Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 76: (END)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mật Nhi bần thần bước vào căn phòng bệnh mà trước đây mấy tháng cô đã từng đến. Nhưng cảm giác bây giờ đã khác xa với lúc đó rồi.

Nước mắt của cô cứ không ngừng rơi, không ngừng rơi.

Kim Lãnh Đông mà cô yêu ngày trước đâu rồi. Cái vẻ mặt anh tú hống hách không coi ai ra gì đó đâu rồi? Cái dáng đi cao ngạo ấy đâu rồi?

Giờ đây, chỉ còn lại bóng hình một người nằm trên giường tĩnh lặng, trên tay chằng chịt những dây truyền. Đôi mắt khép chặt. Hàng mày nhăn nhó khổ sở run run, môi mỏng mím chặt.

Hắn hoàn toàn không nhận ra có người vừa bước vào. Hoặc không quan tâm, hoặc không muốn quan tâm nữa.

Nhìn thấy người đàn ông này, bao nhiêu sự thù hằn lẫn tức tối dồn nén bấy lâu đều tiêu tan hết, Mật Nhi chỉ cảm thấy đau lòng. Cô có thể đã luôn nghĩ rằng, thế giới không có Kim Lãnh Đông thật tốt đẹp, mà quên mất rằng trước nay cô luôn sống dưới sự bảo vệ của hắn. Hắn đã ở bên cô từ nhỏ đến lớn, cho dù cách xa, dù không muốn thừa nhận, cô vẫn luôn hướng về hắn, nhớ nhung hắn. Cho dù cô muốn quên hắn, xa lánh hắn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa.

"Lãnh Đông..." - Cô gọi, lòng cô giống như một khối đá vừa được làm cho tan chảy.

Phải, cô cần hắn. Cô yêu hắn, vẫn luôn yêu hắn. Cho dù mọi thứ có xô đẩy, cô vẫn luôn quay trở về bên hắn, thấp thỏm mong đợi sự âu yếm yêu chiều của hắn.

Chỉ cần hắn xoay mình, cô luôn luôn trở lại.

Lãnh Đông chậm chạp mở mắt. Trước mặt anh là cô, là cô gái mà anh hằng yêu thương, chờ đợi, mong mỏi.

Anh đưa tay lên, vươn ra giữa không trung, biết là mình sẽ chẳng bắt được gì.

"Mật Nhi... anh chờ em rất lâu rồi. Anh cố ngủ mãi, mà vẫn không sao tìm lại được em..." - Lãnh Đông thều thào, giọng nói anh êm tựa như hơi thở.

Mật Nhi cuống cuồng chạy đến bên anh, nắm lấy bàn tay cứng rắn đã gầy trơ của anh.

"Không, không phải mơ. Đây là em, Mật Nhi thật của anh đây. Em đã về đây, em thực sự đã về đây!".

Lãnh Đông hơi ngây ra một chút vì bất ngờ, rồi môi anh run run nở nụ cười dịu dàng.

"Là em thật sao?... Em tha thứ cho anh rồi?".

"Em tha thứ rồi. Em tha thứ rồi. Anh đừng chết, đừng chết có được không? Vì em, vì con, hãy chiến đấu. Không được chết! Không được chết!" - Mật Nhi khóc nức nở.

Ruột gan cô đau đến thắt hết cả lại.

"Em không oán anh nữa ư?... Anh chết rồi, tài sản sẽ để lại toàn bộ cho em và con...".

"Không. Không cần. Em không cần. Em chỉ cần anh thôi. Em không cần gì nữa cả!".

Mật Nhi khóc oà lên như một đứa trẻ.

"Đừng khóc... Đừng khóc... Sẽ ảnh hưởng đến con... Anh còn chưa chết mà...".

"Vậy anh phải đồng ý với em rằng anh sẽ làm phẫu thuật!".

Nụ cười của anh hơi nén lại.

"Tỉ lệ thành công sẽ rất thấp..." - Nói đến đây, mặt anh tái hẳn đi.

"Thấp lắm sao?" - Mật Nhi nhắc lại, nhắc đến bần thần.

Nghe lão Phúc nói, cô còn cứ nghĩ, Lãnh Đông chắc chắn sẽ sống sót, chỉ cần phẫu thuật. Mật Nhi thật thơ ngây. Ngay từ đầu, cô đã biết ung thư không hề đơn giản, thế mà cô cứ hi vọng, cứ mãi hi vọng.

Trước đây, khi ở cùng Lãnh Đông, anh đâu có hút thuốc nhiều lắm để đến mức bị ung thư. Bà có nói hồi còn trẻ, anh có hút rất nhiều thuốc nhưng đã chấm dứt từ lúc nhận nuôi cô về rồi mà. Nghĩ lại thì, anh bắt đầu hút thuốc lại kể từ khi... kể từ khi mối quan hệ của bọn họ không còn là cha con đơn thuần nữa...

Mấy năm nay xa cách, chẳng lẽ anh hút thuốc để quên sầu sao?

"Ừ... khoảng 20%...".

Mật Nhi câm lặng.

"Nhưng nếu ra nước ngoài thì được kéo lên một nửa. Mẹ anh nói rằng những chuyên gia bên đó có nhiều kinh nghiệm chữa căn bệnh này hơn...".

Sự vui mừng dâng lên trong lòng cô.

"Vậy tốt rồi, chúng ta đưa anh đi nước ngoài! Chúng ta đưa anh ra nước ngoài...".

Trái với sự vui mừng của cô, anh chậm rãi lắc đầu.

"Không, anh sẽ không đi đâu Mật Nhi ạ!".

"Tại sao chứ? Anh đã hứa với em..." - Mật Nhi chưng hửng, đôi mắt rưng rưng.

"Vì rủi ro quá cao. Anh thà sống thêm mấy tháng nữa để được thấy con chúng ta chào đời, còn hơn là chết trên bàn mổ!".

Mật Nhi thật hết nói nổi anh.

"Dù là vậy, nếu còn sống, anh mới có thể nuôi dạy con của chúng ta chứ? Con mình cần một người cha ở bên cạnh nó chứ đâu phải cần một người cha chứng kiến nó ra đời đâu. Vì con, anh phải chiến đấu!".

"Thế còn em thì sao? Mật Nhi, anh đã làm nhiều điều có lỗi với em. Em nói đúng, anh đúng là nên đi chết, anh không thể để em sinh nở một mình thế được!".

"Không sao, em có thể chịu được. Em chỉ cần anh sống thôi. Lãnh Đông, làm ơn, ra nước ngoài phẫu thuật đi có được không?".

Lãnh Đông như còn muốn phản đối nữa, nhưng nhìn nét mặt căng thẳng tràn trề hi vọng của cô, anh lại thôi. Thay vì thế, anh ôm chặt lấy cô vào lòng. Anh không thể khiến cô thất vọng về anh thêm một lần nào nữa.

"Em nói sao cũng được. Sự sống này, chính là lời hứa của anh đối với em! Chờ anh về!".

Hôm đó, trời đã ửng nắng sau bao ngày âm u, báo hiệu những ngày đẹp trời đang sắp tới gần.

Kim Lãnh Đông rất kiên cường, cô tin anh đủ mạnh mẽ để vượt qua ải này, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Cô sợ mình đã hi vọng quá nhiều để rồi thất vọng.

"Mật Nhi, con đừng như vậy. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà!".

Lo lắng cho Kim Lãnh Đông là một chuyện. Mọi người lại càng lo lắng cho Mật Nhi nhiều hơn. Nhất là khi kết quả siêu âm phát hiện trong bụng cô là một bé trai. Cả dòng họ Kim đều như bắt được mỏ vàng, từ chỗ khinh miệt và xa lánh, nay lại trở nên hồn hậu, chăm chút cho cô như người thân mất tích lâu ngày.

Đến Lãnh Đông cũng đã phải ra ngoài chữa trị một mình mà không cho cô đi cùng, tất cả đều sợ cô sẽ kích động mà ảnh hưởng đến đứa trẻ. Mà như vậy thì mỗi ngày trôi qua càng như một vết chém vào tâm hồn cô.

Làm sao mà đi lâu như vậy mà vẫn không hề có chút tung tích gì? Chẳng nhẽ mọi người sợ ảnh hưởng mà giấu cô đến cùng luôn sao? Có khi nào anh đã xảy ra chuyện gì mà mọi người giấu để cô sinh nở trót lọt rồi mới nói không?

"Con muốn ra nước ngoài, con muốn ở bên cạnh Lãnh Đông. Con thật sự không chịu nổi nữa!" - Mật Nhi ấm ức nói.

Sao ngay cả Kim phu nhân cũng ở nhà để coi chừng cô cơ chứ? Chẳng phải hiện tại, Kim Lãnh Đông mới là người cần có người ở bên hơn cô sao?

"Con lo chẳng nhẽ ta không lo sao? Nếu Lãnh Đông thực sự xảy ra chuyện gì, con nghĩ ta vẫn còn có khả năng bình thản ngồi bên con nói chuyện thế này sao? Tin ta đi, ca phẫu thuật đã thành công mĩ mãn rồi, thằng Lãnh Đông chỉ đang phải ở bên đó để tịnh dưỡng thêm thôi. Bác sĩ yêu cầu như vậy đấy!".

"Vậy hãy để con sang đó để chăm sóc anh ấy có được không?".

"Con coi bụng con đã lớn thế nào rồi mà còn đòi đi lại lung tung nữa? Không được đâu!".

"Vậy mẹ để anh ấy gọi về cho con coi mặt được không?".

"Lãnh Đông vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, nó sợ con thấy rồi lại suy nghĩ lung tung thôi. Chờ thêm một tháng nữa nhé! Lãnh Đông nói tháng tới nó về nước rồi...".

Một tháng. Tháng sau cô trở dạ mất rồi còn gì? Quả như cô dự đoán, mọi người đều đang lừa cô. Mộy ca phẫu thuật có thể kéo dài được bao nhiêu lâu chứ? Nhất là trong trường hợp của Lãnh Đông, chẳng phải bác sĩ nói là phẫu thuật càng sớm càng tốt sao? Nếu đã sớm biết kết quả không làm sao, hà tất cứ phải giấu cô?

Tại sao lại giấu cô chứ?

Có phải ca phẫu thuật đã xảy ra chuyện gì đó rồi không?

Có phải Lãnh Đông đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Nghĩ vậy, trái tim cô quặn thắt, đau như muốn sắp sửa nổ tung ra. Máu huyết trong người không sao lưu thông được nữa. Hơi thở mỗi ngày một cấp bách. Rồi nguy hại nhất, cô thấy bụng mình quặn đau dữ dội.

Kim phu nhân thấy cô nhăn nhó liền vội vã chạy đến. Nhưng nói cái gì, cô đều không nghe rõ nữa. Tai thì ù đi, mắt mỗi ngày một mờ đi. Khung cảnh mọi người trong nhà tán loạn là khung cảnh cuối cùng cô còn có thể nhớ được.

Không ai ngờ, đêm đó cô sinh non. Mọi việc xảy ra quá nhanh, không ai trở tay kịp. Đến Mật Nhi còn không rõ mình đã được đưa vào bệnh viện như thế nào. Khi thấy một màu trắng toát, nội tâm cô cứ không ngừng kêu gào:

"Lãnh Đông... Lãnh Đông...".

Bên ngoài phòng mổ không ngừng vang lên tiếng gọi xé ruột gan từ bên trong. Lãnh Đông đứng bên ngoài mà không thể vào được, lòng như lửa đốt.

"Cũng tại con, cứ muốn về đột ngột cho bất ngờ, không ngờ lại khiến Mật Nhi lo lắng đến thế!".

"Thôi bỏ qua đi, chuyện đó đâu ai ngờ. Đến tối là mày về rồi thì chiều con bé bất ngờ trở dạ. Cái này thì chỉ còn biết trách ông trời mà thôi!".

Kim phu nhân bị xoay cho chóng mặt từ chiều đến giờ, đã quên mất phải hỏi thăm thằng con trai vừa qua cú thập tử nhất sinh kia.

"Chẳng biết năm nay là năm hạn gì nữa. Vái trời cho Mật Nhi được mẹ tròn con vuông!".

Cả dòng họ Kim chưa bao giờ đồng lòng đến thế này.  Kim Lãnh Đông còn không nhớ có bao giờ bọn họ gặp nhau mà không có ai lên tiếng cãi vã như lúc này chưa. Dù là vì mục đích gì thì thái độ như vậy cũng rất đáng hoan nghênh.

Mọi người đều cứ hướng mắt về phía cánh cửa phòng mổ, quan sát nhất cử nhất động đang diễn ra bên trong.

Đến quá nửa đêm, mọi người mới giật mình vì tiếng khóc vang của trẻ con. Tiếng khóc như sét giật giữa đêm, làm ai nấy đều tỉnh dậy.

Bác sĩ đi ra, ôm trên tay một cục vải nhỏ. Lãnh Đông không chờ được muốn lật tấm vải đó ra mà coi mặt đứa trẻ. Nhưng càng không chờ được để được ôm Mật Nhi vào lòng.

Bác sĩ vốn đã nghe được tin ca mổ tối nay là người nhà của một nhân vật hết sức tầm cỡ, nên mới phải trịnh trọng bế đứa bé ra thế này. Ai ngờ vừa đi ra thì người cha đã phóng vào trong phòng mổ, còn chưa kịp ngó đến ông một cái.

"Mật Nhi, Mật Nhi, anh đã về rồi đây. Anh về rồi!".

Lãnh Đông chạy lại vuốt ve gương mặt mướt mồ hôi của cô.

Mật Nhi tuy đã mệt lử nhưng vẫn không giấu được niềm hạnh phúc. Giờ phút này, cô rất vui, vui đến ứa nước mắt.

"Anh về rồi, về thật rồi! Anh vẫn còn sống!" - Cô không ngừng nắm chặt tay anh để kiểm định.

"Anh còn sống, còn sống mà. Sao anh có thể để em ở lại một mình được chứ!".

Lãnh Đông và Mật Nhi chỉ còn biết đắm đuối trong thế giới của hai người.

Cứ thế, đứa trẻ tưởng chừng như là nhân vật chính tối hôm đó lại bị chính cha mẹ nó lãng quên. Cả ngày hôm đó, Mật Nhi chỉ lo ngắm nghía Lãnh Đông, quên cả việc phải nhìn mặt con, tới tên của đứa bé cũng do Kim phu nhân đặt và lão Phúc đi đăng ký. Có lẽ chính vì thế mà tên nó được đặt là Tuấn Lãng, chẳng hiểu sao càng ngày càng khó nuôi, cáu kỉnh chẳng giống ai. Tuy được hưởng gen trội từ cha nó nhưng cái vẻ mặt suốt ngày phụng phịu của nó thì ai nhìn cũng không chịu đựng được, chắc chỉ có bà nội nó chịu được thôi.

Kim phu nhân lần đầu có cháu vui mừng phải biết, cưng như ông giời, mà càng cưng thì đứa trẻ càng bướng bỉnh. Ai làm phật lòng nó thì nó ngay lập tức chơi tuyệt chiêu méc bà nội, bất chấp người đó có là ba mẹ nó.

Đến Mật Nhi cũng hoàn toàn bất lực trước đứa con này. Làm gì có ai như nó? Vừa lên được mầm non thôi mà cái tính hung bạo đã bộc lộ rồi, làm đại ca trong lớp, đi đánh nhau tối ngày. Đến đám trẻ trong họ Kim trông nó còn phát khiếp.

"Không biết do ai mà nó thành ra hư hỏng như vậy!" - Cô chỉ còn biết suốt ngày ca cẩm với ông chồng bận bịu.

"Chắc do em lúc mang thai nó cứ ủ ê suốt ngày nên mới thế đó!".

Bản thân Lãnh Đông thì không có gì để chê bai đứa trẻ này, ngược lại anh còn thấy thích thú trước cảnh nó suốt ngày khiến mẹ nó tức điên máu. Nhất là mỗi lần cô bắt nó anh rượt chạy quanh nhà thì anh cứ ngồi rung đùi trên ghế cười khanh khách.

Bức xúc vì con đầu lòng đã thế, gặp thêm ông chồng cứ thích cười trên nỗi đau của người khác, Mật Nhi càng thêm tức giận.

"Anh đừng có nói nữa. Em..." - Vừa nói đến đây thì như có cái gì đó trào lên từ bụng khiến cô phải bịt miệng.

Kim Lãnh Đông mau chóng bắt được phản ứng này, chạy đến đỡ lấy cô. Anh lo lắng, vỗ vỗ xoa xoa lưng cô cho xuôi xuống.

"Sao vậy? Tự nhiên lại sao thế? Dạo này em không khoẻ à?" - Anh hối hả hỏi.

Mật Nhi ngả vào người anh, cố suy nghĩ một lát coi dạo này có gì không ổn.

Hôm nay cô đâu có ra ngoài. Đồ ăn trong nhà họ Kim thì khỏi nói đều có xuất xứ kiểm duyệt đàng hoàng cả, không thể nào có vấn đề được. Buồn nôn cũng chẳng phải biểu hiện của việc lao lực vì con cái.

Vậy là gì?

Mật Nhi tự dưng nhớ đến mỗi đêm đều bị giày vò bởi chồng mình tới gần sáng. Chẳng hiểu sao lớn tuổi rồi, ban ngày thì bận việc thế mà vẫn sung mãn như vậy. Tính sơ sơ thì từ lúc trở về đến giờ cũng đã được mấy tháng, ngày nào cũng vậy, đều không có sử dụng biện pháp an toàn.

"Lẽ nào...".

Kim Lãnh Đông đoán được ý cô, liền cười một cái vừa xảo trá vừa vô tội.

Đứa trẻ thứ hai đột ngột đến, khiến Lãnh Đông thay đổi đột ngột, anh không để cho Mật Nhi đến gần thằng con du côn kia nữa, nhất là khi biết đứa con sau lại là con gái. Không thể để mặt mày con bé bí rị như thằng anh nó được, nên anh quyết tâm kì này phải chăm sóc Mật Nhi cho thật tốt.

Chỉ tội cho đứa con đầu lòng của bọn họ, từ lúc chào đời đến giờ nhận ân sủng chưa được bao lâu thì đã tiếp tục bị cho ra rìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.