*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Lãnh Đông đó không thèm để tâm cô nói cái gì. Ngày hôm sau mở cửa ra, Mật Nhi đã thấy một dàn vệ sĩ đứng xếp hàng ngoài hành lang.
Mật Nhi có muốn chạy cũng không tìm thấy lối thoát.
"Mật Nhi, em vào đây, ăn chút gì đó đi!" - Lãnh Đông đang loay hoay trong bếp.
Mật Nhi dụi dụi mắt. Không phải cô còn chưa tỉnh ngủ đấy chứ? Lãnh Đông cũng biết nấu ăn sao...
Khoan, khoan hẵn nói về chuyện này.
"Kim Lãnh Đông, sao ông vẫn còn ở đây chứ? Không phải tôi đã nói là tôi không muốn thấy mặt ông nữa sao?".
Lãnh Đông thản nhiên như không nghe thấy.
Cái dáng vẻ oai nghiêm thường ngày đã bị cái tạp dề kia phá hỏng. May mà cái dáng cao ráo và to lớn của anh đã cứu vãn lại một ít khí chất.
"Thiên Đăng sắp về rồi... Ông mau đi đi, kêu cả đám vệ sĩ của ông đi khỏi đây đi!" - Mật Nhi tức giận, chỉ còn biết giậm giậm chân như một đứa con nít đầy bất lực.
Lãnh Đông cười khỉnh, đôi đồng tử trâng tráo dán lên cổ áo chữ V khoét sâu của cô.
"Nếu anh là em, anh sẽ không giậm chân vậy đâu!".
"Ông..." - Mật Nhi nghẹn lời.
Ai mà biết được, Kim Lãnh Đông lại trơ trẽn như thế? Ở đây từ chiều qua đến tận sáng hôm nay, Mật Nhi cứ tưởng sáng nay mở cửa ra sẽ thấy không gian hanh thông trước mắt.
Không ngờ...
Giữa lúc đang suy nghĩ cách để đuổi mấy người này đi thì lại có tiếng chuông cửa. Hiện tại, Mật Nhi chỉ hi vọng Thiên Đăng sớm về đi. Cô không thể trốn nổi nữa rồi!
"Tiểu thư Mật Nhi?".
Không phải Thiên Đăng, là một chàng thanh niên giao hàng mới tới.
"Tôi đến để đưa váy cưới đến cho cô. Mời cô ký xác nhận vào chỗ này!".
Váy cưới? Là váy cưới của cô thật sao?
Tâm trạng xui xẻo của cô vào buổi sáng khi nhìn thấy Kim Lãnh Đông bỗng chốc tan biến.
Là con gái, lại từng trông thấy nhiều cô dâu xinh đẹp như vậy, sao mà kiềm chế được trước những bộ váy cưới kiều diễm này đây?
Tên Kim Lãnh Đông đó hình như nghe thấy. Vẻ mặt vui vẻ ban nãy liền tắt ngúm. Mật Nhi thấy vậy rất hả dạ, cô đặt cái hộp lên bàn ăn, mở ra trêu tức hắn.
"Kim Lãnh Đông, tôi có chuẩn bị thiệp cưới cho ông đây! Đó là trước khi có ngày hôm nay, còn bây giờ, tôi chẳng muốn anh có mặt tại buổi lễ nữa!".
Cái màu trắng mềm mượt lộ ra từ trong cái hộp đó, làm cho máu Lãnh Đông sôi lên. Áo cưới gì chứ? Mật Nhi làm sao có thể cưới ai, thuộc về ai khác ngoài anh?
Anh nuôi cô mười tám năm, đâu phải để cho người khác dễ dàng ăn mất?
Mật Nhi vẫn còn mải ngắm nghía và vuốt ve lớp váy mịn và mát rượi. Chất liệu lụa này vừa sang vừa gợi cảm mà còn rất sướng tay nữa chứ? Đang khấp khởi là thế, tự nhiên Lãnh Đông từ đâu xông tới, hất đổ hộp đồ của cô.
"Gì vậy? Ông bị điên sao?" - Đến nước này thì Mật Nhi cũng muốn phát khùng.
Đồ còn mới như thế, rớt xuống đất phải làm sao đây? Mật Nhi hốt hoảng ngồi xổm xuống đất, vội vàng gom lại đồ.
Trông dáng vẻ tiếc nuối của cô, Lãnh Đông càng thấy mình không ổn.
"Vũ Mật Nhi, em ở đây trêu tức tôi, đừng tưởng tôi không dám làm gì em?".
"Kim Lãnh Đông, tôi cũng nói cho ông biết, cuối tuần này là đám cưới của tôi và Thiên Đăng, đến lúc đó, ông có muốn cũng không thể phát điên được với tôi nữa rồi!".
Lãnh Đông bắt lấy tay cô, siết chặt. Hắn như muốn bóp vụn xương cô ra vậy.
Mặt hắn chuyển sang đỏ ngầu như ớt. Mắt hắn long lên.
"Vũ Mật Nhi, em đừng có quá đáng. Tôi có giới hạn của tôi. Tôi nói em là của tôi thì em phải thuộc về tôi. Mấy ngày nay, tôi nhẫn nhịn em, không phải để em lấn lướt. Cho dù phải hiếp chết em, tôi cũng không để em đi lấy người khác đâu!".
"Kim Lãnh Đông, ông bớt điên đi. Tôi đã không yêu ông nữa rồi!" - Mật Nhi quật cường nói.
Nhưng mà hắn rất giỏi, rất giỏi khống chế cô. Hắn có cách áp bức cô, khiến cô không thể trốn đi đâu cả.
"Cho dù trái tim em không yêu tôi, tôi vẫn tin là cơ thể em vẫn còn phản ứng với tôi" - Hắn nhếch môi - "Đừng nói với tôi, khi thấy tôi cởi trần, em không hề có hứng?".
Hắn... Đang nói cái gì vậy? Thật trơ trẽn mà!
"Im đi! Ông làm tôi cảm thấy thật kinh tởm ông có biết không? Ông không biết xấu hổ hay liêm sỉ gì hả? Tôi đã nói rồi, tôi đối với ông ngoài căm ghét thì cái gì cũng không có!".
Khoé miệng Lãnh Đông giựt giựt. Đôi đồng tử sâu thăm thẳm không giấu nổi vẻ đau đớn và cô tịch đến chạnh lòng. Khuôn môi hạ xuống mím chặt cố kìm chế cảm xúc đang tuôn trào.
"Mật Nhi, em độc ác lắm! Em rõ ràng biết, tôi yêu em thế nào..." - Đến giọng nói của hắn cũng như đang tan nát ra vậy.
Tim Mật Nhi như bị ai bóp thật chặt. Không được, cô không thể mềm lòng...
Đúng lúc này, Mật Nhi nghe có tiếng va chạm ở bên ngoài, hình như... Đang đánh nhau.
"Thiên Đăng? Thiên Đăng!" - Cô gào lên kêu cứu.
Mật Nhi muốn vùng ra, nhưng eo lại bị Lãnh Đông kẹp chặt lại.
"Em im đi, hắn sẽ không đến cứu em đâu!" - Kim Lãnh Đông hét ngược vào mặt cô.
Cô vùng vẫy, quẫy đạp, cố thoát khỏi hắn, đến mức hộp đồ đang ở trên tay lại rơi xuống đất một lần nữa.
"Thiên Đăng! Thiên...".
Tay Lãnh Đông bịt chặt miệng cô, không cho cô kêu gào nữa.
"Vũ Mật Nhi, em chán sống rồi à?".
Bàn chân cô không ngừng đạp lên đùi hắn, muốn bứt ra, nhưng bứt không được.
Âm thanh kia ngày một gần rồi. Mật Nhi ngóng chờ.
Cuối cùng, cánh cửa bật mở. Quả nhiên...
Thiên Đăng về rồi.
Lãnh Đông dường như cũng bị bất ngờ. Tay có chút nơi lỏng. Nắm bắt cơ hội đó, Mật Nhi vùng chạy ra.
"Thiên Đăng, anh đã về rồi!" - Cô ôm chặt lấy Thiên Đăng.
Qua khe cửa mở, có thể thấy bên ngoài, dàn vệ sĩ đều đã gục ngã. Mật Nhi quên mất, ở nước ngoài, Thiên Đăng vì muốn bảo vệ cô đã tập võ nhiều như thế nào.
Lãnh Đông bỗng chốc cảm thấy như mình đang đóng vai phản diện. Bọn họ là một phe, một mình anh một phe.
"Kim Lãnh Đông, ông thật quá đáng, hết lần này đến lần khác muốn chiếm đoạt vợ tôi!" - Thiên Đăng bực tức kêu lên.
Mật Nhi không lường trước được, Thiên Đăng lại muốn lao ra tuyên chiến với Lãnh Đông. Sao lại muốn đánh nhau cơ chứ?
Không phải cô xem thường Thiên Đăng, nhưng... Nhưng làm sao Thiên Đăng thắng được Lãnh Đông chứ?
Nhìn cái bờ vai rộng, tấm lưng cong vạm vỡ của anh ta thì biết! Thiên Đăng chẳng qua là luyện được mấy năm trường lớp thôi, còn Lãnh Đông là qua trường đời chui rèn rồi!
Vừa nói, Thiên Đăng liền muốn tung một nắm đấm mở màn. Ngay lập tức, Lãnh Đông đã bình thản chặn lại được. Cánh tay đỡ của hắn còn chắc hơn là gọng thép.
Từ thế động thủ, Thiên Đăng rơi vào thế phòng thủ vì Lãnh Đông vừa chặn được liền bật ra một đòn tấn công vào má trái của Thiên Đăng.
Bị bất ngờ, anh không né được, nên bị đánh văng ra ngã xuống chân cô.
"Thiên Đăng, Thiên Đăng, anh không sao chứ?" - Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mật Nhi không kịp ngăn cản - "Lãnh Đông, ông là đồ khốn! Ông dám đánh chồng tôi! Đồ vũ phu! Kẻ giết người! Đồ man rợ!".
Nước mắt Mật Nhi rơi không ngớt, cô xót xa khi thấy Thiên Đăng bị thương thế này... Cô chửi mắng Lãnh Đông xối xả.
Lãnh Đông đáp lại cô bằng nụ cười nhạt đầy miễn cưỡng.
"Em đau lòng hả? Hắn có gì đáng để em đau lòng? Đến một cú đấm cũng không chịu nổi, lấy tư cách gì để bảo vệ em?".
Thiên Đăng chống người ngồi dậy, như không cam tâm. Anh ôm lấy má, trừng trừng nhìn Lãnh Đông. Một giọt máu đỏ từ khoé môi anh rơi xuống.
Mật Nhi luống cuống lau cho anh, cuống quýt ôm mặt anh hỏi.
"Có đau lắm không? Em đưa anh đi bệnh viện nhé?".
Thiên Đăng không vui khi thấy cô lo lắng như vậy. Anh không phải một kẻ yếu đuối như thế! Anh tự trách mình vô dụng.
Mật Nhi đọc được vẻ mặt dằn vặt của anh, cô đáp trả lại Lãnh Đông.
"Còn ông thì sao? Ông sai người đến chà đạp thân thể của tôi, trơ mắt để người đàn ông khác giày vò tôi, ông thì xứng sao?".
Mật Nhi nói xong, quàng tay Thiên Đăng đỡ anh đứng dậy, đi ra khỏi đó.
Tới hôm nay, Lãnh Đông mới biết, hoá ra miệng lưỡi của cô có sức tàn sát đến vậy. Cô lôi hẳn những chuyện trước kia ra để đè nén anh.
Ở bên người đàn ông khác, cô dịu dàng, sốt sắng là như vậy. Bên cạnh anh thì không ngừng ngoa nguýt, cay độc. Lãnh Đông tức muốn lộn ruột. Sao cô dám đem một thằng nhãi non nớt vô dụng như thế ra để so sánh với anh?
So sánh được sao?
Anh nhìn tấm váy cưới trắng tinh khôi dưới chân, kiềm không được mà hung hăng dùng giày chà đạp.
"Vũ Mật Nhi, em ngoài tôi ra, thì đừng hòng lấy ai cả!".
Lãnh Đông thuận chân đá thêm một cái nữa.
Từ cái hộp lăn lông lốc rơi vãi ra rất nhiều thiếp mời.
Lãnh Đông cố trấn tĩnh mình, thật sự có thiệp cưới? Bọn họ thật sự sắp cưới nhau rồi?
Lãnh Đông nhặt một tấm thiệp mời lên xem. Khoé môi bạc lại cong lên thành nụ cười ngạo nghễ.
Vũ Mật Nhi, cho dù có thích hay không... Em vẫn sẽ là người phụ nữ của tôi rồi!