Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những ngày sau thì cuộc sống của cô diễn ra khá là bình yên. Thật khó tin là từ này còn có thể tồn tại khi cô ở với Lãnh Đông. Anh dính với cô như hình với bóng, thậm chí còn đem cô tới lui trong công ty, họp cũng mang cô theo góp vui.

Khỏi phải nói, các thành viên hội đồng quản trị nhìn cô với ánh mắt kỳ quái như thế nào. Chưa kể, Lãnh Đông còn không chịu để cho cô làm người vô hình, lâu lâu còn quay qua hỏi cô ý kiến này thế nào, ý kiến kia thế nào, còn cười ha hả khoái chí khi thấy cái vẻ mặt xấu hổ của cô.

Thật hết nói nổi! Anh thiếu điều chỉ muốn đem khoe với toàn thiên hạ rằng cô đã thuộc về anh rồi thôi.

"Có thể làm ở đây được không? Anh chịu hết nổi rồi!" - Lãnh Đông ngoạm lấy tai cô, nhay nhay, rồi ngậm mút.

"A... Đang ở trong công ty đó. Anh có thể đứng đắn chút được không? Tối về rồi nói!".

Thế nhưng, bàn tay anh vẫn cứ không ngừng lùng sục trên người cô. Mật Nhi nhận ra, dạo gần đây, anh đòi hỏi cô còn nhiều hơn lúc trước. Có phải bị nghiện rồi không?

"Một chút thôi! Nhanh thôi mà!" - Anh mặc bị cô phản đối, vẫn cứ tuỳ tiện luồn tay vào ngực cô rồi tốc váy cô lên.

"Lãnh Đông, em không muốn anh biến em thành nô lệ tình dục đâu!" - Cô nghiêm mặt nói.

Bị người yêu cảnh cáo như thế, Lãnh Đông cho dù không muốn cũng phải dừng lại.

"Sao có chuyện đó chứ?".

"Em không muốn anh đối xử với em như những người khác!".

"Tất nhiên là không giống rồi! Đó là lý do mỗi lần gần em, anh mới cảm thấy như thế. Còn bọn họ thì...".

Lãnh Đông đột nhiên bỏ ngang câu nói lấp lửng.

"Bọn họ thì sao?" - Mật Nhi thấy khó chịu.

Bọn họ thì dang sẵn chờ anh đến thôi chứ sao? Vấn đề là, đối với bọn họ, anh cũng chẳng ham muốn tới vậy...

Đang lúc lúng túng không biết nói sao thì có tiếng cửa mở. Lãnh Đông tá hoả ôm cô vào lòng, che đi đi những chỗ hở trên cơ thể.

Thẩm Hạo vừa vào đã biết mình vào không đúng lúc rồi. Chưa từng thấy chủ tịch ngồi ôm cô gái nào với tư thế khiêu khích như thế trong phòng làm việc cả. Anh có hơi lo lắng, có khi nào mình sắp bị đuổi việc rồi không?

"Có chuyện gì? Nói đi!" - Lãnh Đông gắt gỏng thúc giục.

Thẩm Hạo toát hết cả mồ hôi lạnh. Cái công việc này lương tuy cao, nhưng áp lực cũng thật lớn quá rồi!

"Kim tổng, Có... Có một cô gái ở ngoài cứ khăng khăng đòi gặp chủ tịch,... Còn kêu cả một đám phóng viên tới gây sự với chúng ta... Là cái cô ca sĩ Du Nhiên gì đó...".

Lãnh Đông có hơi hoảng hốt, nhưng anh không để lộ ra mặt. Anh biết cô ta muốn gì rồi!

"Được rồi. Còn không mau ra ngoài đi!".

Mật Nhi đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo. Cũng may là ban nãy đã kịp ngăn cản anh.

"Lần sau anh sẽ lắp một cái khoá tự động" - Lãnh Đông mưu mô nói.

"Du Nhiên đến tìm anh làm gì thế?" -

Mật Nhi quay lại vấn đề chính.

Lãnh Đông nuốt vội nước miếng trước khi trả lời cô. Lòng đầy rẫy lo lắng, giống như vừa mới làm chuyện xấu vậy. Anh bắt đầu hiểu cảm giác sợ vợ là thế nào rồi.

"Anh còn tưởng em không thèm quan tâm đến chuyện này chứ?" - Anh giúp Mật Nhi vén lại tóc, tỏ ra bình thản.

"Vậy nên, anh thật sự cho rằng em là nô lệ tình dục của anh sao?" - Cô không ngăn được mình có chút giận dỗi.

Lãnh Đông ôm lấy cô, hít một hơi sâu rồi nói.

"Thật ra, có một chuyện anh chưa nói với em... Có một đêm, anh với Du Nhiên đã...".

Mật Nhi lập tức vùng ra khỏi anh, xoay người đối diện với anh.

"Không phải anh nói rằng trong năm năm vừa rồi anh không chơi bời với ai sao?".

"Đừng hiểu nhầm... Anh với cô ta không xảy ra chuyện gì cả. Cô ta cố tình chuốc thuốc anh! Anh ban đầu nhìn nhầm cô ta là em nên có chút... Nhưng rốt cuộc là không xảy ra chuyện gì cả. Em tin anh đi có được không?..." - Lãnh Đông ra sức nài nỉ cô.

Anh công nhận, càng ngày Mật Nhi như càng có sức nặng với anh vậy. Làm gì có cô gái nào có thể khiến anh hạ mình như vậy chứ? Nói sao thì, lòng tự tôn của anh vẫn khá là cao.

Mật Nhi nheo mắt nhìn anh. Cô đúng là không nên tin lời nào từ miệng anh nữa.

Năm năm đâu phải là thời gian ngắn? Mấy ngày qua nếm trải sự cầm thú của anh, cô có thể tin được anh có khả năng kiềm chế bản năng? Dẫu sao thì đó cũng là việc của trước đây, trong năm năm đó cô cũng ở bên Thiên Đăng, bọn họ nào có sự ràng buộc gì, cô đâu thể trách anh được chứ?

"Vậy sao cô ta lại gọi được cả phóng viên tới? Trong tay cô ta có gì sao?".

Lãnh Đông ôm trán.

"Cô ta có chụp lại được một vài bức ảnh của anh!".

Mật Nhi mở lớn mắt nhìn anh.

"Vậy sao anh còn đứng ở đây chứ? Mau đi gặp cô ta, nhỡ cô ta công bố những bức ảnh đó thì sao?".

Lãnh Đông đúng là Lãnh Đông. Dường như chẳng có chuyện gì khiến anh hốt hoảng được cả.

"Không sao. Anh chỉ lo em sẽ giận thôi. Còn cánh nhà báo đó, anh có thể thu xếp được!".

"Nói sao thì nói, nếu anh vẫn còn muốn ở bên em, thì mau mau kết thúc mọi chuyện với Du Nhiên đi...".

Cô thừa nhận mình có chút ghen tuông. Thật ra chẳng cần phải độc ác với chị ta như thế, nhưng Mật Nhi tức ở chỗ, chị ta rõ ràng biết cô đã có con với anh, vẫn mộng tưởng như thế?

"Mật Nhi, em đã chịu quay lại với Lãnh Đông rồi à?".

Du Nhiên từ đâu đẩy cửa bước vào.

Lãnh Đông nhe nanh giơ vuốt với cô ta.

"Ai cho cô vào đây?".

Lãnh Đông thật sự phải sửa lại cái cửa chết tiệt này thôi. Du Nhiên hồn nhiên chạy đến, vô liêm sỉ khoác lấy tay anh. Lãnh Đông hốt hoảng rút tay ra nhưng cô ta cứ bám lấy, dai như đỉa.

Mật Nhi đã có thể tức tối, nếu bộ dạng Lãnh Đông trông không thê thảm đến thế. Anh luống cuống đến tái hết mặt mày, nhìn cô như đang nhìn hổ.

Sao vậy? Sợ cô đến thế sao?

Mật Nhi không nén được mà phì cười.

"Lãnh Đông, không sao đâu, em cũng không nhỏ nhen đến thế. Anh cứ để chị ta ôm một chút đi!" - Mật Nhi thưởng thức vẻ mặt ngày càng khổ sở của anh, rung đùi, ngồi trên sofa bóc kẹo ăn.

"Cô buông ra đi!" - Lãnh Đông cuối cùng cũng chịu quyết liệt một chút, giằng ra khỏi phía chị ta, chạy về bên cô - "Mật Nhi... Để anh bóc! Để anh bóc!".

"Kim Lãnh Đông! Anh..." - Du Nhiên giận đến run người.

Không còn cách nào, chị ta đành vội vã tung ra tuyệt chiêu cuối để trước mặt cô.

"Này là gì?" - Mật Nhi vờ như không biết, hỏi.

"Chuyện này... Thật ngại quá... Lãnh Đông, anh có thể giúp em kể cho Mật Nhi nghe, đêm hôm đó, chúng ta đã làm những gì đi...".

Thái độ trầm tĩnh cầm lên, xem xét từng bức ảnh của Mật Nhi thật sự doạ chết anh rồi!

"Đủ rồi! Du Nhiên, cô không cần phải nói nữa!".

"Lãnh Đông, chuyện này nên giải quyết thế nào? Anh nói đi?".

Những bức ảnh này được chụp rất sắc nét, mà tấm nào trông Lãnh Đông cũng gà gật thế kia, chắc đã say đến bất tỉnh rồi!

"Thật ra không cần Lãnh Đông phải kể ra đâu! Chị Du Nhiên này, trên đời này, người muốn chuốc thuốc người đàn ông này của em không thiếu đâu. Nhưng mặt dày đến mức chụp ảnh thế này rồi đòi đăng báo đâu" - Mật Nhi cười cười nhìn chị ta.

Sắc mặt của Du Nhiên xanh mét như tàu lá chuối. Hay thật! Mới có mấy ngày không gặp đã lật mặt nhanh như thế?

"Mật Nhi à, em đừng vu oan cho chị thế! Làm người phải tích chút khẩu đức chứ? Không thì sẽ lại giống lần trước, lấy con để trả khẩu nghiệp đó!".

Chị ta vừa mới nói gì vậy chứ? Nói cái gì cũng được, sao lại nhắc đến đứa con đã mất của cô?

"Du Nhiên, cô im miệng. Khốn kiếp! Ông đây đã không muốn ra tay với phụ nữ thì thôi. Cô dám động đến Mật Nhi, tôi không tha cho cô! Mẹ kiếp, cô tưởng tôi không dám làm gì cô ư?".

Lãnh Đông nổi điên, đứng dậy, một phát đá văng cái bàn kính trước mặt. Mật Nhi trố mắt ra nhìn. Nguy rồi, đụng đến mặt này thì Lãnh Đông có thể giết người được đó.

Chính Du Nhiên cũng bị anh làm cho giật nảy mình. Tay ôm lấy ngực. Dáng vẻ giống như vừa mới gặp ma vậy.

Cô đoán không phải ai cũng thấy được mặt bạo lực này của anh.

"Du Nhiên, chị ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi. Nán thêm tí nữa anh ấy giết chết cả nhà chị đấy!" - Mật Nhi mượn gió bẻ măng, đe doạ chị ta một tí.

Không ngờ vừa nghe thấy thế, chị ta cong đít chạy ngay. Lãnh Đông còn định đuổi theo, bị cô kéo lại.

"Thôi được rồi, anh doạ người ta như vậy còn chưa đủ sao? Nguôi giận đi! Nguôi giận... Nào nào..." - Mật Nhi vuốt vuốt ngực anh cho xuôi xuống.

Tự dưng, Lãnh Đông lại ôm chầm lấy cô, dáng vẻ đầy tự trách.

"Mật Nhi, là anh không tốt... Anh đã không bảo vệ được hai mẹ con em..." - Cả người Lãnh Đông đều đang run lên như sắp khóc - "Mật Nhi, đừng đau lòng... Là tại anh nên cô ta mới chạy đến đây ăn nói lung tung như vậy... Đều tại anh, em tha lỗi cho anh nhé!".

Mật Nhi cảm động đến rớt nước mắt.

"Không sao đâu... Chuyện qua rồi..." - Cô vỗ về anh.

Đến bấy giờ, cô mới nhận ra, hoá ra, Lãnh Đông không hề kém đau lòng hơn cô là mấy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.