*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mật Nhi ra trước cửa ngồi. Đợi chờ có lẽ đã trở thành một thói quen của cô. Chờ hết từ ngày này sang ngày khác. Chờ mòn mỏi... Mà sao bố vẫn chưa về. Nhưng lần này đã khác những lần trước.
Bố đã nói yêu cô. Là chính bố đã nói như thế! Đây không còn là một trò chơi nữa. Lần này là thực sự nghiêm túc.
Chắc là bố bận chuyện gì đó thôi. Đến khi bố về, cô sẽ nói với bố, rằng cô cũng yêu bố lắm. Chỉ cần đến khi bố về...
Mật Nhi ngước lên nhìn cây hoa giấy trước nhà. Từng khóm hoa đã nở. Những màu tím trắng xen kẽ nhau, mong manh đung đưa trong gió, tựa hồ như mong đợi của cô, nguyện vọng của cô đều đang chờ đến mùa nở hoa vậy.
"Mật Nhi, cháu vẫn đang chờ bố về à?".
Kim phu nhân nhìn thấy con bé suốt ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ, có chút thương cảm. Chắc con bé cũng chưa biết sắp tới sẽ có chuyện gì.
Hiện giờ trời quang mây tạnh, có ai biết trước chỉ vài phút tới, mây đen u ám, mưa gió mịt mù đâu chứ.
Kim phu nhân sống đã gần hết cuộc đời. Chuyện tình cảm lẽ nào bà không hiểu ư?
"Vâng!" - Con bé vô tư, rạng rỡ, giống như ánh nắng vào cuối ngày.
Bà đau lòng. Có lẽ đó là tia nắng cuối cùng còn le lói được.
"Mật Nhi, bà sai rồi. Có lẽ cháu và Lãnh Dương vốn dĩ không hợp".
Con bé bất ngờ nhìn bà.
"Mật Nhi, cháu với Lãnh Đông khoảng cách tuổi tác lớn như thế, cháu thật sự nghĩ nó sẽ phù hợp sao? Đó là chưa kể, Lãnh Đông là một thằng đào hoa, cháu nghĩ cháu có thể chịu được sao? Mật Nhi, bà thấy cháu vẫn là nên đến với cậu bé Thiên Đăng kia thì hơn!".
"Bà, sao đến bà cũng nói vậy chứ?".
Có tiếng còi xe vang lên, Mật Nhi vội đứng dậy. Hai bàn chân nhỏ luồn vào đôi dép bông, chạy nhanh ra ngoài.
Là bố! Cô khó nén vui mừng chạy ra ngoài.
Kim phu nhân không dám nhìn nữa, bà đoán vào lúc này đây, tia nắng cuối cùng kia đã tắt lịm rồi. Gió thổi tới, lay mấy cành bông giấy rơi rụng lả tả. Trời về chiều, ánh lên một màu xám khói đầy ảm đạm.
Mật Nhi không tin vào mắt mình. Sao bố lại cùng về với chị Huyền Thư? Sao lại là chị ta?
Cô lặng người, nghe tiếng bố.
"Lão Phúc, giúp tôi mang hành lý của Huyền Thư vào!".
Cô nhìn mặt bố, cố để tìm ra một dấu vết của sự đùa giỡn hay lừa đảo gì đó đi. Nhưng trên mặt bố, chẳng có bất kỳ cảm xúc gì cả.
Ngay cả khi nhìn thấy cô, bố cũng vẫn như bình thường, là đang coi như tất cả mọi chuyện là không tồn tại nữa sao?
"Mật Nhi, con đã tập gọi "mẹ" chưa vậy?" - Huyền Thư nền nã tiến tới chào hỏi cô.
Cô thật sự không tiếp nhận nổi sự thịnh tình đó. Sống mũi cô cay xè, suýt thì khóc ngay tại chỗ như một con đần.
"Lãnh Đông... Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?".
"Được. Đúng lúc bố có chút chuyện muốn nói với con đây!".
Bố nắm lấy tay cô, kéo vào trong thư phòng, đóng cửa lại.
"Mật Nhi, bố muốn nói là...".
"Anh đã nói là anh yêu em. Tại sao vậy?".
Lãnh Đông cứng họng, không lường trước được phản ứng này.
"Mật Nhi, bố nghĩ con hiểu lầm rồi. Bố không hề có ý đó...".
"Vậy anh có ý gì?" - Mật Nhi kiên quyết muốn làm rõ mọi chuyện.
"Mật Nhi..." - Anh cố giữ bình tĩnh, cố giữ tinh thần thật kiên định, từ tốn giải thích cho con bé - "Bố là bố con. Con không nên gọi bố như vậy. Đó là hiểu lầm thôi. Bố đã bị đánh thuốc. Con hiểu mà. Bố không hề tỉnh táo!".
Mật Nhi chuyển từ hết kinh ngạc đến phẫn nộ đến thất vọng, hụt hẫng và đau lòng ngay trong từng câu nói của anh.
"Mật Nhi, con nên hiểu, người duy nhất bố không thể nào yêu theo kiểu nam nữ trên đời này, chính là con! Chúng ta là bố con cơ mà!".
Bố nói thật cứng rắn, thật quyết liệt, thật thuyết phục. Làm sao cô có thể tin là bố đang nói dối đây? Nhìn sâu trong đôi mắt bố, cô chợt thấy đáy lòng mình trống rỗng, giống như vừa bị khoét rỗng hết ra vậy.
Mật Nhi bật cười, cô thật ngốc, ngu si chờ đợi hết mấy ngày nay. Thảo nào bà lại ra khuyên cô như vậy.
"Vâng, con hiểu rồi!" - Cô điều chỉnh lại cách ăn nói, điều chỉnh lại cả sắc mặt và biểu cảm của mình.
Nếu đến lúc này cô còn chưa hiểu, thì đích thị cô là con ngốc rồi.
Lãnh Đông đau lòng nhìn cô.
"Mật Nhi, bố xin lỗi, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm cha con như trước đây có được không?".
Cô có thể nói không sao, lại giả đò vui vẻ gật đầu nhận lời.
Hoá ra trong mắt anh, cô là đứa dễ bị lừa như thế.
Cô chậm chạp đi ra ngoài.
Bên ngoài là Huyền Thư xinh đẹp đang rất hạnh phúc nhìn cô, nhìn cô đầy coi thường.
"Chúc mừng chị đã đạt được ước nguyện!".
Hành lý để ở đây, chắc chắn sau này chị ta sẽ về đây ở luôn rồi.
Tỏ ra bình thường nhất có thể, cô đi lên lầu, đóng kín cửa phòng lại. Mãi đến lúc này đây, gỡ bỏ lớp mặt nạ giả dối, nhìn vào trong gương, cô mới nhận ra là bộ dạng mình khó coi đến thế.
Câu nói của bố cứ như được thu vào cuốn băng ký ức của cô, lặp đi lặp lại.
"Người duy nhất bố không thể nào yêu theo kiểu nam nữ trên đời này, chính là con!".
Mật Nhi mệt mỏi dựa vào tường, cả thân hình từ từ đổ rạp xuống đất.
Bên ngoài, cô nghe thấy tiếng nói ríu rít.
"Lãnh Đông, nhà của anh đẹp quá, thật sự rất sang đó. Ngôi nhà này anh mua hết bao nhiêu tiền vậy?".
Hay thật, cô quên mất, phòng bố và phòng cô ở đối diện nhau. Còn chuyện gì có thể đau đớn hơn thế chứ?
"Anh cũng không biết, ngôi nhà này được xây từ thời thuộc địa rồi".
"Từ sau này, đây sẽ là nhà của chúng ta có phải không?".
Lãnh Đông lẳng lặng gật đầu.
"Nhà của chúng ta".
Mật Nhi nghe ra được trong đó có một sự ấm áp chưa từng có, chưa bao giờ dành cho cô.
"Nhưng Lãnh Đông, Mật Nhi... có vẻ không thích em cho lắm...".
"Đừng lo chuyện con bé. Nó mười tám tuổi rồi. Anh sẽ sớm kiếm một mối tốt để gả nó đi. Gia đình này sẽ là gia đình của chúng ta thôi!".
Xem ra, bố đã sớm xem cô là người ngoài rồi. Bọn họ đã sớm có kế hoạch, tống cô ra ngoài.
Cô đang ngồi trong bóng đêm thinh lặng, trầm ngâm nghe tiếng con tim mình vụn vỡ thì có ánh đèn lấp loé đâu đó trong phòng.
Cô loạng choạng mò dậy, đi về phía ánh đèn.
Lật chiếc chăn ra, cô thấy chiếc điện thoại đang rung lên bần bật. Có người gọi cô. Trên màn hình nhấp nháy cái tên: Thiên Đăng. Thực ra không cần nó báo, tự cô có thể đoán ra được. Cô không có bạn bè, ngoài Thiên Đăng ra, ai có số của cô nữa chứ?
"Thiên Đăng..." - Cô bắt máy.
"Anh đã cố gọi em mấy ngày nay... Em ổn chứ?" - Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lo lắng của anh ngay trong giọng nói.
Cô cảm thấy được cứu vớt, cõi lòng được xoa dịu. Trên thế giới này, ít ra vẫn có người quan tâm đến cô.
Cô bỗng chốc không muốn cạnh khoé, không muốn cay nghiệt với cậu ta nữa.
"Em ổn...".
"Em có ngủ đủ giấc không? Ăn uống có đầy đủ không? Bố em không mắng em chứ? Chuyện sử dụng đá ấy... Em có muốn đi gặp bác sĩ không? Nếu em sợ, anh có thể đưa em đi" - Thiên Đăng nói một mạch không ngừng.
"Thiên Đăng..." - Cô trấn an - "Em ổn cả mà... Tối nay anh có bận không? Em muốn đi đâu đó. Anh qua nhà chở em đi có được không?".
Mật Nhi không nén được tiếng nấc. Cô sao thế này? Sao đột nhiên khóc? Ban nãy khi nghe Lãnh Đông và Huyền Thư nói chuyện, cô cũng không khóc cơ mà. Tại sao khi nghe Thiên Đăng nói, cô lại khóc?
"Mật Nhi" - Thiên Đăng nhẹ nhàng gọi - "Em ổn chứ?".
Cậu ta hỏi lại lần nữa.
"Không... Em không ổn. Em không muốn ở nhà nữa. Anh qua đón em đi có được không? Đi đâu cũng được. Chỉ đừng ở nhà nữa thôi...".
Chừng chục phút sau, Thiên Đăng đã thật sự xuất hiện ở trước nhà cô.
Cậu ta cố nhìn cô như muốn dò ra nguồn cơn vì sao cô lại như vậy. Cô vác một cái balo lớn, ngồi lên xe anh, giống như muốn trốn nhà đi vậy.
Lão Phúc chạy đuổi theo cô.
"Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Sao lại mang cả đồ đạc đi thế này? Lỡ cậu chủ hỏi thì tôi phải làm sao?".
"Không sao đâu, chắc mấy ngày nữa, cháu sẽ ở nhà Thiên Đăng. Chú cứ nói với bố như vậy giúp cháu là được!".
"Tiểu thư, con gái ở lại nhà con trai qua đêm, có chút không ổn!" - Lão Phúc vẫn ráng sức can ngăn.
Cô cười gượng.
"Cháu đã không còn gì để mất nữa rồi!".
Ánh đèn rọi xuống nơi Thiên Đăng đang đứng. Đó là ánh sáng cuối cùng của cô, cô không thể từ bỏ nó được.
"Em thật sự không cần phải nói với bố em một tiếng à?".
Cô lắc đầu kiên định.
"Em chỉ cần anh thôi!".
Cô ôm chặt lấy Thiên Đăng từ đằng sau. Chiếc xe máy cũ kỹ dần đưa cô ra khỏi khu phố vắng vẻ tối sẫm đó, mang cô đến nơi thành phố tràn ngập ánh đèn.