(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phòng khám xương khớp tại bệnh viện.
Ninh Hân ngồi trên ghế, Hà Đông Phàm đứng sau lưng cô, căng thẳng hơn cả người trong cuộc, chăm chú nhìn bác sĩ.
Vị bác sĩ khoảng ngoài năm mươi, đeo một cặp kính dày cộp.
Sau khi xem xét kết quả kiểm tra, ông nói kết luận:
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Nghe thấy câu này, dây thần kinh đang căng như dây đàn của Hà Đông Phàm đột nhiên buông lỏng, cả vai lẫn lưng cũng nhẹ nhõm. Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu lại lo lắng nhấn mạnh:
“Nhưng chị ấy rất đau.”
“Dĩ nhiên là đau.” Bác sĩ liếc mắt nhìn Hà Đông Phàm, giọng điệu thẳng thắn:
“Đây là xương, sao không đau được?”
Ông quay sang Ninh Hân, giọng nghiêm nghị:
“Cháu đã từng phẫu thuật, không biết tự ý thức sao? Phải có trách nhiệm với cơ thể mình. Lần sau chưa chắc đã may mắn thế này đâu.”
Hà Đông Phàm biết bác sĩ chỉ muốn nhắc nhở tốt cho cô nhưng cậu lại không muốn thấy Ninh Hân bị trách mắng, dù chỉ là đôi chút.
Cậu nắm chặt thanh gỗ tựa lưng ghế, chen ngang:
“Chúng cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ càu nhàu thêm vài câu, sau đó cố định cánh tay phải của Ninh Hân, dặn dò những điều cần chú ý trong thời gian tới.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi trên taxi, Ninh Hân nhìn cánh tay phải được băng bó và treo trước ngực, thở dài trong lòng.
Lại phải dưỡng thương thêm một thời gian nữa rồi.
Đến nhà Ninh Hân, Hà Đông Phàm cũng đã quen thuộc.
Vào nhà, cậu tìm đôi dép đi trong nhà của mình, thay dép, rửa tay rồi rót một ly nước mang ra cho Ninh Hân.
Ninh Hân nói một tiếng “Cảm ơn.”
Hà Đông Phàm mở tủ lạnh, nhìn lướt qua các loại rau củ bên trong, rồi hỏi:
“Tối nay chị muốn ăn gì?”
Cái cách cậu hành động đầy tự nhiên, cứ như cậu mới là chủ nhân của ngôi nhà này.
Ninh Hân bước tới gần tủ lạnh, gợi ý:
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Tại sao?” Hà Đông Phàm nhíu mày, tự mình suy diễn:
“Chị muốn ăn món gì? Chị nói đi, em sẽ mua về nấu. Chị đừng đi lung tung nữa.”
Ninh Hân lắc đầu:
“Không muốn làm phiền em.”
Hà Đông Phàm cười, giọng điệu thản nhiên:
“Có gì mà phiền đâu?”
Nói xong, cậu mở ngăn đựng rau trong tủ lạnh, lấy rau ra và tự tin lên kế hoạch:
“Bác sĩ nói, mấy ngày này chị phải ăn nhạt một chút.”
Ninh Hân không ngăn cản nữa.
Cô ngồi xuống ghế sofa lắng nghe âm thanh từ bếp vọng ra, ngẩn người.
Kỹ năng nấu nướng của Hà Đông Phàm đã tiến bộ rất nhiều. Những bữa ăn đơn giản cậu đã không còn phụ thuộc vào sách hướng dẫn và tốc độ cũng nhanh gấp đôi trước đây.
Chẳng mấy chốc, những món ăn thơm phức đã được dọn lên bàn.
Ninh Hân luôn cảm thấy, mỗi người đều có hương vị riêng trong món ăn họ nấu dù cùng làm theo một công thức.
Và món ăn của Hà Đông Phàm mang một hương vị đặc trưng thuộc về cậu.
Do phải dùng tay trái nên Ninh Hân ăn rất chậm.
Cô rất yên lặng, còn yên lặng hơn bình thường. Ngoài câu “Cảm ơn” mỗi khi Hà Đông Phàm gắp thức ăn cho cô, cô không nói gì thêm.
Hà Đông Phàm nhận ra cô dường như có chút không vui.
Cậu đoán có lẽ vì cánh tay bị thương nên tâm trạng cô không tốt.
Cậu không chắc.
Nhìn xung quanh một lúc, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.
Cậu cầm cuốn sách hướng dẫn nấu ăn để bên cạnh, đặt trước mặt Ninh Hân:
“Kỳ nghỉ Quốc Khánh em không về Bắc Đô, có thể đến đây nấu ăn cho chị. Chị cứ lật sách, thích món nào em làm món đó.”
Ninh Hân không ngẩng lên, nuốt miếng thức ăn trong miệng, giọng điềm tĩnh:
“Không cần đâu. Chị có thể tự xuống dưới ăn, nếu cần chị sẽ gọi Hiểu Trinh đến chăm sóc. Em nên tập trung vào việc học của mình hơn.”
Nói xong cô dùng thìa múc thêm một miếng thức ăn.
Hà Đông Phàm đáp lại đầy chán nản:
“Ồ…”
Cậu đặt lại cuốn sách vào vị trí cũ, nghĩ ngợi một lúc rồi nhỏ giọng nói:
“Thật ra việc học của em vẫn ổn, gần đây chỉ đang xác định luận đề, không có nhiều việc lắm.”
Ninh Hân không đáp lời.
Hà Đông Phàm nhìn cánh tay phải của Ninh Hân, thử hỏi:
“Tay chị còn đau không?”
Ninh Hân không trả lời cũng không nhìn cậu, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Hà Đông Phàm ngừng lại vài giây, đặt đũa xuống, người hơi nghiêng về phía trước, giọng điệu đầy hối lỗi:
“Chị Hân, chuyện hôm nay coi như là lỗi của em.”
“Hửm?” Ninh Hân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu.
Hà Đông Phàm tự kiểm điểm:
“Tất cả là tại em, rủ chị đến xem trận đấu mới gặp phải cái tên khốn đó, khiến tay chị lại gặp chuyện.”
“Chuyện này sao có thể trách em được?” Ninh Hân cúi mắt xuống, dùng thìa khuấy nhẹ chén cơm còn lại, giọng chắc nịch:
“Đây là sự cố ngoài ý muốn, không liên quan gì đến em. Em không được nghĩ như vậy.”
Nói xong, cô ăn hết miếng cơm cuối cùng trong chén.
Ăn xong, cô đưa tay định múc thêm chút canh.
Tay vừa vươn ra đã bị Hà Đông Phàm nhanh tay giành trước:
“Để em làm.”
Cậu đứng dậy, một tay cầm muôi, tay kia cầm chén canh nhỏ.
Cậu hỏi:
“Chị có muốn thêm trứng không?”
Ninh Hân gật đầu.
Cậu lại hỏi:
“Thế cà chua thì sao?”
Ninh Hân tiếp tục gật đầu.
Với sự cẩn thận từng chút, cậu múc đầy một chén canh, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, sau đó còn không quên nhắc nhở:
“Cẩn thận, vẫn còn nóng đấy.”
Cậu như sắp dán chữ “cẩn thận” lên trán mình, sợ làm cô phật lòng.
Cảm giác như cậu đang dỗ dành một người đang tâm trạng không tốt, giống như một cặp đôi đang cãi nhau, bạn trai dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn phải chiều chuộng bạn gái đang giận dỗi.
Thật ra, biểu cảm của Ninh Hân không phải cố tình tỏ ra như vậy. Vấn đề là ở gương mặt vốn mang nét lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách của cô.
Do không thoải mái với trạng thái hiện tại giữa hai người nên khi ăn xong Ninh Hân vội vã nói mình muốn nghỉ ngơi. Trước khi vào phòng, cô truyền video trong điện thoại qua Bluetooth cho Hà Đông Phàm rồi khéo léo nhắc cậu ra về.
Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, câu lạc bộ võ ‘O Fight’ tổ chức sự kiện nên khá bận rộn. Vậy mà giữa lúc này, Dương Hiểu Trinh vẫn tranh thủ mang theo chút đồ ăn vặt và trái cây đến thăm “người thương binh.”
Vừa bước vào nhà, Hiểu Trinh đã nhìn chằm chằm vào cánh tay bị băng bó của Ninh Hân, càu nhàu:
“Tớ nói cậu năm nay gặp vận gì đen thế? Bao giờ mới hết được đây?”
Ninh Hân thắc mắc:
“Sao cậu biết tớ bị thương?”
“Còn sao nữa? Dĩ nhiên là Hà Đông Phàm nói chứ sao. Thằng nhóc đó bảo tớ qua xem cậu thế nào.” Nói đến đây, Hiểu Trinh bĩu môi, trách móc:
“Chúng ta có còn là chị em tốt không vậy? Cậu bị thương mà không thèm báo tớ một tiếng.”
Ninh Hân nghe Hiểu Trinh nhắc đến Hà Đông Phàm thì khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng cười, giải thích:
“Tớ vẫn chưa đến mức phải nhờ người chăm sóc.”
Dương Hiểu Trinh không ngần ngại vạch trần:
“Thôi đi, mức độ cần người chăm sóc của cậu, tớ chưa thấy ai như vậy.”
Hiểu Trinh không muốn tiếp tục kéo dài câu chuyện này, cô đặt trái cây và đồ ăn vặt lên bàn trà, rồi ngồi phịch xuống sofa, mắt liếc về phía Ninh Hân với một vẻ thẩm vấn:
“Thôi, nói đi, sao cậu lại bắt nạt cậu ta?”
‘Cậu ta’ ở đây chỉ Hà Đông Phàm.
Ninh Hân ngồi xuống, nghiêng người vào một góc sofa, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Tớ không có.”
“Không có? Nếu cậu không làm vậy, sao cậu ta lại không dám đến, lại còn đáng thương cầu xin tớ đến xem cậu thế nào?”
Đáng thương?
Cầu xin?
Ninh Hân liếc nhìn bàn ăn, nhớ lại bữa tối hai ngày trước, dáng vẻ cẩn thận của Hà Đông Phàm, rồi nghĩ về những tin nhắn cậu gửi cho cô trong mấy ngày qua, cô đều từ chối.
Đây là ‘bắt nạt’?
Trong đầu cô thoáng hiện lên khuôn mặt nghiêm túc và khí phách của cậu, đôi mắt sáng nhìn cô.
Hà Đông Phàm cúi đầu nhẹ, dáng vẻ có chút tủi thân.
Ninh Hân lấy lại tinh thần, hơi ngượng ngùng phản bác:
“Tớ không có bắt nạt cậu ấy.”
Dương Hiểu Trinh không tin.
Nhưng cô cũng không tiếp tục lôi kéo chuyện này, mà trực tiếp hỏi:
“Vậy cậu rốt cuộc nghĩ sao? Tớ thấy cậu không ổn.”
Ninh Hân im lặng vài giây, nhắm mắt dựa về phía sau, giọng nhẹ nhàng, như sợ làm tổn thương điều gì đó:
“Hình như… tớ có chút thích cậu ấy.”
!!!
Dương Hiểu Trinh không giữ nổi bình tĩnh, ngay lập tức lao đến trước mặt Ninh Hân, vẻ mặt đầy tò mò:
“Chút? Chút là bao nhiêu?”
“Hiểu Trinh.” Ninh Hân mở mắt, nhìn rất nghiêm túc:
“Tớ chưa bao giờ nói với cậu về hoàn cảnh gia đình của Hà Đông Phàm.”
Gia đình?
Dương Hiểu Trinh chợt hiểu ra, nhìn Ninh Hân với vẻ mặt đầy ý thức, nghiêm túc nói:
“Cậu không phải là để ý đến gia thế chứ? Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, yêu đương tự do mà!”
Ninh Hân không trả lời câu hỏi của Hiểu Trinh, chỉ bình tĩnh nói ra sự thật:
“Ba của Hà Đông Phàm là giám đốc Sở Giáo dục Bắc Đô.”
“…Là quan chức à?” Dương Hiểu Trinh ngạc nhiên.
“Ừ.” Ninh Hân gật đầu, bổ sung thêm:
“Chức vụ không nhỏ đâu.”
Dương Hiểu Trinh im lặng.
Rõ ràng ban nãy cô cực kỳ khinh thường quan niệm về gia thế, nhưng khi đứng trước sự chênh lệch rõ rệt như vậy, những điều quá nặng nề và trần trụi này khiến người ta không thể dùng bất kỳ tư tưởng mới mẻ nào để che giấu.
Ninh Hân cúi mắt, mi mắt rủ xuống:
“Hà Đông Phàm và ba cậu ấy không có quan hệ tốt, nên thật ra tớ cũng không để ý đến gia đình bên đó.”
Dương Hiểu Trinh ánh mắt sáng lên, nhận ra một tia hy vọng, vội vã hỏi:
“Rồi sao nữa?”
“Hà Đông Phàm quan tâm nhất chính là bà ngoại và cậu của cậu ấy.” Ninh Hân ngừng lại vài giây, rồi tiếp tục:
“Trước đây khi tớ dạy kèm cho cậu ấy, vào dịp lễ Tết sẽ thấy người đến thăm bà cụ. Đó là những người mà cậu có thể thấy xuất hiện trên bản tin thời sự, rất tôn kính với bà cụ.”
Dương Hiểu Trinh kinh ngạc, tâm trạng thay đổi thất thường.
“Cậu của cậu ấy…” Ninh Hân lại ngừng một chút, khóe miệng mỉm cười nhẹ, vừa cảm thấy bất lực, vừa như chấp nhận sự thật không thể thay đổi:
“Trong lễ duyệt binh Quốc Khánh, cậu có thể nhìn thấy trên tivi.”
Một gia đình quân đội, dưới hoàng thành?
Dương Hiểu Trinh ngây người một lúc lâu, rồi xoa xoa má mình:
“Tớ nổi hết da gà rồi, Hà Đông Phàm nhìn không có vẻ kiêu căng chút nào.”
“Vì cậu ấy chỉ coi đó là bà ngoại và cậu của mình, chỉ thế thôi.” Ninh Hân nhấn mạnh.
Đó là điều đáng quý của Hà Đông Phàm.
Khi mà hầu hết mọi người đều khao khát tìm kiếm con đường tắt, cậu ấy lại có một con đường riêng mình muốn đi.
Điều này không đáng để ca ngợi.
Nhưng tuyệt đối đáng để ngưỡng mộ.
Ninh Hân nhìn Dương Hiểu Trinh, thấy cô ấy im lặng rất lâu.
Đúng vậy.
Cả cô ấy, một người thẳng thắn và hành động thiếu suy nghĩ cũng không biết nói gì.
Ninh Hân quay mặt ra ngoài ban công, ánh mắt bình thản.
Những rào cản tuổi tác mà cô không thể vượt qua lúc ban đầu, khi phân tích sâu hơn, hóa ra lại là những điều không đáng kể.
Vậy thì cảm giác cô thích cậu ấy là như thế nào, yêu cậu ấy bao nhiêu cũng không quan trọng.
Chỉ là bước đi cuối cùng cô vẫn không thể bước qua.
Khoảng cách giữa họ quá lớn.
Cô làm sao dám?
Hai từ ‘tự ti’ cũng không đủ để miêu tả cô.
Sau một lúc lâu, Dương Hiểu Trinh mới lên tiếng:
“Nhưng cậu suy nghĩ nhiều thế, tớ cảm thấy cậu đã thích cậu ấy rồi.”
Ninh Hân hơi ngẩn người, có chút cảm giác ‘nghe ra chân lý’, nhưng cô không suy nghĩ thêm, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Có lẽ vậy.”
“Ôi —” Dương Hiểu Trinh thở dài, “Tớ chỉ cảm thấy tiếc, thằng nhóc đó thật sự rất thích cậu, cậu biết không?”
Ninh Hân nhìn Dương Hiểu Trinh, có chút mong đợi cô ấy tiếp tục nói.
Dương Hiểu Trinh chỉ tay về phía bàn trà:
“Những trái cây và bánh ngọt đó thực ra không phải tớ mua, mà là cậu ấy mua, để tớ đến thăm cậu, còn mua một phần cho tớ, cứ bám lấy tớ, khen tớ suýt thành hoa, cậu ấy nói cậu không cho cậu ấy đến, cậu ấy lo cậu có chuyện mà không nói ra, nhưng cậu là vậy mà, chẳng bao giờ nói gì, cũng không trách cậu ấy lo lắng.”
Chủ đề lại lạc đi đâu, Dương Hiểu Trinh lẩm bẩm rồi kéo lại:
“Cậu ấy còn đưa tớ đến dưới nhà cậu, nhưng sợ cậu không vui không dám lên, tình cảm của cậu ấy…”
Dương Hiểu Trinh suy nghĩ một chút, cẩn thận chọn từ:
“Thật sự rất ngây thơ, rất chân thành.”
Đáng tiếc!
Thật sự rất tiếc!
Dương Hiểu Trinh không chịu nổi tiếc nuối, thay đổi chủ đề và đưa ra một ý tưởng không hay:
“Hay là cậu cứ thử yêu cậu ấy đi, đến lúc gia đình cậu ấy không đồng ý thì cứ bám lấy, nếu không đồng ý nữa thì chia tay?”
Ninh Hân liếc nhìn Dương Hiểu Trinh, cảm thấy thật vô vọng.
Không được gia đình công nhận và đồng ý nhưng lại cố chấp chọn lựa tình yêu, cô đã từng trải qua một lần rồi.
Cô có quyền nói về điều đó hơn ai hết, con đường đó quá khó đi.
Cả con đường đầy gai nhọn, lại phải dùng những giọt nước mắt yêu thương để liếm vào vết thương.
Ít nhất cô không thể phạm phải sai lầm đó lần nữa.
Dương Hiểu Trinh chỉ muốn nói cho đã miệng, rồi lại hỏi:
“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”
Ninh Hân đã suy nghĩ về câu hỏi này, đã trằn trọc suốt đêm và có câu trả lời trong lòng.
Cô bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình:
“Cắt đứt mọi thứ, không thể kéo dài nữa.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");