"Đúng vậy!" Trương Tu Lộc ủ rũ gật đầu.
"Nhân phẩm của anh em bọn mày thật rất ghê tởm, cùng là đồng nghiệp với ba tao trong xưởng, mà cũng dám đến ăn trộm! Không sợ bị phát hiện sao?" Dương Minh nhìn khinh thường Trương Tu Lộc. Cỡ tuổi của hắn, Dương Minh đã có thể gọi một tiếng chú, mà lại còn làm ra loại chuyện bắt chó trộm gà này.
"Chúng tôi đã nói dối với Dương sư phụ là Hán Trường Hữu có việc kiếm ông ấy, khi đó Hán Trường đang họp, cho nên ông sẽ phải chờ. Chúng tôi trong khoảng thời gian này mò đến" Trương Tu Lộc giải thích: "Hơn nữa, chúng tôi đã thương lượng với nhau, chỉ lấy tờ vé số, không lấy bất kỳ món gì khác, cho dù Dương sư phụ phát hiện ra là có trộm, nhưng đồ trong nhà không bị mất gì, ông cũng sẽ không truy cứu đâu!"
"Bọn mày tính toán giỏi lắm, biết ba tao khẳng định sẽ không chú ý đến tờ vé số này!" Dương Minh gật đầu nói: "Đúng rồi, chìa khóa nhà tao, bọn mày lấy từ đâu?" Dương Minh nhớ kỹ là lúc bọn chúng bước vào có dùng chìa khóa mở cửa.
"Chúng tôi thừa dịp Dương sư phụ không chú ý đã trộm nó"
"Đưa đây!" Dương Minh đưa tay ra.
Trương Tu Lộc ngoan ngoãn móc cái chìa khóa trong túi
"Là cái này?" Dương Minh thuận miệng hỏi, không ngờ một câu nói vô tình mà lại có tác dụng ghê gớm.
"Đúng vậy!" Trương Tu Lộc vội vàng gật đầu.
… " Trên ngăn kéo tủ còn một cái, hừ, có cơ hội phải giá họa cho chúng mày, cho dù không trộm được già, cũng phải làm cho gia đình chúng mày mất mặt!"
"Mày muốn hù ai?" Dương Minh tức giận, đập một cước, đá lăn Trương Tu Lộc vào góc. Sau đó đi đến ngăn tủ, lấy ra một cái chìa khóa khác, cười lạnh nói: "Mày còn làm thêm một cái chìa dự phòng nữa, có phải muốn trả thù gia đình của tao? Tỷ như muốn làm nhục danh dự nhà tao?"
"Tôi. tôi" Trương Tu Lộc cả kinh không nói nên lời. Hắn không tin Dương Minh có thể đọc được suy nghĩ của hắn, nhưng tối thiếu hắn cũng cảm giác được Dương Minh chẳng những rất bạo lực, mà còn rất khôn khéo, dựa vào lời nói dối khi nãy đã bị hắn vạch trần.
"Nể mặt ông già tao, chuyện hôm này không tính nữa, nhưng mày cũng đừng có mong trả thù, nếu để tao biết bọn mày gây phiền phức cho ba tao, đừng trách tao không khách khí. Lão tử sẽ tiễn bọn mày một đoạn, cũng không tốn nhiều thời gian lắm, bọn mày cứ từ từ suy nghĩ đi!" Dương Minh thu lại hai chiếc chìa khóa, lạnh lùng nói.
Mặc dù Dương Minh muốn tống mấy tên này vào trong cục cảnh sát, nhưng mà, đối phó với hạng ác nhân như vậy, chỉ cần ác độc hơn là bọn nó sẽ phải sợ!
"Chúng tôi không dám, không dám nữa!" Trương Tu Lộc nghe xong, gật đầu cam đoan.
… " Lão Dương sao lại có một đứa con trai tàn nhẫn như vậy, cũng chưa từng nghe ổng nói qua! Đúng rồi, nhắc mới nhớ, nghe nói tiểu tử này thời trung học đã là đầu lĩnh của bọn côn đồ! Má ơi, sao lại gặp trúng hắn! Hắn sẽ buông tha sao? Sẽ không tìm đến trả thù sao? "
Dương Minh biết, tên này đã rất rất sợ mình, đừng nói là kiếm phụ thân hắn trả thù, tên này chỉ sợ hắn sẽ tìm đến trả thù ngược lại!
Biết được suy nghĩ của hắn, Dương Minh lúc này mới hài lòng mở cửa đuổi đám cướp này ra khỏi nhà, hắn muốn trước khi phụ thân trở về, thu dọn đồ đạc trong nhà một chút, nếu chuyện đã giải quyết, cần gì phải làm cho cha già lo lắng về việc bị trộm viếng.
Rất hay, nơi này không cách nhà bao xa, Dương Minh nhanh chóng trở về, phụ thân vẫn chưa về, phỏng chừng tên Hán Trường nào đó còn chưa họp xong, phụ thân vẫn còn đang ngồi chờ.
Dương Minh nhanh chóng đem những thứ bị hai anh em nhà đó lục tung thu dọn lại, bởi vì đây là nhà hắn, nên Dương Minh rất quen thuộc với vị trí đồ đạc, cho nên cũng dọn dẹp nhanh chóng.
Dương Minh lúc này mới chú ý vào tờ vé số, trên mặt in song sắc cầu ngoạn pháp, tuy không biết trúng bao nhiêu, nhưng khẳng định không ít hơn vài trăm vạn, nghe nói cái loại vé số song sắc này có giải thưởng đắt nhất.
Dương Minh móc điện thoại ra, gọi đến số điện thoại của trung tâm xổ số tỉnh, nhập cái mã số trên tờ vé số! Đầu đây bên kia truyền lại: "Xin chào ngài, xin vui lòng đợi, đang kiểm tra …"
Tâm tình Dương Minh bây giờ vô cùng kích động, mặc dù không biết là trúng giải gì, nhưng ít nhất cũng là trúng thưởng. Tin chắc mọi người đều có cảm giác này, là chờ mong, là chờ đợi một cách hưng phấn!
"Xin chào, chúc mừng ngài, ngài đã trúng giải XXX trong kỳ xổ số của tháng, tiền thưởng là sáu vạn!"
Sáu vạn! Đến sáu vạn! Dương Minh không cần tiền, nhưng với tình cảnh hiện giờ của gia đình, sáu vạn này quả là một con số rất lớn. Nếu nói cho ba mẹ biết, khẳng định sẽ rất cao hứng!
Đám công nhân xe đò của Tùng Giang cũng không giàu có gì, khó trách bọn Trương Tu Lộc thấy tiền sinh tật!
Chỉ lát sau, Dương Phụ về nhà, nhìn thấy Dương Minh, giơ hai cái túi trong tay lên nói: "Đại Minh, hôm nay về trể, không kịp nấu cơm, cha đã mua đồ ăn tại quán cơm gần nhà, rồi mua thêm bánh báo, ăn xong con mau đi học đi!"
Dương Minh nghe xong, vội vàng cầm lấy mấy túi đồ đó, đặt lên bàn ăn trong phòng, rồi đổ thức ăn ra chén, là thịt cá ngừ và đậu hủ cay, đều là những món Dương Minh thích ăn nhất!
Hắn quả thật đã rất đói, vừa vật lộn với đám Trương Tu Lộc cả nửa ngày xong, phí không ít sức, vì thế cầm cái bánh bao lên nhai ngấu nghiến!
Cắn được vài cái, Dương Minh phát hiện ra phụ thân không ăn món nào, mà chỉ ngồi nhìn hắn ăn!
"Ba, ba cũng ăn đi!" Dương Minh nói.
"Ba … chưa đói, con ăn đi, một lát nữa ba ăn cũng được"
"Ba, con không ăn nữa! Ba ăn đi!" Dương Minh nói xong, cầm lấy một cái bánh bao đưa cho phụ thân.
"Được rồi, không ăn thì để lại buổi tối về ăn!" Dương Phụ đem cái bánh bao cất vào trong cái bao ny lông.
Dương Minh biết phụ thân hắn không nỡ ăn, gia đình của hắn, trừ khi có việc gì đó, thì ngoài ra rất ít ăn quán! Dương Minh cảm thấy chua xót, đột nhiên nhớ đến chuyện trúng số, vội vàng hỏi: "Ba có mua vé số không?"
"Vé số? Ba đâu có dư tiền mà mua!" Dương Phụ cười nói.
"Ba, cái này không phải ba mua sao?" Dương Minh đem tấm vé số đặt lên bàn.