*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mật Nhi! Mật Nhi!".
Đêm đó, Lãnh Đông tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại.
Chưa bao giờ anh mơ thấy một cơn ác mộng như thế. Chẳng nhẽ Mật Nhi xảy ra chuyện gì?
Trong mơ, Mật Nhi trên tay bế một đứa bé. Máu trên người đứa bé đó nhễ nhại và bê bết trên chiếc váy trắng tinh của cô. Mật Nhi cứ vừa lùi xa khỏi anh vừa khóc rất thảm thiết. Anh hỏi cô, có chuyện gì xảy ra, cô không nói, chỉ khóc mà thôi. Anh càng tiến tới, cô càng lùi xa.
Trước lúc anh kịp nhận ra thì cô đã sảy chân lao xuống khỏi nền đất mà bọn họ đang đứng. Anh vừa la vừa định lao đến thì bị giật dậy.
Bên ngoài, màn đêm vẫn bao trùm lên tất cả. Trăng đêm nay tuy vẫn lủng lẳng trên cao nhưng lại phát ra một thứ ánh sáng nhờn nhợt mờ ảo. Lòng Lãnh Đông rối loạn như tơ vò.
Mật Nhi rốt cuộc em đang ở đâu chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lãnh Đông phiền muộn châm một điếu thuốc hít một hơi. Làn khói bay ra càng khiến cho không khí xung quanh thêm cô đặc và trĩu nặng.
Trên tay cô bế một đứa bé, đứa bé đó là ai? Con của anh?
Nghĩ thế thì chỉ khiến anh rối loạn thêm, vì rõ ràng có thể thấy, đứa bé đó chẳng động đậy gì cả, nó xụi lơ trên tay cô...
Anh không thể cứ ở đây, không làm gì thế được! Anh gọi cho đội trưởng đội vệ sĩ. Bọn họ vẫn đang ở thành phố X, lục tung từng con đường từng nhà lên.
"Đã tìm thấy con bé chưa?".
Câu trả lời vẫn làm anh thất vọng như vậy.
"Thưa Kim tổng... Vẫn chưa!".
Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng. Ánh mắt đột ngột trở nên sắc như dao.
"Nếu mai còn chưa thấy nữa thì tụi mày đi chết hết đi! Đừng chờ tao ra tay!".
Mùa đông làm cái chất giọng trầm thấp của anh trở nên khàn khàn một cách đe doạ và khủng khiếp hơn.
Chẳng lẽ lời của Huyền Thư nói là thật? Mật Nhi đang mang thai con của anh?
"Lãnh Đông, có chuyện gì mà giữa đêm rầm rộ vậy?".
Lúc Kim phu nhân xuống nhà, đã thấy Lãnh Đông mặc quần áo phẳng phiu, đang định đi ra ngoài, kéo theo một đoàn người nữa.
"Con không thể chờ được nữa mẹ à. Có thể Mật Nhi và con của con đang gặp rắc rối gì đó rồi. Con phải tìm ra con bé bằng được mới được!".
"Con của con?".
"À... Con quên chưa nói cho mẹ biết. Mật Nhi, rất có thể đang mang thai. Đó là Huyền Thư nói với con vậy. Còn tình hình cụ thể ra sao thì con vẫn chưa biết...".
"Mày đùa với mẹ sao? Con bé đang mang thai mà lại đang lang thang giữa cái đất xa lạ và trong trời đông giá rét thế này à?... Đã ba tháng rồi đấy, Lãnh Đông! Mẹ thật sự không nghĩ mày sẽ tìm ra con bé đâu. Nếu nó muốn về nó đã về rồi!" - Kim phu nhân gay gắt nói.
Thật ra, suy nghĩ của Mật Nhi, bà phần nào có thể hiểu được. Lãnh Đông đã hành hạ con bé tới một mức khó chấp nhận. Bà đoán con bé không muốn được tìm thấy đâu. Không phải có thể thấy rõ sao, con bé gần như tuyên bố là, cho dù nó có phải làm ăn mày, nó cũng không muốn về đây nữa.
"Thôi, hay mày cứ để cho nó yên đi!" - Kim phu nhân chán nản nói.
"Mẹ" - Lãnh Đông thảm thương trả lời - "Chỉ lần này nữa thôi, chờ khi cô ấy về, con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!".
Có lẽ... Sự tốt đẹp ấy đã đến quá trễ rồi. Mật Nhi thật sự đang ở trên bờ vực, vốn dĩ hôm nay không phải một ngày tốt đẹp gì.
Đã là nửa đêm, ở trong căn nhà vắng lặng, cô cùng Bạch Lan mong chờ một niềm hi vọng mong manh nào đó vụt loé lên. Nhưng không có, hoàn toàn không có...
Mật Nhi sờ lên bụng, hiện tại chỉ thấy trống rỗng tột cùng. Những lời nói sáng nay của bác sĩ như dội ngược lại cô, khiến cô ngạt thở.
Thai đã hơn ba tháng mà vẫn không có tim thai, cần phải được xử lý kịp thời. Đứa bé của cô và Lãnh Đông, cứ thế bị lấy mất. Ông trời, thật sự muốn tuyệt đường sống của cô rồi!
Phải mất bao nhiêu thời gian, cô mới chấp nhận được đứa con mà. Vậy... Đành nào nhẫn tâm... Giờ lại cướp đi đứa bé của cô chứ?
Trong đêm đen quạnh quẽ, Mật Nhi khóc không thành tiếng. Không hiểu sao cô bỗng dưng đứng dậy, mở toang cửa sổ ra. Luồng gió lạnh lẽo của mùa đông được dịp phà vào mặt cô, thốc tung mái tóc của cô lên.
Mật Nhi muốn nhảy xuống.
Cô không muốn sống nữa.
Bãi tuyết trắng xoá dày một cách hoàn mỹ kia có lẽ là một nơi tuyệt đẹp để cô kết thúc mạng sống của mình... Lẽ ra, cô nên dứt khoát chuyện này từ sớm, có lẽ đã không phải chịu đựng cả tấn sự đau khổ này...
Mẹ đã không cần cô, bố cũng ghét bỏ cô nữa... Đến con cũng không còn... Mật Nhi không hiểu, rốt cuộc mình sống lâu như vậy để làm gì.
Cô leo lên trên khung cửa sổ, nhìn bao la bốn bề đầy màu trắng. Trống rỗng và khô héo như cuộc đời cô đang phải sống vậy. Đôi mắt khẽ nhắm nhẹ lại. Cô sẽ biến mất trước khi cảm nhận được cả cơn đau...
Con à, chờ mẹ...
Chân cô đang ở trong tư thế chênh vênh, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, cô liền có thể bay lên thiên đường.
Giữa màn đêm đang yên tĩnh như vậy, đột nhiên có tiếng còi hú inh ỏi...
Nước mắt Mật Nhi vẫn còn ướt đẫm hai má. Giật mình, cô vùng mở mắt, nhìn thấy một đoàn xe đen ngòm chạy tới, chiếu sáng cả vùng trời.
Là Lãnh Đông...
Cô lùi bước thì ngã sầm xuống đất. Phút chốc mặt mày choáng váng. Cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau ca hút vào chiều nay.
Sao lại đúng lúc thế này?
Mật Nhi lồm cồm bò dậy.
Không được, cô phải đi tìm Bạch Lan.
"Bạch Lan!".
Mật Nhi hốt hoảng chạy vào, thì thấy Bạch Lan đang ngắc ngư... Chuyện gì thế này?
Cô lật người chị ta, mới thấy trên tay chị ta đang nắm một tờ giấy vẫn còn dư ít bột trắng đốt dở... Mật Nhi sững sờ.
Bạch Lan lại tái nghiện rồi sao?
Mật Nhi gần như có thể ngất ngay tại chỗ. Ngày hôm nay đã quá đủ rồi!
Hiện tại, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách tẩu thoát. Đi đâu mới được? Giây phút này, Mật Nhi chỉ còn nhớ được đến mỗi cái sân thượng trên cao.
Đang trời đông rét buốt thế này, có ai lại nghĩ cô sẽ ở trên đó cơ chứ? Hơn nữa, tuyết trên đó đóng dày ngang với dưới đường, nếu kẹt quá, cô có thể vùi mình dưới tuyết để nấp.
Không còn cách nào khác, hiện tại Mật Nhi chỉ nghĩ được cách này. Cô vác cái chăn bông ấm cùng một số đồ lông của mình khệ nệ leo lên lầu. Tuyệt đối không thể đi thang máy, nhỡ thình lình giáp mặt với anh thì không được.
Vừa trèo lên đến nơi, Mật Nhi đã thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài. Trên cao, khí hậu càng lạnh và khắc nghiệt. Hơi thở cô vừa bay ra thì như muốn đóng băng luôn vậy. Lạnh quá! Lạnh quá!
Mật Nhi kiếm được một chỗ khuất, chật vật đi qua đó. Mỗi bước chân đều lún sâu xuống tuyết dày làm cô di chuyển rất khó khăn. Tấm chăn bông được quấn chặt trên người, mới giúp cô thấy đỡ hơn một trước.
Chịu khó một chút, chờ qua đêm nay, bọn họ sẽ đi mất thôi...
Từ trên cao, cô quan sát. Hình như trong đoàn người ban nãy không có Lãnh Đông, cô không trông thấy chiếc xe Roll - Royce quen thuộc của anh ấy đậu bên dưới. Mãi đến khi chạng vạng sáng, cô mới thấy dáng hình quen thuộc vội vã bước vào nhà.
Bọn họ luôn nghi ngờ cô ở đây sao?
Mật Nhi cả đêm không ngủ, đến rạng sáng vẫn còn phải chịu đựng từng đợt gió rét này. Sức khoẻ cô yếu đi rõ rệt. Cái lạnh đã chết một, còn thêm sức nóng của ánh nắng mặt trời chiếu vào. Mật Nhi thấy ngột ngạt không sao chịu nổi.
"Các cậu đã kiểm tra trên đây chưa?".
Cô bừng tỉnh.
Lãnh Đông làm thế nào đã lên đây rồi?
"Chưa... Chúng tôi chưa kiếm qua... Nhưng trên đây lạnh như vậy sao mà... Kim tổng, có lẽ ngài nên chấp nhận tiểu thư không có ở đây...".
"Không thể thế được. Tôi có thể đánh hơi ra được con bé! Chắc chắn con bé đang ở rất gần đây!" - Lãnh Đông chắc nịch.
Mật Nhi đang mơ màng thì đã trông thấy đôi chân dài thẳng tắp của Lãnh Đông. Mắt cô như muốn rơi ra ngoài luôn vậy.
Cô và anh chỉ cách nhau một cái ống khói chắn ngang. Anh ở bên cạnh, cô ở phía sau. Chỉ cần anh quay đầu, cô sẽ bị phát hiện ngay.
Mật Nhi cắn chặt răng để không phát ra tiếng động, thầm cầu nguyện.
"Nhưng Kim tổng, nếu tiểu thư có leo lên trên này, chắc chắn trên tuyết đã phải có dấu vết rồi. Làm sao tiểu thư có thể biến mất khỏi toà nhà này như vậy chứ?".
May mà bọn họ tìm ra chỗ này khá muộn, đêm qua tuyết lại rơi dày. Cơ bản là ông trời không muốn cô và Lãnh Đông ở bên nhau đây mà.
Mật Nhi không nghe thấy anh nói gì, chắc vẫn đang bận suy ngẫm cái gì đó.
"Thôi vậy, chắc do tôi hoang tưởng thôi... Tôi không nên cứ một mực tin tưởng bọn người lừa dối đó. Các cậu cứ tiếp tục điều tra, nếu có thông tin gì mới, thì báo ngay cho tôi biết!".
Giọng nói của Lãnh Đông làm tim cô muốn vỡ tung.
Cô đã gần như không kiềm được mà muốn đứng dậy nói cho anh biết, con của bọn họ đã mất rồi...
Nhưng lớp chăn của cô vừa rơi xuống, người vừa chậm chạp nhích lên. Lãnh Đông đã quay gót...
Ông trời... Vẫn là ông, thật biết trêu ngươi cô...