Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 95: Cậu chẳng thay đổi chút nào




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tình yêu có thể được kiểm soát.

Bởi vì cô muốn cậu sống thật tốt, thật sự rất tốt.

Nhưng nếu bây giờ cậu sống không tốt, vậy thì ý nghĩa của sự kiểm soát ấy là gì?

Ninh Hân phải tự mình xác nhận mới được.

Từ sân bay đến trường đại học HSD mất khoảng một tiếng, Ninh Hân tựa vào cửa sổ xe, nhìn những cảnh phố lạ lẫm liên tục lùi về phía sau.

Càng đến gần cậu, những suy nghĩ trong đầu cô càng nhiều.

Nhưng cuối cùng cô vẫn hy vọng, có thể thấy cậu sống tốt, rất tốt.

Những thứ khác, đều không quan trọng.

Ninh Hân tay nắm tay kéo vali, đứng ở cổng chính trường đại học HSD.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, dùng tiếng anh khá trôi chảy để hỏi đường đến một quán cà phê, đây là địa chỉ duy nhất mà Dương Hiểu Trinh biết.

Môi trường lạ lẫm, những nhóm người chủng tộc khác lạ, Ninh Hân thấy việc tìm đường khó khăn hơn bình thường rất nhiều.

Khoảng hai mươi phút sau, cô mới đến được cửa quán cà phê.

Trước cửa có một khoảng không gian ngoài trời, bày những bàn gỗ dài đặt riêng, có người tụ tập quanh đó trò chuyện uống cà phê, bên cạnh còn có người ngồi bệt trên bãi cỏ, cà phê và đồ ăn nhẹ cũng đặt thẳng xuống đất. Bầu không khí rất thư thái.

Ninh Hân bước trên lối đi bằng gỗ vào trong quán cà phê. Cô nhìn qua cửa sổ kính lớn. Người bên trong ít hơn bên ngoài, vài nhân viên phục vụ trẻ đeo tạp dề đen đang bận rộn trong quầy bar. Tất cả đều là người nước ngoài.

Ninh Hân đi vào trong, gọi đại một ly cà phê, trả tiền cà phê và tiền boa, dùng tiếng anh hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi Hà Đông Phàm có ở đây không?”

Nhân viên trẻ đánh giá Ninh Hân một lượt, mặt đeo nụ cười chuẩn mực, hỏi thẳng: “Cô tìm anh ấy có việc gì?”

Ninh Hân suy nghĩ nửa giây: “Tôi là bạn anh ấy.” Nói xong, Ninh Hân lấy tiền ra, lại cho thêm một ít tiền boa.

Nhân viên trẻ nói một tiếng “cảm ơn”, trả lời câu hỏi của cô: “Anh ấy đi mua nguyên liệu với ông chủ rồi, cô biết đấy, việc này cần một người có sức khỏe.”

Ninh Hân lại hỏi: “Khi nào anh ấy trở lại?”

Nhân viên trẻ nhún vai, tỏ ý không rõ.

Ninh Hân tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kiến trúc trong khuôn viên trường chủ yếu theo phong cách Gothic, cửa sổ kính màu phản chiếu ánh hoàng hôn, là màu xanh nhạt lãng mạn.

Gần đó, con đường xanh có bóng cây, đầy hoa anh đào, gió nhẹ thổi, cánh hoa màu hồng rơi xuống.

Xa xa, có một ngọn núi tuyết, trên đỉnh núi là những đám mây đỏ rực cuộn trào.

Sự kết hợp giữa thiên nhiên và kiến trúc, như thể đang ở trong thế giới cổ tích phương Tây.

Dần dần, mặt trời lặn, chỉ còn vương vấn chút ánh tà dương, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên.

Trên cửa sổ kính lớn, in bóng gương mặt Ninh Hân.

Biểu cảm của cô đầy vẻ cô đơn.

Nơi này rất đẹp, nhưng cô lại cảm thấy nó có một sự xa cách rất lớn với bản thân mình.

Cô không kìm được mà nghĩ, khi Hà Đông Phàm một mình đến nơi này, có lẽ cũng cảm thấy giống như vậy.

Nếu đúng như Dương Hiểu Trinh đã nói, rằng anh đã cắt đứt liên lạc với gia đình, thì ở một thành phố xa lạ như thế này, anh đã khó khăn biết bao.

Những điều ấy, cô đều không hề hay biết.

Chỉ nghĩ đến thôi, lòng cô đã thấy chua xót, cảm giác lan tỏa khắp cơ thể.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài cửa kính sát đất vẫn còn vài người chưa rời đi ngồi trên bãi cỏ, một chú chó nhỏ màu trắng đứng bên kia cửa kính vẫy chân về phía Ninh Hân.

Ninh Hân bất giác dịch ghế một chút.

Bỗng nhiên, điện thoại của cô reo lên.

Là một số lạ.

Cô nghe máy, là quản lý khu chung cư gọi đến.

Người ta nói nhà trên tầng đang sửa chữa, phát hiện có hiện tượng thấm nước, mong cô về xem ngay.

Ninh Hân giải thích rằng cô đang ở nước ngoài, không thể về ngay được.

Nhưng việc này không thể trì hoãn.

Hai bên thương lượng, cuối cùng quyết định dưới sự giám sát của quản lý sẽ mời thợ khóa vào kiểm tra.

Ninh Hân suy nghĩ, cũng chỉ còn cách đó.

Quản lý vẫn đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng ánh mắt Ninh Hân bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Ánh mắt cô đờ đẫn, dõi theo bóng dáng đó di chuyển.

Cậu mặc quần jeans màu tối, áo thun trắng rộng rãi, tay áo được cuộn lên vai, để lộ đường nét cơ bắp chắc khỏe.

Lúc này, Ninh Hân còn thoáng nghĩ: “Anh không lạnh sao?”

Nhưng ngay giây sau, dòng suy nghĩ của cô lại tan biến.

Cậu vẫn giữ kiểu tóc ngắn gọn gàng, nhìn nghiêng, đường nét khuôn mặt cứng cỏi và đầy khí chất.

Cậu trông đầy sức sống, không chút mệt mỏi, bước chân nhanh nhẹn.

Cậu chẳng thay đổi chút nào, vẫn tỏa ra sức hút khó rời mắt và khiến người khác ngưỡng mộ.

Thật ra, cũng có thay đổi.

Da cậu đen hơn một chút, dáng người dường như vạm vỡ hơn.

Cậu bước vào quầy bar, đứng sau một cô gái tóc vàng buộc đuôi ngựa.

Lúc đầu cậu khoanh tay trước ngực, sau đó chống tay lên hông nhìn động tác của cô gái từ phía sau.

Dường như khi cô gái hoàn thành công việc, cậu liền khoác tay lên vai cô gái.

Ngay khoảnh khắc đó trái tim Ninh Hân phát ra âm thanh rạn vỡ rất khẽ.

Cậu đã từng vô số lần ôm cô như thế.

Cô vẫn nhớ rõ cảm giác ấy.

Ánh mắt Ninh Hân trở nên mờ mịt, cô cúi thấp đầu.

Ngón tay cô vẫn nắm chặt điện thoại, cuộc trò chuyện từ lúc nào đã kết thúc.

Những ngày qua, cô nghĩ quá nhiều, nhưng chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này.

Một cảnh tượng quen thuộc.

Thật ra, nếu nghĩ kỹ, cũng không có gì không đúng.

Thời gian là thứ công bằng nhất trên thế giới này.

Mỗi người ở mỗi thời điểm lựa chọn, đều sẽ nhận được đáp án vào một lúc nào đó trong tương lai.

Ninh Hân thất thần kéo vali bước ra khỏi quán cà phê.

Cô quá đỗi bàng hoàng, đến mức khi chú chó nhỏ trắng tinh nghịch trên bãi cỏ sủa hai tiếng trước mặt, cô mới bừng tỉnh.

Cô buông tay khỏi vali, nhảy lùi về phía bãi cỏ.

Có lẽ cô còn phát ra tiếng kêu cứu kỳ quặc và đáng xấu hổ.

Nhưng cô chẳng bận tâm, chỉ nghe tiếng va đập lớn từ chiếc vali rơi xuống, chú chó sủa càng dữ dội hơn.

Chủ nhân của chú chó vội vàng chạy tới, cúi người nhấc dây đeo trên lưng chú chó, ôm nó vào lòng trấn an.

Giữa lúc Ninh Hân chưa hoàn hồn, cô nhìn về phía quán cà phê.

Cô thấy Hà Đông Phàm từ trong quán chạy ra, động tác nhanh nhẹn nhảy qua một chiếc ghế gỗ, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước mặt cô.

Hành động của cô nhanh hơn cả suy nghĩ, bất giác lùi nửa bước, nhưng ngay giây sau đã bị kéo vào vòng tay mạnh mẽ của cậu.

Tim cô đập rộn ràng, dường như ngừng lại trong giây lát.

Khắp tâm trí cô là mùi cà phê thoang thoảng.

Cô nghe cậu nói bằng tiếng anh: “Xin hãy đeo dây dắt cho nó ngay bây giờ.”

Trong lúc nói, dường như cậu còn siết chặt tay thêm một chút.

Ninh Hân chậm rãi ngẩng đầu, cậu gần ngay trước mắt.

Lúc này cô lấy lại được ý thức và lý trí, vội đẩy người trước mặt ra.

Hà Đông Phàm nhận ra, liền buông tay, đôi mắt đen láy hạ xuống nhìn cô.

Trên tường, ánh đèn vàng dịu từ rãnh đèn hắt ra chiếu mọi thứ trở nên ấm áp.

Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu be, bên trong là chiếc áo len cổ tròn màu trà.

Trên gương mặt cô vẫn còn chút hoảng hốt, đôi mắt long lanh nhìn về hướng khác, đôi môi hơi hé mở, nhịp thở khẽ nặng nề.

Hà Đông Phàm tỉnh lại khỏi cơn mơ màng, nhanh chóng chỉnh lại ống tay áo đang xắn lên của mình, đồng thời kéo lại vạt áo cho gọn gàng.

Cậu xoay người, bước tới nhặt chiếc vali của Ninh Hân.

Ninh Hân cũng vội vàng bước theo.

Cậu nắm lấy cần kéo của vali, ánh mắt chăm chú nhìn cô, hỏi: “Tại sao em…”

Cậu ngừng lại, nhìn sang hướng khác, liếm môi, rồi ánh mắt quay lại nhìn cô. Cậu đổi câu hỏi: “Em đi một mình à?”

Ninh Hân hơi chậm một nhịp, rồi khẽ đáp: “Ừ.”

Hà Đông Phàm hỏi: “Đi chơi à?”

Môi Ninh Hân mấp máy rồi lại khép lại: “Ừ.”

Hà Đông Phàm cười, giọng điệu thoải mái, tự nhiên như gặp lại bạn cũ: “Muốn anh dẫn em đi chơi không?”

“Không cần.” Ninh Hân ngẩng lên: “Mai em bay rồi.”

Chuyến công tác này, đội chỉ cho cô một ngày nghỉ ngơi nên ngày mai cô phải trở về.

Nụ cười của Hà Đông Phàm thoáng ngưng lại, sau đó lại lộ ra chiếc răng khểnh: “Em ăn tối chưa?”

Ninh Hân nhận ra điều gì đó, không trả lời ngay.

Hà Đông Phàm tự cười chế giễu, cúi đầu gãi sau gáy, lẩm bẩm: “Ăn bữa cơm cũng không muốn à?”

Cô vốn đến đây để xem cậu sống thế nào.

Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, cô muốn rời đi.

Thế nhưng, cô nhớ lại mục đích đến đây.

Nhưng hình ảnh ban nãy lại hiện lên trong đầu. Ánh mắt Ninh Hân lướt qua Hà Đông Phàm, nhìn vào quán cà phê.

Cô gái lúc nãy không thấy đâu nữa.

Có lẽ đã vào bếp rồi.

Ninh Hân khô khan hỏi: “Nếu anh ăn với em, có cần vào đó nói trước không?”

Hà Đông Phàm khựng lại, kéo vali quay vào trong, nói lớn: “Em chờ anh một chút.”

Ninh Hân nhìn chiếc vali của mình: “Của em…”

“Để đây đi.” Cậu cười nói. “Ăn xong quay lại lấy.”

Ninh Hân gật đầu.

Thực ra mấy ngày nay, Ninh Hân cứ nghĩ về lần gặp cuối cùng giữa cô và Hà Đông Phàm.

Đó là một ký ức đau lòng mỗi khi nhớ đến.

Vì vậy, cô luôn lo lắng về lần gặp lại này.

Nhưng giờ xem ra…

Cũng ổn.

Khi Hà Đông Phàm quay lại, cậu đã khoác một chiếc áo khoác đen kiểu dáng rộng, kéo khóa lên tận cổ, trên tay còn cầm một chiếc khăn len.

Cậu bước đến, giơ chiếc khăn lên: “Buổi tối ở đây lạnh.”

Khăn màu trắng.

Chắc chắn không phải của cậu.

Ninh Hân quay đi, tay đút vào túi áo khoác: “Em không lạnh.”

Hà Đông Phàm nhìn bóng lưng của cô, bước hai bước nhanh hơn để theo kịp.

Gió đêm thổi nhẹ, những cánh hoa anh đào xoay xoay rơi xuống, bóng hai người trên mặt đất, cái trước cái sau, bị ánh đèn đường kéo dài rồi lại thu ngắn, lặp đi lặp lại.

Ninh Hân nhìn bóng của cậu.

Cậu đút một tay vào túi quần, tay còn lại vẫn cầm chiếc khăn.

Ninh Hân hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng, bước chậm lại: “Hà Đông Phàm.”

Cậu ‘ừ’ một tiếng, bước nhanh lên ngang hàng với cô, hơi cúi đầu: “Sao thế?”

Ninh Hân nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng như nước: “Anh ở đây, sống tốt không?”

Hà Đông Phàm khẽ nhướng mày, để lộ chiếc răng khểnh, giọng nhẹ nhàng: “Rất tốt.”

Ninh Hân hỏi: “Quan hệ giữa anh và gia đình vẫn ổn chứ?”

Hà Đông Phàm hơi ngẩng cằm lên: “Rất tốt, chỉ là bận, ít khi về nhà. Có về cũng chỉ ở được một hai ngày.”

Ninh Hân thẳng thắn hơn: “Anh đi làm thêm là vì không đủ tiền tiêu sao?”

Hà Đông Phàm mỉm cười, nhìn cô: “Đủ tiêu!”

Đủ tiêu tại sao lại phải làm thêm?

Nhưng cậu trông cũng không có vẻ gì là đang gặp khó khăn về cuộc sống.

Hà Đông Phàm khẽ để lộ răng khểnh, bổ sung thêm: “Bạn anh cũng làm thêm ở đó, anh đi cùng thôi. Nếu không thì lúc rảnh rỗi ở nhà một mình, chán lắm.”

Bạn… bạn bè?

Vậy là đi cùng bạn sao?

Có phải người lúc nãy không?

Bạn gái à?

Anh còn nói… “nhà”?

Họ sống cùng nhau sao?

Ninh Hân dừng bước, quay lại nhìn Hà Đông Phàm: “Anh không ở ký túc xá sao?”

“Không.” Anh lắc đầu nhẹ, “Thuê nhà ở ngoài.”

Ninh Hân ngừng vài giây, khóe môi cong lên: “Tốt lắm.”

Cô xoay người tiếp tục bước đi: “Việc học của anh thế nào?”

“Tạm ổn.” Hà Đông Phàm đột nhiên nhớ ra điều gì, nói nhanh: “Hay là em ở đây thêm vài ngày? À… anh, anh có thể gọi Từ Quả ra gặp.”

Từ Quả?

Ninh Hân nhớ lại, Từ Quả cũng định đi du học, chỉ là cô không biết cậu ta cũng ở trường này.

Vậy nên, anh không ở đây một mình.

Thật tốt quá.

Ninh Hân mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Không ngờ hai người lại học chung trường.”

Hà Đông Phàm nhìn nụ cười trên môi cô, cũng không khỏi cười theo: “Không, trước kia cậu ấy có chút chuyện nên không tiếp tục du học, giờ cậu ấy ở đây làm việc.”

Ninh Hân hỏi: “Cậu ấy làm việc ở đây lâu chưa?”

“Hơn một năm rồi.”

“Tốt quá.” Ninh Hân nói: “Hai người có hay gặp nhau không?”

“Hừ!” Hà Đông Phàm khẽ nghiến răng, giọng pha chút bất mãn: “Đó là một ông lớn, anh phải mời mọc thì mới chịu ra gặp đấy!”

Ninh Hân bị câu nói đó làm bật cười.

Đồng thời, mắt cô hơi ươn ướt.

Những điều tồi tệ mà cô từng nghĩ đều không xảy ra.

Cậu thiếu niên ngày nào vẫn sáng sủa như vậy.

Thật sự, tốt quá rồi.

Cô mỉm cười, nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xa, hơi trêu chọc: “Gặp được cậu ấy khó vậy, em càng không có cơ hội rồi.”

Hà Đông Phàm nghiêng người về phía cô một chút, giọng gấp gáp: “Nếu em ở lại thêm hai ngày, anh nhất định sẽ gọi cậu ấy ra.”

Ninh Hân lắc đầu: “Ngày mai em bay rồi.”

Yết hầu của Hà Đông Phàm khẽ chuyển động, cậu nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy thì thôi!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.