Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 70: Yêu cầu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); — “Chị nói với em, bây giờ chị là bạn gái của em, em sẽ thả chị xuống.”

Hà Đông Phàm đã đánh giá quá cao chính mình. Chỉ cần Ninh Hân nhìn cậu chằm chằm, hơi mím môi, cậu đã ngoan ngoãn thả cô xuống.

Cô kéo chiếc túi đã trượt xuống khuỷu tay, lấy ra một miếng khăn giấy nhỏ.

Cô bước sang lề đường, đứng dưới bóng cây.

Hà Đông Phàm ngoan ngoãn đi theo.

Ninh Hân lấy khăn giấy, ngẩng đầu nhẹ nhàng: “Cúi đầu xuống đây.”

Hà Đông Phàm cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với cô.

Hiếm khi cậu có cơ hội nhìn cô gần đến vậy, gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông mi ẩm ướt của cô.

Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt cậu, tay cô dịu dàng dùng khăn giấy lau từng chút một từ trán, lông mày, sống mũi, đến gò má…

Hà Đông Phàm khẽ cười thành tiếng.

Ninh Hân dừng tay, nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục. Nhưng đôi mắt đào hoa của cô thu lại vẻ dịu dàng, giả vờ nghiêm túc: “Sau này không được đuổi theo xe như thế nữa, rất nguy hiểm, em biết không?”

Hà Đông Phàm mím môi cười: “Ừm.”

Giọng điệu mang ý cười của cậu nghe có vẻ không nghiêm túc.

Ninh Hân tăng lực tay một chút: “Đừng có cười giỡn nữa.”

Hà Đông Phàm hắng giọng, khẽ ngẩng cằm, nghiêm túc nói: “Được, em biết rồi.”

Ninh Hân lúc này mới hài lòng, sau khi lau xong, ánh mắt cô bất giác dừng lại trên đôi mắt của cậu.

Đôi mắt cậu có nếp mí lót, khi nhìn người khác, ánh mắt tràn đầy tình cảm một cách trực diện, rõ ràng đến mức khiến Ninh Hân cảm thấy mình thật đặc biệt và quý giá trong lòng cậu.

Mặt cô hơi nóng lên, quay mặt đi, nhẹ đẩy vai cậu. Cậu thuận thế đứng thẳng dậy.

Cô cất khăn giấy vào túi, chuyển sang một chủ đề tò mò: “Em đã nói gì với bà ngoại mà bà đồng ý ngay vậy?”

Hà Đông Phàm cười đầy ý vị: “Em cầu xin bà.”

Ninh Hân ngẩng lên nhìn cậu.

Hà Đông Phàm lập tức nghiêm túc, hạ giọng nói: “Vì chị rất xuất sắc. Bà em biết chị, hiểu được sự xuất sắc của chị nên khi em cầu xin bà mới đồng ý.”

Những lời này khiến Ninh Hân cảm thấy dễ chịu: “Vậy nên ngay khi bà đồng ý, em liền chạy tới đây?”

“Ừm.”

Đến đây, Hà Đông Phàm vẫn muốn xác nhận: “Vậy bây giờ chúng ta coi như đang yêu nhau rồi, đúng không?”

Ninh Hân bấm khóa túi một bên vai, nhìn cậu, mím môi lắc đầu.

Sắc mặt Hà Đông Phàm thay đổi, như thể bầu trời sụp đổ: “Tại sao?”

“Quá đột ngột.” Ninh Hân trả lời.

Cô chưa từng nghĩ tới việc yêu cậu, trong tâm trí, ý định của cô luôn là từ chối.

Đến bước này, có quá nhiều cảm xúc không thể kiểm soát.

Vì không nghĩ đến nên cô muốn suy nghĩ kỹ hơn về cách yêu cậu để mối quan hệ có thể đi đến cuối cùng.

Hà Đông Phàm không biết ý nghĩ của Ninh Hân, chỉ cảm thấy mình lại bị từ chối.

Cậu cụp mắt xuống, hàm siết chặt, trông vừa ấm ức, vừa tức giận, lại cố nén.

Ninh Hân bất chợt mềm lòng.

Cô nói: “Hà Đông Phàm, chị cần nghĩ xem làm thế nào để yêu em. Có thể chị sẽ đưa ra một vài yêu cầu, nếu em đồng ý…”

“Em đồng ý!” Cậu lập tức ngẩng lên, cắt ngang lời cô: “Em hoàn toàn đồng ý, tất cả đều đồng ý!”

“Chị còn chưa nói đó là yêu cầu gì.”

“Cái gì cũng đồng ý! Chỉ cần chị nói, em sẽ đồng ý!”

Ninh Hân ngẩn ra trong nửa giây, sau đó khẽ cười: “Em cũng biết cách dỗ người thật đấy.”

“Không phải dỗ, em nói thật!” Cậu nghiêm túc nhấn mạnh.

Ninh Hân gật đầu thật mạnh: “Ngày mai là Chủ nhật, em rảnh chứ?”

Cậu gật đầu.

Ninh Hân: “Vậy mai gặp nhé?”

Cậu gật đầu, nhưng rồi lắc đầu: “Hôm nay không được à?”

Giọng nói, ánh mắt của cậu như sợ cô sẽ bỏ chạy, tràn đầy bất an.

Ninh Hân bật cười: “Bây giờ chị phải xử lý một số công việc.”

Hà Đông Phàm lúc này mới thôi không níu kéo.

Ninh Hân lại gọi một chiếc taxi.

Ngồi trên xe, trái tim cô vẫn chưa bình tĩnh lại, tâm trí còn mơ hồ, thậm chí không dám tin những gì vừa xảy ra.

Nghĩ kỹ lại, cô cũng không thể xác định sự tự chủ của mình đã sụp đổ ở chỗ nào, chỉ có thể chắc chắn rằng, tất cả những cảm xúc không thể kiểm soát đều đến từ cậu.

Buổi họp diễn ra suôn sẻ, rất nhanh đã chốt được mọi chi tiết.

Kết thúc cuộc họp, Ninh Hân thu dọn đồ đạc về nhà, bắt đầu suy nghĩ về chuyện yêu Hà Đông Phàm.

Đúng lúc Dương Hiểu Trinh gọi điện đến.

Ninh Hân kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra hôm nay.

Dương Hiểu Trinh cảm thấy buồn cười: “Làm gì có ai yêu đương mà còn phải lập kế hoạch?”

Ninh Hân nghiêm túc: “Có kế hoạch thì mới bền lâu chứ, đúng không?”

“Đúng.” Dương Hiểu Trinh không thể phản bác lại, sau đó đổi giọng trêu chọc: “Vậy chẳng phải tớ vô tình trở thành bà mai lớn hay sao?”

“Cũng… đúng.” Ninh Hân không phủ nhận rằng Dương Hiểu Trinh cũng góp phần thúc đẩy chuyện này.

“Thật ra tớ đã đoán trước hai người sẽ đến với nhau.” Dương Hiểu Trinh bắt đầu nói kiểu “người biết trước kết quả”: “Đặc biệt là lúc thấy cậu ăn mì mà ghen tuông tớ đã chắc chắn rồi.”

“Ghen tuông?” Ninh Hân hơi phản bác: “Không phải đâu?”

“Sao lại không? Cậu từng yêu rồi, chẳng lẽ không biết cảm giác ghen là thế nào?”

Ninh Hân từng yêu, nhưng quả thật chưa từng ghen.

Nếu đây là ghen tuông thì đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được.

Khi cô và Thịnh Dực yêu nhau, mỗi ngày cả hai đều bận rộn mưu sinh. Áp lực cuộc sống khiến họ chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện khác.

Họ chỉ biết người kia đang bận, đang làm gì, và điều đó mang lại cảm giác an tâm.

Vì phải mưu sinh, họ chưa từng có những buổi hẹn hò như các cặp đôi khác. Thời gian gặp nhau rất ít và quý giá, không có cơ hội để ghen tuông.

Giữa cô và Thịnh Dực, cô luôn cảm thấy mình bất lực, tự ti, biết ơn và như một gánh nặng.

Nhưng với Hà Đông Phàm, cô cảm nhận được sự chua xót, mềm lòng, tê tái, và cả sự ấm áp.

Là những cảm xúc hoàn toàn thuần túy, xuất phát từ trái tim.

Ninh Hân còn đang mải suy nghĩ thì Dương Hiểu Trinh lên tiếng từ đầu dây bên kia: “Vậy kế hoạch của cậu là gì?”

Ninh Hân không định giấu: “Tớ nghĩ một mối quan hệ tốt đẹp nên mang lại lợi ích cho đối phương, giúp họ trở nên tốt hơn.”

Dương Hiểu Trinh không hiểu lắm, chậc lưỡi: “Dù tớ không hiểu rõ, nhưng nghe cũng có lý. Nhưng tớ sửa lại một chút: nên là cả hai cùng có lợi và cùng tốt hơn.”

Ninh Hân đáp nhẹ một tiếng “Ừm.”

Cả hai trò chuyện thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Trong mối quan hệ trước, Ninh Hân luôn ở vị trí như đang đòi hỏi, làm phiền người khác.

Đó là nỗi ám ảnh của cô trong chuyện tình cảm.

Vì vậy lần này với Hà Đông Phàm, cô không muốn lặp lại như thế nữa.

Đó là ranh giới mà cô đặt ra cho mối quan hệ này.

Khi Ninh Hân về nhà, bước vào thang máy, cửa mở ra, đèn cảm ứng hành lang bừng sáng.

Cô đi vào, rẽ một góc liền thấy Hà Đông Phàm ngồi chồm hổm trước cửa.

Cậu thay bộ đồ khác: giày thể thao trắng đen, quần kaki màu vàng đất, áo khoác xanh đen, bên trong là áo len trắng cổ tròn.

Cậu hơi ngẩng đầu, mái tóc ngắn gọn gàng, gương mặt vuông vắn, ánh mắt sáng ngời phân biệt rõ trắng đen.

Cậu luôn tràn đầy sức sống, tinh thần lúc nào cũng dồi dào.

Ninh Hân bất ngờ, trong lòng dâng lên một cảm giác không rõ ràng.

Cô bước vài bước tới gần: “Sao em lại đến đây? Chẳng phải nói mai gặp sao?”

Hà Đông Phàm đứng dậy, giọng điệu tự tin, có chút bướng bỉnh: “Em không chờ được đến mai, hôm nay em phải có câu trả lời của chị.”

Có lẽ vì ngồi lâu, chân Hà Đông Phàm hơi tê, bất chợt đứng không vững, loạng choạng.

Ninh Hân không biết cậu đợi ở đây bao lâu, cô nhanh tay đỡ lấy cậu.

Hành lang chật hẹp và lờ mờ ánh sáng, không khí xung quanh trở nên mơ hồ khiến Ninh Hân khó nhận biết.

Cô nửa ôm lấy cậu, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của nhau.

Thậm chí có thể nghe được cả nhịp tim.

Cả hai nhìn nhau, Ninh Hân là người cúi mắt xuống trước.

Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cô nhẹ nhàng động đậy theo nhịp chớp mắt.

Hà Đông Phàm nhìn cô, bàn tay đang lơ lửng chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên eo cô, từng chút một siết chặt.

Yết hầu cậu di chuyển lên xuống.

Nhịp chớp mắt của cô ngày càng nhanh.

Cho đến khi cậu bất ngờ mạnh mẽ siết chặt tay, ôm cô vào lòng.

Khoảnh khắc ấy, lưng Ninh Hân khẽ run lên, cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Họ còn chưa nói rõ ràng vậy mà cậu đã ôm cô rồi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Nhưng cô không hề ghét điều đó. Cô cảm thấy vòng tay cậu thật rộng lớn và ấm áp.

Hà Đông Phàm thấy Ninh Hân không phản kháng, không kìm được nụ cười, cậu càng thêm táo bạo, cúi đầu, cằm tựa vào hõm vai cô, vòng tay càng siết chặt hơn.

Thật sự, cậu muốn ôm cô vào lòng thật chặt.

Ninh Hân cảm thấy không thoải mái, cô nín thở “Chị… chị thở không được.”

Hà Đông Phàm chững lại nửa giây, vẻ mãn nguyện lập tức biến mất, vội buông cô ra.

Lúc này Ninh Hân mới nhận ra mặt Hà Đông Phàm đỏ bừng.

Cô cúi đầu giấu nụ cười, lấy chìa khóa mở cửa.

Cô thay giày “Chị sẽ đưa cho em một chìa khóa, đừng đứng đợi ở cửa như vậy nữa.”

Mắt Hà Đông Phàm ánh lên niềm vui “Tốt quá.”

Ninh Hân đi về phía phòng “Em ngồi đợi chị, chị thay đồ đã.”

Hà Đông Phàm “Được.”

Ninh Hân thay xong quần áo, vừa mở cửa phòng đã thấy Hà Đông Phàm ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn thẳng về phía cửa phòng.

Thấy cô ra, cậu lập tức đứng dậy.

Ninh Hân đi vào bếp lấy hai cái ly ra bàn ăn, rót nước.

Trong suốt quá trình đó, Hà Đông Phàm cứ như cái đuôi bám theo cô. Ánh mắt cậu dính chặt vào cô, cậu thực sự rất nóng lòng.

Cậu nghĩ việc Ninh Hân đưa ra yêu cầu chỉ là thủ tục, dù sao cậu cũng sẵn sàng đồng ý mọi thứ.

Nhưng tại sao thủ tục này vẫn chưa bắt đầu?

Ninh Hân ngồi xuống, đưa cho Hà Đông Phàm một ly nước.

Sắc mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc “Hà Đông Phàm, chị đã suy nghĩ kỹ rồi, chị chỉ có một yêu cầu.”

Cậu gật đầu, trong lòng thậm chí có chút mong đợi yêu cầu của cô “Chị nói đi.”

Ninh Hân nhìn cậu, mắt cô hơi ướt “Nếu một ngày nào đó em không còn thích chị nữa, em phải nói ngay với chị.”

“?”

Hà Đông Phàm nhíu mày.

Ninh Hân rất nghiêm túc nhìn Hà Đông Phàm “Em đừng bao giờ cảm thấy có lỗi với chị, đừng cảm thấy có trách nhiệm với chị, nếu không còn thích chị nữa, hoặc có người con gái khác em thích hơn, em hãy nói ngay với chị, ở bên chị, em luôn được tự do.”

Hà Đông Phàm nhất thời không nói nên lời. Chiều nay, cậu đã tưởng tượng ra rất nhiều yêu cầu mà Ninh Hân có thể đưa ra. Ví dụ như, luôn đặt cô lên hàng đầu; không bao giờ cãi nhau; yêu cô mãi mãi; không bao giờ chia tay… Con gái không phải đều như vậy sao? Nhưng bây giờ cô đang nói gì vậy? Cái gì mà không còn thích cô nữa? Cái gì mà có người khác thích hơn? Cái gì mà cậu luôn được tự do?

Họ còn chưa bắt đầu, sao cô lại bi quan như vậy?

Hà Đông Phàm nghiến chặt hàm, cậu muốn biết lý do: “Tại sao chị lại nói vậy?” Có phải vì không tin tưởng em? Hay là không có niềm tin vào em?

Một mối tình có thể vĩnh cửu không?

Đối với Ninh Hân, đương nhiên là không.

Năm đó cô cũng từng nghĩ chỉ có sinh tử mới có thể chia cắt cô và Thịnh Dực, nhưng mọi thứ thay đổi khôn lường, không thể dự đoán. Giống như dòng nước, không biết trước những hố sâu phía trước, không biết sẽ chảy về đâu.

Ninh Hân rất thẳng thắn: “Hà Đông Phàm, em chưa từng yêu ai, đối với tình yêu em không có câu trả lời chính xác phải không? Hơn nữa em vẫn chưa bước chân vào đời, sau này em sẽ gặp rất nhiều người, mắt em sẽ nhìn thấy những chân trời rộng lớn hơn, em có thể sẽ gặp những cô gái em thích hơn, không phải sao?”

Cậu quay mặt đi, cứng rắn phản bác “Không phải vậy.”

Ninh Hân bị nghẹn lời một chút, lại nói “Chuyện tương lai khó nói lắm.”

Cậu không vui “Chị không tin em.”

Cô cảm nhận được cậu có chút tức giận. Dù sao cô đang phủ nhận tấm lòng chân thành của cậu. Hiện tại, trái tim cậu đang rất kiên định.

Không dám tin tưởng vào sự vĩnh cửu này, không phải là vấn đề của Hà Đông Phàm, mà là vấn đề của chính Ninh Hân, cô rất rõ điều đó.

Nhưng cô nghĩ, khi ở bên cậu, cô lớn tuổi hơn cậu nhiều như vậy, cô nhận thức về xã hội trước cậu, cô nếm trải mọi vị của cuộc đời trước cậu, cô trở thành mối tình đầu của cậu, phải đồng hành cùng cậu qua một chặng đường sâu sắc của cuộc đời… Cậu tin tưởng cô, cậu thích cô. Cô đã rất may mắn rồi. Vì vậy, cô muốn tận hết khả năng của mình để đồng hành cùng cậu, và cho cậu quyền tự do và lựa chọn.

Ninh Hân nhấn mạnh ý định ban đầu của mình “Chị chỉ muốn em đừng có áp lực trong mối quan hệ này, em muốn làm gì thì cứ làm, ngay cả khi có cô gái khác mà em thích hơn, em cứ nói với chị, chị không sao đâu.”

Lời vừa dứt, Hà Đông Phàm gần như nổi giận.

Những lời này đến tai cậu, đồng nghĩa với việc Ninh Hân không chỉ không tin tưởng cậu, mà đối với cô, cậu cũng không có gì quan trọng.

Cậu là người mà cô có thể dễ dàng từ bỏ. Cô thật vô tình! Hà Đông Phàm thực sự muốn đưa tay ra, véo má cô lúc này đang dạy đời!

Ninh Hân thấy Hà Đông Phàm cứng rắn không chịu nhượng bộ. Cô đột nhiên cũng không biết nên nói gì nữa. Cô thật sự không muốn lặp lại vết xe đổ. Cô không muốn trở thành gánh nặng và áp lực của nửa kia, đặc biệt là với cậu – người nhỏ tuổi hơn cô nhiều như vậy.

Ninh Hân định cho Hà Đông Phàm thời gian suy nghĩ, cô đứng dậy “Đây là yêu cầu của chị, em có thể suy nghĩ kỹ, mất bao lâu cũng không sao.”

Hà Đông Phàm cắn chặt hàm.

Ninh Hân đảo mắt “Chị đi nấu cơm.” Nói xong, cô lấy rau từ tủ lạnh vào bếp.

Ninh Hân nhặt rau, mở vòi nước rửa rau.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra, giành lấy rau trong tay Ninh Hân.

Cậu cúi đầu, động tác rửa rau cũng khá thành thạo.

Cậu nói khẽ “Em đồng ý.” Nhưng cậu có chút cảm xúc, trông có vẻ buồn bực.

Ninh Hân không biết nói gì, bầu không khí trở nên không thể kiểm soát được, cô quay người đi thái rau.

Một lúc sau, tiếng nước chảy ào ào phía sau dừng lại. Ninh Hân nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng đến gần. Cô có thể cảm nhận được, cậu đang đứng rất gần phía sau cô.

Qua một lúc, cậu hơi cúi đầu, giọng nói vang lên bên tai cô “Vậy, bây giờ anh được coi là bạn trai của em chưa?”

Ninh Hân dừng động tác thái rau một chút, ‘ừm’ một tiếng.

Giây tiếp theo, tay Hà Đông Phàm nhẹ nhàng chạm vào má cô, véo một cái, rồi thong thả bước đi.

Ninh Hân ngây người vài giây, quay đầu nhìn bóng lưng rộng lớn của cậu. Cậu véo má cô làm gì?

Hà Đông Phàm không mất nhiều thời gian đã tự dỗ dành mình tốt rồi, còn hẹn với Ninh Hân ngày mai đến nhà cô viết luận văn.

Ăn xong cơm, Ninh Hân định tiễn Hà Đông Phàm.

Hai người đi đến cửa, Hà Đông Phàm thay giày xong, hai tay đút vào túi quần, liếm môi, giọng gợi ý “Em có phải quên gì không?” Nói xong, đưa cho cô một ánh mắt ’em hiểu chứ’.

??? Ninh Hân suy nghĩ hai giây, trong đầu nhớ lại lúc nãy ở hành lang, cậu ôm chặt cô, rồi lúc nãy trong bếp, cô bị véo má một cách khó hiểu. Vậy tiếp theo là gì? H…hôn sao? Ninh Hân đột nhiên má nóng bừng.

Cô biết bây giờ những người trẻ yêu đương tiến độ rất nhanh, không giống như thời họ trước kia.

Nhưng hôm nay không phải mới là ngày đầu tiên sao?

Ninh Hân ho nhẹ một tiếng, giọng nghiêm túc “Hà Đông Phàm, chúng ta mới ở bên nhau ngày hôm nay, anh đừng nghĩ linh tinh.”

Hà Đông Phàm chống mí mắt, phản ứng một lúc, bật cười.

Cậu đưa tay ra “Anh nói chìa khóa.”

Chìa khóa? Ah! Chìa khóa!! Má Ninh Hân càng nóng bừng hơn, lập tức nghiêng người lục tìm trong ngăn kéo tủ giày.

Đặc biệt, Hà Đông Phàm còn cố tình áp sát, cố ý hỏi “Em vừa nghĩ gì vậy?”

Ninh Hân cắn môi, lấy chìa khóa đặt vào lòng bàn tay Hà Đông Phàm, đẩy cánh tay cậu ra cửa “Không muốn tiễn anh nữa, tạm biệt!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.