Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Mật Nhi đi học với bộ dạng hết sức ủ rũ. Mặc dù trước khi ngủ, bố vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán, nói "Bố yêu con" rồi tắt đèn ra khỏi phòng, sáng sớm bố vẫn lay cô dậy, cùng cô ăn sáng, đưa cô tới trường. Nhưng cô vẫn thấy trống rỗng, dường như những thứ đó, không thật sự có ý nghĩa nữa.

Một chiếc lá vàng rụng rơi, đáp xuống đầu cô, làm lòng cô nặng trĩu, cô chẳng buồn lấy nó xuống.

"Này, con dở hơi!".

Có một đứa nào đó chạy đến húc vào người cô, làm cô bị bất ngờ, ngã xuống đất. Túi xách cô bung ra, sách vở đều rớt tứ tung trên sân trường.

Không cần phải nói, cô đã biết ai rồi. Mỹ Linh và đồng bọn, chúng không muốn để cô yên.

Cô im lặng như thường lệ, cho qua chuyện, thu dọn đồ vương vãi xung quanh. Như thường lệ, không ai giúp cô.

"Con bé mồ côi kia, tao đang gọi mày đấy!".

Mỹ Linh lấy chân đá đá vào người cô.

Mồ côi?

Trước đây, nghe nó nói vậy, cô chỉ lờ đi rồi cười khẩy, rằng tụi nó thật ngu ngốc, bố cô là người tuyệt vời nhất trên đời. Hôm nay lại không như vậy, hoá ra bọn chúng toàn nói sự thật, hoá ra bố luôn ký vào phần của người giám hộ là có lý do.

Hoá ra, người bị lừa, luôn là cô.

Mỹ Linh thấy cô nhăn nhó thì cứ như vừa được tiêm thuốc kích thích, nó cứ đá hết cô đến đá cây bút đá quyển vở của cô. Bọn chúng muốn bắt nạt cô cho đến chết.

"Mỹ Linh, mày... Làm ơn... Tha cho tao đi!" - Cô nhẫn nhịn cầu xin.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên, cô cầu xin tụi nó.

Tụi nó hơi sững ra, ngạc nhiên, rồi cười oà lên cùng nhau.

"Mật Nhi, hôm nay mày mới ăn bã chó à? Sao mày nhục thế? Mày còn nhục hơn tao tưởng đấy".

Đời là vậy, đâu phải lúc nào bạn lùi một bước, người ta sẽ chịu ngừng thêm? Ngược lại, chúng sẽ chỉ thấy bạn dễ bắt nạt hơn mà thôi!

"Mỹ Linh, mày không biết đủ là sao hả?" - Cô bức xúc đứng dậy phản kháng.

Nào ngờ, một lần nữa, nó xô cô ngã xuống đất. Lần này thì nặng hơn, khuỷu tay cô bị xô xác, xước tươm, chảy máu.

"Nó dám cãi tao. Tụi bay còn chờ gì nữa? Xé xác nó đi!".

Cô bàng hoàng nhìn tụi nó vây quanh, tiến lại gần...

Đã được một lúc lâu rồi, cho đến khi, có giọng nói quen thuộc, âm ấm trên đầu cô.

"Mật Nhi!".

Cô bấy giờ mới ngẩng mặt. Trên mắt vẫn còn đọng nước. Cô định gọi "bố" nhưng kìm lại được.

"Đã ổn rồi! Chúng ta mau đi thôi!".

Bố xách cặp cho cô, nắm tay cô bước ra khỏi phòng giám thị.

Lãnh Đông khi nói ra câu đó, thực sự đã thấy thật châm biếm. Có thật sự ổn không? Anh đã tự dặn mình phải rất kiềm chế khi đến đây. Anh đã run lên khi nghe điện thoại gọi đến từ trường, báo rằng Mật Nhi bị một đám trẻ bắt nạt.

Bắt nạt? Thế này gọi là bắt nạt sao? Thế này gọi là đánh đập, là hành hung, là cố ý gây thương tích. Anh thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh ngay khi vừa nhìn thấy Mật Nhi ở trường. Anh đã làm cái điều mà anh không bao giờ làm trước đây, anh ra lệnh cho hiệu trưởng gọi cha mẹ của đám trẻ kia lên trường, mắng vốn cho từng người một từng người một một bài học, đe doạ kiện cáo, đe doạ kiện tụng, buộc trường học phải ra quyết định kỷ luật bọn trẻ đó. Đám trẻ đó tái mặt nhìn anh. Phải, đây là lần đầu tiên anh dám xuất hiện trước mọi người, dám lớn tiếng nói anh chính là người giám hộ của con bé.

Sau khi cơn giận nguôi đi, anh mới về lại bên Mật Nhi, gọi con bé. Trước đó con bé không hề biết anh đã đến trường. Trước đó anh cũng không biết tình trạng con bé tệ đến thế. Một bên má của nó sưng lên, đỏ hỏn, trầy xước. Cả tay và chân cũng thế. Đầu tóc bù xù còn bết đầy đất đá. Mấy cúc áo đầu đều bị bung ra hết cả.

Bọn nhóc đó đã làm gì? Anh cố gắng không hỏi, cảm thấy ngọn lửa kia chưa dập hẳn đã bùng lên, dữ dội. Anh chắc chắn không thể tha cho bọn chúng.

Đứa con này do một tay anh nuôi nấng, mỗi tấc da, mỗi tấc thịt đều có công sức của anh. Bọn chúng dựa vào đâu mà dám...?

Mũi anh cay xè, anh cố không để cho con bé thấy biểu cảm đó của mình.

Khi lên xe, con bé mới mở miệng, hỏi nhỏ.

"Bố ơi, giờ mình về nhà chứ?".

Anh cũng ước mình có thể như thế. Có điều, anh vừa hoãn một cuộc họp rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Anh phải có mặt ở công ty ngay bây giờ.

"Bố xin lỗi, bố còn ít việc. Con ngồi trong công ty, chờ bố một chút nhé!".

"Vâng ạ!".

Mật Nhi nén cơn run đang từ trong cổ họng dâng lên. Cô muốn về nhà, chỉ muốn về nhà thôi. Cô sao dám gặp ai trong bộ dạng này?

Tuy nhiên, cô không muốn làm lỡ việc của bố. Cô đã đủ phiền hà rồi. Mà dường như bố cũng chẳng quan tâm đến cô.

Lãnh Đông hôm nay mới thấy một mặt khác của con gái mình. Làm thế nào vậy? Làm thế nào con bé chịu được hết tất thảy những chuyện này? Nếu hôm nay không bị thầy giám thị bắt gặp, nếu hôm nay không gọi cho anh, con bé sẽ định che giấu việc bị bắt nạt đến bao giờ đâu. Nó luôn đối diện với anh bằng nụ cười, bao giờ cũng vậy. Ngay cả khi nãy, rõ ràng bên ngoài anh vẫn còn thấy con bé đang giấu mặt khóc rưng rức, thế mà vừa gặp anh nó đã bình tĩnh một cách đáng sợ, giống như không có gì xảy ra.

Không một lời ca thán.

Trông thấy nó như vậy, anh càng thấy chua xót hơn gấp nhiều lần.

Anh cũng muốn đưa con bé về nhà. Nhưng anh không thể để mặc nó hay cuộc họp vào ngay lúc này được.

Mật Nhi bước vào công ty dưới đôi mắt soi mói của tất cả mọi người. Dưới áp lực ấy, cô chỉ biết cúi thấp đầu, để mái tóc che đi vết thương bên mặt. Mọi người đều rất hiếu kỳ, nhưng là bị sát khí xung quanh Lãnh Đông doạ cho không dám bén mảng đến gần.

Mãi đến khi vào thang máy, khi chỉ còn lại hai người, anh mới cẩn thận đưa tay chạm đến bên má cô.

"Con có đau lắm không?".

Mật Nhi như được xoa dịu. Sự bất mãn lẫn khó chịu trong lòng đều như biến mất.

Con bé cảm động cười nhẹ lắc đầu.

"Con không sao đâu. Bố đừng lo!".

"Con là con bố. Sao bố có thể không lo cho con được? Lát nữa, con ở yên trong phòng bố nhé, bố sẽ gọi bác sĩ đến xem vết thương cho con. Sẽ không để lại sẹo đâu!".

Bố đã nói rất nhiều khi ở trong thang máy, rồi sau đó lại trở về không khí yên lặng, lạnh lùng.

Bố không muốn để cho ai biết. Bố còn một đứa con gái... Hay ít nhất là cho chị Huyền Thư biết...

Đây là lần đầu tiên Mật Nhi đến công ty bố. Cô hoàn toàn lạ lẫm, hoàn toàn choáng ngợp. Mọi người hình như đều rất sợ bố. Công ty vừa rộng, vừa lớn, vừa sang trọng. Bố cô thực là một người tài giỏi, mới có thể quản lý được một nơi lớn thế này chứ.

Bố cô vừa đi chưa được bao lâu, thì thực sự có một vị bác sĩ đi vào phòng. Anh ta nhìn cô, như bao người khác, đầy xét nét.

"Xem ra Lãnh Đông mới đổi gu rồi nhỉ?".

Lãnh Đông? Dám gọi bố cô như thế, chắc chắn là rất thân rồi!

Trông anh ta, chắc cũng trạc tuổi bố cô. Mật Nhi có hay nghe bố nói, về một anh bạn thân của bố, cũng làm bác sĩ thì phải. Tên là...

"Chào tiểu thư, tôi là Vương Thịnh" - Anh ta niềm nở tới giới thiệu - "Trông bộ dạng của cô,... Là mới bị Huyền Thư đánh ghen có đúng không?".

Cô không nói gì.

Vương Thịnh đánh giá. Lãnh Đông dạo này đổi gu, thích gái trẻ sao? Còn là học sinh nữa? Nếu không phải cổ áo mở ra, để lộ bầu ngực sữa căng đầy, anh thật sự đã nghĩ Lãnh Đông biến thái rồi, muốn đi tù rồi. Xem xong thì thấy, có đi tù cũng đáng. Con bé này nhìn chung thì không có gì hơn được Huyền Thư, nhưng cũng xinh xắn, hàng họ đầy đủ. Có điều ít nói và... Lạnh lùng quá. Có phải bị câm không đây?

Vậy nên, Vương Thịnh có hơi lấn lướt. Lúc băng bó vết thương có thử chạm tay lên đùi cô gái. Nó có hơi giật mình, lùi ra xa.

Trời ơi, tên Lãnh Đông này điên rồi, từ khi nào lại thích kiểu đoan trang, thuỳ mị thế này? Có điều cảm giác mát rượi thích tay thật...

Còn đang sững sờ thì cửa mở, Vương Thịnh giật bắn người.

"Xong chưa?" - Là Lãnh Đông.

Anh kết thúc cuộc họp nhanh nhất có thể, để chạy vội vào đây.

Vương Thịnh nhìn anh cười đầy gian manh, anh biết không thể giấu được hắn nữa rồi.

"Mật Nhi, con ngồi yên ở đây nhé, bố nói chuyện riêng với bác sĩ một chút! Một chút thôi rồi quay lại!".

Anh ra dấu cho Vương Thịnh đi theo anh. Vừa vào phòng họp, hắn ta đã phá lên cười.

"Ôi chúa ơi, tôi không tin nổi, ông bị điên rồi hay sao mà bỏ Huyền Thư đi theo một em truyền thống thế này? Muốn vô tù ngồi sao?".

"Suỵt! Cậu yên lặng đi! Con bé vẫn đang ngồi ở ngoài đấy!" - Lãnh Đông cực kỳ nghiêm túc nói với hắn ta.

Đây hoàn toàn không phải lúc thích hợp để đùa cợt.

"Đừng căng thẳng thế! Tôi sẽ không nói với Huyền Thư đâu mà. Có điều..." - Hắn nháy mắt với anh - "Cũng ngon đấy. Tôi đã không thể nào rời mắt khỏi bộ ngực của em ấy!".

Nghe đến đây, máu của anh toàn bộ dồn lên não.

"Cậu nói cái gì?" - Lãnh Đông lớn tiếng hỏi.

Thế mà hắn ta vẫn ngả ngốn được, còn cười cợt.

"Ông bình tĩnh xíu đi, có gì đâu. Anh em chia sẻ hàng ngon là điều bình thường mà. Với lại, ông đã có Huyền Thư rồi còn gì? Cho tôi xài ké một chút thì đã sao? Tôi mới sờ đùi em ấy một chút thôi!".

Toàn bộ dây thần kinh của anh đều đang giật giật. Tay chân đều đang run lên vì tức.

"Thằng khốn, sao cậu dám làm vậy?" - Anh hầm hập đi tới, bẻ quặp tay hắn ra sau.

Chính Vương Thịnh cũng không ngờ, Lãnh Đông nghe thấy lại muốn giết người như vậy.

"Đau! Đau!".

"Còn biết đau sao? Nó là con gái nuôi của tôi. Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, cậu dám động đến nó, tôi sẽ bẻ nát tay cậu!".

Lãnh Đông nói xong mới chịu buông ra. Mặc dù chưa què, nhưng tay của hắn đã bị anh nắn cho trật khớp rồi.

"Cậu ác vừa thôi chứ? Đau quá!" - Hắn kêu gào. Sau một hồi bình tâm lại, hắn mới ngạc nhiên - "Cái gì? Đó là con gái nuôi của cậu á? Cậu có con gái? Nuôi? Cậu... Ở gần một em như vậy mà chẳng lẽ cậu không nổi máu cầm thú à? Cậu có còn là người không thế? Bị bệnh à? Tôi mà là cậu, tôi sơ múi em nó lâu rồi!".

Sao càng nói Vương Thịnh càng thấy thằng bạn mình thật biến thái?

"Cậu im mồm cho tôi. Mật Nhi là con gái tôi, không cho phép ai nói như vậy. Tôi là người, không phải cầm thú, tôi không có loại máu đó. Còn cậu, liệu cái mồm của mình, còn nói nữa, tôi sẽ xẻo luôn cái mỏ của cậu!".

Lãnh Đông ban cho hắn một cái lườm lạnh rồi đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.