Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 88: Đêm Valentine




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ninh Hân không chắc điều gì khiến cô bối rối hơn: việc Hà Đông Phàm đột ngột trở về hay nụ hôn mãnh liệt đầy cảm xúc vừa rồi. Tâm trí cô hỗn loạn.

Cô ngồi trên ghế sofa, lắng nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm.

Cậu đang tắm…

Cậu đã trở về… vào lúc này…

Thực ra, cô không phản kháng.

Nhưng… không biết cậu có mua thứ đó không.

Cô không thể mở miệng hỏi!

Hoặc… cô sẽ đi mua?

Ninh Hân quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách, khuôn mặt cô dần đỏ bừng.

Cô sực tỉnh, đưa mu bàn tay trái áp lên má.

Chuyện như thế này, sao cô – một cô gái – lại có thể chủ động đi mua chứ!

Một hồi rung nhẹ của điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô.

Cô cầm điện thoại lên xem, là bà ngoại của Hà Đông Phàm gọi đến.

Giữa đêm thế này, sao bà cụ lại gọi cho cô?

Cô bình ổn nhịp tim, rồi bấm nhận cuộc gọi.

Ninh Hân: “Bà ngoại, chúc mừng năm mới ạ!”

“Hân Hân, chúc mừng năm mới!” Giọng bà cụ dịu dàng. “Bà muốn hỏi cháu, đã gặp Tiểu Phàm chưa? Theo giờ bà tính thì nó phải đến rồi, nhưng bà gọi vào điện thoại nó không ai nghe.”

Ninh Hân vội trả lời: “Đến rồi ạ, bà yên tâm.”

Bà cụ thở phào: “Vậy thì tốt. À đúng rồi, tay cháu thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Đúng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột ngừng lại.

Ninh Hân liếc nhìn về phía phòng tắm: “Bà ơi, bà có muốn nói chuyện với anh ấy không ạ?”

“Có chứ.”

Ninh Hân đứng dậy khỏi sofa: “Bà đợi một chút nhé, cháu đưa điện thoại cho anh ấy.”

Cô chạy nhanh mấy bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa.

Chưa đầy hai giây sau, cánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước ấm áp bốc lên ngùn ngụt.

Hà Đông Phàm chưa kịp mặc áo, làn da cậu đỏ hồng hơn thường lệ, cơ bắp hiện rõ từng đường nét. Tóc cậu vẫn còn ướt, những giọt nước nhỏ xuống vai, trượt dài theo thân người.

Ninh Hân đưa điện thoại lên, tránh ánh nhìn, khẽ nói hai từ: “Bà ngoại.”

Hà Đông Phàm nhận lấy điện thoại: “Bà ngoại! Vâng… cháu về rồi, đang tắm… điện thoại để chế độ rung nên không nghe thấy…”

Ninh Hân nghe đến đây liền quay người đi về phía phòng khách.

Cô vừa đi được hai bước thì một cánh tay nóng rực vòng qua cổ cô từ phía sau, nhẹ nhàng kéo cô lùi lại.

Cô lùi về sau hai bước nhỏ, toàn bộ lưng áp vào một cơ thể nóng bỏng.

Tay phải cô đang treo, cả người giống như một con búp bê gỗ không thể cử động.

Hà Đông Phàm nói thêm vài câu với bà ngoại rồi kết thúc cuộc gọi. Cậu đưa lại điện thoại cho Ninh Hân sau đó quay người trở vào phòng tắm.

Ninh Hân nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng của cậu đang mặc quần áo. Cô cầm điện thoại trên tay, ngón tay mân mê, vẫn cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại trên đó.

Ninh Hân xoay người trở về phòng, vén mền lên rồi nằm xuống.

Chẳng bao lâu sau, Hà Đông Phàm tắt hết đèn ngoài phòng khách rồi bước vào phòng.

Ninh Hân nhắm mắt lại.

Cô nghe tiếng bước chân tiến gần, sau đó là tiếng “tách” của bảng điều khiển đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Một nụ hôn ẩm áp rơi trên trán cô.

Vài giây sau, Ninh Hân mở mắt.

Trong ánh sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ, cô nhìn thấy Hà Đông Phàm nằm trên tấm thảm dưới sàn.

Ninh Hân nhìn cậu gần một phút rồi lên tiếng: “Anh không lên giường ngủ sao?”

Cậu không trả lời mà hỏi lại: “Sao còn chưa ngủ? Chẳng phải đã nhắm mắt rồi à?”

Bị cậu phát hiện, Ninh Hân mím môi: “Lên đây ngủ đi.”

“Không đâu.” Cậu thở dài một tiếng, trở mình. “Sợ đè vào tay em.”

Trong màn đêm tĩnh mịch, từ xa xa vang lên những âm thanh yếu ớt của pháo hoa.

Ánh sáng mờ nhạt lóe lên từng đợt.

Ninh Hân chống tay phải, nằm sát mép giường, nhìn Hà Đông Phàm. Cô không nhìn rõ nhưng vẫn nhìn cậu thật lâu.

Khóe môi cô cong lên.

Cậu trở về chỉ để ở bên cô.

Chỉ vậy thôi.

Điều đó lại khiến trái tim cô rung động hơn.

Đêm đó, cả hai không ai buồn ngủ, họ trò chuyện mãi.

Cho đến khi tiếng pháo hoa lặng dần, Ninh Hân buồn ngủ khép mắt lại.

Trong cơn ngái ngủ, cô lẩm bẩm: “Sáng mai chúng ta ăn bánh trôi được không? Ở chỗ em, sáng mùng một thường ăn bánh trôi.”

Cô nghe một tiếng “Được” rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau cô ngủ thẳng đến giữa trưa, nhưng cả hai vẫn ăn bánh trôi. Buổi chiều họ ra ngoài dạo phố.

Trên phố rất nhộn nhịp, Hà Đông Phàm lo người qua lại va phải cánh tay của Ninh Hân nên ôm cô thật chặt trong lòng.

Hai người tham gia vài trò chơi ở phố.

Khi chơi trò ném vòng họ không trúng được gì nhưng trò ném bóng lại giúp họ thắng một chú gấu bông nhỏ.

Họ ăn rất nhiều món ăn vặt ven đường, đến tối vẫn chưa đói.

Xem phim xong họ ghé vào một quán nướng nhỏ để ăn khuya.

Đến mùng 3, khi họ đang chơi bên ngoài thì Hà Đông Phàm nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó cậu quay lại nói với Ninh Hân rằng mùng 7 cậu phải bắt đầu thực tập.

Đó là công ty mà cậu đã nhắc đến nhiều lần trước đây.

Ninh Hân hơi bất ngờ: “Nhanh vậy sao?”

Hà Đông Phàm ôm lấy cô, tiếp tục bước đi: “Sao thế? Ngày nghỉ theo luật cũng chỉ đến mùng 6 thôi mà.”

Ninh Hân nghĩ lại, cũng đúng. Chỉ có những ngành như cô mới có kỳ nghỉ đông, nghỉ hè.

Chẳng bao lâu sau khi Hà Đông Phàm đi làm là sẽ đến sinh nhật của cậu.

Ở nhà một mình, tay của Ninh Hân vừa tháo băng, vẫn chưa linh hoạt lắm. Cô chậm rãi chuẩn bị cho cậu một bữa tối sinh nhật thịnh soạn.

Quà sinh nhật, Ninh Hân tặng cậu hai bộ vest vì công việc của cậu cần.

Còn đến sinh nhật của mình, cô đã dặn trước không cho cậu tặng quà.

Hà Đông Phàm không nói nhiều, chỉ bảo sẽ bù sau.

Ninh Hân nghĩ đến lúc đó cậu cũng có lương rồi nên không từ chối.

Qua rằm tháng Giêng Ninh Hân cũng bắt đầu đi làm, còn công việc thực tập của Hà Đông Phàm thì ngày càng bận rộn, trừ thứ 6, hầu như ngày nào cậu cũng tăng ca.

Theo lời cậu nói, ngành của cậu là vậy, bình thường thì không sao nhưng khi có dự án gấp thì ngày đêm không nghỉ.

Khi đó tay của Ninh Hân đã hồi phục nhiều. Những đêm Hà Đông Phàm tăng ca về muộn, sau khi tắm xong cậu liền lên giường ngủ.

Nếu Ninh Hân đã ngủ, cậu sẽ ôm cô ngủ.

Nếu cô chưa ngủ, cậu như một chú cún con dụi dụi bên tai cô, liếm nhẹ khiến cô co rụt cổ rồi hôn cô.

Cậu còn chủ động hơn, nhất là vào đêm Valentine.

Tối hôm đó cậu về nhà lúc hơn tám giờ, sớm hơn bình thường một chút, mang theo một bó hoa hồng màu hồng rất đẹp và một chiếc bánh nhỏ.

Ngồi xem tivi trong phòng khách, hai người mở bánh ra ăn chầm chậm.

Rồi chẳng biết bắt đầu từ khi nào, họ hôn nhau.

Môi lưỡi giao hòa, ngọt ngào vô cùng.

Cậu ngồi trên sofa, ôm cô vào lòng, tay đặt lên eo cô, kéo cô cúi xuống để hôn cậu.

Sau đó cậu từ từ cởi áo cô. Sợ cô lạnh, cậu lại bế cô vào giường.

Cậu nằm đè lên người cô, từng chút một hôn lên làn da của cô, để lại những dấu vết nhàn nhạt.

Sau đó, cậu bắt đầu hành động với cô.

Cậu nằm nghiêng, ôm cô vào lòng, quan sát cô dần dần mất kiểm soát.

Cậu thấy đôi mày thanh tú của cô từ từ nhíu lại, không chịu nổi cảm giác kỳ diệu ấy mà đẩy cậu ra, cố gắng chạy trốn.

Cậu kéo cô trở lại, cánh tay còn lại giữ chặt cô, khiến cô chỉ có thể co mình trong vòng tay cậu, run rẩy bất lực.

Môi cô hé mở, đôi vai co rụt lại, xương quai xanh hõm sâu, tay cô bấu chặt vào cánh tay cậu.

Trán cậu lấm tấm mồ hôi, cúi xuống hôn lên góc trán ướt đẫm của cô.

Khi cô hoàn toàn chìm trong trạng thái mơ hồ, không còn sức phản kháng, và cậu có thể làm bất cứ điều gì thì cậu lại không tiến tới bước cuối cùng.

Cậu bế cô lên, đưa cô vào phòng tắm, xả nước.

Khi chỉnh nhiệt độ nước, một tay cậu vẫn đỡ cô.

Đôi chân cô vẫn còn mềm nhũn, tựa vào vai cậu, khẽ hỏi: “Sau này lắp một bồn tắm trong nhà có được không?”

Giữa âm thanh tí tách của dòng nước, cậu đáp: “Được.”

Sau đó trở lại giường, cậu ôm cô, âu yếm cọ cọ má mình vào cô rồi chúc cô ngủ ngon.

Đầu tháng 3, Hà Đông Phàm tăng ca ngày càng nhiều hơn.

Cuối tuần ở nhà cậu cũng ngồi trước máy tính gõ code.

Ninh Hân cắt trái cây mang đến sau đó ngồi đọc sách một lúc. Khi quay lại nhìn thấy dĩa trái cây vẫn còn nguyên.

Cô kéo ghế lại gần, cầm trái cây đưa đến miệng cậu thì cậu mới chịu mở miệng ăn.

Giữa tháng 3, luận văn của Hà Đông Phàm dường như gặp chút vấn đề, giáo sư thường xuyên tìm gặp cậu. Để tiện làm việc, cậu chuyển về ký túc xá.

Vào một đêm cuối tháng 3, sau giờ làm, Hà Đông Phàm trở lại nhà Ninh Hân.

Hôm đó không quá muộn, Ninh Hân vừa đánh răng rửa mặt xong, từ phòng tắm bước ra thì thấy cậu đang thay giày ở cửa.

Cô sững người không kịp phản ứng.

Cậu thay xong giày, vừa cởi áo khoác vừa bước đến gần cô.

Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, gọi tên cô: “Ninh Hân.”

Cô nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay sao lại qua đây?”

Cằm cậu cọ nhẹ lên vành tai cô: “Em yêu, nhớ em.”

Ninh Hân đã quen với cách gọi thân mật bất chợt này của cậu, cô mỉm cười, vòng tay ôm lấy cậu: “Mệt không?”

Cậu lắc đầu, kéo cô ngồi xuống sofa và kể về dự án lần này của mình.

Cậu nói, trong dự án này cậu đã thể hiện rất tốt, quản lý dự án hứa sẽ thăng chức cho cậu sau khi cậu tốt nghiệp và sẽ được nhận chính thức.

Hai tháng qua, những vất vả của cậu, cô đều nhìn thấy.

Giây phút này, sự mãn nguyện của cậu, cô cũng nhìn thấy.

Cô cảm giác nơi nào đó trống rỗng trong lòng mình đang dần được lấp đầy.

Thì ra có những thứ cậu đạt được cô cũng cảm thấy thỏa mãn.

Trong kỳ nghỉ lễ Thanh Minh ba ngày, Hà Đông Phàm đã cùng Ninh Hân đi viếng ba mẹ cô.

Đêm đó cậu không về ký túc xá.

Cậu hơi quá đáng, cắn vào ngực cô mấy lần làm cô đau đến mức đấm vào vai cậu.

Hôm sau cô vẫn còn giận. Dù Hà Đông Phàm liên tục gọi cô là “Chị Hân” với giọng năn nỉ cô cũng không thèm để ý, bỏ mặc cậu ra ngoài sớm để hẹn gặp Dương Hiểu Trinh.

Hiểu Trinh giờ bụng đã khá lớn, cô ấy nói hai tháng nữa là không tiện đi dạo nữa nên bây giờ tranh thủ chuẩn bị đồ dùng cho em bé.

Ninh Hân đi cùng Dương Hiểu Trinh đến cửa hàng đồ sơ sinh, ngắm các loại bình sữa, núm ti, quần áo nhỏ xíu, chăn mền, bồn tắm, và các món khác.

Cuối cùng Dương Hiểu Trinh còn đặt một chiếc giường cũi cho em bé.

Dạo mệt rồi họ vào một quán kem gọi một phần kem hộp.

Ninh Hân không biết nhiều, nhìn ba viên kem đặt giữa hai người, thắc mắc:

“Cậu mang thai rồi mà vẫn ăn kem được à?”

Dương Hiểu Trinh nhướng mày, giọng thờ ơ:

“Mẹ chồng tớ nói không được ăn, còn bảo có cả đống thứ tớ không được ăn.”

“Á?!” Ninh Hân vội nắm tay Dương Hiểu Trinh, “Vậy mà cậu vẫn ăn!”

“Tại sao tớ không được ăn? Bác sĩ đâu có cấm, chỉ cần ăn vừa phải, không làm lạnh bụng là được. Chẳng lẽ vì bà ấy nói không được là tớ phải nghe hết à?”

Ninh Hân chớp chớp mắt, cảm thấy có lý, bèn buông tay ra.

Dương Hiểu Trinh xúc một thìa kem đưa vào miệng, với giọng điệu của người từng trải:

“Hà Đông Phàm không có mẹ, lại nghe lời cậu, Ninh Hân, sau này cậu đúng là có phúc lớn!”

“…”

Dương Hiểu Trinh chợt nhận ra mình lỡ lời, nói kiểu như người ta không có mẹ là chuyện tốt, bèn tự vỗ miệng mình:

“Hân Hân, tớ không có ý đó đâu, cậu biết mà, miệng tớ không hay suy nghĩ.”

Ninh Hân lắc đầu, cô không để tâm nhưng cô nhận ra điều gì đó, liền hỏi:

“Hiểu Trinh, cậu không vui phải không?”

Dương Hiểu Trinh cúi đầu, ‘ừm’ một tiếng.

Cô xoa bụng mình, nói:

“Không hiểu sao, mỗi lần tớ phản bác mẹ chồng, bà ấy lại bảo tớ không nghe lời người lớn, đang hại con tớ. Như vụ ăn kem này, hừ! Tớ cứ ăn!”

Ninh Hân cảm thấy cách nghĩ của Dương Hiểu Trinh có chút bướng bỉnh.

Dương Hiểu Trinh thử mỗi viên kem một miếng, sau đó dằn lòng đặt thìa xuống:

“Không ăn nữa, thử một chút là đủ rồi.”

Ninh Hân thu lại ý nghĩ cho rằng Dương Hiểu Trinh bướng bỉnh vừa nảy ra trong đầu.

Rõ ràng cô ấy chỉ muốn thỏa mãn cơn thèm, nếm thử chút kem mà thôi.

Cô ấy là mẹ của đứa trẻ, sao có thể làm hại con mình được chứ?

Có vẻ như vì mọi người chỉ tập trung vào đứa trẻ mà quên mất tâm trạng nhạy cảm của một bà bầu.

Ninh Hân cũng đặt thìa xuống, nghiêm túc nói:

“Hiểu Trinh, bà bầu là lớn nhất, cậu vui vẻ mới quan trọng! Nếu không hài lòng với mẹ chồng thì đừng cãi nhau trực tiếp với bà, hãy trao đổi nhiều hơn với ông chủ Mạnh, để anh ấy nói chuyện với mẹ anh ấy.”

Dương Hiểu Trinh cười, chuyển chủ đề:

“Đừng nói chuyện tớ nữa, nói về cậu đi.”

Chủ đề này chuyển nhanh khiến Ninh Hân chưa kịp phản ứng, chớp mắt hỏi:

“Nói tớ cái gì?”

Dương Hiểu Trinh cười toe:

“Nói về bạn trai nhỏ của cậu ấy.”

Ninh Hân cầm lấy thìa kem:

“Chuyện đó thì có gì đáng nói?”

“Ví dụ như… hai người đã sống chung rồi, cảm giác thế nào?”

“Cũng… ổn.” Ninh Hân kéo hộp kem về, cúi đầu ăn.

“Ổn?” Dương Hiểu Trinh cười đầy ẩn ý, “Chỉ là ổn thôi sao?”

Nghe giọng điệu của cô bạn càng lúc càng kỳ lạ, Ninh Hân ngẩng mắt lên:

“Tụi tớ rất trong sáng, không phải như cậu nghĩ đâu!”

Hiểu Trinh ngừng cười, đảo mắt, tiến sát lại gần với vẻ mặt lo lắng, lấy tay che miệng:

“Hai cậu sống chung rồi mà? Nhà cậu chẳng phải chỉ có một cái giường thôi sao?”

Ninh Hân xúc một thìa kem lớn, nhỏ giọng nói:

“Chỉ là hôn một chút, ôm một chút, rồi đi ngủ thôi.”

“Cái gì?!” Điều này khiến Hiểu Trinh ngạc nhiên thốt lên, “Ý cậu là, hai người ngủ chung lâu như vậy mà chưa… chưa… làm gì à?”

Ninh Hân không ngẩng đầu lên, gật mạnh:

“Chưa.”

Hiểu Trinh mất một phút tự tiêu hóa thông tin, rồi đưa ra kết luận.

Cô nắm tay Ninh Hân:

“Hân Hân, cậu ấy có phải là… không ổn không? Có phải là nhìn vậy mà không…”

“Không phải!” Ninh Hân cắt lời, phản bác:

“Cậu ấy rất… rất…”

Cô không nói nổi những lời đó, nhưng cô là người đã chứng kiến.

Cậu ấy rất ổn!

Ít nhất về điều kiện cơ bản thì rất ổn!

Ninh Hân nhẹ ho một tiếng, giải thích khéo léo:

“Cậu ấy chỉ là tôn trọng tớ thôi.”

Kể từ lần đó, khi cô từ chối.

Sau đó, mỗi lần khác dường như cậu đều chờ cô chủ động đồng ý.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc rồi ông chủ Mạnh lái xe đến đón Dương Hiểu Trinh, tiện thể đưa Ninh Hân về nhà.

Ninh Hân không về nhà ngay mà ghé siêu thị mua đồ.

Ở siêu thị, khi xếp hàng chờ thanh toán, ánh mắt cô vô tình dừng lại trên một giá hàng.

Cô từ từ chớp mắt, sau đó nhìn thẳng phía trước, nhẹ nhàng với tay lấy một hộp và nhanh chóng ném vào giỏ hàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.