Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 61: Cô ấy là bà nội mày!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào ngày diễn ra trận bóng rổ, sáng sớm Hà Đông Phàm đã nhắn tin cho Ninh Hân, thông báo cô về thời gian và sân bóng số mấy.

Nhưng cô không trả lời.

Lúc 1 giờ 30 chiều, trận đấu bóng rổ giữa khoa Công nghệ thông tin và khoa Tự động hóa chính thức bắt đầu tại sân số 3.

Trên sân bóng, tiếng hò hét vang dội khắp nơi. Những khẩu hiệu cổ vũ cho khoa công nghệ thông tin vang lên chấn động, thậm chí át cả tiếng cổ vũ ở sân bên cạnh.

Lý Bạch Tử không ngại mất mặt, còn mua một chiếc còi giải trí có chút khác biệt so với trọng tài. Chỉ cần khoa công nghệ thông tin ghi điểm, cậu ta liền đứng lên, phô diễn sức mạnh của lá phổi, thổi còi khiến dải ruy băng nhỏ trên đầu còi bay loạn xạ, trông rất buồn cười.

Ngược lại, khí thế của khoa Tự động hóa đã bị lép vế ngay từ đầu.

Kết thúc hiệp một, khoa công nghệ thông tin tạm dẫn trước khoa Tự động hóa 11 điểm. Các thành viên của câu lạc bộ hoạt náo viên cầm những quả cầu lấp lánh lên sân nhảy múa, mang đến một cao trào nho nhỏ khác.

Hà Đông Phàm bước về khu vực nghỉ ngơi, còn cách khoảng hai mét thì Từ Quả ném cho cậu một chai nước.

Hà Đông Phàm đón lấy, vặn nắp và uống vài ngụm để làm dịu cơn khát.

Cậu không ngồi xuống, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ, nhịp thở nặng nề, ánh mắt không rõ cảm xúc, nhìn về phía khán đài.

Mặt trời chói chang, cậu hơi nheo mắt lại.

Nhưng cậu không nhìn thấy Ninh Hân.

Hà Đông Phàm quay người ngồi xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt hơi cụp xuống, trông đầy thất vọng và chán nản.

Một lúc sau, hiệp hai bắt đầu.

Khoa Tự động hóa rõ ràng đã điều chỉnh chiến thuật dựa trên tình hình hiệp một, Hà Đông Phàm và một cầu thủ chủ lực khác bị kèm chặt, rất khó để lên rổ.

Sau khi khoa Tự động hóa ghi liên tiếp 4 điểm, khoa Công nghệ thông tin cũng nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật để đối phó.

Trận đấu diễn ra hết sức kịch tính.

Khi Ninh Hân đến sân số 3 thì trận đấu đã vào hiệp hai. Không còn chỗ trống trên khán đài, cô đứng bên cạnh để theo dõi.

Điểm số trên sân là 44-41.

Cô nhìn kỹ, xác nhận khoa Công nghệ thông tin đang dẫn trước.

Trên sân hầu hết là những chàng trai cao lớn, mồ hôi ướt đẫm, va chạm mạnh mẽ, tạo nên cảm giác tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.

Hà Đông Phàm mặc áo đấu trắng xanh đứng ngoài vạch hai điểm. Phía trước cậu là một người mặc áo đấu trắng đỏ đăng dang rộng hai tay để chắn.

Ánh mắt Hà Đông Phàm theo dõi trái bóng, chậm rãi di chuyển hai bước sang bên cạnh, người chắn cậu cũng di chuyển theo.

Bất ngờ, cậu nhanh chóng lách sang trái rồi chuyển sang phải vượt qua sự cản trở.

Cậu giơ cao tay ra hiệu, quả bóng vẽ một đường parabol và rơi vào tay cậu.

Ngay lập tức, cậu trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

Hà Đông Phàm dẫn bóng ra ngoài thu hút sự chú ý của đối thủ, sau đó xoay người bật nhảy, chuyền một đường bóng xa, phối hợp ăn ý với đồng đội dưới rổ.

Hai điểm!

46-41.

Khán đài lập tức vang lên tiếng reo hò. Cô gái đứng cạnh Ninh Hân phấn khích nhảy cẫng lên, hét lớn: “Khoa Công nghệ thông tin! Cố lên — oaaa —”

Trận đấu tiếp tục.

Trước hàng phòng ngự kiên cố của khoa Tự động hóa, khoa Công nghệ thông tin vẫn như chẻ tre, liên tiếp ghi thêm 4 điểm gia tăng khoảng cách lên 9 điểm.

Ninh Hân đang xem một cách căng thẳng thì bất ngờ có người chào: “Cô giáo Ninh?”

Ninh Hân quay đầu, nhìn thấy một nam sinh cao gần bằng mình. Cô không nhận ra, cũng không cảm thấy quen mặt.

Nam sinh tự giới thiệu, có thể thấy rõ sự phấn khích kìm nén: “Chào chị, em là bạn cùng phòng của Hà Đông Phàm, em tên là Lý Bạch Tử.”

Bạn cùng phòng của Hà Đông Phàm?

Ninh Hân khẽ mỉm cười: “…Chào cậu.”

Lý Bạch Tử cầm chiếc còi gắn dải ruy băng, chỉ xuống sân: “Đi theo em, em dẫn chị xuống ngồi xem ở bên dưới.”

Ninh Hân không đáp ngay.

Lý Bạch Tử tự nhiên thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.”

Trên đường xuống cầu thang, Lý Bạch Tử liếc nhìn Ninh Hân: “Có phải chị đang thắc mắc sao em biết chị không? Thật ra là Lão Từ nhìn thấy chị, bảo em lên gọi chị xuống.”

Ninh Hân suy nghĩ một chút, rồi hiểu ra “Lão Từ” chắc là chỉ Từ Quả.

Khi xuống tới sân Ninh Hân mới nhìn thấy Từ Quả.

Cậu mặc áo đấu trắng xanh ngồi trong khu vực sân, xoay người lại vẫy tay chào cô.

Từ Quả trông cũng là một thành viên của đội, vì mặc đồng phục đấu trắng xanh. Nhưng cậu trông giống khán giả hơn, không hề đổ mồ hôi, tóc tai gọn gàng, và lại còn ngồi dưới bóng râm của dù che nắng.

Lý Bạch Tử dẫn Ninh Hân đến khu vực bên rìa sân, nơi có một hàng ghế trống. Ở giữa là vài cô gái mặc váy ngắn cầm quả cầu lấp lánh, rõ ràng là thành viên của đội cổ vũ.

Lý Bạch Tử sắp xếp: “Cô giáo Ninh, trên khán đài không còn chỗ, chị ngồi tạm ở đây đi.”

Ninh Hân gật đầu, cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì, không có gì.” Lý Bạch Tử nhiệt tình đáp: “Đều là người nhà cả.”

Ninh Hân: “…”

Lý Bạch Tử không cảm thấy câu nói của mình có gì lạ, nói xong liền nhanh chóng chạy về khán đài.

Ninh Hân vừa ngồi xuống thì nghe thấy một tiếng còi rất chói tai.

Cô gái bên cạnh cô lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc thốt lên.

Ninh Hân nhìn ra sân bóng, thấy một chàng trai mặc áo đấu trắng xanh đang ngồi dưới đất, vẻ mặt đau đớn, tay ôm chặt lấy đầu gối.

Các cầu thủ vây quanh, trọng tài cũng bước đến kiểm tra tình hình.

Cầu thủ số 12 mặc áo đấu trắng đỏ đang xin lỗi, nói rằng mình không cố ý.

Cầu thủ bị thương được dìu ra sân để nghỉ ngơi, còn cầu thủ số 12 bị cảnh cáo và phạt thẻ vàng.

Trên sân thi đấu, những sự cố như thế này khó tránh khỏi.

Là một vận động viên đồng thời cũng là huấn luyện viên, Ninh Hân đã tham gia và chứng kiến không ít trận đấu nên những tình huống thế này cô gặp quá nhiều.

Cũng chính vì đã chứng kiến nhiều, Ninh Hân nhanh chóng nhận ra cầu thủ số 12 kia chỉ đang giả vờ xin lỗi, trong mắt chẳng có chút áy náy nào.

Cậu ta cố ý.

Đột nhiên, một tràng cổ vũ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Ninh Hân.

Từ Quả thay thế cầu thủ bị thương để vào sân.

Ninh Hân liếc nhìn khán đài thấy mọi người đồng loạt đứng dậy, lập tức hiểu ra, chỉ biết lắc đầu cười nhẹ.

Trận đấu tiếp tục.

Ninh Hân không ngồi xuống, cúi người bước vào một góc có tầm nhìn tốt hơn, ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra và mở chế độ quay video. Ống kính tập trung vào cầu thủ số 12.

Bất ngờ, Hà Đông Phàm xuất hiện trong khung hình khiến lòng cô thoáng lo lắng. Quả nhiên ngay giây tiếp theo cánh tay phải của Hà Đông Phàm bị va chạm khiến cậu lùi lại hai bước.

Hà Đông Phàm cắn răng đầy khó chịu nhưng trọng tài không nhìn thấy, cũng không thổi còi, cứ thế bỏ qua.

Ninh Hân vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy cầu thủ số 12 trong khung hình đột nhiên khựng lại, liếc nhìn về phía trọng tài, rồi bất ngờ lao mạnh sang bên cạnh với mục đích rõ ràng.

Đó là một cú va chạm cố ý với lực cực lớn!

Ninh Hân lập tức hạ điện thoại xuống, nhìn thẳng vào sân bằng mắt thường.

Người bị ngã xuống là Từ Quả.

Khán đài lập tức rộ lên tiếng la ó.

Không biết từ đâu một chai nước khoáng rỗng bị ném xuống sân kèm theo tiếng hét của một nam sinh thô lỗ: “Cố ý phải không! Có thua cũng phải chịu thua cho tử tế chứ!!”

Hà Đông Phàm lập tức chạy đến trước mặt Từ Quả cúi xuống, mồ hôi trên mũi nhỏ giọt: “Lão Từ, không sao chứ?”

Từ Quả ôm gót chân, nhíu mày lắc đầu tỏ vẻ không sao nhưng gân xanh trên thái dương cậu đang run lên.

Từ độ cao như vậy bị va chạm mà trẹo chân chưa chắc đã không nghiêm trọng.

Bên cạnh vang lên một giọng giải thích: “Tôi thật sự không cố ý! Tôi không thấy vị trí của cậu ấy, tôi chỉ nhảy lên thôi, tất cả đều là do quán tính! Làm sao tôi có thể kiểm soát được góc độ khi đáp xuống!”

Lời giải thích này nếu không biết rõ nghe qua cũng có vẻ hợp lý.

Nhưng Hà Đông Phàm, người vừa bị cố ý va chạm khi ở góc khuất, biết chắc chắn rằng hắn ta làm thế là có chủ ý.

Chết tiệt!

Bị ức hiếp đến mức này rồi!

Hà Đông Phàm thu lại ánh mắt lạnh lùng, đột ngột đứng dậy, bước hai bước đến trước mặt cầu thủ số 12.

Cậu phớt lờ trọng tài, túm lấy cổ áo đối phương, kéo mạnh lại gần, từng chữ nghiến qua kẽ răng, đầy giễu cợt: “Thủ đoạn bẩn thỉu thật đấy!”

Hà Đông Phàm cao hơn cầu thủ số 12 một chút, dáng vẻ cương nghị, lạnh lùng, khi trở nên hung hãn toát ra khí thế áp đảo đầy uy lực.

Cầu thủ số 12 giả vờ ngơ ngác: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì?”

Hà Đông Phàm bật cười vì tức giận, tiếng cười khàn khàn từ cổ họng trào ra, cậu lặp lại: “Không hiểu tôi đang nói gì à?”

Ngay sau đó, cổ tay cậu xoay nhẹ, siết chặt hơn cổ áo đối phương, gằn giọng đầy phẫn nộ: “Mày có biết chơi bóng không hả? Mày chơi bóng hay chơi người? Hả?”

Cầu thủ số 12 nhìn thấy sự quyết liệt của cậu, giơ cả hai tay lên, làm động tác không phản kháng rồi lớn tiếng kêu oan: “Trọng tài, thầy nhìn này! Tôi không hề động tay, chính bên họ gây sự trước.”

Trọng tài đang kiểm tra mắt cá chân của Từ Quả, may mắn không bị tổn thương xương. Nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, ông lập tức ngẩng lên, thấy hành động áp chế của Hà Đông Phàm, liền nghiêm giọng: “Hai cậu đang làm gì vậy? Buông ra ngay!!”

Đồng đội cũng kéo tay Hà Đông Phàm, bảo cậu thả ra trước.

Hà Đông Phàm đầy giận dữ, cắn răng không chịu buông. Vì siết quá mạnh, cơ bắp và gân trên cánh tay cậu nổi lên rõ rệt.

Cậu quay đầu nhìn trọng tài, nói chắc như đinh đóng cột: “Hắn ta cố ý! Vừa rồi còn cố tình va vào tôi!”

Cầu thủ số 12 kéo dài giọng: “Tôi thật sự không cố ý. Hơn nữa, tôi va vào cậu khi nào chứ?”

Hắn ta lại đổ ngược: “Cho dù cậu muốn bênh bạn mình cũng không thể vu oan người khác như thế.”

Ánh mắt Hà Đông Phàm đầy hung ác, lồng ngực phập phồng, giọng nói lạnh như dao cắt: “Mày lặp lại lần nữa xem!”

Trọng tài thấy tình hình căng thẳng, liền đứng dậy đi đến: “Cậu buông ra trước! Tôi vẫn còn ở đây, cậu làm như vậy là sao?”

Từ Quả dưới sự giúp đỡ của đồng đội, đứng lên: “Lão Hà, buông tay trước đi.”

Hà Đông Phàm ngừng lại hai giây rồi mới thả tay ra. Nhưng như thể vừa chạm phải thứ ghê tởm, cậu dùng ngón tay xoa xoa đầu ngón tay.

Cậu nhìn trọng tài: “Vậy hắn va vào người khác thì sao?”

Trọng tài lúc đó không nhìn thấy rõ tình huống, không thể chỉ dựa vào lời nói của một phía để đưa ra kết luận, chỉ đáp: “Tôi sẽ chú ý đến cậu ta nhiều hơn trong thời gian tới. Giờ thì tiếp tục trận đấu, đưa người bị thương ra ngoài và thay người đi.”

Vừa dứt lời, Hà Đông Phàm liếc qua cầu thủ số 12, lập tức bắt được khoảnh khắc khóe mắt hắn khẽ nhếch lên.

Đó là nụ cười đắc ý, ngạo mạn của một kẻ tiểu nhân.

Lửa giận trong lòng Hà Đông Phàm bốc lên tận đỉnh đầu, gân xanh trên trán cậu nổi rõ.

Từ Quả khoác tay lên vai Hà Đông Phàm, giọng điệu đùa cợt để xoa dịu không khí căng thẳng: “Nào, đỡ hộ người tàn phế một cái.”

Hà Đông Phàm thu lại ánh mắt, đỡ lấy cánh tay Từ Quả cùng một đồng đội khác dìu cậu ra khỏi sân.

Mâu thuẫn tưởng chừng như đã kết thúc tại đây.

Lẽ ra mọi chuyện đã dừng lại.

Nhưng đúng lúc đó, Hà Đông Phàm lại nghe được những lời bàn tán mỉa mai đầy xúc phạm từ bên kia.

“Ê, tôi thật sự không cố ý mà, rõ ràng là hắn ta chỉ là một cái gối thêu hoa, không biết tự lượng sức mình còn dám lên sân. Đã muốn làm màu thì phải chuẩn bị tinh thần chứ.”

“Không phải chỉ bị va chạm chút xíu sao? Làm gì mà phải giả vờ thế? Định lấy lòng mấy cô gái à?”

“Đừng vạch trần người ta chứ, người ta ngồi mài mông cả buổi chiều, vừa vào sân đã bị ông cho ra rìa rồi.”

“Đời khó lắm, đừng phá người ta, anh bạn, haha…”

Hà Đông Phàm đột nhiên khựng lại, cúi đầu, như thể bật cười mỉa mai một tiếng.

Từ Quả nhận ra cảm xúc của cậu, tay giữ chặt áo cậu, còn chưa kịp nói gì thì người đã mất kiểm soát.

Hà Đông Phàm sải bước lớn đến gần cầu thủ số 12, túm lấy cổ áo hắn từ phía sau, kéo mạnh một cái.

Hắn bị kéo ngã xuống đất, cổ áo tròn siết chặt cổ họng, mặt đỏ bừng ngay tức khắc.

“Cậu làm gì đấy?!”

Hà Đông Phàm nghiến răng, cười lạnh: “Làm gì à? Làm thịt mày!”

Cậu vừa định tiến thêm bước nữa.

Hiện trường lập tức trở nên náo động xen lẫn những tiếng cảnh báo vang lên từ nhiều phía.

Từ Quả: “Lão Hà!”

Trọng tài: “Dừng lại ngay!”

Đồng đội: “Hà Đông Phàm!”

Và cả giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy quyền của Ninh Hân: “Hà Đông Phàm!”

Hà Đông Phàm cảm thấy hơi choáng váng, nhưng ngay tức khắc cơ thể cứng đờ, cậu ngẩng đầu quay lại.

Ninh Hân chạy vội vào sân, đưa tay chặn trước mặt Hà Đông Phàm đẩy cậu lùi lại vài bước.

Cô không dùng sức nhưng cậu cũng thuận theo lực mà lùi lại.

Không lùi cũng không được, động tác ngăn cản của cô chẳng khác gì tựa vào ngực cậu.

Ninh Hân ngẩng mặt lên, vừa nghiêm túc vừa trách mắng, lại hơi tức giận: “Bình tĩnh lại đi.”

Hà Đông Phàm mấp máy môi, mãi không thốt nên lời.

Nhưng vẻ mặt của cậu đã hoàn toàn mất đi sự hung hãn ban nãy, chỉ muốn giải thích: “Là hắn ta…”

“Chị biết.” Ninh Hân ngắt lời cậu, bước đến trước mặt cầu thủ số 12, cúi mắt nhìn hắn: “Bạn học, có lẽ cậu không hiểu ý nghĩa thực sự của thể thao. Bây giờ tôi nói cho cậu biết: đó là vượt qua trong sự tôn trọng, hỗ trợ trong sự bao dung. Thắng thì phải thắng cho phong độ, thua thì phải thua cho có khí phách. Tiếc rằng tôi nói thì cậu cũng không hiểu, vì trước hết cậu cần học cách làm người cho đúng đã.”

Những lời này như một lưỡi dao vô hình sắc bén.

Hà Đông Phàm tiến lại gần Ninh Hân.

Ninh Hân không muốn cậu lại gần quá, sợ cậu mất kiểm soát, liền nghiêng đầu ra lệnh: “Đứng sau lưng chị.”

Hà Đông Phàm không nói thêm lời nào, bước ra sau lưng cô, ánh mắt dễ dàng lướt qua đỉnh đầu cô nhìn chằm chằm cầu thủ số 12 vẫn còn ngồi trên đất.

Cầu thủ số 12 có lẽ bị những lời nói sắc bén, không cần to tiếng của Ninh Hân đánh trúng chỗ đau, cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Hắn lồm cồm bò dậy, tức tối hét lên: “Cô là ai?!”

Ninh Hân thực sự không có tư cách gì ở đây, suy cho cùng, cô thậm chí không phải là sinh viên của trường này.

Ngay sau đó, từ phía sau đầu cô vang lên một giọng nói ngông nghênh, bá đạo, không thèm lý lẽ: “Cô ấy là bà nội mày!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.