(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ninh Hân lập tức nghẹn lời.
Bà nội?
Không cần phải gọi già đến thế chứ!
Lúc này trọng tài vội vàng đi tới.
Trong mắt trọng tài, có vẻ Hà Đông Phàm đang cố chấp không chịu buông chuyện mơ hồ này, hơn nữa vừa rồi cậu còn ra tay mạnh bạo, đẩy người ta ngã xuống đất.
Trọng tài nghiêm giọng cảnh cáo Hà Đông Phàm: “Không được gây rối! Nếu không thì ra ngoài ngay!”
Hà Đông Phàm nhíu mày, bước nửa bước định tiến lên, nhưng bị Ninh Hân nhẹ nhàng kéo tay lại. Cậu nghiến răng, đành lùi về, dù trên mặt vẫn lộ rõ vẻ không cam lòng.
Ninh Hân bước tới gần, cầm điện thoại giơ lên, một tay che nhẹ trên màn hình để tránh ánh nắng:
“Thưa trọng tài, tôi đã ghi lại bằng chứng, có thể chứng minh rằng cầu thủ số 12 cố ý phạm lỗi, và không chỉ một lần.”
Cô liếc nhìn Hà Đông Phàm, rồi nói tiếp:
“Hà Đông Phàm không nói dối. Cầu thủ số 12 thực sự đã đẩy cậu ấy trong vùng khuất tầm nhìn của trọng tài. Giờ đồng đội của cậu ấy đang bị chấn thương nghiêm trọng. Đều là những chàng trai trẻ nhiệt huyết, khó tránh khỏi xúc động mà không kiềm chế được cảm xúc. Tôi đã ghi lại hết, trọng tài có thể xem và phán đoán xem có đúng như tôi nói không.”
Ninh Hân không phải lần đầu xử lý những tình huống căng thẳng như thế này. Cô có kinh nghiệm, biết cách diễn đạt ngắn gọn nhưng rõ ràng để đạt được mục đích.
Trọng tài cầm lấy điện thoại của cô.
Trên khán đài, khán giả xì xào bàn tán không rõ bên dưới đang xảy ra chuyện gì.
Từ Quả đã được đồng đội dìu ra ngoài ngồi nghỉ.
Trong khi đó, phía sau trọng tài, vài lớp cầu thủ tò mò xúm lại cùng nhau xem đoạn video được gọi là “bằng chứng”.
Những cầu thủ đứng vòng ngoài cố rướn cổ nhưng không nhìn rõ, bèn hỏi những người phía trước:
“Đoạn ghi hình đó là gì vậy? Ghi được cái gì thế?”
Cầu thủ phía trước chăm chú xem, đáp qua loa:
“Đợi chút, đang xem đây…”
Cầu thủ số 12 không chen vào xem. Hắn biết rõ hành vi của mình, chỉ đứng một bên cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, không ai thấy rõ biểu cảm của hắn.
Hôm nay thực sự rất nóng, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt đất.
Ninh Hân cảm thấy hơi nóng, má cô ửng đỏ. Ánh mắt cô vô thức lướt qua xung quanh vài giây, không kìm được mà lên tiếng:
“Em cũng đi xem đi.”
Cô nghiêng đầu nhìn Hà Đông Phàm:
“Nhìn chị mãi làm gì thế? Muốn nhìn đến thủng luôn à?”
Rồi cô quay đầu, ánh mắt hướng về bóng rổ xa xa, cố gợi sự tò mò của cậu:
“Em không muốn xem chị đã ghi lại gì sao?”
Hà Đông Phàm không tò mò về những gì cô ghi lại. Cậu tin rằng đoạn video của cô chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề.
Cô luôn như vậy, xuất hiện một cách tình cờ và dễ dàng tháo gỡ rắc rối.
Từ rất lâu, rất lâu trước đây cô đã như vậy rồi.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng như sứ, đôi má ửng hồng vì nóng, hàng mi cong vút phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Hà Đông Phàm khẽ cười, lộ ra vẻ nhẹ nhàng, chân thật. Cậu hỏi ngược lại:
“Tại sao chị lại nghĩ đến chuyện quay video trước?”
“Do kinh nghiệm.” Ninh Hân liếc nhìn cậu, giải thích chi tiết:
“Trận đấu của các em không phải là giải đấu chuyên nghiệp, không có nhiều trọng tài theo dõi toàn diện. Chỉ có một trọng tài rất dễ để lộ ra điểm mù. Khi cậu ta phạm lỗi lần đầu chị đã chú ý tới và nghĩ rằng nên phòng hờ trước.”
Đây là sự tinh tế của một người từng trải trong thể thao.
Hà Đông Phàm gật đầu, cười lộ cả chiếc răng khểnh:
“Chị Hân, em phục chị quá!”
Ninh Hân khẽ dừng lại, mắt nhìn xuống đất.
Có gì mà phải khen?
Hơn nữa lại dùng giọng điệu như đang khen trẻ mẫu giáo.
Cô còn đang âm thầm trách thầm thì ánh sáng trước mặt đột ngột tối lại. Cô nghiêng đầu, phát hiện thân hình cao lớn của Hà Đông Phàm đã chắn ánh nắng.
Do cậu đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Hà Đông Phàm nói:
“Chị Hân, đợi em thi đấu xong, tối nay để em mời chị ăn cơm. Hôm nay chị là đại công thần mà. Dù gì cũng nhờ chị…”
Cậu dừng một chút, ánh mắt liếc về phía cầu thủ số 12 đang cúi đầu không xa, rồi cất cao giọng, nhấn mạnh từng chữ:
“Thu dọn rác rưởi hộ bọn em!”
Cậu còn cố tình nhấn mạnh từ “rác rưởi”.
Cảm giác thật sảng khoái!
Ninh Hân mím môi cười, cô hiểu ý cậu, định nói không cần khách sáo. Nhưng chưa kịp mở miệng thì bên kia đã xem xong video.
Đám cầu thủ xúm quanh video dạt ra tạo thành một khoảng trống, trọng tài bước ra, trả lại điện thoại cho Ninh Hân:
“Đúng là cậu ta phạm lỗi.”
Khóe môi Ninh Hân khẽ nhếch lên, cô nhận lại điện thoại.
Mấy đồng đội của Hà Đông Phàm lại gần, một người có vẻ thân với cậu khoác vai hỏi:
“Hà Đông Phàm, chị này học khoa nào thế?”
Hà Đông Phàm không trả lời trực tiếp, chỉ hơi ngẩng đầu, vẻ tự hào:
“Lợi hại không?”
Một nam sinh bật nhảy đến trước mặt Ninh Hân:
“Bạn học, cậu đúng là tiên tri đấy! Thật sự quá tài giỏi!”
Ngay sau đó cậu ta liền bị Hà Đông Phàm túm áo kéo ra.
Hà Đông Phàm giải thích:
“Chị ấy không phải là sinh viên trường mình, là bạn của tôi.”
“Bạn bè thôi à?” Đồng đội bóp vai Hà Đông Phàm, cười đùa.
Ninh Hân có chút bối rối trước những lời trêu chọc.
Tuy nhiên vẻ mặt cô vẫn giữ sự bình thản. Việc xử lý tiếp theo là của trọng tài, cô không can thiệp nữa mà đi ra ngoài sân, liếc nhìn Hà Đông Phàm:
“Chị chờ em ở bên kia.”
Hà Đông Phàm gật đầu lia lịa vài cái.
Ninh Hân chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng trêu chọc dồn dập từ phía sau:
“Chờ cậu nhé~”
“Chờ cậu đấy, Hà Đông Phàm~”
“Ơ, sao chẳng ai chờ tôi vậy?”
“…”
Trong khi đó, ở một góc khác, hai cầu thủ của khoa Tự động hóa đang nghi ngờ hành vi phạm lỗi của cầu thủ số 12, bèn bước đến xác nhận:
“Có thật là cậu cố ý không?”
Cầu thủ số 12 cứng cổ, đáp lại:
“Làm sao có chuyện đó!”
Một cầu thủ khác đồng tình:
“Tôi cũng nghĩ cậu không cố ý. Đây đâu phải giải đấu lớn gì, cần gì phải làm thế.”
Cầu thủ A tiếp lời:
“Nếu cậu không cố ý thì đi giải thích với trọng tài đi. Nếu bị đuổi khỏi sân, đội mình không đánh nổi nữa, chắc chắn thua!”
Cầu thủ B vội vàng nói thêm:
“Đúng đấy, mau đi giải thích đi!”
Cầu thủ số 12 nhìn về phía trọng tài, thấy ông ta đang ghi chép gì đó trên giấy, khuôn mặt tràn đầy lo âu:
“Trọng tài đã xác định tôi cố ý rồi, giờ tôi giải thích có ích gì không?”
Cầu thủ A không hài lòng:
“Thế cậu định chịu thiệt à?” Cậu ta nhìn cầu thủ B:
“Cậu xem kỹ video chưa?”
Cầu thủ B lắc đầu:
“Tôi đứng xa, chỉ thấy một chút, trông cũng khá bình thường.”
Cầu thủ A lập tức cao giọng khích lệ:
“Nếu không cố ý thì sợ gì? Đấu tới cùng đi! Cô gái đó từ đâu ra? Bảo cô ta đưa video ra nói rõ ràng. Đây không phải chuyện nhỏ, nếu bị kết luận là cố ý, có khi chuyện này sẽ đến tai giáo sư đấy…”
Cậu ta chưa nói hết cầu thủ số 12 đã lao về phía Ninh Hân đang rời đi.
Hắn ta chắn trước mặt Ninh Hân:
“Bạn học, đưa điện thoại của cậu ra đây.”
Ninh Hân vốn đã khó chịu với hắn, nay lại thêm thái độ ra lệnh, càng khiến cô không muốn tỏ ra hòa nhã.
Cô siết chặt điện thoại, giọng lạnh lùng, lời lẽ dứt khoát:
“Nếu có vấn đề gì, hãy trình bày với trọng tài của cậu.”
Cô định vòng qua hắn để đi tiếp nhưng lại bị chặn đường.
Hắn ta ngang ngược:
“Tôi phải xem điện thoại của cậu!”
Ninh Hân chưa kịp từ chối, cầu thủ số 12 đã cúi người, tận dụng lợi thế chiều cao và thể hình, ép sát cô, tay định giật lấy điện thoại.
Ninh Hân nhanh chóng xoay người né tránh, khiến hắn chụp hụt.
Cô cười lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Cậu thật sự nên học cách làm người đàng hoàng!”
Lời nói của Ninh Hân chạm đúng nỗi đau của cầu thủ số 12, khiến hắn mất hết kiên nhẫn.
Hắn chỉ có một mục tiêu: kiểm tra đoạn video trong điện thoại để tìm cách bào chữa.
Ban đầu, hắn ta khoe khoang với đồng đội rằng sẽ thắng trận đấu này để gây ấn tượng. Nhưng giờ đây, thắng thua không còn quan trọng. Điều quan trọng nhất là hành vi của hắn không được lan truyền đến tai bạn học và giáo sư.
Hắn nhất quyết phải có được chiếc điện thoại của cô.
Ánh mắt cầu thủ số 12 trở nên lạnh lùng, hắn trực tiếp dùng tay giữ chặt cổ tay Ninh Hân, tay còn lại vươn tới định giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô.
Dù sức của Ninh Hân không thể so với một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng những động tác thô lỗ, vụng về của hắn trong mắt cô chẳng đáng lo ngại.
Cô khéo léo xoay cánh tay, định gỡ ra khỏi sự kìm kẹp.
Bỗng nhiên, động tác của cô khựng lại, khuôn mặt vốn tươi sáng và dịu dàng chợt nhăn lại.
Cánh tay cô chưa hồi phục hoàn toàn, cơn đau nhói lan ra như kim châm, làm tê liệt mọi hành động của cô.
Lúc này, Hà Đông Phàm đang cười đùa với đồng đội vì những lời trêu ghẹo thì nghe thấy Từ Quả hét to:
“Lão Hà!”
Cậu quay sang nhìn.
Từ Quả kiễng chân đứng dậy, tay chỉ gấp gáp về phía bên cạnh sân.
Hà Đông Phàm theo hướng tay cậu nhìn, thấy ngay Ninh Hân đang bị cầu thủ kia quấy rối.
Tim cậu thắt lại, đẩy đồng đội sang một bên và lao đến.
Cậu thấy Ninh Hân dùng chân đá mạnh vào đầu gối của tên khốn kia, đồng thời khuỷu tay trái đánh thẳng vào lưng hắn.
Tên kia đổ gục xuống đất.
Hà Đông Phàm chạy tới, một tay vòng qua ôm lấy Ninh Hân, chắn phía trước cô, rồi quát lớn:
“Động tay với con gái, mày còn chút liêm sỉ nào không hả?!”
Trọng tài cũng vội chạy tới, chỉ thẳng vào mặt cầu thủ số 12 trên đất, giận dữ hét lên:
“Lớp trưởng của cậu đâu? Giáo viên cố vấn của cậu là ai? Thật không thể chấp nhận được!”
Các cầu thủ khoa Tự động hóa chạy lại đỡ cầu thủ số 12 dậy, cố gắng biện minh:
“Cậu ấy chỉ bị oan nên mới kích động thôi! Thầy… à không, trọng tài đừng giận mà!”
Trọng tài tức giận quát:
“Video đã ghi rất rõ! Cậu ta hoàn toàn cố ý! Đây không còn là chuyện thi đấu nữa, mà là vấn đề phải xử lý nghiêm!”
Trọng tài quay sang Ninh Hân, hỏi:
“Nếu tiện, em có thể gửi video cho tôi được không?”
Chưa đợi Ninh Hân trả lời, Hà Đông Phàm đã lên tiếng:
“Được ạ, lát nữa em sẽ gửi.”
Những khán giả ở hàng ghế đầu đã nghe được phần nào câu chuyện.
Trong đó có Lý Bạch Tử.
Lý Bạch Tử lập tức đứng dậy, quay người chỉ tay vào sân, lớn giọng lên án:
“Cầu thủ số 12 của khoa Tự động hóa cố ý phạm lỗi, tông ngã bạn học, gây thương tích, lại còn động tay với con gái!”
Không khí khán đài lập tức sôi sục, mọi người đồng loạt bày tỏ sự phẫn nộ.
Tiếng hô “Ra ngoài đi!” vang lên không ngớt.
Trước áp lực từ khán đài và trọng tài, đội Tự động hóa buộc phải nhận thua, còn cầu thủ số 12 chắc chắn sẽ đối mặt với những hình phạt nghiêm khắc sau đó.
Không ai ngờ trận đấu bóng rổ lại kết thúc theo cách này.
Hà Đông Phàm nửa ôm lấy Ninh Hân, cảm nhận được cơ thể cô khẽ run trong vòng tay mình, tim cậu cũng rung lên từng nhịp.
Cảm thấy mình ôm cô hơi chặt, cậu bối rối nới lỏng vòng tay rồi cúi xuống nhìn.
Lúc đó cậu mới nhận ra đôi môi cô đã tái nhợt.
Hà Đông Phàm lập tức hoảng loạn, tay cậu muốn đỡ cô nhưng lại không dám, chỉ để lơ lửng trên không trung:
“Chị… chị sao vậy?”
Ninh Hân nhắm mắt cố gắng chịu đựng, khẽ lắc đầu:
“Không sao.”
Giọng cô nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Rõ ràng cô đã không thể nói nổi nữa.
Ninh Hân mở mắt, ánh sáng trước mắt cô quay cuồng, cảm giác như mình đã xoay hàng chục vòng tại chỗ, hoàn toàn mất đi cân bằng. Cô loạng choạng lùi lại một bước nhưng lại thấy như bước hụt vào khoảng không.
Giây tiếp theo, trước mắt cô tối đen, mọi thứ quay mòng mòng, rồi cô ngã xuống.
Bên tai Ninh Hân vang lên những âm thanh ù ù như điện từ. Cô không hoàn toàn mất ý thức.
Cô biết mình không ngã xuống nền đất nóng rát và cứng rắn, mà được một cánh tay đỡ lấy eo, sau đó nhẹ nhàng ôm gọn cô vào lòng.
Cô chậm rãi thầm gọi một tiếng trong tâm trí: “Hà Đông Phàm.”
Cô nghĩ, người bế cô lúc này chính là cậu.
Cảm giác mất trọng lượng trong đầu dần tan biến, cơn đau ở cánh tay cũng trở lại rõ ràng hơn.
Ninh Hân mở mắt, trước mặt chỉ là một khoảng trắng xóa.
Âm thanh ồn ào xung quanh dần trở nên rõ ràng sau đó lại nhạt đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Tầm nhìn của cô dần dần hiện rõ khuôn mặt của Hà Đông Phàm.
Vì bế cô và chạy, mồ hôi lớn từng giọt treo trên cằm cậu chảy dọc xuống cổ rồi thấm vào ngực áo.
Ninh Hân nhìn cậu một lúc sau đó khép mắt lại, khó khăn cất tiếng:
“Hà Đông Phàm.”
Nghe thấy giọng cô, bước chân cậu chậm lại, lập tức cúi đầu nhìn.
Lý Bạch Tử đứng bên cạnh, cầm một chiếc quạt nhỏ quạt cho cô, chắc chắn nói:
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”
Ninh Hân nói: “Đặt chị xuống trước đi.”
“Bên này.” Lý Bạch Tử chỉ về phía con đường mát rượi dưới hàng cây trong khuôn viên, “Ở đây râm mát hơn.”
Ninh Hân được cẩn thận đặt xuống. Cô ngồi đó, đầu cúi thấp, vẫn đang cố gắng làm dịu đi cảm giác chóng mặt và khó chịu.
Hà Đông Phàm nửa quỳ trước mặt cô, lo lắng nhìn cô, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói đứt quãng:
“Thấy sao rồi?”
Lý Bạch Tử vẫn đang quạt bên cạnh, đoán:
“Có phải bị say nắng không? Hoặc tụt đường huyết?”
Ninh Hân lắc đầu.
Ánh mắt Hà Đông Phàm lướt qua người Ninh Hân một lúc, rồi chú ý đến cánh tay phải của cô đang thả lỏng giữa hai đầu gối, đầu ngón tay khẽ run.
Cậu đưa tay ra, vừa chạm vào cánh tay phải của cô thì cô ngay lập tức rên lên một tiếng khó chịu.
Hà Đông Phàm lập tức hỏi:
“Thằng khốn đó làm tay chị đau đúng không?”
Ninh Hân nhắm mắt, gật đầu.
Hà Đông Phàm nuốt khan, cổ họng khô khốc:
“Để em đưa chị đến bệnh viện.”
Ninh Hân gật đầu:
“Để chị nghỉ chút đã, rồi tự đi được.”
Ban đầu họ định đến phòng y tế của trường nhưng giờ phải đến bệnh viện, và vì Ninh Hân cũng đã tỉnh táo nên Lý Bạch Tử dự định rời đi:
“Lão Từ bên kia không có ai, tôi qua đó xem sao nhé.”
Hà Đông Phàm đáp:
“Ừ.”
Lý Bạch Tử chạy nhanh rời đi.
Ninh Hân ngồi bên vệ đường không hề nhúc nhích.
Cô vừa cố gắng làm dịu đi sự khó chịu vừa hồi tưởng lại những gì xảy ra.
Vừa rồi, khi không còn khả năng tự phán đoán, trong lòng cô lại gọi tên Hà Đông Phàm.
Trước khi đến sân bóng rổ hôm nay, cô vẫn còn phân vân, tự phân tích bản thân.
Hà Đông Phàm đối với cô giống như một lò lửa rực cháy, rất thu hút cô. Khi cô chưa hiểu rõ tình cảm của cậu thì cô đã tự động nghiêng về phía cậu.
Cô tự nhủ với bản thân, chỉ là vì cô tham luyến cảm giác này mà thôi.
Vậy còn bây giờ?
Điều này lại mang ý nghĩa gì?
Cuối tháng Chín, dưới bóng cây xanh, trời không nóng.
Làn gió nhẹ thổi bay những chiếc lá rụng trên mặt đất.
Nhưng không thể thổi bay những sợi tóc ẩm dính bên tai Ninh Hân. Những sợi tóc rối bết vào má, vào cổ cô.
Hà Đông Phàm không biết Ninh Hân đau đến mức nào.
Chỉ biết rằng cô đã đau đến mức mồ hôi túa ra khắp người, đau đến mức bất tỉnh trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng cô lại không hề kêu lên một tiếng “tôi đau.”
Cô dường như chẳng bao giờ nói mình đau.
Còn cậu, giờ đây, chỉ cảm thấy đau lòng đến mức không thở nổi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");