*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Suốt cả quãng đường dài bảy đến tám tiếng, Mật Nhi ngủ không biết trời trăng gì. Mãi đến khi vừa qua tới địa phận thành phố Y, cô mới giật mình tỉnh dậy.
"Em mệt như vậy sao? Có muốn uống nước, đi vệ sinh hay ăn chút đồ gì không? Tôi có ghé KFC mua cho em ít gà rán, em ăn một ít cho đỡ đói".
Mật Nhi chỉnh đốn lại thời trang đang xô lệch của mình.
Bảo cô đi vệ sinh ở mấy nhà vệ sinh công cộng sao, cô nhịn chết thì thôi.
"Cảm ơn bố,... Nhưng con không thích ăn gà rán nữa rồi...".
Nói sao nhỉ, ngày mang thai đứa con đầu lòng của bọn họ. Gà rán chính là món cô nghén nhất. Phần ký ức nào sâu đậm trong tâm trí cô về đứa bé nhất, cô đương nhiên phải gạt đi hết rồi.
Mật Nhi nghiêng đầu. Đôi đồng tử chòng chọc vào anh. Trông Lãnh Đông cứ thản nhiên thế kia, cứ như một tên ngốc vậy, chẳng biết cái gì... Anh ta còn không hề biết đến chuyện, trên đời này anh ta còn rớt mất một đứa con.
Đứa con ruột đầu tiên của anh ta.
Là cô giấu quá kỹ nên anh ta không biết hay vì quá vô tình nên anh ta không nhớ?
Năm đó, cái miệng oang oang của Huyền Thư có cái gì còn ngại báo với anh ta chứ? Nhưng từ lúc gặp cô, anh ta chưa từng hỏi qua đứa bé đó ở đâu...
Kim Lãnh Đông, anh tàn nhẫn đến mức khiến người khác ghê sợ thật đấy...
"Hay thật, khẩu vị cũng đã thay đổi rồi..." - Lãnh Đông quay sang thì thấy cô đang nhìn mình. Ánh mắt và sắc mặt có vẻ kỳ lạ - "Sao em nhìn tôi như vậy? Có chuyện gì sao?".
Mật Nhi chớp chớp đôi mắt ầng ậng nước, dựng người ngồi thẳng dậy, quay mặt sang bên cửa sổ để che đi biểu cảm khó coi của mình.
Lãnh Đông biết cô không muốn nói, cũng không hỏi nữa.
"Chúng ta đang đi đến bệnh viện nào vậy ạ?".
"À... Về chuyện đó... Ban nãy tôi nhận được tin, mẹ vừa tỉnh dậy thì đã nằng nặc đòi về nhà rồi. Bây giờ đã khá trễ rồi, sẵn em thăm bà rồi nghỉ lại một đêm ở nhà luôn...".
Trở về cái nhà đó sao? Từng mẫu, từng mẫu ký ức bị giam cầm hiện về trong tâm trí cô. Bóng tối ở khắp nơi, trong căn phòng nhỏ hẹp đó...
Mắt cô hoa lên. Mật Nhi giống như là muốn rơi ra khỏi ghế vậy.
"Dừng xe...".
Không... Mật Nhi không muốn về đó đâu!
Có khi nào, Lãnh Đông lừa cô về đó để lại nhốt cô sao?
"Em sao vậy?".
Mật Nhi mở cửa, chạy ra khỏi xe. Cô sợ lắm! Cô không thể tin hắn ta được, cô không thể tin hắn ta được.
Chạy quá vội, lại đi trên đôi giày cao gót cao lênh khênh, cô suýt thì vấp ngã. Mật Nhi kịp chống tay thắng lại được, nhưng cái cổ chân thì không chống thẳng nổi nên bị trật ra khỏi đôi giày nhỏ.
Cô xuýt xoa, chân cô đau quá... Đau quá đi...
Lãnh Đông đỡ lấy tay cô kéo lên.
"Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng em chạy ra ngoài vậy chứ? Có biết rất nguy hiểm không? Bây giờ đã là nửa đêm rồi!".
"Thả tay tôi ra! Mặc kệ tôi đi...".
Giày cô bị đứt cả dây ra vì cú ngã đó rồi, mắt cá đau đến không thể di chuyển được.
Không được, cô không thể cứ vậy mà quay về với Kim Lãnh Đông. Mật Nhi ngồi bất động một chỗ, vươn tay ra vẫy xe.
"Em điên rồi sao?" - Lãnh Đông tức giận đi đi lại lại tại chỗ.
Cô không cho anh động đến cô, lại cứ một mình một kiểu. Ai mà hiểu nổi?
Mật Nhi như vậy càng gấp rút hơn. Mái tóc xoăn bung xoã làm cô vướng víu vô cùng, còn mặc váy nữa chứ. Ngồi xổm thế này, dồn mọi lực xuống cổ chân... Cô sắp không chịu nổi mà khuỵ ngã rồi.
"A...".
Không xong rồi, ngay đến bụng cô cũng không ổn nữa.
Đây là đang giữa quốc lộ lớn. Hai bên con đường rộng là rừng sâu thăm thẳm. Lãnh Đông thực hiện đúng theo cô muốn, không động vào cô, nhưng nhìn cô chịu đau đớn thế này, anh cũng không biết phải làm sao nữa. Vốn dĩ, chỉ còn cách biệt thự Kim gia nửa tiếng đồng hồ đi xe thôi...
Mật Nhi cứ ngồi đây vẫy xe, đến bao giờ chứ?
"Mật Nhi, em nói tôi nghe, có chuyện gì xảy ra có được không?" - Anh mất bình tĩnh - "Tôi chịu đựng em thế là đủ rồi! Em còn không nói rõ với tôi! Tôi sẽ bế em lên rồi tống em về nhà, không màng tới ý kiến của em nữa. Em không thấy là tôi đang nhân nhượng em lắm rồi sao?".
"Con không muốn về đó đâu..." - Cả người cô rung lên. Mật Nhi khóc rưng rức - "Con sợ nơi đó lắm... Con không muốn về đó đâu... Bố... Con xin bố đó... Con sợ lắm...".
Lãnh Đông đến mức này mới ngộ ra. Là vì những chuyện lúc trước anh làm với cô sao? Những chuyện đó đã ảnh hưởng đến tâm lý của cô như vậy sao? Lãnh Đông thật sự đau lòng.
"Mật Nhi, là tôi sai rồi, tôi đã hãm hại em!".
Anh một tay nuôi cô lớn, cũng là người từng bước từng bước hãm hại cô.
"Tôi xin lỗi, là tôi có lỗi với em... Em tha thứ cho tôi nhé!" -Anh quỳ xuống, ôm chặt lấy cô, nghe tiếng cô thổn thức, tim anh như bị dao găm vào vậy - "Nếu em không thích, tôi sẽ không đưa em về đó nữa. Chúng ta kiếm một cái khách sạn nào gần đây, qua đỡ một đêm có được không? Nào... Tôi giúp em đứng dậy...".
Lãnh Đông không nghe cô phản đối, liền quàng tay cô qua cổ anh, dìu cô đứng dậy. Bấy giờ, anh mới phát hiện, tay cô còn đang ôm bụng.
"Sao vậy? Bụng em khó chịu à?".
"Bố, con đau bụng quá...".
Lãnh Đông để ý, bên dưới váy cô âm ấm. Giở tay lên thì thấy có vết máu...
"Mật Nhi, em chảy máu rồi...".
Mật Nhi đã hiểu chuyện gì xảy ra...
"Tôi đưa em đến bệnh viện nhé?".
"Không sao..." - Cô bối rối nói với Lãnh Đông - "Là con đến kỳ...".
Sao lại là hôm nay chứ? Mật Nhi hận mình không thể chết đi cho xong.
Trông Mật Nhi trong tình cảnh đó, Lãnh Đông ngược lại cảm thấy cô rất quyến rũ... Yết hầu anh di động...
Có phải từ lúc yêu cô, anh ngày càng biến thái không?
Anh đỡ cô dựa vào xe một lát, vội vàng cởi áo vest ra, buộc lên bụng làm váy ngoài để che đi dấu vết của cô.
"Sẽ làm bẩn áo của bố mất...".
"Có cái gì của tôi mà không phải là của em đâu chứ?".
Cử chỉ của Lãnh Đông vừa dứt khoát vừa dịu dàng, khiến cho tim Mật Nhi cứ vậy mà loạn nhịp, hai má đỏ phừng.
Sau khi cố định cái áo trên eo cô, Lãnh Đông đứng dậy, đỡ cô ngả vào người anh. Lần này... Mật Nhi dựa đúng vào ngực anh. Lãnh Đông cao biết mấy. Mật Nhi đi giày cao gót sáu tấc rồi mà chỉ đứng đến bằng ngực anh thôi.
Không biết anh vô tình hay cố ý... Cho cô nghe thấy trái tim anh đập rất loạn, to và mạnh mẽ. Mật Nhi ngượng ngùng, anh cũng đang giống cô sao?
"Mật Nhi, tiếng tim em to quá... Tôi không tập trung lái xe được...".
Mật Nhi hốt hoảng.
"Cái này... Bố cũng có thể nghe ra sao?" - Cô chột dạ, tai bố là tai thánh chắc?
"Không, vì mặt em đỏ quá... Nên tôi đoán vậy thôi... Nhưng có vẻ như tôi đoán trúng rồi...".
Cô tí thì độn thổ ra luôn. Sao có thể dễ dàng bị anh phát hiện ra vậy chứ?
Còn đang im ắng không biết phải nói sao thì có tiếng điện thoại tới inh ỏi. Không phải của bố... Mà là của cô.
Thiên Đăng gọi tới rồi!
Chết thật, cô gần như quên mất...
"Thiên Đăng?" - Giọng cô không giấu được vẻ hấp tấp.
"Mật Nhi, anh tới nơi rồi. Vừa đến là anh liền gọi ngay cho em đó. Em đang làm gì vậy? Ở nhà có nhớ anh không?".
Vì không khí xung quanh rất yên ắng, đã là giữa đêm rồi, nên cho dù cô không bật loa, tiếng phát ra vẫn rất rõ.
Mật Nhi rối loạn, cô cứ như đang bị bắt gian tại trận vậy...
"Em đang... Em đang ở nhà coi tivi... Em nhớ anh lắm. Còn anh thì sao? Anh đang làm gì vậy?" - Mật Nhi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
"Không phải anh nói với em rồi sao? Anh vừa đến sân bay nè. Anh cũng rất nhớ em. Đêm qua vẫn còn ăn chưa đã... Mật Nhi, anh thèm ăn em quá!".
Mật Nhi sợ hãi, cô liếc vội qua phía Lãnh Đông, thấy mặt anh tối sầm đi rồi. Là trời đùa cô có phải không? Sao để Thiên Đăng gọi đúng lúc này chứ?
Mật Nhi lúng túng.
"Anh đừng nói nữa... Em ngại lắm...".
"Ngại sao? Hôm qua em ra sức quyến rũ anh sao không thấy em ngại?" - Thiên Đăng cười - "Thôi, không đùa với em nữa! Cũng đã trễ rồi, em mau ngủ đi nhé, đừng lo cho anh. Yêu em!".
Bên đầu dây bên kia vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời, như thôi thúc cô.
"Em cũng yêu anh!".
Cái xe này ngột ngạt quá đi mất! Cô thật sự ước nó là cái xe mui trần giống của Thiên Đăng đi.
Vừa đối phó với người này, dập máy xong thì lại phải đối phó ánh mắt đầy hờn giận của Lãnh Đông.
"Em thật sự yêu cậu ta sao?".
Mật Nhi ngoài gật đầu ra thì chẳng biết làm gì cả.
Có điều, nhìn cái biểu cảm như mới bị ai moi tim ra của Lãnh Đông, cô có chút...
"Tôi sẽ không tin em đâu. Mật Nhi, em đừng hòng lừa được tôi!" - Giọng nói của anh vô cùng cay đắng.
Cô không nghĩ được ra cái gì để nói cả. Não đã hoàn toàn đình trệ rồi...