*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Lãnh Đông về đến nhà, đã là hơn tám giờ tối, anh quanh quất nhìn vào nhà. U uất.
Mật Nhi vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Anh hận chính bản thân mình không thể đến thăm con bé. Nghe nói Mật Nhi bị thương ở chân, không biết có sao không?
Giờ này, Huyền Thư vẫn đi dự sự kiện chưa về. Anh luôn tranh thủ lúc không ai nhận thấy, ghé sang phòng Mật Nhi. Anh nằm lên chiếc nệm nhỏ, ôm lấy chiếc gối, hít một hơi thật sâu. Mùi hương quen thuộc của con bé tràn ngập trong lồng ngực, khiến vết thương đang đau đáu trong lòng anh dịu lại.
Mật Nhi, em liệu có biết, chính anh cũng rất khó chịu khi thấy em đau đớn.
"Lãnh Đông...".
Một bóng người đang đứng ở ngoài cửa, khiến anh giật mình.
Kim phu nhân bật công tắc đèn ở ngoài phòng ngủ. Cả căn phòng trở nên sáng trưng. Ánh sáng loá mắt làm anh có chút không quen.
"Mẹ... Con..." - Anh quýnh quáng như đứa trẻ con vừa bị bắt làm chuyện xấu.
"Không cần phải giải thích. Mày là con trai mẹ, mẹ chẳng lẽ không hiểu mày nữa ư? Lãnh Đông, không việc gì phải che giấu trước mặt mẹ đâu. Mày yêu con bé...".
Lãnh Đông thở dài. Anh thôi tìm cho mình một cái cớ.
"Mật Nhi... Thế nào rồi mẹ?".
"Muốn biết thì sao không tự mình đến thăm nó?" - Trong giọng mẹ anh mang chút oán trách.
"Mẹ... Thế bao giờ con bé mới xuất viện?".
"Mới xuất viện chiều nay rồi!".
Lãnh Đông nghe như sét đánh ngang tai. Vậy con bé đâu? Sao anh không thấy?
Lúc này, Lãnh Đông mới để ý, cái balo duy nhất đựng đồ của Mật Nhi trong căn phòng này, đã biến mất.
"Mẹ? Mật Nhi đâu? Con bé đâu rồi?" - Anh đứng phốc dậy, bỗng dưng nổi điên như con thú bị chọc tiết.
"Đi rồi!" - Kim phu nhân lãnh đạm nói.
"Không thể nào! Đi đâu? Ai dẫn nó đi?".
Linh cảm của anh mách bảo điều gì đó không tốt. Từ sau bữa tiệc, anh luôn thấy rất bất an. Có thể anh đã tiên liệu được từ trước, nếu như không còn tình yêu, Mật Nhi rất có thể sẽ rời khỏi đây.
"Đơn giản là Mật Nhi muốn ra khỏi đây thôi".
"Sao mẹ không cản cô ấy?".
"Sao tôi phải cản một con người đang tự mình đi tìm hạnh phúc mới chứ?".
Lãnh Đông không muốn nói chuyện với mẹ anh nữa. Anh toan chạy đi đi tìm cô.
"Lãnh Đông, mày đừng có ích kỷ như vậy. Nếu mày đã không thể mang lại hạnh phúc cho con bé thì mày hãy để yên cho nó đi. Mật Nhi đã đi từ lúc ba giờ chiều rồi! Mày sẽ không tìm được thấy nó đâu" - Kim phu nhân hét lên từ đằng sau.
Không. Anh không tin. Chắc chắn Mật Nhi sẽ không rời khỏi anh. Cô sẽ không rời khỏi đâu. Cô đã hứa với anh như vậy mà. Bọn họ đã hứa với nhau sẽ bên nhau mãi mãi, không phải sao?
Đúng như Lãnh Đông nghĩ, vào lúc đó, ở trong thành phố, Mật Nhi vẫn đang ngồi trong cái đình nhỏ bên cây cầu son mà bọn họ đã từng thề hẹn, khóc nức nở như một con thú nhỏ bị tổn thương.
Đêm đã về bên bờ hồ mà bọn họ từng thề nguyện, từng cơn gió mơn man thổi qua, lay động hồ nước đem về những dư âm từ xa xưa vọng về: "Anh yêu em". Chất giọng trầm thấp của anh, ánh mắt chất đầy tình cảm đó, toàn là dối trá.
Dối trá!
Mật Nhi cay đắng nhắm mắt, ngưng thôi hoài tưởng. Cô luồn tay vào túi, chậm chạp rút ra tờ giấy. Phải rồi, đây chính là tia hi vọng cuối cùng của cô.
Một giọt nước mắt rơi làm nét mực hơi nhoè đi. Mật Nhi trấn tĩnh lại mình, cuối cùng đã lấy lại tinh thần để rời khỏi.
Nào ngờ chân vừa chạm xuống sàn gỗ, cô bàng hoàng nhìn thấy nơi cuối cây cầu là một dáng hình ngạo nghễ quen thuộc. Tim cô run lên. Không thể trùng hợp đến mức này chứ, làm gì có ai biết cô đang ở đây?
Mật Nhi xoay người, dốc sức chạy. Bàn chân cô đau nhói như ngàn kim châm. Vết thương hãy còn chưa lành. Nhưng thế thì sao? Cô tuyệt đối không muốn quay đầu.
Tệ hơn, tiếng bước chân chạy đến ngày một to rõ ở đằng sau đã doạ cô sợ đến phát khiếp. Cô càng tăng tốc chạy, càng đau, càng tuyệt vọng.
Giây phút cánh tay cô bị một lực níu lấy, cô biết mình không xong rồi!
Lãnh Đông kéo cô vào lòng, ôm ghì lấy cô. Màn đêm đen vây lấy hai người. Anh không dám buông cô ra, sợ cô sẽ lại chạy mất. Chỉ khi cảm nhận được hơi ấm của cô truyền đến, anh mới có chút an tâm.
Ngay khi cô sống cùng một thành phố, ở cùng một ngôi nhà, anh còn thấy khó sống. Huống chi hiện tại cô muốn vứt bỏ mọi thứ đi đến vùng trời xa lạ mới chứ? Mười tám năm qua cô luôn kề cận bên anh. Anh đã quen cô tới mức nghĩ cô là bầu không khí mình đang hít thở luôn rồi.
"Sao con lại làm thế? Sao con dám làm thế?" - Mỗi lần hỏi, anh lại cảm thấy cơn giận của mình dâng cao - "Bao nhiêu năm tôi toàn tâm chăm sóc cô chỉ đổi lại chuyện cô đi không một lời từ biệt hay sao?".
Lãnh Đông nắm lấy hai vai cô không ngừng rung lắc. Anh có cảm giác nếu mình dùng lực thêm chút nữa, cô sẽ vỡ tan.
"Đây là cách cô trả nợ cho tôi sao? Cô nói đi! Nói đi! Tôi đã phải tốn công để chăm lo cho một đứa không có tí máu mủ gì với mình, vậy mà...".
Tay anh đột nhiên nắm lấy cái cổ thanh mảnh của cô, siết chặt. Cô không lường trước được. Hai mắt bố cô long lên sòng sọc. Bố chưa từng nổi cơn lôi đình với cô như vậy, giờ thậm chí muốn giết luôn cô sao?
"Bố..." - Mật Nhi khó thở bấu chặt vào bàn tay anh.
Miệng cô mở ra, cố gắng lấy hơi từ bên ngoài. Bố cô là một kẻ máu lạnh. Sau khi biết cô có tình cảm liền ra sức đá cô ra xa, thoả sức chà đạp cô, vậy bây giờ khi cô muốn đi, bố lại trách cô, muốn giết chết cô sao?
Trong lúc cố gắng tháo tay bố, tờ giấy ban nãy cô cầm bỗng chốc rơi xuống đất. Điều này đã thu hút sự chú ý của Lãnh Đông.
Anh lạnh lùng buông cổ cô ra. Cô thiếu hơi, suýt nữa thì ngã xuống đất, ôm lấy cổ ho khù khụ. Bố đối với cô, chính là một chút thương tiếc không có, dùng toàn lực giống như thực sự muốn bóp chết cô vậy.
Lãnh Đông khom lưng, cúi nhặt tờ giấy kia lên. Trong bóng tối, anh cố đọc ra dòng chữ lờ mờ. Là một chỗ nào đó trong thành phố X. Con bé muốn đến thành phố X sao?
"Bố... Đừng xé... Đó là hi vọng duy nhất của con... Trả lại cho con đi có được không?" - Mật Nhi rất nhanh đoán ra được ý đồ của anh, cô thấp giọng nài nỉ.
Lãnh Đông nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
"Cô muốn tới đó?" - Anh hỏi.
Trong âm sắc toát ra vẻ lạnh lùng băng giá. Hai người họ tâm đều đã hoàn toàn hoá đá cả rồi.
"Cô thật sự muốn rời bỏ tôi để đi tới đó?" - Bố đột ngột to tiếng, khiến Mật Nhi giật bắn mình.
Cô rất sợ bố, nhưng cô càng sợ hơn nếu cả cuộc đời này phải sống lệ thuộc vào bố, phải trông thấy cảnh bố ở bên người phụ nữ khác ân ái cả ngày.
"Bố... Sao bố có thể nói giống như chính con là kẻ vô tâm như vậy?" - Mật Nhi đau lòng phản bác - "Bố mới là người muốn con đi cơ mà. Bố mới là người đã chà đạp lên tình cảm của con. Con ra đi là vì bố muốn thế. Bố đã từng nói không muốn con về nhà nữa kia mà... Sao bây giờ bố lại nói, giống như con mới là kẻ phản bội vậy?".
Lãnh Đông vò chặt tờ giấy trong tay.
"Phải, đúng là tôi đã từng nói thế. Nhưng lúc đó tôi nói thì cô đã không đi, nằng nặc đến nhà đòi ở lại. Hiện tại tôi chưa đuổi, ai cho phép cô đi. Nhà là nhà của tôi, cô thích đến thì đến, thích đi thì đi ư? Cô có phải rất thích làm trái ý tôi không?".
Lãnh Đông mỗi lúc một đi tới, làm Mật Nhi cứ bước lùi, bước lùi. Mật Nhi không sao hiểu được, làm sao bố cô có thể quá đáng thế? Trong lúc còn đang chìm đắm trong suy nghĩ và trong bộ dạng điên cuồng của bố, Mật Nhi bị hụt chân. Cô mới nhớ ra là mình đang ở trên bờ của một cái hồ lớn.
Tuy nhiên, cô đã không ngã, lại là bố đã nắm lấy tay cô kéo lại. Lực của bố rất mạnh, làm cô ngã sầm vào người bố. Còn đang xây xẩm mặt mày, cô đã thấy bố ném tờ giấy kia xuống hồ.
"Không... Không được..." - Cô cố với theo nhưng đã không kịp nữa.
Điện thoại đã bị bố đập nát, không còn gì, cô đã không còn có thể liên lạc được với Thiên Đăng. Cô chỉ còn mảnh giấy này. Mảnh giấy này...
Mật Nhi muốn nhảy xuống hồ để kiếm lại, nhưng bị bố giữ chặt lại. Hai tay bố giống như gọng kìm khoá chặt lấy cô, cho dù cô có vùng vẫy sao cũng không thoát được. Cô kích động đấm mạnh vào người bố trong vô vọng.
"Sao bố có thể đối xử với con như vậy chứ? Sao bố có thể làm vậy chứ? Sao bố có thể cắt đứt con đường sống duy nhất của con chứ? Con hận bố! Con hận bố!".
Bố nắm mạnh lấy cằm cô, buộc cô phải đối diện với bố.
"Đủ chưa? Tao hỏi mày đánh đủ chưa?" - Bố gầm lên như con thú dữ đe doạ, chân tay Mật Nhi đều bủn rủn - "Mày nghe cho rõ đây, mày chẳng có cái quyền gì để cãi lại tao hết. Tao muốn sao, mày phải làm y chang như vậy, bởi vì tao là bố mày. Nếu mày còn dám cãi lời, thì đừng có trách tao!".