên cả trời đất.” Quân Hoài dựa sát vào hắn, lạnh lùng nói, “Ta chỉ sợ không tới một năm, ngươi đã không chịu nổi.” Bàn tay hắn nắm lấy cằm Tiêu Thanh Ngạn, “Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng mùi vị thế nào? Còn Vô Tình độc thì sao? Ngày đêm luân phiên, chắc chắn không dễ chịu.”

“Một năm ước hẹn còn chưa tới, ngươi cũng đừng quá nóng ruột.”

Quân Hoài không có nhẫn nại, lôi hắn lên khỏi mặt đất, nắm tay để trên cổ áo: “Còn chưa tới phiên ngươi cùng ta cò kè mặc cả.”

“Các ngươi đều như thế, thích làm người khác khó chịu.” Tiêu Thanh Ngạn nhận mệnh mà gật gật đầu, vỗ vỗ tay Quân Hoài, ra hiệu hắn buông ra.

Tay Quân Hoài vừa buông ra, Tiêu Thanh Ngạn liền ngã xuống đất, thử mấy lần, vẫn không có sức đứng lên.

Quân Hoài có chút khinh bỉ mà nhìn hắn, Tiêu Thanh Ngạn vô cùng chán nản, đơn giản quay người ngồi dưới đất nói: “Bây giờ ta không còn sức quay về với ngươi, không bằng ngươi chờ ta thêm một thời gian?”

Thân hình Quân Hoài hơi động, một tay vòng qua bên hông Tiêu Thanh Ngạn, đem cả người hắn nâng lên, đi nhanh về phía sâu trong rừng.

Tiêu Thanh Ngạn không quên nhặt lên nhánh cây kia.

“Ngươi vẫn luôn theo dõi ta.”

“Ta không ngờ ngươi bất tài như thế.” Quân Hoài châm chọc nói.

Tiêu Thanh Ngạn cười cười, không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.