(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ninh Hân từng đến phòng trà một lần.
Năm đó, vì Hà Đông Phàm, cô đã tranh cãi với ba cậu ở nơi này.
Ninh Hân cảm thấy đây không phải là một nơi dễ chịu.
Khác với năm đó là bây giờ trong phòng thoang thoảng một mùi hương trà nhẹ nhàng, mang theo chút hơi ấm.
Ninh Hân ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Chiếc khăn quàng cổ được đặt sang một bên, cô nhìn bà cụ đang tao nhã pha trà.
Cô biết, với tư cách là bậc hậu bối cô không nên ngồi chờ trà từ trưởng bối. Nhưng nhìn vào đống đồ vật phức tạp trước mặt, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Thời gian trôi qua, những ngón tay của Ninh Hân dần siết chặt lại.
Cuối cùng một chén trà nhỏ được đặt trước mặt cô, nước trà còn gợn sóng lăn tăn.
Ninh Hân vội nói: “Cháu cảm ơn ạ.”
Bà cụ bảo: “Cháu nếm thử đi.”
Ninh Hân nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Đắng.
Chát.
Trong đầu cô lúc này, mọi từ ngữ miêu tả hương vị trà đều không nói nên lời.
Bà cụ bỗng bật cười nhẹ: “Giống Tiểu Phàm, không thích uống trà.”
Ninh Hân không hiểu câu nói đó có ý gì, chỉ cảm thấy bất an, đặt chén trà xuống và chờ nghe tiếp.
Bà cụ nhìn Ninh Hân, vẫy tay và vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Ngồi bên này với bà.”
Ninh Hân đi vòng qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Bà cụ nghiêng người quan sát, mỉm cười: “Ồ, cháu trang điểm rồi à.”
Hai má Ninh Hân hơi nóng lên, cô cúi mắt.
“Đẹp, rất đẹp.” Bà cụ nắm lấy tay Ninh Hân, như xác nhận lại, “Lần đầu gặp cháu, hình như cháu chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, đúng không?”
Ninh Hân gật đầu: “Dạ, đúng ạ.”
“Chớp mắt một cái, nhiều năm trôi qua rồi.” Bà cụ nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô, “Đều là duyên phận, duyên phận cả.”
Giọng điệu của bà cụ chậm rãi, âm thanh khàn khàn vì tuổi tác. Hai chữ “duyên phận” được bà nói ra mang một ý nghĩa sâu sắc, như chứa đựng sự chiêm nghiệm.
Ninh Hân ngẩng mắt nhìn bà cụ.
Khuôn mặt bà cụ hiền hậu với nụ cười ấm áp: “Hôm đó, Tiểu Phàm gọi điện cho bà nói muốn ở bên cháu, cầu xin bà đồng ý. Cháu biết không? Khi còn nhỏ, nó thường ôm eo bà, nũng nịu cầu xin bà. Sau này lớn lên, nó không nói những lời đó nữa. Càng về sau, dù có gặp chuyện gì không vui nó cũng không kể với bà nữa.”
Ninh Hân cảm nhận được sự hụt hẫng trong lời bà cụ, bèn nhẹ nhàng giải thích: “Là vì anh ấy sợ bà lo lắng.”
“Bà biết rồi.” Bà cụ gật đầu, vẻ mặt thấu hiểu. “Biết chuyện nó muốn ở bên cháu, bà thực sự rất kinh ngạc, rất bất ngờ. Sau đó, bà đã nói chuyện với nó cả một buổi chiều và suy nghĩ suốt đêm. Bà cảm thấy…”
Bàn tay bà cụ nhẹ nhàng siết lấy tay Ninh Hân, tiếp lời: “Có cháu bên cạnh, bà rất yên tâm.”
Hàng mi của Ninh Hân lập tức ươn ướt, trái tim cô như nóng bừng vì xúc động.
Bà cụ nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như qua ô cửa ấy, bà có thể thấy lại những tháng năm đã qua: “Giống như ngày trước, cháu vừa bước vào đây, bà đã cảm thấy yên tâm rồi.”
“Bà…” Ninh Hân muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại không tìm được từ nào để diễn tả.
Bà cụ cười, cẩn thận dặn dò: “Nó ấy mà, rất chịu nghe lời cháu. Vì vậy, Ninh Hân, Tiểu Phàm nhà bà sau này phải nhờ cháu chăm sóc rồi. Vất vả cho cháu”.
Ninh Hân lắc đầu, nghẹn ngào: “Không vất vả đâu ạ, không đâu.”
Bà cụ tiếp: “Tiểu Phàm nhỏ tuổi hơn cháu, nhận thức thế giới chậm hơn cháu, hiểu biết xã hội cũng ít hơn cháu. Tính tình nó thì cứng đầu nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Nó có nhiều khuyết điểm, đôi khi khiến người ta phát cáu. Cháu cố gắng rộng lượng với nó nhé.”
Ninh Hân lắc đầu, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi: “Không đâu, anh ấy rất tốt.”
“Đừng khóc, trang điểm đẹp thế này, khóc lại làm lem hết.”
Những ngón tay nhăn nheo của bà cụ khẽ chạm vào má Ninh Hân. Những nếp nhăn của tuổi tác ấy lại như xoa dịu những góc khuất trong lòng cô.
Ninh Hân rưng rưng nước mắt, cuối cùng cô nói ra điều mình giấu kín trong lòng: “Cháu cứ nghĩ… bà sẽ không đồng ý.”
“Tại sao cháu lại nghĩ như thế?”
“Vì cháu…” Ninh Hân chớp mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt, “Cháu… không được yêu quý.”
Không biết từ khi nào, cô đã bắt đầu tin rằng mình không được trưởng bối yêu thích, hoặc thậm chí là không xứng đáng để được yêu thích.
Từ họ hàng trong gia đình, đến người mẹ bệnh tật, và cả mẹ của Thịnh Dực…
Cô chỉ cảm thấy mình thuộc về kiểu người không được trưởng bối ưa thích.
“Đừng nghĩ như thế. Trên đời này, không có thứ gì hay ai có thể được tất cả mọi người yêu thích.” Bà cụ chỉ vào nửa ly trà trên bàn: “Cháu xem, bà thích uống trà, nhưng cháu và Tiểu Phàm đều không thích. Vậy giá trị của nó có mất đi không?”
Ninh Hân nhìn chằm chằm vào ly trà, tâm trí lạc vào dòng suy nghĩ.
Bà cụ tiếp lời: “Tiểu Phàm thích cháu, bà cũng thích cháu.”
Ánh mắt Ninh Hân trở nên mơ hồ, cô tự lau nước mắt, gật đầu: “Dạ.”
Bà cụ thấy cảm xúc của cô đã ổn định, liền nói tiếp: “Tiểu Phàm còn nhỏ đã mất mẹ, còn ba nó… thôi, không nhắc đến nữa. Cậu của nó bận rộn công việc, không chăm sóc được nó. Còn bà, sức khỏe của bà, bà tự biết…”
Mua vitamin và thực phẩm chức năng“Bà đừng nói vậy ạ.” Ninh Hân nghẹn ngào. “Bà nhất định sẽ khỏe mạnh, thật khỏe mạnh.”
“Để bà nói hết.” Bà cụ tiếp tục: “Điều bà duy nhất không yên tâm chính là Tiểu Phàm. Con đường của nó chỉ vừa mới bắt đầu. Nó có lúc mơ mộng viển vông, cũng có khi hành động không suy nghĩ. Những lúc như vậy, cháu phải kéo nó lại, được không?”
Ninh Hân gật đầu.
Bà cụ cũng rưng rưng nước mắt, lại lau nước mắt cho Ninh Hân: “Sau khi bà đi rồi, cháu phải bảo vệ nó, nhé?”
Ninh Hân gật đầu, giọng chắc nịch: “Cháu nhất định sẽ làm vậy.”
“Vậy thì bà giao nó cho cháu.”
“Cháu… dạ.”
Bà cụ vén những lọn tóc bên tai Ninh Hân ra sau vai: “Bà chưa từng ôm cháu. Cháu có ngại nếu bà ôm cháu một cái không?”
Ninh Hân nhìn bà cụ, trong mắt chỉ thấy một bóng dáng mờ nhòe. Cô chủ động ôm lấy bà.
Bà cụ khẽ nói: “Nó sẽ đối xử tốt với cháu. Nó là đứa trẻ có trách nhiệm, nói được làm được.”
Ninh Hân gật đầu.
Sau khi trò chuyện với bà cụ, Ninh Hân đi tìm Hà Đông Phàm.
Bây giờ, cô rất muốn gặp cậu.
Cô bước nhanh qua hành lang, hướng về phía sảnh lớn, càng đi càng nhanh, rồi cô chạy.
Thật may, vừa rẽ qua góc hành lang, Hà Đông Phàm từ sảnh bước ra.
Ninh Hân mím môi, môi khẽ nhếch, hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô lập tức lao đến ôm chặt lấy cậu.
Hà Đông Phàm bị cô va vào, lùi lại nửa bước.
Cô nhón chân vòng tay qua cổ cậu, ôm thật chặt.
Hà Đông Phàm để hai tay lơ lửng trong không trung, sau hai giây, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên, ôm lấy eo cô.
Cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ninh Hân không trả lời ngay, cô mở mắt ra, nhìn thấy ở cuối hành lang một nhánh cây và một mảng trời.
Cô tựa đầu vào vai cậu, khẽ nói: “Chỉ muốn ôm anh thôi.”
Hà Đông Phàm vô cùng hào phóng, ôm chặt cô: “Được rồi.”
Nhưng cái ôm này không kéo dài lâu.
Tiếng của dì Tần nhỏ vang lên từ xa trước khi thấy người: “Tiểu Phàm, quần áo tìm được rồi.”
Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhấtNinh Hân xấu hổ, nghe thấy có người đến cô lập tức đẩy Hà Đông Phàm ra.
Hà Đông Phàm lùi lại một bước, lưng dựa vào tường, dáng vẻ như thể đang bị thiệt thòi: “Em thật vô tình.”
Ninh Hân biết mình dùng sức hơi mạnh, theo bản năng định kéo cậu lại, nhưng lại bị vẻ mặt của cậu đẩy lùi: “Anh giả vờ!”
Hà Đông Phàm nhướng mày, thôi không giả vờ nữa, đứng thẳng lên.
Dì Tần nhỏ đi đến, không cảm thấy có gì bất thường giữa hai người, ngược lại thấy Ninh Hân ở đây, mắt sáng lên, nhiệt tình chào đón: “Hân Hân, đi với dì, dì đã tìm được áo khoác dày cho cháu rồi.”
Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm rồi đi theo Dì Tần nhỏ.
Dì Tần nhỏ vui vẻ nói: “Là áo của dì, cháu đừng chê nhé.”
Ninh Hân lập tức đáp: “Không đâu, sao lại chê được chứ?”
Khi vào phòng, Ninh Hân nhìn thấy Dì Tần nhỏ lấy ra một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng đậm, phản ứng đầu tiên của cô là quên cả phép lịch sự, lùi lại một bước.
Dì Tần nhỏ cười tươi, tiến gần và nhiệt tình nói: “Lại đây, thay đi, thay đi.”
Ninh Hân cố gắng cự tuyệt lần cuối: “Thật ra cháu không lạnh.”
“Không lạnh sao? Hôm nay là -8 độ đấy, đừng vì phong độ mà mất nhiệt độ nhé!”
“Không phải…”
“Cháu không thích à?”
Ninh Hân lắc đầu: “Không có đâu.”
Dì Tần nhỏ tự giải thích: “Cái này mới đấy, dì chưa mặc bao giờ, nhìn này, dì mới cắt thẻ giá xong, thay nhanh lên, đừng cứng đầu! Cảm lạnh thì ảnh hưởng công việc đấy…”
Dưới sự thúc giục và giúp đỡ của dì Tần nhỏ, Ninh Hân không chỉ mặc áo khoác lông vũ màu hồng đậm mà còn bị ép phải mặc thêm một chiếc áo gile lông vũ bên trong.
Hà Đông Phàm theo sau nhưng không lại gần, đứng ở một tòa nhà khác đợi Ninh Hân.
Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng dì Tần nhỏ vui vẻ.
“Cháu gầy quá, bên trong còn có thể mặc thêm áo gile, có ấm không?”
Sau đó là tiếng Ninh Hân trả lời “Ừm ừm.”
Hà Đông Phàm quay đầu, khi nhìn thấy cô, cậu không thể không cười.
Chiếc áo khoác lông vũ màu hồng đậm, dáng dài vừa phải, phồng lên, thắt lưng có một dây chun cùng màu.
Nói thật…
Thật sự là…
Dì Tần nhỏ nhìn thấy Hà Đông Phàm: “Các cháu chơi đi, dì ra bếp một lát.”
Ninh Hân đứng yên, đầu hơi cúi xuống, tóc che mặt.
Hà Đông Phàm đặt tay lên môi, cố nén cười.
Thấy cô ấy thực sự không có ý định di chuyển, cậu bước đến kéo người đang buồn bã vào lòng và khen “Đẹp đấy.”
Đúng là nói dối!
Ninh Hân nghiêng đầu “Đẹp thì anh mặc đi!”
Hà Đông Phàm khẽ ho một tiếng, đưa ra lý do khá hợp lý “Anh mặc không vừa.”
Ninh Hân hơi muốn đánh người nhưng cố nhịn, lẩm bẩm “Chi bằng mặc đồ của anh.”
Hà Đông Phàm ôm người, bước về phía trước “Đưa em đi chọn.”
Thực ra Ninh Hân không định mặc quần áo của Hà Đông Phàm, nhưng cô muốn vào phòng cậu xem thử nên không từ chối.
Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhấtMuốn đến phòng cậu phải đi qua phòng sách, đó là nơi Ninh Hân đã từng ở nhiều nhất.
Khi đi qua phòng sách, Ninh Hân cảm thấy một sợi dây nào đó trong lòng đã vượt qua.
Đến trước cửa phòng, Hà Đông Phàm một tay đẩy cửa, một tay đẩy eo Ninh Hân, động tác một mạch liền lạc.
Ninh Hân vào phòng rồi đứng yên, đôi mắt đào hoa nhìn quanh quan sát.
Hà Đông Phàm đi đến tủ quần áo, chọn đồ. Quần áo của cậu toàn một màu tối. Cậu không chắc chắn, quay người lại “Em tự chọn đi.”
Ninh Hân đang cúi người, nhìn tấm ảnh trên tủ đứng.
Hà Đông Phàm bước một bước dài đến, đè tấm ảnh xuống, nhanh chóng úp xuống “Không được nhìn!”
Ninh Hân đứng thẳng, với vẻ thản nhiên “Nhìn thấy rồi, không mặc quần áo.”
Hà Đông Phàm nhíu mày, hơi ngẩng cằm, liếc nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, cuối cùng chỉ ấm ức liếm môi.
Ninh Hân quay người, thở dài “Cũng chẳng có gì, không phải có quả táo che đó sao?”
Cô vừa mới bước được nửa bước đã bị kéo tay lôi lại. Cậu vòng tay ôm cô vào lòng. Cậu hỏi “Em muốn xem hả?”
!!!
Ninh Hân cảm thấy vẻ khiêu khích lúc này của Hà Đông Phàm, dường như chỉ cần cô dám đồng ý, cậu sẽ thật sự cho cô xem.
Má cô nóng bừng, quay đi “Tại anh cứ làm như em nhìn thấy gì ghê gớm ấy.”
Cô giơ tay, khuỷu tay tựa vào khuỷu tay Hà Đông Phàm ấn xuống, nhờ thế khéo léo thoát thân dễ dàng.
Cô đi về phía cửa sổ.
Hà Đông Phàm ngẩn người nhìn đôi tay mình, ngạc nhiên sao cô lại thoát ra dễ dàng như vậy.
Cậu thầm nghĩ thật là giỏi!
Cậu quay người, dựng tấm ảnh lên.
Đó là lúc cậu hơn nửa tuổi, vào mùa hè oi bức, cậu đái ướt quần áo, bị lột sạch đặt trên ghế thái sư. Mẹ cậu chính là lúc đó cầm máy ảnh chụp cho cậu một tấm.
Hà Đông Phàm dùng ngón trỏ chọc chọc khung ảnh, cười thầm không tiếng. Cảm ơn mẹ còn lấy quả táo che đậy cho cậu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");